Chương 63: Minh Nguyệt


Cung Minh Nguyệt nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, từ trong đôi mắt đẹp bỗng hiện ra tia sáng kỳ dị, lại nhanh chóng khôi phục bình
tĩnh, nói: "Nghe ngươi nói vậy, không uổng công Tiểu Nguyệt vì ngươi khổ tâm cầu tình, bất quá, dù cầu xin như thế nào thì nàng ta cũng chỉ là
đệ tử bình thường trong Minh Nguyệt cung, chỉ cần ngươi không trả lời
vấn đề của, ngươi chắc chắn phải chết!"

Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày, khinh thường nói: "Có vấn đề gì ngươi cứ nói,
dong dài cả nửa ngày, ngươi một câu cũng không có hỏi, ta biết sao mà
trả lời!" Nhạc Nhạc biết mình bị bắt đã ba ngày rồi, chúng nữ Mộ Dung Kì khẳng định rất sốt ruột, hơn nữa vì Tiểu Nguyệt mà phiền lòng, trong
giọng nói tự nhiên có chút nặng nề.

Cung Minh Nguyệt bị Nhạc Nhạc chửi mắng hơi giật mình, hồi lâu mới nói:
"Hảo, vấn đề bắt đầu. Ngươi cùng Hoa Thiết Thương có quan hệ gì?"

Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Rốt cuộc đã đến vấn đề chính rồi, làm sao trả lời
đây, ôi. Dù sao cũng là cừu hận một đời, bọn chúng đã mất nhiều công phu bắt được ta, khẳng định đã nắm giữ được chứng cứ nào đó, cứ nói thật là hơn." Ngẩng đầu, cao giọng nói: "Hắn là sư phụ ta!"

Cung Minh Nguyệt mặc dù sớm biết đáp án, thân thể vẫn khẻ run lên một
chút, hồi lâu mới nói: "Hảo, ngươi thừa nhận là tốt rồi, Hoa... tên hỗn
đãn đó vốn là một đại dâm tặc, ngươi là đồ đệ hắn, chắc cũng là một hái
hoa tặc rồi?"

Nhạc Nhạc nghe xong liền rùng mình, thầm nghĩ: "Cung Minh Nguyệt quả
nhiên có cừu oán với sư phụ, điều này thật trùng khớp, nếu có thể biên
ra, khẳng định là thâm cừu đại hận, người vừa nãy là con gái của nàng
chẳng lẻ lão quỷ thực sự đã làm với nàng.... chuyện kia rồi?" Giờ có
muốn giải thích cũng khó, loại tội danh xúc phạm này Nhạc Nhạc cũng muốn mang trên lưng, liền trả lời: "Lời ấy sai rồi, thánh nhân nói: Không có tội không thể nhận! Cho nên, ta không thừa nhận mình là dâm tặc, cung
chủ, xin nàng minh tra cho rõ, xử lý công bằng, tại hạ Nhạc Nhạc cả đời
quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ cường bạo qua con gái đàng hoàng, cho
nên ta khẳng định không phải dâm tặc!" Trong lòng lại âm thầm thầm nghĩ: "Ngoại trừ ở ngoài đường, ta thật sự không cường bạo qua nữ nhân, cho
dù có, cũng không thể là hái hoa tặc ôi, với khả năng của ta, thiếu gì
mỹ nữ vây quang, sao phải đi hái hoa? Trừ phi ta ăn không đủ no!”

" Hừ, ta mặc kệ ngươi là có phải hái hoa tặc hay không, chỉ cần ngươi là đệ tử tên hỗn đản kia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nàng mềm mại đứng lên giường, chậm rãi bức hướng Nhạc Nhạc: "Ha ha ha, sợ rồi sao, mấy
con dao trong tay ta, vốn là hình cụ của Đông Nguyệt Cung, đây là ta cố
tình mượn của nha đầu Đông Nguyệt, đối với nam nhân đặc biệt hiệu quả,
một đao đi xuống ‘răng rắc’, ngươi sẽ vô pháp đi tìm nữ nhân, nghe nói
ngươi có mấy nữ nhân xinh đẹp, có lẽ bọn hắn nửa đời sau phải sống cô
độc rồi, bất quá nói không chừng, à có lẽ qua hai ngày bọn hắn sẽ đi tìm nam nhân khác, ha ha ha!"

Nhạc Nhạc thấy mình lọt vào tay mỹ phụ điên cuồng, âm thầm kêu khổ,
trong lúc tuyệt vọng bỗng từ đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu quen thuộ của nữ nhân: "Nhạc lang không cần lo lắng, thiếp tới cứu chàng đây!"

Lần trước Nhược Tuyết đã để lại địa chỉ cho Yến Vô Song, liền tiến nhập
vào cứ điểm tạm thời của ma giáo, kể lại tình hình cho Nhược Tuyết.

"Cái gì? Nhạc lang bị người ta bắt rồi? Chàng quen Tiểu Nguyệt ở kỹ
viện? Ôi, có lẽ là người của Minh Nguyệt Cung, kỹ viện cả nước hơn phân
nửa do bọn chúng khống chế. Ma giáo biết chút manh mối của Minh Nguyệt
Cung, bất quá Minh Nguyệt Cung bắt Nhạc lang làm gì? Mặc kệ, phải tra rõ trước, muội cứ ở đây, ta đi tìm vài vị trưởng lão thương lượng một
chút." Nhược Tuyết nói xong, liền chạy ra bên ngoài.

YếnVô Song giữ chặt lấy nàng, thần sắc kỳ quái cười nói: “Tỷ ra ngoài làm gì?"

Nhược Tuyết rùng mình, nhìn lại thân thể mình, thì ra khi Vô Song đến,
nàng còn đang ngủ. Sau khi nghe được tin tức Nhạc Nhạc bị bắt, chân trần từ trên giường nhảy xuống, áo ngủ đã cũng chưa cài chỉnh tề, nhũ câu
trắng nõn lộ ra một nửa, mái tóc dài đen nhánh như cây tùng buông thõng
xuống tận thắt lưng, nếu là Nhạc Nhạc ở đây, nhất định nhịn không được
khinh bạc một phen. Nhược Tuyết xấu hổ cười một tiếng, tạm hoãn tâm tình khẩn trương.

Trong lúc Nhạc Nhạc hôn mê ba ngày, cả Hoàng thành vô cùng náo loạn ầm
ĩ, ma giáo, Kim phủ, Mộc phủ, Kiếm Tông, phái ra hơn một ngàn nhân thủ
nổi danh tìm kiếm tin tức. Lại thêm đám nhân giang hồ không rõ tình
huống, nghĩ thừa dịp rối loạn tại một vài nơi nhỏ yếu trong Hoàng thành, không kiêng nể tìm kiếm khắp nơi, thỉnh thoảng lại truyền ra tin thiên
kim nhà ai bị hái hoa tặc thăm, nhà ai phú thương bị người ta trộm sạch
không còn lại gì, lại nhà ai.... Tấu chương trách cứ không đứt bay tới
triều điện, khiến cho nhiếp chính Vương Tư Đồ Nghiệp giận dữ, mà nội
dung trách cứ phần nhiều nói thành vệ thất trách như thế nào, nói thành
vệ thất trách, không phải ám chỉ con trai hắn Tư Đồ Bằng thất trách sao? Vừa định phái người ám sát mấy vị đại thần không nghe lời này, cẩn thận nhìn lên, lại đành bất đắc dĩ chán nản ngồi xuống, mấy cái vị đại thần
này không có quan hệ mật thiết gì với Kiếm Tông tông chủ, lại chính là
người hầu của con trai cả hắn, Tư Đồ Vi. Có hỏa không thể không phát à,
vì vậy sau khi hồi phủ, tìm gặp Mã Vạn Lý, trút hết mọi bực tức bằng
cách giáo huấn Mã Vạn Lý, làm cho quan hệ giữa Vạn Lý Minh và Tư Đồ thế
gia ngày càng tồi tệ.

Ba ngày đã qua, đang lúc mấy nữ nhân của Nhạc Nhạc cấp bách đến nổi
điên, đệ tử ma giáo cuối cùng nghe được tin tức hữu dụng. Nhược Tuyết
không kịp thông tri cho bọn người Yến Vô Song, chính mình mang theo Lệ
trưởng lão cùng Phó trưởng lão ma giáo, vội vã chạy đến địa điểm đáng
nghi.

Tới sớm, không bằng tới đúng lúc. Đang lúc võ công bị phong bế, trong
lúc Nhạc Nhạc lâm vào trạng thái tuyệt vọng ngửa mặt nhìn trời cầu xin,
Nhược Tuyết từ trên trời giáng xuống, hô to: "Nhạc lang không cần lo
lắng, thiếp tới cứu chàng đây!"

"Lúc ấy ta vừa nghe được thanh âm của Nhược Tuyết, nhịn không được xoay
45 độ ngưỡng đầu nhìn lên bầu trời, lệ rơi đầy mặt... Thanh âm này tựa
như thiên sứ, giống như thanh âm thiên sứ, từ thiên đường hạ xuống trần
thế, truyền vào hai tai ta (Thực tế là từ nóc nhà trên truyền đến), oa,
thanh âm kia...." Nhiều năm sau khi Nhạc Nhạc ẩn cư, thường dùng mấy
ngàn câu thơ trữ tình, tán dương chuyện tích Nhược Tuyết mỹ nữ cứu anh
hùng, mấy ngàn một mỹ nữ lão bà của hắn, vừa nghe đoạn này, vội bay lên
hỗn loại trốn khắp tứ phía, ngay cả Hạc Nhân cô nương nhu thuận nhất,
văn tình(dịu dàng, hiền hòa), đáng yêu, thiện lương, ôn nhu, nghe cũng
thấy phiền, cũng sẽ nổi giận với hắn.

Cung Minh Nguyệt gặp ba kẻ phá nóc nhà bay xuống, thầm giật mình, thầm
nói: "Mấy kẻ này võ công tuyệt cao, đi trên trần nhà ta, mà ta cũng
không biết, bọn họ sao lại tìm tới nơi này, nơi này là bí đàn của Minh
Nguyệt Cung tại Hoàng thành."

Nhược Tuyết xuất hiện gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, nàng kéo Nhạc
Nhạc bay ra bên ngoài, hai vị trưởng lão pử lại cản phía sau. Sau khi
Cung Minh Nguyệt thấy rõ diện mạo hai trưởng lão, thân thể mềm mại rùng
mình, không nén được nói lắp bắp: "Sao lại là các ngươi, Lệ trưởng lão,
Phó trưởng lão, mấy năm nay các lão sống tốt không?"

Hai vị trưởng lão cũng rùng mình, đồng thời nghi hoặc nói: "Ngươi, ngươi là... Minh Nguyệt? Ngươi mất tích nhiều năm, sao lại vào Minh Nguyệt
Cung?"

Cung Minh Nguyệt tản ra hộ thể chân khí, phất tay hất chiếc khăn che mặt xuống vành mắt ửng đỏ, nước mắt ướt át, lộ ra hai má tuyệt mỹ tái nhợt, vẻ mặt đầy tâm sự, thở sâu nói: "Ta vì sao tiến cung.... Ôi, thật sự là một câu khó nói hết, ôi, nữ hài vừa cùng các ngươi tới đây là ai?"

Hai lão nhân vừa nghe lại vừa bối rối, vội hỏi: " Minh Nguyệt, đó là nữ
nhi của Đại sư huynh ngươi Chung Vô Nhai, mau, mau kêu thuộc hạ ngươi
dừng tay, không nên làm tổn thương người nhà mình."

Cung Minh Nguyệt gật đầu, thuận miệng lẩm bẩm: "Sớm nên nghĩ đến là nữ
nhi của huynh ấy, đáng tiếc không phải cùng ta cộng sinh... Đều do tên
dâm tặc đáng chết kia!" Phát giác chính mình nói lỡ, vội vàng nói đỡ:
"Ôi, thì ra Nhược Tuyết là con gái của Đại sư huynh,ân, ta lập tức ra
lệnh thuộc hạ dừng tay." Nói rồi, sử dụng thân pháp tuyệt diệu, bay vào
trong nội viện, nhìn thấy hắc y Nhược Tuyết che chở Vương Nhạc Nhạc,
địch lại mười ba kiếm nữ của Minh Nguyệt Cung.

Chung Nhược Tuyết bị mười ba kiếm nữ vây trong kiếm trận, mặc dù trong
nhất thời không bại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, muốn phá vòng
vây, lại lo lắng tình huống của bọn Phó trưởng lão. Bỗng thấy Cung Minh
Nguyệt bay nhanh đến, nghĩ rằng hai trưởng lão đã bị nàng chế trụ, trong lòng hoảng sợ, xoay người muốn sử xuất sát chiêu—Tuyết Vũ Phân Phi.

Không ngờ Cung Minh Nguyệt cao giọng quát: "Dừng tay! Các ngươi lui
xuống trước đi!" Mười ba kiếm nữ mặc dù không rõ tình huống, nhưng cung
chủ có lệnh, vì vậy rút kiếm lại lui về phía sau, đứng ở bên cạnh Cung
Minh Nguyệt.

Lúc này hai vị trưởng lão đã bay xuống bên cạnh Nhược Tuyết, hộ vệ ở
giữa Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nhưng lại không có chút cảm kích, hai mắt vẫn
nhìn không chớp mắt thân thể hấp dẫn, nõn nà của Cung Minh Nguyệt, trong miệng tấm tắc khen đẹp, không dứt bên tai. Nhược Tuyết không thích như
vậy, hung hăng nhéo lên lưng hắn một cái, Nhạc Nhạc bị đau, chỉ phải thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng bên tai Nhược Tuyết nói: "Lần trước nàng chọc
giận ta, ta còn chưa trừng phạt nàng đủ, hôm nay mới vừa gặp mặt, đã ăn
dấm chua, hừm hừm, xem ta trở về thu thập nàng thế nào!"

Nhược Tuyết không khỏi ngây dại, mới cách xa Nhạc Nhạc ngắn ngủn mấy
ngày, từ bao giờ chàng lại trở nên gan lớn như thế. Trong trường hộp
tánh mạng của khó bảo toàn, cũng có thể tán tỉnh khiêu khích, mặc dù
giật mình, nhưng trong lòng lại mừng khấp khởi. Nhạc Nhạc có thể như vậy nói, chứng tỏ chàng đã tha thứ hành động ngu dại của nàng lần trước,
nàng yên lòng, đôi mắt trong nhìn Nhạc Nhạc, khóe miệng cũng che đậy
không được sự vui sướng.

Cung Minh Nguyệt có chút tức giận, trước mặt bao người, Vương Nhạc Nhạc
chẳng những dùng ánh mắt tục tĩu nhìn nàng, lại còn cùng Nhược Tuyết
liếc mắt đưa tình, xem nàng không ra gì, cao giọng nói: "Phó trưởng lão, Lệ trưởng lão, các ngươi có thể mang theo Chung Nhược Tuyết rời đi,
nhưng Vương Nhạc Nhạc phải lưu lại."

Phó trưởng lão chẳng biết Cung Minh Nguyệt vì sao đột nhiên trở nên
không màng đến tình cảm ngày xưa, không chịu buông tha Vương Nhạc Nhạc,
ho khan hai tiếng mới nói: " Này, Minh... Cung chủ, theo lão phu biết,
Vương Nhạc Nhạc mặc dù bất cần đời, nhưng lại không phải hạng người đại
gian đại tà, thêm nữa tiểu thư cùng hắn quan hệ rất thâm sâu, không bằng nể mặt lão phu một chút, thả hắn một lần, ngày sau bọn tại hạ nhất định đăng môn bái tạ" Nói xong nhìn Lệ trưởng lão nháy mắt ra hiệu.

* Lệ trưởng lão hội ý, nói với Nhược Tuyết: "Tiểu thư,
nàng đúng là sư cô của ngươi, mất tích nhiều năm, không nghĩ lại được
gặp ở chỗ này, mau mau đến bái kiến!"

Nhược Tuyết sửng sốt, có chút kinh hỉ xông tới trước mặt Cung Minh
Nguyệt kêu lên: "Ngươi đúng là Cung sư cô? Cha ta cha thường xuyên nhắc
tới người, nói người thích nhất trung thu, thích quế hoa trung thu, cha
ta còn lưu lại bức họa về người, bất quá..." Tiếp theo thần sắc buồn bả: "Bất quá, thánh giáo bị người khác đánh, cha mẹ bất hạnh gặp nạn, bức
họa đã bị mất."

Nhạc Nhạc biết nàng lại nghĩ tới việc Ma Môn bị hủy việc, vội vàng đở lấy vai nàng, ôm nàng vào lòng, an ủi nàng.

Sau khi nghe Chung Vô Nhai còn lưu lại bức họa của nàng, sắc mặt có chút vui, bỗng nhiên lại trở nên dữ tợn, dùng ánh mắt ác độc bắn về phía
Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc bị nàng nhìn chằm chằm mà phát lạnh, trong lòng không đứt cầu
nguyện: "Ông trời phù hộ, cừu nhân của ngươi là lão quỷ Hoa Thiết
Thương, không phải ta, muốn báo thù thì tìm hắn, đừng có nhìn ta chằm
chằm, mặc dù bổn nhân lớn lên ngọc thụ lâm phong, phong lưu sảng khoái,
đường đường chính chính, chính khí hạo nhiên(thích sự công bằng)... Khụ
khụ!"

Cung Minh Nguyệt từ trong miệng Chung Nhược Tuyết, chứng thật được tin
Chung Vô Nhai đã chết, ánh mắt bắn về phía Nhạc Nhạc có chút tản mát,
than khóc một tiếng, khóe mắt chảy ra vài giọt lệ, lúc này từ ngoài sân
có năm nữ tử mặc áo màu tối bay vào, thấy nàng rơi lệ, vội vàng ân cần
hỏi: "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"

Cung Minh Nguyệt kéo con gái lại bên mình, cười lớn nói: "Như Mộng, mẹ
không sao, chỉ là nghe được tin bạn cũ chết mà thôi, có chút thương
tâm."

Nhạc Nhạc nghe được hai chữ "Như Mộng", trong đầu chợt nhớ tới một
chuyện, rốt cục nhớ tới người này là ai, nàng đúng là "Như Mộng" nổi
danh trong Lạc thành, không ngờ nàng lại là Thiếu chủ Minh Nguyệt Cung.

Như Mộng chỉ vào Nhược Tuyết hỏi: "Mẹ, nàng là ai?" Nàng từng nhìn thấy
Nhược Tuyết tại Túy Tâm hồ trong Lạc thành, tuy chỉ thấy nhìn nàng trong khoảng thời gian ngắn ngủn, nhưng nàng vẫn nhớ như in dung mạo tuyệt
sắc của Nhược Tuyết, luôn ở bên cạnh Nhạc Nhạc. Sau khi nghe nàng mẹ
nói, Nhạc Nhạc vốn là cừu nhân của Minh Nguyệt Cung, cũng không dám nhớ
hắn nữa. Hôm nay lại thấy Nhạc Nhạc ở bên cạnh Nhược Tuyết, trong lòng
lại vừa mọc lên một cảm giác chua xót khó hiểu.

Cung Minh Nguyệt kéo Như Mộng đi tới cạnh Nhược Tuyết, vừa đi vừa nói:
"Nàng tên là Chung Nhược Tuyết, là nữ nhi của Đại sư bá con, sau này các ngươi cần gần gũi nhau nhiều hơn, biết không?" Như Mộng ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Ân, chúng ta sẽ lại trở thành bằng hữu, Mộng nhân nghe mẹ
ôi." Nàng đi đến trước mặt Nhược Tuyết, nói một cách gần gũi: "Ta tên
Như Mộng, mẹ muốn ta với ngươi làm bằng hữu, chúng ta nhất định sẽ trở
thành bằng hữu, phải không?"

Nhược Tuyết nghĩ đến cha mẹ sau khi chết, sẽ không còn thân nhân rồi,
nhìn thấy sư cô đã mất tích nhiều năm, còn có một tỷ muội, khuôn mặt
lạnh lùng cũng nở nụ cười, đang muốn trả lễ, bỗng chợt cảnh giác, ngẩng
đầu lên nhìn, thì bắt gặp Cung Minh Nguyệt một chưởng đánh về phía Nhạc
Nhạc, nàng kinh hô một tiếng, không kịp vận công ngăn cản, liền dùng
thân thể che ở trước người Nhạc Nhạc.

Toàn bộ võ công của Nhạc Nhạc đại giảm, phản ứng đã giảm đi, trơ mắt
nghe tiếng kêu sợ hãi của Xuân Nguyệt, còn có tiếng kinh hô của Nhược
Tuyết, sau đó mới nhìn Cung Minh Nguyệt đang chưởng tới người mình, Nhạc Nhạc trong lòng thầm mắng: "Ngươi là một độc phụ, đã nhận người thân,
lại vẫn còn muốn giết ta, thế giới này quả nhiên không có thiên lý. Lão
tử nếu còn võ công dù chỉ một ít, làm sao chịu để ngươi khi dễ, mặc dù
ngươi rất xinh đẹp, nhưng quá điên cuồng rồi, nếu như lột sạch quần áo
của ngươi, rồi ném ngươi ra đường diễu phố. Hừ, dù lão tử có chết, kiếp
sau cũng phải báo thù ngươi, đáng thương các lão bà của ta muốn thủ
tiết, lại nữa rồi, Hoàng thành đúng là nơi xui xẻo với ta.." Di ngôn của Nhạc Nhạc còn chưa kịp nghĩ hết, chỉ thấy Nhược Tuyết đã che ở trước
người hắn.

Không có thanh âm xương cốt vỡ vụn, cũng không có tiếng kêu thê lương
thảm thiết. Bởi vì chưởng kia của Cung Minh Nguyệt, trong thời khắc sắp
chạm vào người Nhược Tuyết, nàng lại hung hăng trừng mắt liếc Nhạc Nhạc, nói: "Các ngươi đi đi, Vương Nhạc Nhạc, hôm nay nể mặt Nhược Tuyết
trước tha cho ngươi một mạng, lần sau lại bị ta tóm được, sẽ không còn
vận khí tốt như vậy đâu. A! Mùi này... đúng là mùi hương loại xuân dược
lần trước ta trúng phải, khá lắm dâm tặc, dám hạ xuân dược, hôm nay phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Sau khi nàng nói xong, Như Mộng, Xuân Hạ Thu Đông tứ nguyệt sứ, mười ba
kiếm nữ cũng đều ngửi được loại mùi làm say lòng người này, Nhược Tuyết
nhìn thấy Nhạc Nhạc ngẩn người, kiên định nói: "Sư cô, mùi này không
phải do Nhạc Nhạc hạ, mau mau nghĩ phương pháp chống đỡ, đừng để kẻ xấu
nhân cơ hội chiếm tiện nghi!"

Hai trưởng lão vội nói: "Bế khí, mau mau bế khí!", bọn họ liền dùng nội lực ngăn cản hô hấp, cẩn thận nhìn chằm chằm tứ phía.

Cung Minh Nguyệt hiển nhiên không tin lời Nhược Tuyết, đang muốn tức
giận, thình lình nghe được một trận cười lạnh đến rợn tóc gáy của một kẻ khác, từ bốn phương tám hướng truyền đến: "Ha ha ha, chờ các ngươi ngửi được mùi này thì đã trễ rồi, Minh Nguyệt, rốt cục tìm được ngươi rồi,
ha ha ha!"

Nhạc Nhạc cau mày cau mũi, lạnh lùng nói: " ‘Khắc cốt minh tâm’? Đây là
mùi ‘Khắc cốt minh tâm’, lần trước ngươi trung chính là loại xuân dược
này, vậy không liên quan gì với sư phụ ta, càng không quan hệ gì với ta, bởi vì loại dược này sư phụ ta sẽ không dùng, cũng không có thành phần
loại dược này. Bây giờ cừu nhân của ngươi đã tìm đến đây, hừm, bất quá,
dường như ngươi đã không còn năng lực chiến đấu rồi! Nhược Tuyết, đi
mau, không cần lo cho ta!"

Nhược Tuyết còn chưa trả lời, thanh âm quỷ dị kia lại đã vừa cười quái
dị vừa nói: “Ha ha, các ngươi ai cũng đừng hòng trốn thoát, trong phải
Minh Tâm, hãy cùng ta tận hưởng một đêm sung sướng! Ha ha, Phó trưởng
lão, Lệ trưởng lão, trời cao có mắt, ở chỗ này cũng có thể gặp được hai
Lão bất tử nhà ngươi, ha ha ha!" Theo tiếng cười ngang tàng, từ góc
tường có một bóng đen bay ra, là một trung niên mặc áo báo hình xương
người đeo một mặt nạ hình xương khô, chỉ thấy đôi môi.khô xanh tím. Toàn thân có một luồng khí màu đen quấn quanh, di chuyển cực nhanh lại giống như thật chậm, không thấy hai chân động, trong chớp mắt đã di chuyển
hơn mười trượng, cách Cung Minh Nguyệt hơn ba trượng, ngừng thân pháp
lại, từ trên thân hắn bay ra một loại dược vị rất nồng, trong dược vị
lại kèm theo một mùi vị hôi hám chết chóc.

Lúc này đã hoàng hôn, lại xuất hiện mặt nạ hình bộ xương khô, lại thêm
bóng tối vây quanh, Nhược Tuyết mặc dù giết người vô số, tàn nhẫn gan
lớn, nhưng thấy bộ dáng nửa người nửa quỷ này vẫn sợ hãi, chui vào trong lòng Nhạc Nhạc.

Phó trưởng lão cùng Lệ trưởng lão sắc mặt đại biến, chớp động thân pháp, hộ tại Nhược Tuyết phía trước, đối với bộ xương khô mặt nạ phẫn nộ
quát: "Lục Vô Nhật, ngươi cấu kết Đao Cốc, Vạn Lý Minh mưu hại đồng môn
sư huynh, chẳng lẻ cả sư muội ngươi cũng không buông tha sao? Hơn nữa
dùng loại thủ pháp vô sỉ bỉ ổi này, truyền ra ngoài không sợ nhân giang
hồ nhạo báng sao?"

"Hắc hắc, các ngươi làm gì còn cơ hội sống đi ra ngoài? Truyền ra tới
thì thế nào, ai dám nói nói xấu ta, kẻ nào dám nhạo báng, ta giết kẻ
đó!"

Cung Minh Nguyệt thừ người ra, kinh ngạc hỏi: "Lục nhị sư huynh? Sao lại trở thành bộ dáng như thế này? Ngươi đúng là môn chủ của Quỷ Ngục Môn,
ta còn tưởng chỉ là người trùng tên trùng họ, không nghĩ tới thật sự là
ngươi, nhưng… nhưng ngươi vì cái gì muốn giết hại Đại sư huynh?"

"Im miệng, ta không có sư huynh, đời này đều không có. Hừ, hắn-- Chung
Vô Nhai, dựa vào cái gì làm sư huynh ta, hắn dựa vào cái gì có thể làm
giáo chủ Ma Môn, hắn lại dựa vào cái gì lọt vào mắt xanh của nàng? Ta
không phục, ta không chấp nhận số mệnh, ta muốn dùng hai tay mình, đoạt
lại tất cả những gì đã mất, hắc hắc, lần trước hạ dược, để cho người
khác chiếm tiện nghi, lần này ngươi chạy không thoát rồi! Hơn mười năm
không gặp, Minh Nguyệt càng thêm xinh đẹp thành thục rồi."

Từ chóp mũi Cung Minh Nguyệt chảy ra vài giọt đổ mồ hôi, hơi thở gấp,
cặp vú bành trướng kịch liệt đích phập phồng, mười ba kiếm nữ công lực
hơi thấp sắp đứng không vững, có đã thanh kiếm bỏ lại, toàn lực vận
công, chống cự xuân dược. Nhược Tuyết trải qua Nhạc Nhạc dùng dâm tẩy
lễ, năng lực chống cự xuân dược đã được tăng cường rất lớn, hơn nữa kịp
thời bế khí, xuân dược chỉ ảnh hưởng rất nhỏ với nàng.

Cung Minh Nguyệt nghe chính miệng Lục Vô Nhật thừa nhận hắn đã hạ dược,
trong nháy mắt đầu óc lâm vào hỗn loạn. Những lời này, tác dụng còn lớn
hơn nhiều so với xuân dược. Nàng nhớ rõ rành mạch, vào cái đêm vài chục
năm trước, giang hồ kinh nghiệm của nàng cực ít, ngửi được loại mùi này, trong chốc lát cảm thấy toàn thân yếu mềm, từ ngoài cửa sổ một nam tử
tuấn tú nhảy vào, ném nàng lên trên giường, sau đó; loại xuân dược này
lại được kích thích ngay đúng thởi điểm đó, ý thức thanh tỉnh, nhưng dâm tình không thể tự khống chế. Bị trúng dược xúc cảm đã nhạy hơn gấp trăm lần, chẳng những có thể nhớ nhớ rõ thêm mỗi một động tác, hơn nữa cả
đời đều đắm chìm trong khoái cảm, kích thích thú ‘tính’ trong nàng trỗi
dậy.

Đêm đó, nam tử tiến vào thân thể nàng nàng đã từng gặp qua. Trên giang
hồ nổi danh hái hoa tặc- Hoa Thiết Thương. Nhưng hôm nay lại nghe được
một câu chuyện khác, khiến đối tượng mà lâu nay nàng nung nấu cừu hận
bỗng chốc hỗn loạn sụp đổ, trong lòng nhất thời trống rỗng mơ hồ, thất
hồn lạc phách hỏi: "Đêm đó, không phải đệ nhất dâm tặc Hoa Thiết Thương
hạ xuân dược sao? Rõ ràng là hắn đem ta...."

Lục Vô Nhật mặc áo bào tro che kín thân thể, khẽ run rẩy, càng ngày lại
càng run rẩy, đột nhiên rít lên một tiếng, một chưởng đánh về mấy cành
hoa trong thảo viên, hắc sắc chưởng hùng hậu mang theo gió, mang mùi
thối làm cay mũi, giống như một trận gió lốc thổi qua, hoa cỏ xanh biếc
sức sống đang mãnh liệt, cứ như đột nhiên mắc phải bệnh nặng, tinh thần
chán chường, tốc độ lão hóa tăng đến hàng vạn lần, héo úa, tiện đà biến
thành bọt vụn màu đen, cứ như bị lửa thiêu.

" Thực Cốt Chưởng!" Trong đầu mọi người bỗng lóe ra danh từ này.

Lục Vô Nhật đánh ra chưởng kia, tâm tình ổn định rất nhiều, tựa hồ có
chút bi thương nói: "Đêm đó, ta đã hạ dược xong, còn chưa kịp đi vào, đã bị sư huynh phát hiện, chúng ta liề đánh nhau rất lâu, để cho Hoa Thiết Thương nhân cơ hội chiếm tiện nghi..."

Hắn đột nhiên lại gầm lên: "Sư muội, nếu năm đó nàng đồng ý sự theo đuổi của ta, sẽ không có kết quả hôm nay, ta cũng sẽ không hạ dược, cũng sẽ
không bị sư huynh đuổi khỏi Sơn Nhai, đều do nàng… Bất quá, hôm nay ta
phải đòi lại tất cả, tính cả nữ nhi của sư huynh, ta cùng sẽ nhận, ha ha ha!"

Nhược Tuyết đã hiểu được nguyên do, nghe đến đó, rốt cuộc chịu đựng
không nổi, tức giận mắng một tiếng: "Vô sỉ!" Mạn thiên phi tuyết(tuyết
bay đầy trời, tung bay hướng kẻ mang mặt nạ hình bộ xương khô. Lục Vô
Nhật cũng không ra tay, thân thể kỳ dị giãy dụa, tránh thoát một kích
sắc bén của Nhược Tuyết, bay ra chừng ba trượng, khinh thường hừ nói:
"Không hưởng thụ ngươi trước, thực không nỡ giết ngươi, chỉ bằng võ công của ngươi, còn kém xa, cha ngươi còn bị ta bức rơi xuống Sơn nhai, ha
ha ha, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám tranh phong(dám tranh vị trí đứng đầu)?

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #63