Chương 65: Cuồng Dã


Mộc phu nhân mỗi sáng sớm đều ngồi ở bên hồ nước trong biệt viện, đáy ao còn cất dấu rượu ngon, mấy ngày qua
nàng có chút khổ sở tự trách, thầm trách vì sao ngày đó
thấy Nhạc Nhạc bị thương sao lại không đi xem hắn, vì sao còn
quá để ý con mắt thế tục, đột nhiên nàng xấu hổ cười nói
“Vì sao lại nhớ đến hắn như vậy ?”

Hộ vệ trong viện đột nhiên truyền ra tiếng báo động, tiếng
quát tháo không ngừng, Mộc phu nhân cau mày thầm nghĩ “hộ vệ
trong nhà đại đa số ra ngoài tìm Nhạc Nhạc rồi, những tên tặc
nhân này thật là đáng ghét, bây giờ còn tới thêm phiền, bắt
được phải cho chúng biết thế nào là lễ độ!”

Tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, một đạo nhân ảnh màu
trắng như hoa điệp xuyên qua vòng vây của trăm hộ vệ hướng tới
Mộc phu nhân, càng tới gần nàng càng sợ hãi, từ lần trước bị Ngạ Tử Quỷ bắt đi, bóng ma kia vẫn bao phủ trong lòng. Nàng
từ từ lui về phía sau âm thầm cầu nguyện tặc nhân không phát
hiện ra mình, thân thể đã áp sát hòn giả sơn không thể lui về
sau được nữa, nàng khẩn trương nhắm hai mắt lại trong đầu
thoáng hiện một nụ cười tuấn lãng. Trường kiếm màu đỏ lướt
qua.

Có lẽ lời cầu nguyện vừa linh nghiệm, bóng trắng cũng không
đánh về phía nàng mà chỉ vòng tránh qua trực tiếp nhảy ào
xuống nước, bọt sóng tung bay ngất trời, bọn hộ vệ kinh ngạc
đến ngây người, Mộc phu nhân vuốt vuốt nước trên mặt tò mò
nhìn về phía thủy trì.

“Nhạc Nhạc? Là Vương Nhạc Nhạc! Ha ha! Làm sao ngươi lại như vậy? Mau lên đây!”

Mộc phu nhân thấy rõ bóng người trong nước, cười lên thất thanh.

“Không được, nói gì cũng không lên, trong nước thật thoải mái!”

Nói xong hắn lắc lắc cái đầu, nước văng tán loạn, lại trầm
mình xuống nước. Nhạc Nhạc trên người không mang thuốc giải
độc, tạm thời nghĩ đến nơi này gần nhất, bất quá hắn là leo
tường lẻn vào, vừa vào đã bị Mộc phủ hộ vệ phát hiện mới
phát sinh một hồi ẩu đả.

Triệu Long gãi gãi râu mép dở khóc dở cười đi tới trước mặt Mộc phu nhân nói:

“Phu nhân, Vương công tử có thể vừa mới trốn ra được, độc
thương trên người phát tác mới biến thành như vậy, sắc mặt hắn xanh lét, vừa xông vào phủ đã hướng nơi này chạy tới, ta còn
tưởng rằng… tặc nhân, xin phu nhân tha lỗi!”

Mộc phu nhân gương mặt ửng đỏ, nghiêng người nói:

“Triệu hộ vệ tận chức tận trách, có tội gì? Bất quá trước mắt chuyện này nên giải quyết ra sao bây giờ?”

Triệu Long vẫn chưa trả lời, Nhạc Nhạc phun nước từ đáy ao trồi lên, trên đầu còn mấy cái lá sen xanh

“tư vị này cũng không tệ lắm, chính là mùi vị hơi phai nhạt
chút, ui! Các người không nên cười, ta nói là rượu!”

Hắn giơ tay lên, trong tay ôm một vò rượu ‘bạch ngọc sái đàn’

Mộc phu nhân vừa thấy rượu kia dậm chân thùm thụp, cả kinh kêu lên:

“A! ngươi, ngươi, làm sai uống được dưới đáy ao, vò kia là của
ông nội ta ủ sáu mươi năm rồi, lại bị ngươi phá nát bét như
vậy.”

