Chương 64: Ác Đấu


Nhược Tuyết bị Lục Vô Nhật hạ độc đích thực đầu choáng mắt hoa. Hắc độc trong cơ thể tán loạn khắp các kinh
mạch như thiêu như đốt, khiến tia chân khí mỏng manh nàng vừa
mới vận khởi liền tiêu tán, cảm giác đau đớn như vạn trùng
phệ cốt truyền đến từng góc thần kinh nàng. Nghe Nhạc Nhạc hô
lên một tiếng nàng chỉ có thể vô lực cười khổ, nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi má ngọc kiêu kỳ, như dòng thác bạc không có
điểm cuối vĩnh viễn tuôn rơi không ngừng. Cuộc sống bình dị
hàng ngày, hiện lên từng chút một trong đầu nàng, phần lớn là thời gian cùng chung sống với Nhạc Nhạc. Cho nên nàng lại cười mà lệ rơi chan hòa.

Nhược Tuyết tiếp tục rơi xuống, nàng mang theo cụ cười thỏa
mãn, nhắm hai mắt lại, trọng trách trên người cũng biến mất,
thật thanh thản, thân thể như lá cây mùa thu tùy ý để cơn gió
chao lượn mang nàng rơi xuống đất. Nàng đâu phải lá cây cũng đâu có thể bay lượn, cho nên cũng chẳng thể rơi xuống đất.

Nàng thấy mình bị tiếp lấy, đúng ra mà nói là bị người ta ôm lấy giữa không trung.

“Tỷ tỷ người đẹp quá! Nàng thật thơm a! nếu cứ chết như vậy ta thật đau lòng a. ha ha!”

Thanh âm mang theo chút vị ngây thơ tinh nghịch vang lên bên tai
nàng. Nhược Tuyết trợn tròn hai mắt mơ hồ thấy một chàng trai
áo lam có chút quá xinh đẹp, đang cười hì hì ôm lấy nàng.
Nàng đã sớm như ngọn đèn trước gió, nhớ đến cảnh lần đầu
tiên gặp Nhạc Nhạc, lại cứ lần này là Nhạc Nhạc, yên tâm nở
một nụ cười ngọt ngào thiếp đi lúc nào không hay

Thanh niên áo lam không phải Nhạc Nhạc, bởi lẽ hắn đang mặt
mày bí xị ngồi dưới đất, thống khổ chống lại xuân dược,
thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt vuốt tấm lưng lõa lồ của Cung
Minh Nguyệt, thấy Nhược Tuyết bị người ta tiếp được, lúc đầu
là an tâm sau lại bị dấm chua xông lên não, hơn nữa thấy rõ dung mạo tuyệt mỹ của Lam y nhân kia, liền cảm thấy có phần hơi tự ti.

Lam y nhân ôm Nhược Tuyết, khinh phiêu đáp xuống như hoa lê điểm
vũ, theo từng con gió đêm khẽ run rẩy, hai người bọn

họ như là không có sức nặng vậy, tựa như dung nhập vào trong
gió, một chiêu này chấn kinh mấy người trong viện vẫn còn tỉnh táo thấy rõ. Lục Vô Nhật vẫn không mang chút cảm tình hừ
lạnh nói:

“Chút tài mọn! Chuyện tình Quỷ Ngục Môn cùng Minh Nguyệt cung
tốt nhất các hạ không nên nhúng tay vào, dựa vào chút võ biền ấy, Lục mỗ còn chưa để vào trong mắt!”

“khách khách khách…Phải không? Lục môn chủ quả nhiên uy phong
lẫm lẫm, ngần ấy năm ẩn cư, vừa mới xuất quan liền liên hợp
Vạn Lý Minh, Đao cốc, diệt Ma giáo, lại đi lộ diện khi dễ nữ
nhân, thật là lợi hại! Bổn công tử bội phục sát đất, nhân vật như Lục Môn chủ đây, cổ kim hiếm thấy, thậm chí là chưa từng
xuất hiện, hậu vô lại giả”

“Đủ rồi! Hừ hừ, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đã muốn chết thì đừng trách bổn tọa lòng dạ ác độc!”

Lục Vô Nhật ngày trước bị hai trưởng lão quần đấu đã bị
thương nhẹ, rồi lại ngạnh tiếp ‘băng tuyết phi vũ’ của Nhược
Tuyết, thương thế lại càng thêm trầm trọng, chân khí hao tổn
cũng phải năm thành. Thấy Lam y nhân này võ công trác tuyệt,
vốn muốn đem hắn dù dọa đi. Không nghĩ ghét của nào trời cho
của nấy, lão liếc mắt nhìn mị thái bách xuất của Cung Minh
Nguyệt lại càng thêm gấp gáp, hướng về phía Lam y nhân cười
quỷ dị một tiếng, sát ý tỏa ra.

Lục Vô Nhật chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Mạnh mẽ đem toàn
bộ chân khí trong cơ thể tụ tập thành một đám hắc vụ, xú khí bỗng bốc lên, ống tay áo lay động, ngón tay thi triển những
hình dáng cổ quái, hắc vụ càng thêm dày đặc. Lam y nhân đôi mi
thanh tú khẽ chau lại, lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Hắc vụ tối đen như mực trong nháy mắt huyễn hóa ra Khô Lâu binh giương nanh múa vuốt, lăm lăm trường mâu trong tay. Lục Vô Nhật
chân khí hao tổn, trên mặt mồ hôi tuôn ra mưa, cắn chặt hàm răng
phun ra một ngụm máu, quát lớn ‘Cửu U Minh Binh!’.

Thời điểm hắn rống lên, Lam y nhân cũng nhìn ra đầu mối, tay
trái ôm chặt Nhược Tuyết, tay phải nhẹ nhàng nâng lên trước
ngực, mang theo một đạo ảo ảnh, hai đạo lam quan như lưu tinh bắn về phía hai mắt Khô lâu binh còn chưa kịp bay lên. Lục Vô Nhật
hung khẩu cực chấn, liền lui lại mấy bước phun ra hai ngụm máu
đen, khô lâu vừa mới hình thành mất đi khống chế của hắn, như
ruồi mất đầu lảo đảo bay đi hướng khác.

Lam y nhân ôm Nhược Tuyết chạy tới hướng Khô lâu kia nghịch
ngợm le lưỡi, mượn lực nhảy ngược lại khinh phiêu đáp tới một
nhánh cây khác cách đó mười trượng, đồng thời hướng Lục Vô
Nhật phát ra mười mấy đạo lam quang.

Lục Vô Nhật một bên chật vật né tránh lam quang như Lưu Tinh kia, một bên phong cuồng kêu gào:

“Lan Hoa Chỉ? Làm sao có thể ngươi là truyền nhân Phá Hư Ma? Đám khốn kiếp kia không phải đã chết sớm rồi sao?”

Hai bên Ma giáo đầu tiên là sợ hãi võ công Lục Vô Nhật-chân khí ngoại tụ, tiện đà lại gặp được ‘Lan Hoa Chỉ’, hai người té
trên mặt đất, hai mắt nhìn nhau nói:

“Lan Hoa Chỉ, Vu Sơn Hồng Vũ? A, cái kia có đặc thù mê nữ nhân. Không tốt tiểu thư rơi vào tay nàng, sợ rằng không ổn !”

Hai trưởng lão chấn động tâm thần, chật vật bò dậy.

Hai Khô lâu đáng thương đụng vào một cây đại thụ, chút chân
khí cuối cùng vừa mới ngưng tụ được, như thực chất màu đen
bỗng nhiên nổ tung, từng đợt khí áp trùng kích đánh thằng vào mỗi vật thể nó gặp phải, cây màu đen, hoa màu đen, toàn là
màu đen

Hai trưởng lão thật vất vả mới đứng thẳng dậy được lại bị
khí áp đánh ngã, may mắn tránh thoát bị thương tổn.

Lục Vô Nhật thầm kêu xui xẻo, chân không đủ, cưỡng công ‘Chân
khí ngoại tụ’, chiêu thức cũng đã thành, nhưng lão làm sao lại nghĩ đến đụng phải khắc tinh cuả mình – Lan Hoa Chỉ. Ở mãi
nơi xa xôi này, tuyệt học cường đại này sao lại đột nhiên xuất
hiện. Hơn nữa Lam y nhân liếc mắt đã thấy nhược điểm của chiêu
này, nhãn lực thật tuyệt đỉnh. Nhiều năm không xuất giang hồ,
võ công của người mới thật không nên xem thường, hậu sinh khả
úy a! bởi lẽ đang hồ tư loạn tưởng, địa phương màu đen bị khô
lâu cho nổ tung lại vừa cách hắn không xa, thoáng hắn cái đã
bị thổi bay, đốn ngã hai cây, thân hình mới dừng lại

Lão tự biết không thể đanh được nữa, tham lam vuốt lưng trần
của Cung Minh Nguyệt một cái, vừa oán hận nhìn thẳng Lam Y nhân phun ra hai ngụm máu đen, dùng loại ngữ khí độc xà âm lãnh
nói:

“Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, ta sẽ không bỏ qua, cho dù là
truyền nhân Phá Hư Ma ta cũng không cam lòng bỏ qua đâu”

Nói xong hắn bay ra ngoài tường, không trung lưu lại một thanh âm nguyền rủa: “Không cam lòng, ta không bỏ qua.”

Phó trưởng lão võ công hơi cao một chút, đỡ Lệ trưởng lão dậy, chạy về phía Lam Y nhân:

“Vị bằng hữu kia là Vu Sơn sở Hồng Vũ? Da tạ ngài đã cứu giúp tiểu thư”

Lam y nhân cười quyến rũ một tiếng, cắt đứt lời bọn hắn:

“Biết ta là ai thì tốt, vậy thì không phải nói mấy lời tạ ơn khách sáo vô dụng, tiểu thư nhà ngươi ta mượn tạm chiêu đãi
mấy ngày, lại nói ‘Thực Cốt Chưởng’ nàng trúng các ngươi cũng không chữa được, nga, không cùng các ngươi nhiều lời nữa, ta
muốn trở về!”

“Để tiểu thư lại!”

Hai vị vừa thấy Sở Hồng Vũ muốn đi, khẩn trương vận khinh
công, đánh về phía các nàng, Lam y nhân liếc nhìn Nhạc Nhạc
một cái, cười khúc khích như làn khói nhẹ biến mất giữa màn
sương dày đặc.

Hai người trưởng lão bởi lẽ biết Sở Hồng Vũ là người như
thế nào, mới mau chóng đuổi không tha, bất chấp Nhạc Nhạc,
cũng bất chấp thương thế bản thân, càng bất chấp khinh công
cùng người ta chênh lệch cả ngàn dặm, lại không ngừng truy đuổi quát:

“Dừng lại, mau dừng lại, nếu không ngươi không xong với huynh đệ thánh giáo chúng ta đâu. Dám đụng đến tiểu thư, toàn bộ huynh
đệ Thánh Giáo thề giết lên Vu Sơn, đốt sơn môn nhà ngươi, hủy đi hành cung của ngươi, chiếm đoạt ngươi.”

Nhạc Nhạc bị xuân dược thiêu đốt hừng hực, thấy Nhược Tuyết
tuy được người cứu đi nhưng lại phát giác không ổn, thấy bộ
dáng lo lắng của hai trưởng lão cũng đủ biết, mặc dù lo lắng
cho an nguy của Nhược Tuyết, nhưng an nguy bản thân mới là việc
cấp bách.

Cung Minh Nguyệt đã hoàn toàn xích lõa cứ quấn lấy sống lưng hắn như một con rắn. Trong miệng rên rỉ không ngớt, cọ sát bên
vành tai Nhạc Nhạc, uốn éo hai ngọn cự phong no mềm, đỉnh núi
phấn hồng căng mọng dựng đứng. Bởi là người tập võ nên nhũ
phong tuyệt không chảy xệ, eo thon phẳng lỳ bóng loáng như nhung
gấm. Vùng cỏ thơm mướt mà, khe suối róc rách từng dòng hương
tuyền trào ra. Nhạc Nhạc cũng đã sớm nhẫn nại không được, hơn
nữa lại còn bị nàng thêm dầu vào lửa, liền bấn quá không
chịu nổi, khom người ôm lấy nàng mang vào trong phòng.

Vừa vào tới cửa, đập vào mắt chính là một mảng thân trần
trụi trắng bóng, tốp năm tốp ba quấn lấy nhau vặn vẹo rên rỉ.
Nhãn tình của hắn sáng lên, đóng kín cửa, nhào về phía Cung
Minh Nguyệt. Nhạc Nhạc mặc dù dục hỏa công tâm nhưng tâm thần
vẫn vô cùng tỉnh táo, Cung Minh Nguyệt này chọc không nổi, trên
người mình còn có cấm chế của nàng, nếu là thừa dịp dậu đổ bìm leo đắc tội với Cung Minh Nguyệt, nói không chừng, sau khi
xuân dược mất tác dụng cũng là lúc không còn thấy được mặt
trời ngày mai. Bất quá những người khác hẳn là có thể sao,
Nhạc Nhạc đắn đo mãi cuối cùng hướng về phía một thân thể
đầy đặn quen thuộc.

Xuân Nguyệt, khi nàng bị Nhạc Nhạc áp trụ thì
mừng đến phát run lên, khóe miệng nhếch lên hé lộ xuân tình,
nàng rên lên yêu kiều, kịch liệt uốn éo thân thể, trong miệng ú ớ nói không nên lời, tham lam mút lấy đôi môi Nhạc Nhạc, hai
thân thể quấn lấy nhau cọ sát liên miên, cho đến khi Nhạc Nhạc
tiến vào thân thể nàng Xuân Nguyệt mới chịu buông đôi môi Nhạc
Nhạc ra, thống khổ rên lên một tiếng kiều mỵ. Nhạc Nhạc biết
nàng là xử nữ nên hơi nhẫn nại một chút, để cho nàng thích
ứng với tiểu bảo bối, một cỗ chân khí quen thuộc truyền vào
trong cơ thể Nhạc Nhạc, tại hạ đan điền vận chuyển một vòng
chu thiên, lại từ từ tăng lên, tiến nhập thượng đan điền. Nguyên
âm xử nữ cường đại như dòng suối chảy nhỏ giọt, càng tụ càng nhiều, ở thượng hạ đan điền liên tục vận hồi. Nhạc Nhạc trong lòng mừng thầm, đưa chân khí tích tụ đã lâu rải khắp tứ chi
bách hài, kỳ kinh bát mạch, nhưng những tia chân khí kia đi không bao xa thì bị một cỗ lực lượng kì dị bắn ngược trở về Đan
Điền.

Nhạc Nhạc lại thử mấy lần vẫn không thể giải khai cấm chế,
đoán rằng nguyên nhân có thể là do chân khí quá ít, sau đó
quyết định hút lấy càng nhiều Nguyên Âm để thử. Phía dưới Xuân Nguyệt đã thích ứng, xuân dục đã động thở gấp từng hồi,
Nhạc Nhạc chậm rãi nhấp mấy cái, khoái cảm tăng lên hàng trăm
lần đê mê không thể tả, thiếu chút nữa khiến hắn đánh mất lý
trý, hít một hơi thật mạnh, mặc niệm bí pháp, bảo trì Ngự
Nữ Tâm Kinh tiếp tục vận hành. Xuân Nguyệt lần đầu trải nghiệm cảm giác ngọt ngào sung sướng, lại đang dưới tác dụng kích
thích tuyệt diệu của xuân dược, mãnh liệt vò đầu, mái tóc đen dài xõa rối tung bay, hấp dẫn mấy mỹ nữ lõa thể khác.

Xuân Nguyệt đã tiết thân nhiều lần vẫn quấn quít không rời,
như bạch tuộc ôm lấy hắn. Nhạc Nhạc cười khổ, mới trải qua
chuyện phòng the lần đầu, sao có thể hút lấy nguyên âm của
nàng nữa, thầm nghĩ đem nàng mau mau thu phục, rồi lại hút lấy nguyên âm chi khí từ nữ nhân khác. Nhớ lại bí kỹ ‘Chấn Động
Vân’, cho nên thử điều dụng chân khí ở thượng hạ đan điền ở
phạm vi cực nhỏ, dị biến phát sinh, bảo bối trong cơ thể nàng
đột nhiên xoay tròn mười mấy vòng, vắt thành hình dáng sợi dây thừng, Xuân Nguyệt giống như cá dưới biển sâu không thể hít
thở, mở to đôi mắt đẹp, bộ ngực trắng sữa cao cao nhô lên,
khoái cảm siêu cường liệt khiến nàng đầu óc trống rỗng. Nhạc
Nhạc cũng giật mình, cho tới bây giờ chưa xuất hiện qua tình
huống này, vội vàng thu chiêu, bảo bối lại xoay tròn mười mấy
vòng như cuồng long, khôi phục lại bình thường, Xuân Nguyệt hét
lên một tiếng bất tỉnh nhân sự, trong cơ thể ào ạt trào ra một dòng suối nguyên âm chi dịch tinh khiết.

Nhạc Nhạc bằng một chiêu này tránh được một kiếp. Một chiêu
này chính là tuyệt thuật cuối cùng trong Ngự Nữ Tâm Kinh –
Cuồng Long Toàn Chuyển.

Nhạc Nhạc quan sát vẻ mặt Xuân Nguyệt, rõ ràng là dấu hiệu
cao trào cực độ mới xuất hiện, cũng không thấy chỗ nào bất
ổn, lúc này mới yên tâm đem toàn bộ Nguyên Âm nàng tiết ra hấp
thu sạch sẽ. Vừa xoay người đem một mỹ nữ áp lại, cư nhiên là
Đông Nguyệt, Nhạc Nhạc dục hỏa công tâm cũng không cần để ý
nhiều như vaajym động thân đâm vào.

Nhạc Nhạc “sát” đến thiên hôn địa ám – dương quang ảm đạm!
Không biết ngự nữ bao nhiêu. Nhạc Nhạc đem Nguyên Âm vừa hấp thu
chuyển hóa thành chân khí, phá tan cấm chế trên người, hai
luồng chân khí mới cũ hội tụ cùng nhau, tựa như con ngựa hoang
vừa mới lấy lại được lực lượng vui sướng chồm lên chạy khắp
kinh mạch thông suốt. Nhạc Nhạc chỉ số tự tin tăng lên hắn,
thầm vận chân khí, rõ ràng đã tăng lên hai thành. Nhạc Nhạc sợ hãi than “Trời ạ, ta đã làm gì? Chân khí tại sao tăng trưởng
nhanh như vậy chứ? Vài ngày trước mới đột phá đại quan tầng
thứ bảy, công lực tiến triển rất chậm, gần như không tiến bộ,
ngắn ngủi có mấy ngày, làm sao lại tăng lên hai thành công lực. Chẳng lẽ?...”

Hắn đột nhiên cảm thấy thật yên tĩnh, chỉ có nghe thấy thanh
âm tim đập thình thịch của mình. Nhạc Nhạc chậm rãi quay đầu
lại, mấy thân thể quay cuồng nỉ non đầy phòng kia, đều đã an
tường ngủ ngon, khóe miệng nhếch lên mỉm cười thỏa mãn, thân
thể mỏi mệt không nhúc nhích, đường cong tuyệt đẹp không chút
keo kiệt phơi bày trong không khí, một, hai người, ba người,..
mười tám,..Ơ? làm sao lại ít đi một?

Nhạc Nhạc cố nén tâm tình kích động, ánh mắt từ hướng xuống thân thể phía dưới, mỹ phụ thành thục trắng nõn thân thể
trần như nhộng, “Cung Minh Nguyệt?” Nhạc Nhạc không nhịn được kêu lên, may mà nàng mệt nhọc quá độ, bất quá thân thể lười
biếng rũ xuống như cành liễ, lại ngủ thiếp đi, Nhạc Nhạc âm
thầm kêu khổ “Quần lý huynh đệ muốn ta chỉ thượng xử nữ, không đụng thiếu phụ, lần này lại gây họa, huống chi nàng lại là
nữ nhân của sư phụ, hơn nữa ngay cả con gái người ta – Như Mộng
cũng xơi rồi. Trời ạ! Đầu của ta thật to, đúng là đau đầu,
phải chạy thôi, chạy thật xa, nếu giải thích không rõ, bằng võ công của ta hiện tại sợ rằng còn không phải là đối thủ của
nàng, oa, tiểu huynh đệ còn đang trong cơ thể nàng, lần này
không có dùng ‘hư tinh luyện hóa thuật’, nếu mang hài tử của ta vậy thì càng nhức đầu rồi!’”

Nhạc Nhạc rối rít mặc quần áo, vừa liếc mắc quét qua chúng
nữ còn đang ngủ say, lẩm bẩm: “Lần này tuy là xuân dược khiêu
khích, nhưng dù sao cũng là t a đoạt lấy thân thể các nàng, hơn nữa cũng vì tác dụng của xuân dược mà các nàng sẽ vĩnh
viễn nhớ tối nay, hi vọng các nàng cân nhắc rõ ràng, nếu
quyết định muốn cả đời theo ta thì hãy tới tìm ta”. Lời còn
chưa dứt, linh giác nhạy bén đã cảm ứng được một ánh mắt âm
tàn sắc bén quét về phía hắn, Nhạc Nhạc khom lưng nhặt lên
một thanh kiếm, quát “Kẻ nào ngoài cửa sổ?”

“Muốn mạng nhà ngươi, ha ha ha! Lại bị kẻ khác chiếm tiện
nghi, lão thiên!.. ngươi vì sao bất công như thế? ta không phục!..
ta không phục!.. Lục Vô Nhật ta hai lần dụng dược đều bị người
khác cướp đi chỗ tốt, người nào đoạt ta giết người đó, ha ha
ha!”

Một mảng gạch tường giống như bùn, bị một trận hắc phong tanh hôi rạch nát, vỡ thành từng mảnh nhỏ như viên bi, như mũi tên
bắn về phía mọi người trong phòng. Nhạc Nhạc cấp tốc điều hộ thể chân khí, bao bọc chúng nữ vẫn còn đang ngủ say, cương khí màu phấn hồng nhàn nhạt xạ hương, càng tôn lên nét ửng đỏ hoa đào của mấy mỹ nữ, lồng khí một trận rung động méo mó, đón nhận công kích toàn bộ số đá vụn, cũng không mãnh liệt như
tưởng tượng. Nhạc Nhạc thầm nghĩ “đích thị là Lục Vô Nhật ban ngày bị thương rất nặng, hiện tại hắn nhiều nhất khôi phục
được sáu thành công lực, hoàn hảo hoàn hảo, nếu không thật
đúng là bảo vệ không nổi mấy nữ nhân lõa lồ này.”

Mấy nàng bên trong lồng khí phấn hồng, bị chấn động chói tai
thức tỉnh, nhìn thấy thân thể mình trần truồng, thi nhau thét
lên inh ỏi. Hắc phong qua đi, bụi mù tán loạn, khuôn mặt u ám
của Lục Vô Nhật như cô linh hiện ra trong bóng tối, quét mắt
nhìn mấy thân thể nóng bỏng bên trong lồng khí, đáng tiếc bị
lồng khí của Nhạc Nhạc ngăn trở, nhãn lực không cách nào xuyên qua được.

Chư nữ hỗn loạn, trải qua điều tiết ngắn ngủi khôi phục lại
bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt cũng là như thế, đồng loạt lúi
húi tìm y phục, thỉnh thoảng quét ánh mắt liếc nhìn Nhạc
Nhạc, mấy cô gái nhìn trộm Cung Minh Nguyệt lại nhiều hơn, các
nàng thực sự vì Nhạc Nhạc mà lo lắng. Các nàng sau khi tỉnh
dậy thực ra nhớ rất rõ, đêm qua điên cuồng, đêm qua ngọt ngào,
mọi cảm quan bị kích thích, khiến các nàng quên mất e thẹn
thiếu nữ, đặc biệt là Nhạc Nhạc tuyệt tuấn trước mặt, lại
càng đem tất cả cố kỵ vứt bỏ, lúc này cũng đã đem trái tim
đặt lên người hắn.

Cung Minh Nguyệt đầu tiên là bối rối không kịp mặc y phục,
quần áo bất đắc dĩ rải tán loạn khắp nền nhà, đành phải
đoạt của người khác, hiển nhiên là không vừa vặn, hai vú căng
phồng như muốn phá áo chui ra, nàng không quản được mấy thứ
kia, nội tâm rối bời. Cũng không dám nhìn Nhạc Nhạc, hơn mười
năm cừu hận, hơn mười năm cuộc sống cấm dục khiến nàng quên đi
niềm vui thú của nữ nhân, hạnh phúc đột ngột khiến nàng có
chút bối rối, đặc biệt nhớ lại cái cảnh nằm phía dưới Nhạc
Nhạc điên cuồng uốn éo lại càng thêm xấu hổ. Quả thực không
ngóc đầu lên được.

Cung Như Mộng dựa vào bên cạnh mẹ, ánh mắt say đắm chan chứa
yêu thương ngắm nhìn Nhạc Nhạc, lại mê mang quay sang nhìn mẫu
thân, không nói một lời, mân mê chéo áo muốn đem cái bụng lõa
lồ trắng nõn che kín.

Nhạc Nhạc dụng tâm cảm ứng được tâm tư bình thản của chư nữ,
không khí chung quanh mang theo những tia ngượng ngùng nhàn nhạt,
không có sự bất mãn bất an hay là hận ý, nhìn thoáng qua mười tám bông liễu mới khai hoa, ngay cả đứng vững cũng khó khăn,
đừng nói đến chuyện chiến đấu, mà Cung Minh Nguyệt còn ngượng
ngùng không chịu ngẩng đầu.

Lục Vô Nhật đứng trong viện hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, rít lên một tiếng, một đạo chưởng phong hùng hậu phách tới,
chưởng phong chưa tới mà tinh phong đã tới trước xộc thẳng vào
mặt. Nhạc Nhạc than nhỏ, mũi chân chạm đất bay lên không ba
trượng, một đạo kiếm khí phấn hồng trảm phá hắc vụ, lúc rơi
xuống đất điều động hộ thể chân khí tiện tay huy xuất một bức tường đỏ rắc chắc ngăn cản thế công của độc vụ chướng khí,
tiêu sái tự nhiên, hạ bút thành chương. Thấy vậy chư nữ trong
phòng đôi mắt đẹp không khỏi đăm đăm, mấy thiếu nữ tính tình
hoạt bát hươ hươ song chưởng, bị Cung Minh Nguyệt hung hăng trừng
mắt nhìn, lúc này mới lấy lại an tĩnh.

Lục Vô Nhật ngạc nhiên đánh giá tuấn mỹ tiểu tử trước mặt,
mới gặp đêm trước vẫn cái bộ dáng uể oải bất chấn, toàn thân không một chút chân khí, mấy canh giờ không thấy, lại tiện tay
sử ra chiêu số chân khí ngoại tụ tán đi công kích của hắn. Một thân công phu này so với Chung Nhược Tuyết e rằng chỉ hơn chứ
không có kém, đặc biệt là cái khí độ hiên ngang coi thường
thiên hạ vạn vật này lại càng cao quý, tùy tiện đứng một chỗ lại tựa như dung nhập vào cảnh vật sau lưng, mặc dù so với
cảnh giới ‘Nhân Thiên Hợp Nhất’ còn một đoạn khoảng cách, nhưng đến được cảnh giới như này, thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón
tay.

Lục Vô Nhật công lực chỉ khôi phục được sáu thành, lại nhớ
bị Sở Hồng Vũ đả thương, nhất thời không dám khinh địch, cẩn
thận hỏi:

“Ngươi là người phương nào, mau mau xưng tên?”

Nhạc Nhạc hướng hắn cười tà một tiếng:

“Lấy mạng ngươi trước đã!”

Lục Vô Nhật nghe hắn châm biếm nhại nguyên lại lời lão nói,
lửa giận ngút trời, hắc vụ quanh người điên cuồng quay cuồng
gầm thét, con ngươi ám hôi lộ ra âm hàn sát khí, Nhạc Nhạc
được chứng kiến thân pháp quỷ dị của hắn, cũng đã kiến thức
kỳ chiêu viễn trình Khô Lâu của lão, nhớ tới cổ ngữ ‘tiên hạ
thủ vi cường!’ Lời chưa dứt đã âm thầm thúc dục chân khí nghiêm mật bảo vệ toàn thân, phòng ngự khói độc, vận khởi Hoa Gian
Vũ Bộ đánh về phía khô lâu diện cụ

Thấy bộ pháp kỳ diệu của Nhạc Nhạc, hắn hơi ngẩn ra, hắc
bào sau lưng vặn vẹo, vận khởi Du Hồn Bộ, bộ pháp hai người
cực kỳ nhanh, như hai tia chớp xuyên qua kiếm khí chưởng phong bên trong, Nhạc Nhạc võ công từ khi tiến nhập đệ thất tầng còn
chưa có chân chính động thủ qua, Lục Vô Nhật bị thương công lực
so với hắn cũng một tám một mười, bất quá lấy ra luyện thủ
là thích hợp nhất.

Màu sắc chân khí hai người cũng phi thường đặc thù, chiêu số
hoa lệ, cương khí tán loạn bay đầy trời kích khởi hàn nha tê
mình, còn chưa kịp bay khỏi sào huyệt đã bị chân khí cường
đại cuốn vào, tức thì huyết nhục mơ hồ bị chém thành bột
phấn. Cung Minh Nguyệt, Cung Như Mông, còn có mười ba kiếm nữ,
tứ đại chấp sự cũng biết Lục Vô Nhật lợi hại, lúc đầu đánh
nhau cũng vì Nhạc Nhạc mà đổ mồ hôi hột, hiện tại trăm chiêu
đã qua, Nhạc Nhạc không hề rơi vào hạ phong mới khiến tâm thần
các nàng hơi yên tâm một chút. Cung Minh Nguyệt ánh mắt phức
tạp ngó chừng Nhạc Nhạc, thỉnh thoảng lại oán hận nhìn chằm
chằm Nhạc Nhạc, dắt díu lấy nữ nhi Như Mộng thấy nàng một
lòng đều thắt lên người Nhạc Nhạc không khỏi một trận tức
khí.

Nhạc Nhạc Ngự Nữ Tâm Kinh tiến vào tầng thứ bảy, bất kỳ
chiêu số nào đánh ra so với quá khứ cũng nhanh hơn rất nhiều,
nhưng chút ít chiêu số đắc ý này đối phó với loại nhân vật
cấp bậc tông sư như Lục Vô Nhật, tốc độ rõ ràng là không theo
kịp. ‘Ngân Thương’ tốc độ cực nhanh, còn có ‘Thệ Ngôn’ uy lực
cực lớn, ‘Tâm Toái’ kinh thiên động địa, ở chỗ này cũng không
thích hợp sử dụng, Nhạc Nhạc lại càng không hài lòng tốc độ
‘Mân Côi Chi Thứ’, hiện tại trong lòng hắn đang khẩn cấp sáng
chế ra chiêu thức nhanh nhất.

Gà trống sắp gáy rạng đông. Khoảnh khắc bình minh cùng hắc
ám tranh đấu, hai người bọn họ càng đánh càng nhanh, trong không trung lưu lại vô số ảo ảnh, không thể rõ cái nào là chân thân
cái nào là hư ảnh, mười ba thiếu nữ võ công yếu nhất, mặc dù được Ngự Nữ Tâm Kinh của Nhạc Nhạc cải tạo tăng thêm năm sáu
năm công lực, dù là như vậy cũng không cách nào thấy rõ chiêu
số của bọn họ.

Lục Vô Nhật đột nhiên rít lên một tiếng, lưu lại trong không
khí hơn mười đạo hư ảnh giống như đều có linh hồn, đều nhanh
chóng tự quay, dưới chân bọn họ cũng nổi lên một trận gió
lốc, bóng đen tự quay vừa vây lấy Nhạc Nhạc, bộ pháp Nhạc
Nhạc bỗng dưng dừng lại, lấy kiếm chi, cúi đầu nhắm mắt, muốn dùng ‘Tâm Thần Tỏa’ xác định chân thân Lục Vô Nhật.

Không nghĩ tới, bóng đen vây hắn, mỗi cái đều hiển lộ sát
khí cực kỳ giống nhau, thật vất vả mới tìm được bóng đen có
sát khí nồng đậm nhất, trong nháy mắt đã biến mất bởi vì
đối phương tốc độ quá nhanh.

Chư nữ trong phòng trái tim cũng thót lên tới cổ họng, hai mắt khẩn trương nhìn Nhạc Nhạc, Cung Minh Nguyệt cau mày, nhìn ta
tình huống Nhạc Nhạc không ổn, bồi hồi mấy lần muốn gia nhập
vòng chiến, nhưng nhìn thân thể lõa lồ của mình, do dự ngắt
chéo áo. Cung Như Mộng thấy mẹ nàng ngắt chéo áo nàng cũng
cũng học theo không sai, khẩn trương thiếu chút nữa đem chéo áo
xé nát.

“A! Nhạc Nhạc! Cẩn thận!”

Chư nữ cơ hồ đồng thời kinh hô, nhắc nhở Nhạc Nhạc gặp nguy hiểm.

Nhạc Nhạc tâm thần nhạy cảm, để ý đến một cỗ sát khí mạnh
mẽ, từ phía sau lưng nhanh như tia chớp đánh tới, “Không ổn, cái này là chân thân!” Nhạc Nhạc thầm kêu một tiếng xoay người
xuất kiếm, chưởng đến kiếm cũng đến.

Cốt chưởng bọc bên trong hắc vụ, đánh nát một đạo hộ thể
chân khí cuối cùng, cách xương ngực Nhạc Nhạc chỉ kém hai
thốn, không ít độc vụ chân khí nhân cơ hội tiến vào trong cơ
thể Nhạc Nhạc, tế kiếm mang theo chân khí cũng xuyên thấu ngực
phải Lục Vô Nhật, nhát kiếm không sâu, nội thương cũng rất
nghiêm trọng, một kiếm này khiến thương thế của lão càng thêm
trầm trọng.

Thời gian tại nơi này, ngắn ngủi mấy canh giờ Lục Vô Nhật
liên tục bị hai thanh niên đả thương, mặt mũi mất hết, trọng
yếu hơn là thương thế của lão, ho ra hai ngụm máu, oán hận
trợn mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái tung mình hòa vào bóng tối,
xa xa truyền đến âm thanh như quỷ gào ma khóc.

Nhạc Nhạc ném thanh kiếm trên mặt đất, xoay người phun ra một
ngụm máu màu đen, “độc chưởng thật lợi hại! Giống như Ngũ độc chưởng cộng thêm thi độc, mặc dù không có bị hắn đánh trúng
trên người, nhưng đã bị độc khí xâm nhập đau đớn cũng không
nhỏ. Nữ nhân Minh Nguyệt cung cũng đã tới chạy trốn nhanh nhanh
một chút, bị các nàng tóm được ai biết là có bị thiến sạch
hay không!”

“Uy! Vương Nhạc Nhạc, ngươi đừng chạy, đứng lại, đứng lại cho ta!”

Cung Minh Nguyệt thấy Nhạc Nhạc bị thương, trong lòng mơ hồ một trận bi thống, mười năm dồn nén, nàng thấy Nhạc Nhạc muốn
chạy, cũng không kịp xấu hổ đã đuổi theo hắn, hơn mười nữ nhân cũng kêu to đuổi theo sau Cung Minh Nguyệt. Nhạc Nhạc vừa thấy
lại càng chạy nhanh hơn, không kịp áp chế độc thương toàn lực
thi triển khinh công phi độn ra bên ngoài.

Khi Nhạc Nhạc còn đang tung mình lên không trung, thấy một nhóm
người phía sau điên cuồng gào thét truy đuổi, lại tưởng là
muốn bắt hắn trở về, âm thầm đắc ý “May mà ta dự đoán trước, nếu là chậm thêm một hồi nói không chừng đã bị các nàng tóm được rồi, Cung Minh Nguyệt hãy đợi đấy, hừ hừ!”

Viện tử của Nhạc Nhạc tại hoàng thành Tử Kiến phồn hoa, tất cả kỹ lâu lửu lâu lớn nhất phụ cận, trời vừa mới tờ mờ
sáng, trên đường người đi thưa thớt, Nhạc Nhạc chạy đến đường
cái mới buông lỏng thở phào một hơi, bất chợt nhìn lại đằng
sau thấy không có truy binh lại thở gấp mấy hơi. Nhưng không có
phát giác sắc mặt mình đã từ từ chuyển sang màu xanh nhạt, mơ hồ có hắc khí quẩn quanh.

Lúc đầu thân thể đau đớn còn thể chịu đựng được, chân càng
chạy càng trầm, ánh mắt xuất hiện ảo ảnh mơ hồ, Vương Nhạc
Nhạc trên đầu đầy mồ hôi, thầm kêu không tốt “Vừa mới trúng
độc, ta cuối cùng cũng hiểu khổ tâm của sư phụ rồi, trước kia
lão cứ làm ràm bên tai, hành tẩu giang hồ lúc nào cũng phải
mang nhiều thuốc giải độc, Ngự Nữ Tâm Kinh với năng lực chống
độc là kém cỏi nhất, mặc dù dùng nữ nhân có thể dễ dàng
tiết độc, nhưng thời khắc này bên cạnh đào đâu ra nữ nhân làm
bạn đây?”

Đau đớn tận xương tủy, khiến Nhạc Nhạc không có chỗ nào không
bị hành hạ, trong kinh mạch nhiệt lượng nóng bỏng, trong nháy
mắt biến thành băng hàn âm liệt, Nhạc Nhạc luyện công phần lớn là tiến hành khi giao hợp, đơn thể vận công bức độc đặc biệt
kém cỏi, hiện tại hắn cũng không còn khí lực trở về khách
sạn.

Toàn thân mồ hôi nóng thấm ướt cả áo, Nhạc Nhạc trong lòng
mãnh liệt ảo tưởng tới nữ nhân, chỉ muốn nhảy xuống ao nước
hạ nhiệt!

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #64