Vạn Thụ Yêu Vương


Người đăng: phamquocan98

U Minh Lâm là khu rừng cực kì rộng lớn, chiếm gần một phần tư diện tích cả đại
lục nằm ở phía Tây thành Đông Châu. Vì vậy chính khu rừng này trở thành ranh
giới tự nhiên ngăn cách Đông Châu và Trung Châu. Khu rừng rậm rạp quanh năm
không thấy ánh sáng mặt trời. Vì ít người dám bén mảng đến đây nên cây cối
phát triển đến một mức độ kinh ngạc. Tuổi thọ của nhiều cây đại thụ ở đây có
khi đã lên đến hàng nghìn, thậm chí là hàng vạn năm. Một vùng đất u tối, hoang
sơ như thế luôn chứa đứng trong mình biết bao nhiêu bí ẩn và cũng có biết bao
nhiêu câu chuyện đồn thổi lan truyền khắp đại lục. Đồng thời, nơi đây cũng là
một hang ổ tuyệt vời của nhiều loài yêu quái. Cả khu rừng bị chia làm ba thế
lực chính. Phía Bắc U Minh Lâm là vùng rừng rậm cùng với đầm lầy ẩm ướt. Tại
đây chính là lãnh thổ của Giao Long Tiên Tôn. Hắn là một kẻ ngông cuồng, ngạo
mạn, dám tự xưng “Tiên Tôn” nhưng thực lực của hắn thì không thể bàn cãi. Hơn
trăm năm trước hắn đột ngột xuất hiện và tạo nên một phen sóng gió khắp U Minh
Lâm, cướp mất phần lãnh thổ phía bắc của Thanh Lâm Hiền Vương. Thanh Lâm Hiền
Vương thì tính tình khá ôn hòa. Nhưng thực lực của hắn lại chính là bí ẩn lớn
nhất của U Minh Lâm. Hắn ta xuất hiện từ khi nào chẳng ai biết. Đến cả những
đại yêu hàng vạn năm cũng đã biết đến danh tự của hắn từ khi vừa mới sinh ra.
Hắn chẳng bao giờ phô diễn thực lực ra bên ngoài kể cả khi Giao Long Tiên Tôn
làm loạn trên lãnh thổ của hắn. Hắn chỉ đơn giản xuất hiện điểm một chỉ vào hư
không trước mặt Giao Long Tiên Tôn rồi rút về Tây bộ của U Minh Lâm. Nhưng sau
đó tuyệt nhiên Giao Long Tiên Tôn không còn ngạo mạn xâm lấn phần lãnh thổ còn
lại của hắn nữa. Còn lại kẻ sở hữu phần lãnh thổ rộng lớn nhất đó chính là Vạn
Thụ Yêu Vương. Hắn không hẳn có ma lực cao cường nhưng hắn ta lại có khả năng
thiên biến vạn hóa, thoắt ẩn thoắt hiện khi ở trong rừng. Và nghe đâu trong
tay hắn còn sở hữu một bảo vật hồng hoang có sức mạnh hủy thiên, diệt địa. Đó
là tổng hợp những truyền thuyết về U Minh Lâm, trong đó đâu là thực, đâu là hư
không ai biết rõ được…

- Hừm! Bảo vật hồng hoang cái gì chứ. Cái tên Vạn Thụ Cẩu Yêu kia cả gan đánh
cắp trấn tộc chi bảo “Phần Thiên Hạo Nguyên Kính” của Chu gia ta rồi trốn chui
trốn nhũi trong cái U Minh Lâm chết tiệt này. Đã bao đời nay Chu gia dù có tìm
kiếm thế nào cũng không tìm được hắn. Thật là tức chết đi được mà!!!

Giọng nói có phần đanh đá cùng với tiếng nghiến răng ken két kia phát ra từ
một thiếu nữ hồng y xinh đẹp đang cuốc bộ băng qua những tán rừng rậm rạp của
Đông bộ U Minh Lâm. Cô không tỏ vẻ gì mệt mỏi nhưng lửa giận bốc lên từ đỉnh
đầu của Cô rõ ràng đến mức có thể trông thấy được.