Bất quá thấy vẻ mặt thống khổ của Nhạc Nhạc liền không đành lòng nói tiếp nữa.

“Quên đi, dù sao cũng có mười mấy vò, Nhạc Nhạc ngươi đi lên
nhanh một chút, trong nước rất lạnh, thân thể bị phong hàn không tốt”

Mộc phu nhân giống như dụ dỗ hài tử, muốn dụ Nhạc Nhạc lên.

Hai con ngươi Triệu Long chằm chằm ngó chừng cái vò rượu, đau lòng nhéo râu mép, thầm mắng :

“Vương Nhạc Nhạc, ngươi thật là ngu, đây chính là rượu bách
thảo ủ sáu mươi năm, lần trước tiểu thư tới nơi này, phu nhân
cao hứng mới cho chúng ta nửa vò, trời ạ một vò thế là bị
ngươi thấm nước làm hỏng!”

Tất cả các hộ vệ khác cũng nuốt một ngụm nước bọt, hung tợn nhìn Vương Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc cảm thấy một cỗ lửa giận cảng giác ngẩng đầu
nhìn đám hộ vệ, phát hiện bọn họ đa số là ngó chừng vò
rượu trên tay, Nhạc Nhạc hiểu ý ném nửa vò rượu bị thấm nước cho Triệu Long, nói:

“Ngươi thích thì lấy đi! Nhưng phải bận rộn giúp ta một chút,
phái người đến khách sạn tìm nữ nhân của ta đến, à.. còn nói với các nàng đem thuốc giải độc, thuốc chữa thương, xuân...,
dù sao cũng đem tất cả thuốc mang đến đây là được!”

Triệu Long nhận lấy vò rượu, thò mũi ngửi vò rượu, mừng như điên nói:

“Chỉ thấm chút xíu nước, rồi..chỉ thấm một chút..”

Bỗng nhiên phát giác tự mình có chút thất thố, thấy nàng chỉ mỉm cười mới an tâm ôm chặt cái bình, nói:

“hắc hắc, ngươi yên tâm, ta tự mình đi khách sạn dẫn các nàng tới”

Mới đi được vài bước lại nghĩ cái gì quay lại một hộ vệ phía sau nói:

“Trương tứ, ra ngoài gọi huynh đệ về, nói là tìm được người
rồi, vò rượu này đưa trước cho ngươi, không được uống một giọt, đại gia trở lại sẽ phân phát! À, thiếu chút nữa quên, Tiểu
Lục không được uống rượu”

Bàn giao xong, hắn mới bước nhanh như lưu tinh chạy về khách sạn.

Yến Vô Song hai ngày này khẩu vị đi xuống, đã có hai bữa bỏ
ăn, như con thỏ con nằm ẹp trên bàn, hai tai ủ rũ cụp xuống, con ngươi đen lúng liếng loạn chuyển, liếc đồ ăn trên bàn, lại
liếc sang Mặc Linh Tử vẻ mặt đau thương lo lắng, Mộ Dung Kỳ,
Dương Mai Dương Hạnh, ca thán một tiếng:

“Mấy vị tỷ tỷ, các tỷ thật không đói bụng sao? Nhưng mà ta đói lắm rồi sao không ăn một chút đi!”

Tiểu Chi ngồi cạnh nàng khuyên nhủ:

“Song tỷ, muội đã khuyên các nàng rồi, các nàng không ăn, tỷ đói cứ ăn trước đi cũng đừng tự trách mình!”

“Các nàng không ăn, ta làm sao không biết xấu hổ ăn một mình
đây, ngay cả muội cũng theo các nàng nhịn đói, chuyện ta đói
thì có gì quan hệ chứ, ta thật là đói!”