- Hừ! Mười ngày ta lùng sục khắp Nam bộ của cái khu rừng đáng ghét này rồi
vẫn chỉ toàn là lũ tiểu thụ yêu. Thêm bảy ngày nay ta cũng đi gần hết cái Đông
bộ này rồi cũng chẳng tìm thấy gì cả. Có phải mấy câu chuyện của ngươi thu
thập được chỉ toàn là hư cấu thôi không Tiểu Hỏa Linh?

Tiểu cô nương hồng y dừng bước nhìn chằm chặp vào đốm lửa đang bay lởn vởn
trước mặt khiến nó đứng yên lại một chỗ. Đốm lửa vặn vẹo một lát rồi biến đổi
thành hình một con tiểu tước màu đỏ vừa đập hai cánh vừa phát ra những âm
thanh trong trẻo:

- Thật mà tiểu thư. Tiểu Hoa Linh tôi đã phải khổ công thu thập thông tin từ
tất cả bọn tiểu linh thú trên đại lục rồi thanh lọc ra những thông tin đáng
tin cậy mới dám báo lại cho tiểu thư đó chứ.

- Ngươi nói thì hay lắm nhưng rốt cục toàn bộ thông tin của ngươi cũng chỉ
toàn là truyền thuyết vớ vẩn. Aizzz!!! Chẳng lẽ ta phí công sức trốn nhà đi
rồi quay về tay trắng thế này làm sao ta dám nhìn mặt cha ta nữa? Nuôi nấng
ngươi bao nhiêu năm rồi rốt cục ngươi vẫn chỉ là một tiểu tinh linh vô dụng.

Con tiểu tước nghe được những lời nói của tiểu nha đầu đanh đá kia thì nét mặt
buồn rười rượi lại hóa thân thành đám lửa rồi lặng lẽ chui tọt vào ống tay áo
của cô.

- Cái đồ… Cái đồ chim nướng kia ta mới nói có mấy câu đã giận lẫy rồi chạy
trốn là sao hả? Ngươi đừng bỏ ta một mình chốn rừng rậm hoang vu này chứ.
Không có ngươi trò chuyện chắc ta cô đơn chết mất.

Nét mặt cô thay đổi gần như hoàn toàn. Cô thực sự không muốn trách cứ gì Tiểu
Hảo Linh nhưng vì hơn nửa tháng trời lang thang trong rừng mà còn không được
phi hành mới khiến cho cô phát ra những lời đó. Cô xưa giờ vốn như vậy. Dễ vui
nhưng lại chóng chán, dễ giận nhưng cũng mau nguôi ngoại. Trừ những việc cô đã
quyết tâm thì còn lại không có điều gì làm cô hứng thú quá một canh giờ. Vẻ
mặt cô từ bực tức đã chuyển sang lo lắng. Cô sợ người bạn đồng hành duy nhất
của cô cũng không thèm đếm xỉa đến cô nữa.

- Tôi nói rồi tôi không phải là chim nướng. Tôi là hỏa tước linh sinh ra từ
tàn tro của Chu Tước Thánh Mẫu mang trong mình thần lực vô biên, trí tuệ vô
hạn…

Nghe tiếng đáp trả Ngọc Nhi mừng thầm trong lòng nhưng vẫn cố tỏ vẻ bất cần:

- Xùy xùy ngươi cứ tự đề cao bản thân chứ ta nuôi ngươi biết bao nhiêu năm
rồi chỉ toàn thấy ngươi ăn rồi ngủ chả thể hiện được gì ra hồn trừ cái trò
ngụy trang với khả năng buôn chuyện cùng bọn tiểu tinh linh khắp nơi.

- Thì bấy nhiêu cũng đã quá nhiều so với một tiểu tinh linh chỉ được ăn có ba
viên Hỏa nguyên thạch một ngày rồi.

- Ta một ngày chỉ có thể cho ngươi được nhiêu đó thôi. Cha ta dạo này rất chi
hẹp hòi mỗi lần ta hỏi xin nguyên thạch. Có vẻ như người lại đang định chế tạo
bảo vật gì đó.

- Tôi biết sở thích của lão trang chủ nhưng mà có vẻ như vật gia bảo của Chu
gia ngày một nhiều lên còn số người có năng lực dùng được chúng thì lại đếm
trên đầu ngón tay. Trừ Lão gia, cô và thúc thúc của cô ra thì phần còn lại hầu
như chẳng cầm được chúng quá mười giây.

- Thì tại cha ta cứ dùng nhiều Hỏa Huyền Tinh để đúc nên chúng cho nên chúng
có hơi tiêu tốn pháp lực một xíu nhưng bù lại uy lực thì lại vô cùng kinh
người. Ta vẫn còn nhớ lúc nhỏ ta nghịch dại dùng Kim Tước Phiến thổi bay phân
nửa tường thành.

Cô nói về việc phá hoại của mình với vẻ mặt vui tươi hớn hở. Tiểu Hỏa Tước lại
hóa thành đốm lửa chui khỏi tay áo cô. Nó vẫn tiếp tục nói chuyện nhưng giọng
nói có chút đổi khác:

- Nhắc về chuyện xấu trong quá khứ của mình với vẻ mặt đó thì tôi cũng không
hiểu nổi cô là loại người gì nữa thưa đại tiểu thư. Và tốt nhất chúng ta nên
giữ im lặng một chút, tôi đang có dự cảm không lành, bầu không khí nơi này có
chút dị thường.

Nghe những lời của Tiểu Hỏa Linh, gương mặt tươi cười của cô vụt tắt. Cô bắt
đầu để ý không khí xung quanh hanh khô một cách kì lạ còn cảnh vật thì im lìm
đến cả tiếng một chiếc lá rơi cũng không có. Cô khẽ vẫy tay, một cây cung xuất
hiện trong lòng bàn tay cô. Cây cung cô đang cầm trong tay là một trong những
vật chí bảo của Chu gia: Liệt Diễm Đoạt Hồn cung. Bốn trăm năm trước ông nội
cô đã dùng tám mươi mốt viên Hỏa Huyền Tinh trải qua suốt bảy bảy bốn mươi
chín ngày tôi luyện mà thành. Để tinh chế được một viên hỏa huyền tinh cần có
một trăm viên hỏa tinh thạch mà để tinh chế một viên hỏa tinh thạch lại cần có
một trăm viên hỏa nguyên thạch. Tính sơ qua cũng đủ thấy cây cung này có giá
trị lớn như thế nào. Cây cung này là do cô trộm được trong bảo khố của cha cô
trước khi bỏ nhà ra đi. Tuy nhiên giữa cô và món bảo bối này lại có một mối
liên kết vô hình cực kì đặc biệt. Lúc trộm nó cô chỉ vừa mới chạm vào thì cây
cung đã lập tức phát ra hồng quang rồi biến thành bản mệnh pháp khí để cô tùy
nghi sử dụng. Điểm đặc biệt nhất của cây cung này đó là không cần dùng đến
tên. Chỉ cần người dùng kéo căng dây cung, mũi tên bằng hỏa diễm sẽ tự động
xuất hiện. Những mũi tên này có lực sát thương kinh người và tốc độ bay nhanh
đến nỗi mắt thường không thể nào trông thấy được. Bất kì kẻ nào chỉ cần trúng
một mũi tên thôi cũng sẽ bị hỏa diễm bao phủ lấy toàn thân mà thiêu đốt cho
đến chết. Cầm cây cung trên tay, Ngọc Nhi đặt một tay lên dây cung sẵn sàng
kéo căng nó bất kì lúc nào. Từng bước chân cô nhẹ nhàng tiến về phía trước với
một vẻ cẩn trọng hiếm có. Cô tiến dần dần về phía trước nhưng mãi chẳng có gì
xảy ra, xung quanh cô vẫn chỉ là bầu không khí hanh khô và tĩnh mịch có chút
đáng sợ như nãy giờ. Cảm thấy những gì mình làm từ nãy đến giờ đã có chút khoa
trương cô buông lỏng dây cung rồi thở dài một tiếng:

- Tiểu Hỏa Linh à có lẽ ta và ngươi chỉ đang…

Chưa kịp nói dứt câu thì từ đằng trước một âm thanh “Sượt!!!” bất ngờ vang lên
một mũi lao bằng những sợi dây leo cuộn xoắn lại với nhau lao thẳng đến chỗ
cô. Tuy có chút chểnh mảng nhưng khi đối mặt với nguy hiểm thì phản ứng của cô
lại nhanh nhẹn đến không tưởng. Cô lách người sang phải né tránh mũi lao trong
gang tấc. Mũi lao đánh hụt mục tiêu đâm thẳng xuyên qua thân cây phía sau lưng
cô rồi cắm phập xuống đất. Cô quay đầu nhìn thoáng qua cái lỗ to tướng mà mũi
lao để lại trên thân cây thầm nhủ:

- Chỉ bất cẩn chút xíu nữa thôi thì cái lỗ ấy đã nằm trên người của mình rồi.

Mọi việc kể ra thì dài dòng nhưng thực ra chỉ diễn ra trong nháy mắt. Vừa né
được mũi lao cô đã xoay người lại, tay kéo dây cung bắn một lượt năm mũi tên
về hướng mũi lao bay tới. Những mũi tên xé gió bay đi đốt cháy mọi thứ cản trở
đường bay của nó. Nhưng mãi chẳng có động tĩnh gì đáp lại cô định giương cung
bắn thêm lần nữa thì xung quanh cô phát ra những tiếng cười nói yêu dị:

- Ha ha ha ha… Chu gia vẫn còn tiếp tục cho người truy tìm tung tích ta sao?

Tiếng cười cùng giọng nói yêu dị kia vang lên từ khắp mọi hướng và nó cứ âm
vang mãi trong đầu cô khiến cô có phần khó chịu.

- Ngươi là ai sao chỉ dám trốn chui trốn nhũi mà dùng cái trò đánh lén kia?

- Ta cứ tưởng ngươi đến đây tìm ta chứ?

Tiếng nói đều đều ấy vẫn cứ tiếp tục phát ra như chọc tức cô. Cô nghiến răng,
hỏa khí bốc lên từ đỉnh đầu cô khiến không khí như muốn bốc cháy.

- Chẳng lẽ ngươi là tên Vạn Thụ Cẩu Yêu hèn nhát trộm bảo vật nhà ta rồi chui
rúc trong cái nơi thâm sơn cùng cốc này sao?

- Ta chẳng có trốn chỉ là các người không đủ bản lãnh để tìm thấy ta mà thôi.
Nhưng lần này là lần đầu tiên có một nữ tử được phái đến tìm ta. Ta cảm thấy
ngươi có chút thú vị nên mới ra tay một tí mà thôi.

Hắn ta vẫn tiếp tục trả lời với cái cách khuếch âm khó chịu khiến cho Ngọc Nhi
ngày một bực tức, trong giọng nói đã không giữ được sự bình tĩnh:

- Ngươi có gan thì xuất đầu lộ diện đi bổn tiểu thư sẽ cho ngươi cháy ra tro
rồi mang bảo vật của gia tộc về.

- Ha ha ha ha… Nhìn kĩ thì tiểu nha đầu ngươi cũng có chút xinh đẹp, có lẽ ta
nên mang về làm tì nữ hầu hạ ta mỗi đêm.

Giọng cười và lời nói phát ra mang theo những thanh âm dâm dục khiến cho Ngọc
Nhi không khỏi tỏ ra ghê tởm. Nói gì thì nói cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười
sáu tuổi, đối với những chuyện hắn ta vừa nói cô chưa từng có kinh nghiệm cũng
như chút hiểu biết nào. Nhưng thông qua cái ngữ điệu của hắn cô cũng không
khỏi rùng mình ớn lạnh:

- Đừng có ở đó mà ba hoa, ra đây ta cho ngươi một tiễn.

Từ trên một tán cây trước mặt một thanh niên mặc lục bào biến ảo ra. Khuôn mặt
hắn ta lộ rõ vẻ dâm tà cùng với nụ cười yêu dị lúc nào cũng nở trên môi. Hắn
ta đứng ở đó tay cầm một chiếc quạt giấy phe phẩy bên trên có đề bốn chữ “Chỉ
xơi gái đẹp”. Hắn ta vừa xuất hiện, Ngọc Nhi đã liền giương cung bắn liền ba
mũi tên về phía hắn. Nhưng lạ thay những mũi tên xuyên thẳng qua người hắn đốt
hắn thành tro nhưng hắn vẫn nở nụ cười như chưa có gì xảy ra trước khi biến
mất. Hình bóng hắn vừa bị đốt cháy thành tro thì ở một vị trí khác hắn lại
tiếp tục hiện ra.

- Chỉ là tàn ảnh, tàn ảnh mà thôi. Ha ha ha, ta vừa mới xuất hiện mà đã chào
đón nhiệt tình thế kia vậy mà cứ nằng nặc đòi gặp ta cơ đấy. Dịu dàng hơn đi
rồi đêm nay ta sẽ cho nàng một đêm hoan lạc…

Hắn càng mở miệng nói nhưng lời lẽ dâm tà càng khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Cô lại tiếp tục giương cung bắn thẳng vào người hắn ta nhưng mỗi lần như vậy
hắn lại để lộ một vẻ mặt thỏa mãn cùng những âm thanh dâm dục đến cực độ khiến
cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong đôi mắt cô. Cô lại tiếp tục giương cung
lên nhưng lần này không còn lại một mũi tên xuất hiện mà là đến ba mũi tên.

- Xem lần này ngươi còn chạy đi đâu?

Những mũi tên lại bay vút tới trước nhằm vào hắn, cô lại tiếp tục giương cung
bắn thêm mấy đợt nữa những mũi tên bay ra khắp các hướng cho dù hắn ta có giỏi
né tránh cỡ nào cũng không thể tránh được. Tuy nhiên lần này lại không có bất
kì tàn ảnh nào bị trúng tên nữa. Hắn ta như tan biến vào hư không rồi đột
nhiên xuất hiện ngay trước mặt một tay sờ lấy tay cầm cung của cô vuốt từ mu
bàn tay lên đến khuỷu tay. Một tay hắn ta nâng cằm cô, ánh mắt dâm đãng của
hắn nhìn lướt qua khuôn mặt cô rồi đưa xuống phía dưới. Những thanh âm dâm dục
cứ dồn dập phát ra từ cái miệng rộng kinh tởm của hắn:

- Ôi làn da nàng thật mịn màng, khuôn mặt nàng thật kiều diễm. Và chỗ này tuy
hơi nhỏ nhưng rồi ta sẽ khiến nó to ra nhanh thôi…

Cô còn chưa kịp phản ứng thì hắn ta lại một lần nữa biến mất rồi xuất hiện
ngay phía sau lưng cô. Một tay hắn chắp sau lưng một tay xòe rộng chiếc quạt
vuốt nhẹ từ đùi dưới của cô lên đến tận giữa lưng. Hắn tiếp tục phát ra những
tiếng suýt xoa với cái giọng điệu đáng ghét như trước:

- Ôi những đường cong này quả thật là hoàn mĩ. Shhhh!!! Ôi mỹ nhân nàng thật
là tuyệt vời.

Hắn ta vừa nói vừa thở hổn hển. Hành động của hắn khiến cho Ngọc Nhi cảm thấy
cơn giận của mình không thể nào giữ lại lâu hơn được nữa. Cô vận dụng pháp lực
kích hoạt Hỏa Lôi chú khiến tóc cô tung bay trông thật ma mị. Hỏa Lôi chú là
chú thuật trung cấp của Chu gia có tác dụng tạm thời gia tăng tốc độ thi triển
cùng uy lực ma pháp và vũ kĩ cho người sử dụng. Đôi mắt cô tỏa ra hồng quang
dày đặc khiến đôi mắt cô như trở thành hai đốm sáng màu đỏ:

- Ngươi chết đi cho ta!!!

Những nơi ánh mắt cô quét qua không khí như bùng cháy bởi những làn sóng nhiệt
kinh thiên. Toàn bộ cây cỏ bị thiêu cháy rồi tan rã chỉ trong khoảnh khắc ngay
đến cả mặt đất cũng dường như muốn hóa thành hư không. Đây là Pháp kĩ cao cấp
của Chu gia, một trong những bí kĩ lợi hại nhất: Vô Cực Quang Nhãn. Một ánh
nhìn mang theo những luồng sóng nóng đến cực độ có thể thiêu đốt mọi sự sống,
nung chảy mọi thứ kim loại. Tuy uy lực của pháp kĩ cô tung ra là cực lớn nhưng
khuôn mặt của Vạn Thụ Yêu Vương chẳng chút biến sắc. Hắn lại một lần nữa biến
mất khiến cô vô cùng tức giận quét ánh mắt của mình ra xung quanh khiến cho cả
một khoảng rừng lớn bỗng chốc biến thành bình địa tan hoang. Thanh âm ma mị
của hắn ta lại một lần nữa vang lên:

- Ta biết uy lực pháp kĩ của Chu gia rất lớn nhưng để ta xem tiểu mỹ nhân
nàng có thể giữ được bao lâu. Ha ha ha ha…

- Aaaaaaaaa!!! Ngươi chạy không thoát đâu!!!

Ngọc Nhi bị hắn ta chọc tức liền dồn nhiều pháp lực hơn vào Vô Cực Quang Nhãn
khiến cho phạm vi phá hoại tăng lên gấp mấy lần nhưng tuyệt nhiên cho dù cô có
tấn công vào hướng nào thì những tiếng cười của Vạn Thụ Yêu Vương vẫn tiếp tục
vang vọng như trêu ngươi cô. Pháp lực của cô đang vơi đi mỗi lúc một nhanh hơn
cô đã gần như không thể tiếp tục thi triển pháp kĩ của mình nữa nhưng vẫn cố
gắng càn quét xung quanh trong vô vọng. Cuối cùng toàn bộ pháp lực đã bị cô
dùng hế. Đôi mắt cô không còn tỏa ra hồng quang mà trở lại bình thường chỉ còn
lại luồng Hỏa Lôi chú vẫn tiếp tục khiến tóc cô tung bay. Sóng nhiệt vừa mới
kết thúc cô cố gắng giữ mình không bị ngã xuống vì kiệt sức. Sử dụng cạn kiệt
toàn bộ pháp lực là một điều đại kị vì nó ảnh hưởng rất lớn đến thể lực của
bản thân. Một khi pháp lực cạn kiệt sẽ khiến cơ thể tạm thời không thể vận
động được trong một thời gian. Vạn Thụ Yêu Vương sau khi nhìn thấy cô đến đứng
còn không vững nữa mới từ trong một táng rừng chưa bị thiêu cháy nhảy ra vừa
cười vừa rảo bước tiến đến:

- Tiểu mỹ nhân, cần gì phải cố sức như vậy? Cứ quy phục ta, trở thành tỳ nữ
của ta rồi ta sẽ sủng ái nàng. Nàng đẹp lắm nàng có biết không? Nàng đẹp hơn
tất cả bọn nữ yêu trong khu rừng này. Nàng mang một nét đẹp mà đến cả kẻ phong
lưu như ta lại muốn ở bên nàng cả đời. Ôi ông trời đúng là có mắt khi mang
nàng đến cho ta…

Từng lời nói của hắn ta chưa đựng sự dâm đãng đến tột cùng, những thanh âm ghê
tởm cùng với tiếng thở dốc của hắn khiến cô rợn cả người. Cô bắt đầu run sợ,
thầm nhủ:

- Ai đó làm ơn đưa tên dâm tặc này tránh xa khỏi ta đi… Làm ơn, làm ơn…

Mặc cho những lời cầu nguyện của cô thì Vạn Thụ Yêu Vương vẫn tiến đến từng
bước rồi dừng lại phía trước cô. Hắn vừa đưa tay vuốt mặt cô vừa cười ha hả:

- Nàng bây giờ đã là người của ta! Ha ha ha ha…


Ngũ Thánh Thú Truyền Kỳ - Chương #4