Yến Vô Song nhăn mũi, vỗ cái bụng đói quắt lại nói tiếp:

“Tiểu Chi, ngươi nhìn ta có gầy không? Không có? Sao lại thế, ta cảm thấy ta gầy đi một vòng rồi, hơn nữa còn là một vòng
lớn!”

Dương Mai Dương Hạnh không nhịn được cười nói:

“khách khách, Kỳ tỷ mới thật là gầy đi, không riêng Nhạc ca
tìm không được, ngay cả Thải Vân cũng bị sư phụ gọi về Vạn Lý Minh rồi, muội cứ ăn, đừng thêm phiền muộn nữa!”

Yến Vô Song chu cái miệng nhỏ nhắn, phẫn nộ nói:

“Tiểu Vi tiễn cái tên ác ôn cẩu liễu kia đi, Thải Vân lại cùng sư phụ trở lại Vạn Lý Minh rồi, Nhược Tuyết mang theo hai
trưởng lão đột nhiên mất tích, còn dư lại mấy người chúng ta
ở lại chết đói, ca ca trở lại cũng sẽ khổ sở chết! Hay là
chúng ta chịu chút đi, chỉ ăn một chút!”

Mộ Dung Kỳ cùng Mặc Linh Tử liếc mắt nhìn nhau khúc khích
cười một tiếng, cười lớn lên, nguyên lai nàng ngồi vòng vo nửa
ngày, vẫn là quanh quẩn cái chuyện ăn uống.

Đúng lúc ấy thì nghe tiếng gõ cửa.

“Tại hạ hộ vệ Mộc phủ, được Vương Nhạc Nhạc phó thác, thỉnh mấy vị cô nương đến quý phú tề tụ”

Yến Vô Song mới rồi còn mềm nhũn, nghe thấy thế ‘Vụt’ một
tiếng nhảy lên trên ghế, lộn một vòng ngoạn mục trên không
trung, tranh trước mọi người mở cửa, nhìn lướt qua Triệu Long
vội la lên:

“Ngươi tìm được Nhạc Nhạc rồi à, hảo, mau dẫn ta đi, nhanh lên một chút, đứng ngốc ở đấy làm chi?”

Mấy phụ nhân khác cũng ríu ra ríu rít đẩy Triệu Long ra ngoài, hắn thật vất vả mới trì hoàn một hơi, nói:

“Hắn còn muốn các nàng mang theo thuốc giải độc, thuốc chữa thương…”

“Sao ngươi không nói sớm, hại chúng ta không mang theo”

“Đúng vậy a! thiệt là, đô con như vậy mà đến nói cũng không xong, Song nhi nhanh lên một chút lấy thuốc!”

Triệu Long im bặt nhìn trời, vì nửa vò rượu! NHỊN!

Yến Vô Song lấy thuốc trở lại

“Ô hay, to xác, ngươi sao đứng ngu một chỗ thế, nhanh lên một chút!”

“Nga nga, không so đo với các nàng, nhớ ngày nào ta còn là Đại Tướng Quân, sao lại cùng một đám nữ tử này so đo chứ, hừ hừ”

“To xác! Nhanh lên một chút, ngươi đứng đấy lẩm bẩm cái gì đấy!”

« À, ta…ta cái gì cũng không nói !«

Triệu Long thật là có chút sợ nàng, lớn lên như tiểu yêu tinh, võ công đáng sợ như vậy, mấy hôm trước một chiêu đáng bại Mộ
Dung Hiền, cái này hắn tận mắt thấy tự nhận cũng không ngăn
được chiêu đó của nàng.

Mấy nữ tử đi thật nhanh, ngay cả Tiểu Chi không biết võ công
cũng phì phì thở gấp không chịu tụt lại, Triệu Long nhăn râu
quai nón, than thở “Sức mạnh của ái tình thật vĩ đại!”

Vào Mộc phủ, chúng nữ chạy thẳng tới ao giấu rượu, Mộc phu
nhân cùng đi với Lục Châu nha đầu, ngồi xổm ở cạnh ao cùng
Nhạc Nhạc nói chuyện.

“Ca!” ngay sau đó ‘Thùm’ một tiếng ! bọt nước bắn tứ tung.

“Ca!” lại ‘Thùm’ phát nữa, bọt nước lại bắn tứ tung.

“Ca! ca!” tiếng nước lại bắn lên, bọt nước cũng lại loạn xì ngầu hết cả lên

“Công tử!” ~~~ tiếng nước bắn, sau đó ~~~ “ực ực ực… cứu mạng, ta không biết bơi!”

Nhạc Nhạc buông đám người Mộ Dung Kỳ đang vừa khóc vừa cười
xuống, vội đem Tiểu Chi trong nước ôm lấy “không biết bơi cũng
nhảy xuống nước, có phải ăn no dửng mỡ không!”

Tiểu Chi ho ra hai ngụm nước, mới ôm lấy cổ Nhạc Nhạc nói:

“khụ khụ.. nô tỳ nhớ công tử! Công tử sắc mặt thật khó nhìn, Song tỷ, mau đưa giải dược!”

Mộc phu nhân nhìn các nàng một nhà đoàn tụ, một cỗ tâm tình
đè nén đã lâu trong lòng lại từ từ trỗi dậy, nụ cười kỳ dị
hiện lên, vừa vặn bị Lục Châu nom thấy, nói:

“Phu nhân, có phải hay không cũng hâm mộ các nàng?”

Mộc phu nhân gõ đầu nàng một cái:

“nô tỳ thúi, ta mới không như vậy! Xú nha đầu ngươi nói gì?”

“Cái gì? Thải Vân cùng tên dâm côn đạo trưởng kí về Vạn Lý Minh rồi, sao lại như vậy?”

Nhạc Nhạc nuốt vào mấy viên thuốc giải độc, tinh thần tốt lên rất nhiều, giọng nói cũng lớn lên, nhảy cà tưng hô lên.

“Ca, huynh trước hết đừng nóng vội, chuyện là như vậy. Ngày đó muội
cùng Thải Vân hỏi thăm chung quanh tung tích của huynh, không may đụng
phải cái lão đạo trưởng kia bắt Thải Vân cùng hắn trở về, huynh cũng
biết Thải Vân sợ nhất sư phụ, không có huynh bên cạnh nàng không dám
trái mệnh sư phụ, bất quá nàng chỉ nói ngốc một hồi, hướng sư phụ nói rõ nguyên nhân sẽ trở lại, nhất định là bị lưu lại rồi, Thải Vân lo lắng
nhất là ca!”

Mộ Dung Kỳ nhanh chóng đem chuyện trải qua nói nhanh một lần.

Nhạc Nhạc trầm tư không nói, trong mắt đầy sát cơ. “Muốn chính mình
sống thoải mái, phải đối với kẻ khác lòng dạ ác độc! Ngươi sống không
tốt là bởi vì ngươi sống không đủ ác độc!”

Nhạc Nhạc nhớ tới Toàn Giới đại sư lời lẽ chí lý, lẩm bầm tự nói

“Ta hiện tại sống không thoải mái nguyên lai là không đủ ác độc nha!
Không sai, là ta quá thiện lương. Nếu là lòng dạ ác độc một chút giết Sa Nhân Bình, Tiểu Vi cũng sẽ không rời đi, nếu là ác độc một chút cự
tuyệt Tiểu Nguyệt cũng sẽ không bị nàng bán đứng, tiện đà lại giúp nữ
nhân ngốc Cung Minh Nguyệt kia tóm được mình, Nhược Tuyết cũng sẽ không
rơi vào tay tên bất nam bất nữ kia, nếu là lòng dạ độc ác một chút làm
thịt dâm côn đạo trưởng kia Thải Vân cũng không cần quản cái gì là sư
mệnh sư phụ! Hừ hừ hừ!”

Không khí chung quanh một mảnh rét lạnh, chúng nữ ngâm mình trong nước
không nhịn được một trận rùng mình, trong tâm hồn Nhạc Nhạc đang lặng lẽ lột xác. Vài chiếc lá ngô đồng úa vàng ảm đạm rơi xuống không một tiếng động, tương khởi một hồi huyết phong tinh vũ.

“Nhạc Nhạc! Lên nhanh một chút, đừng để các nàng bị nhiễm phong hàn!”

Mộc phu nhân đứng trên bờ, thấy sắc mặt hắn không ổn, khẩn trương nghĩ biện pháp khác khuyên hắn đi lên.

Nhạc Nhạc từ trong trầm tư thức tỉnh. Thấy Tiểu Chi gần nhất đôi môi bị lạnh đến tím tái, áy náy cười nói:

“A, Mộc phu nhân nói đúng, hiện tại đã là cuối thu, ở trong nước không tốt, nhanh lên một chút lên bờ nào!”

Thật vất vả mới khuyên được Nhạc Nhạc lên, lại nói:

“Lục Châu, nhanh đi thu xếp một gian phòng khách, thông tri người trong phủ, mang cho các nàng vài món y phục. Cần những đồ gì khác ngươi tự
mình đi lấy!”

Lục Châu cao hứng đáp một tiếng, chạy đi đon đả.

Mộc phu nhân hướng về phía Nhạc Nhạc đang ngẩn người cười nói :

“Ngươi lo lắng làm gì, dù sao khách sạn các ngươi đang ở cũng là do ta
mở, cùng ở lại nhà ta có gì khác nhau, nói sau đi, ơn cứu ta lần trước
còn chưa có dịp báo đáp, làm sao không biết xấu hổ để cho các nàng ướt
đẫm trở về khách sạn, các nàng cứ thế đi ra ngoài, sắc lang trên đường
rụng hồn mất! Khách khách khách!”

Nhạc Nhạc lúc này mới chú ý, chúng nữ quần áo trễ nải đường cong lộ ra
gần hết, đặc biệt là Mộ Dung Kỳ, sa bào tuyết trắng gần như trong suốt,
Nhạc Nhạc híp mắt quét tới quét lui trên người chúng nữ, khóe miệng tà
tà cười dâm.

Chúng nữ bị hắn nhìn đến phát ngượng, cười duyên dè chừng Mộc phu nhân phía sau, đi về phía phòng khách.

Không biết Lục Châu có cố ý an bài hay không, quét dọn phòng khách ngay cạnh ngủ Mộc phu nhân, thấy nàng không có phản đối lại càng đắc ý, hớn
hở chạy đi đặt quần áo.

Nhạc Nhạc bị độc thương hành hạ, đem Mộc phu nhân đuổi đi, đóng chặt
cửa phòng, cười hắc hắc. Chư nữ đã sớm quen thuộc cái vẻ mặt này, cười
xấu hổ cởi áo nới dây lưng, nhanh chóng tắm rửa một chút, ngoan ngoãn
nằm dài trên giường như phi tử chờ được Nhạc Nhạc sủng hạnh

Lôi thanh cuồn cuộn, kế hoạch phiên vân phúc vũ thuận lợi tiến hành.

Mộc Phu nhân lại buồn rầu đứng ngồi không yên, tiếng rên rỉ vừa như
thống khổ vừa như vui sướng kia không ngừng truyền vào trong tai, xuân
tâm nhảy nhót như chú hươu con, cứ bồi hồi đi đi lại lại trong khuê
phòng, bây giờ mới đổ oán giận lên Lục Châu “xú nha đầu kia, đem các
nàng an bài gần như vậy cố tình để ta khó xử đây, làm sao bây giờ mới
vừa rồi còn than bệnh, ở đâu ra khí lực lớn như vậy làm cái chuyện này,
phi phi! Ta đang suy nghĩ cái gì vậy? Thật muốn đi nhìn lén một cái, đêm tân hôn của mình, chỉ đụng chạm rồi hạ xuống một cái lại đau hai ngày
không xuống giường được! Thật không biết hắn làm sao làm được? Phi phi! Ta lại suy nghĩ lung tung!”

Tây bộ quốc.

Bách Độc chướng.

Giống như tên gọi, không chỉ hàng trăm chủng loại độc, cuộc sống của
sinh vật nơi này cũng mang độc, ngay cả chú thỏ hoang khả ái cũng mang
trên hàm răng cận kề nọc độc.

Nơi này vốn hoang sơ, phương viên trăm dặm ngay cả thợ săn cũng không
có. Nhưng bây giờ có hai người quần áo không đủ che thân, chỉ dùng da
thú che lại những bộ phận trọng yếu như dã nhân, bên trong làn khói độc
nồng đậm du lãng, một con độc mãng trưởng thành dài hơn ba thước, trong
mắt lóe quang mang xanh lòe, miệng rộng đầy răng nanh cực độc chảy ra
dịch nhờn hôi tanh, từ từ hướng bọn họ trườn tới, chỉ phát ra âm thanh
sha sha rất nhỏ.

“Ghê tởm! Phu quân! Hay là không nên, chúng ta lại quay trở lại!”

Mấy lọn tóc che kín khuôn mặt, thấy không rõ khuôn mặt, da thịt tuyết trắng

“Ha ha, Tố Tố không nên gấp gáp, rồi sẽ gặp lại mà!”

Hắn chỉ nói một nửa, đột nhiên dừng lại, mùi hôi thối gay mũi từ phía
sau ập tới, cự mãng theo đuôi hắn đã lâu rốt cục không nhịn được đói
bụng, xuất kích trước.

“Hừ hừ, tên súc sinh này cũng tới khi dễ chúng ta sao? Nếm thử lợi hại của ta!”

Hắn xoay người bay xéo hai trượng, hữu chưởng vung lên mang theo cương
khí cực độc, ‘ba’ một tiếng nện ngay giữa hàm răng cự mãng, hai răng lớn gần hai thước chứa đầy kịch độc đồng thời vỡ vụn, rít lên quái dị, lăn
lộn vài cái trên mặt đất, cái đuôi ‘bá’ một tiếng vừa hướng hắn đánh
tới.

Hắn ngẩn ra, nghi hoặc nói:

“Một chưởng kia đủ để đánh nát một tòa núi nhỏ, lại không thể giết chết một con mãng xà, thật là kỳ quái!”

Cô gái bên cạnh hắn cười nói:

“Phu quân võ công lại thụt lùi rồi, ngay cả con rắn nhỏ cũng giết không chết, mau tránh ra để Tố Tố tới thu thập nó!”

Nam tử kia vốn định đánh thêm mấy chưởng bổ sung nhưng nghe nàng nói xong ha hả cười một tiếng, biết điều lui sang một bên.

Mãng xà đáng thương vốn đã đói bụng ròng rọc kéo nước, lại xui xẻo đụng ngay hai cao thủ võ lâm, chuyện đáng thương còn đang ở phía sau.

Nàng ở Bách Độc Chướng sống hơn hia tháng, độc trùng kinh khủng cỡ nào
cũng đã gặp qua, đối mặt với cự mãng tanh hôi chẳng qua chỉ hơi nhẹ
nhàng cau mày, chân khí ám tụ song chưởng, thanh sắc cương khí bao vây
chặt chẽ mãng xà.

“Ba ba ba!” “Ba ba ba!”

Trong rừng tiết tấu âm thanh đều đặn, còn có tiếng rắn rít gào rên rỉ.

“Phu quân, con rắn này da cứng quá! Năng lực thật là tốt, đánh nó hơn
một trăm chưởng rồi mà vẫn chưa chết, chạy hướng kia, lại muốn ăn phu
quân nhà ta, không đánh chết ngươi không được, đừng chạy!”

Nam tử kia cười khổ theo sát sau lưng nàng, trong lòng hắn hiểu, Lâm Tố cũng không phải vì mình báo thù, rõ ràng là không thoát nổi nơi này nên bắt nạt mãng xà, như vậy cũng tốt, không cần trút giận lên đầu mình,
nghĩ tới đây hắn mới vui vẻ cười, bước chạy cũng thoải mái hơn rất
nhiều.

Không biết chạy bao lâu, ánh hoàng hôn lặng lẽ rạch một vệt đỏ nơi chân trời, mãng xà vết thương đầy người, ủ rũ trườn tới bên bờ suối, mặc cho Lâm Tố Tố đánh chửi, cố gắng lê lết từng tấc xuống mặt nước.

Lâm Tố ngẩng đầu nhìn cảnh vật bốn phía, đột nhiên hét lớn một tiếng

“Oa ~~ phu quân! Chúng ta thoát khỏi Mê Vụ sâm lâm rồi, ô ô, thật là cao hứng! Rốt cục cũng thoát rồi!”

Cự mãng bị tiếng kêu của nàng dọa té rớt xuống dòng nước chảy xiết, vô lực quẫy một cái đã biến mất trong làn nước.

“Rắn đâu rồi? Rắn đâu rồi?

Chúng ta muốn hảo hảo cảm tạ nó, là nó dẫn đường cho chúng ta thoát ra!”

Nam tử kia chỉ chỉ xuống dòng nước chảy xiết, trầm mặc không nói.

“Nga, chính là nó nhảy cầu rồi thì không thể trách chúng ta, vốn còn
muốn cảm tạ nó, thỉnh nó ăn canh mãng xà đấy! Chính là nó không có phúc
khí, không thể trách ta, có phải hay không phu quân?”

Nam tử gật đầu lia lịa, trong lòng thầm suy nghĩ nói:

“Chỉ sợ là phải dùng thịt của nó làm canh, bất quá, ăn nó cũng rất không tệ, chạy một ngày bụng đói cồn cào lên rồi!”

Hai người chạy vội dọc theo bờ sông, chạy đến chân núi, nam tử mới ngửa mặt lên trời cười to

“Ha ha ha! Chung Vô Nhai ta đại nạn không chết, rốt cục cũng tái xuất giang hồ rồi!”

“Phu quân! Người ở đây cười khúc khích cái gì đấy?”

Lâm Tố Tố vặt một dây rừng, đem lọn tóc màu xanh tùy ý vấn lại, lộ ra
một khuôn mặt kinhh diễm ôn nhu, chỉ có điều đôi mi thanh tú phảng phất
một màu thanh hắc sắc nhàn nhạt.

“Nhân vật trong tiểu thuyết, đại nạn không chết, tái xuất giang hồ không phải cũng cười như vậy sao?”

“Aizz… phu quân, đó là chuyện trong tiểu thuyết, không thể tin tưởng
được, chàng hiện tại có khí lực để cười sao? Không có à? Cho nên thiếp
mới nói chàng không hảo hảo quản lý Thiên Ma thánh giáo cho tốt, suốt
ngày đi đọc mấy cái tiểu thuyết linh tinh, nên mới bị kẻ thù giết lên
núi. Chúng ta chết không tiếc nhưng Tuyết Nhi tuổi còn nhỏ, không biết
nó hiện tại thế nào? Hừ hừ, Vạn Lý Minh khốn kiếp, dám động đến một đầu
ngón tay Nhược Tuyết, ta liền đem bọn chúng huyết tẩy, uy, phu quân, đến chàng nữa, cũng nên nói đôi câu thoại hù dọa bọn chúng một chút đi!”

"Nga, ta nói ta nói ! Hừ hừ đám Vạn Lý Minh khốn kiếp kia, dám động đến
một đầu ngón tay của Nhược Tuyết, ta liền đem bọn chúng giết sạch !"

Nói xong còn liếc nhìn Lâm Tố Tố, mong đợi ánh mắt tán dương của nàng.

Lâm Tố Tố xì cười một tiếng

“phu quân, chàng cũng không đổi lại câu khác sao?”

“nàng nói câu kia, chính là ta cũng muốn nói!”

Hắn qua hồi lâu lại thì thào

“Trong tiểu thuyết cũng viết như vậy”

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #65