Chương 62: Sinh Ý(Kinh Doanh)


Mộ Dung Kì không hề sợ hãi, đồng dạng quát: "Đúng vậy,
trong mắt cha, nuôi ta chẳng khác gì nuôi chó, nuôi chó để trông nhà,
nuôi ta là vì để gả cho người khác, từ nhỏ đến lớn, đã khi nào cha đối
xử với ta như nữ nhi chưa, chỉ xem ta như một loại công cụ, một loại có
thể công cụ mang lại ích lợi cho Mộ Dung thế gia! Ta mới không thèm làm
nữ nhi Mộ Dung gia, muốn cứ để cho kẻ đó làm đi!"

Mộ Dung Khang chạy tới đở lấy Mộ Dung Hiền, mắng Mộ Dung Kì: "Ta đến
thay cha giáo huấn nha đầu vong ân phụ nghĩa nhà ngươi, rời nhà vài
ngày, đã ở cùng một dã nam nhân..."

"Ngươi mới là dã nam nhân, không được chửi mắng phu quân của chúng ta!"
Vài nữ nhân bên cạnh Nhạc Nhạc đồng thời rống giận với hắn.

Mộ Dung Khang bất thình lình bị quát mắng đích sợ hãi co rụt cổ lại, sau khi hồi phục bình thường, càng thêm nóng giận, không để ý phong độ
mắng: "Đám dâm phụ lẳng lơ các ngươi, thấy nam nhân đẹp trai một bước
không rời..."

Mấy nữ nhân đang vui vẻ cười đùa bỗng thay đổi hẳn, trong cơn giận dữ,
nắm chặt vũ khí, nhìn chằm chằm Mộ Dung Kì, dù sao cũng là ca ca nàng,
muốn giáo huấn hắn, cũng phải cùng nàng làm, Mộ Dung Kì cũng hiểu được
ca ca nàng có phần quá mức, thân thể mềm mại bay vút lên, nhanh chóng
bay hơn hai trượng, tát vào cái miệng rộng của Mộ Dung Khang: "Câm
miệng, không được nói xấu người khác!"

Mộ Dung Khang kinh ngạc che mặt, bây giờ vẫn không tin đã bị nàng đánh,
võ công Mộ Dung kém hơn hắn hai bậc, khi nào lại lợi hại như vậy, hơn
nữa tốc độ quá nhanh làm cho người ta không kịp phản ứng... Hắn giận dữ
trợn mắt đầy sát khí nhìn muội muội Mộ Dung Kì, cảm thấy hỗn loạn nghĩ
thầm: "Nàng đã không phải nàng nữa rồi... Xong rồi, ta ngay cả muội muội cũng đánh không lại!"

Đám đông xem náo loạn đang cười rất to, bỗng chốc câm lắng, chăm chú nhìn Mộ Dung Hiền, xem hắn sẽ phản ứng ra sao.

Mộ Dung Hiền khi thấy con trai tức giận chửi mắng người khác thậm tệ, đã khôi phục trạng thái bình thường, thầm mắng chính mình hồ đồ, nơi này
lắm kẻ gièm pha, đang lúc tự than thở, chợt thấy thân pháp Mộ Dung Kì
cực nhanh đã tát Mộ Dung Khang hai tát, tốc độ này so với mình còn nhanh hơn hai phân, thất kinh nói: "Này, này, võ công Kì nhân từ lúc nào đạt
tới trình độ này? Nó dám giấu giếm võ công với cả ta, tất cả đều do xú
nha đầu này hại ta, hại Mộ Dung thế gia ta mất hết thể diện trước người
trong thiên hạ, tất cả đều do xú nha đầu này, tất cả đều do ngươi gây ra ta muốn giết ngươi..."

Mộ Dung Kì đưa lưng về phía Mộ Dung Hiền, chợt thấy Nhạc Nhạc lo lắng
bay vút tới người nàng, không rõ chuyện gì, đang kinh ngạc thì từ sau
lưng truyền đến âm thanh cường đại kịch liệt, trong đầu nàng thoáng hiện lên hai chữ "đánh lén", đã được Nhạc Nhạc ôm lấy, sau đó đã thấy thân
thể bay lên, bay giữa không trung, trên thân không hề cảm thấy đau đớn
gì, quay đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc đang chặt ôm nàng, chất lỏng tinh
hồng đọng trên mắt, trên mắt nàng, đã chảy vào trong tâm nàng.

Yến Vô Song các nàng mắt thấy Nhạc Nhạc ôm lấy Mộ Dung Kì, hộ thể quang
mang màu hồng nhạt chợt lóe bị một chưởng của Mộ Dung Hiền đánh đến móp
méo biến hình, tiện đà phá vỡ.. Vài nữ nhân kinh hô một tiếng, giãy
trước tiếp được Nhạc Nhạc cùng Mộ Dung Kì.

Nhạc Nhạc vết thương cũ chưa khỏi, chân khí cũng chỉ còn sót lại hai
thành, mặc dù dùng tự quyết “Tháo gỡ” của Mộ Dung gia, nhưng kẻ đánh hắn là gia chủ Mộ Dung thế gia, cảm giác đau đớn dữ dội, đau đến mức toàn
thân chết lặng, khóe miệng chảy ra máu tươi, không ngừng tuôn chảy hàng
ngụm, chảy xuống vạt áo trước ngực, môi chuyển sang màu trắng xanh, được Yến Vô Song đỡ lấy, mới khôi phục tri giác, nghiêng mắt nhìn thấy Mộ
Dung Kì bình yên vô sự, mới nhếch miệng cười cười: "Các nàng, không có
việc gì, ta… an tâm… rồi..."

Hắn trong lòng lại hận thấu xương Mộ Dung Hiền: "Lão hỗn đản, may mắn
lão tử có thể cảm ứng được suy nghĩ của ngươi, nếu không phải ta ngăn
cản kịp thời, một chưởng này chắc chắn đã lấy mạng nhỏ của Kỳ nhi rồi,
ôi, cũng vì tiến vào tầng thứ bảy mà bị đánh trọng thương, thực không
hay ho! Hoàng Thành thực sự không hợp với ta, mấy ngày này toàn là mê
man trọng thương, không được, ngày mai phải tìm một thầy tướng số bói
một quẻ...." Bỗng ói ra một ngụm máu tươi, ngất đi. Mộ Dung Kì kêu khóc, nhào vào người Nhạc Nhạc: "Ca, ca, chàng không sao chớ, không cần làm
muội sợ, muội sẽ không rời xa chàng, muội không làm người Mộ Dung gia,
chỉ muốn làm nữ nhân của chàng, ca ca, chàng mở mắt ra đi..."

Biến hóa xảy ra trong thời khắc quá nhanh, thập phần đột nhiên, lại vừa
thập phần nhanh chóng, đến khi nghe được tiếng kêu khóc của Kim Điệp
cùng mấy nữ nhân khác, mọi người mới có phản ứng, Giản Phỉ Phỉ cùng Mộc
phu nhân lo âu mặt mày tái nhợt, hai người nắm chặt tay nhau, cho nhau
nhìn vài lần, cuối cùng cũng không dám chạy đến bên Nhạc Nhạc để xem
chuyện gì xảy ra, đành lo lắng đứng ở xa lo lắng ngóng trông.

Yến Vô Song xem xét thương thế của Nhạc Nhạc, phát hiện Nhạc Nhạc lại
vừa tiến nhập trạng thái nội tức, biết chàng bị thương không nhẹ, bỗng
dưng đứng lên phẫn nộ quát Mộ Dung Hiền: "Lão già thật nhẫn tâm, cả nữ
nhi của mình cũng giết, thật không biết xấu hổ, chuyện nhà của các
ngươi, chúng ta không xen vào, nhưng ngươi đánh bị thương phu quân của
nhà chúng ta, món nợ này phải tính, mau để mạng lại!"

Thân ảnh màu lục nhạt như bay múa như yến xuân, tại không trung khó
tinquay cuồng di chuyển, chiêu thứ nhất đúng là "Hội phi đích thủy"(bay
múa trong nước), chân khí màu lam mềm mại lan tỏa toàn thân, mềm mại như nước che chở thân thể, chân khí bao bọc quanh cơ thể nàng đột nhiên mở
rộng bành trướng, cành hoa màu xanh tức khắc biến thành trắng nhợt,
trong phương viên ba trượng đều bị tự thủy chân khí của nàng chiếm cứ,
dòng nước trong suốt lại còn sủi bọt khí, cấp tốc xông thẳng chân trời,
theo thân ảnh của nàng, chảy xuôi, chạy mạnh, kích thẳng đến phụ tử Mộ
Dung gia.

Mộ Dung Hiền kiến thức rộng rãi, cả kinh kêu lên: "Điên Đảo Tà Thần
công!? Khang nhi tránh mau!" Hắn cấp bách dùng mười thành công lực, đẩy
Mộ Dung Khang ra, còn hắn lại bị cành hoa hút vào sâu trong hồ nước ,
may mắn hắn đã tạo hộ thể chân khí, nhưng xương cốt toàn thân giống như
đang vỡ vụn, kêu thảm, theo trường khí của Yến Vô Song du động, giống
một chiến thuyền độc mộc đi trên mặt nước bị biển gầm thét vỗ vào, thỉnh thoảng kêu lên thảm thiết, chứng minh hắn rất thống khổ bất lực.

Mộ Dung Khang bị Tà Thần công dọa đến mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, lại nghe
cha hắn kêu thảm một tiếng, chân tay run lẩy bẩy, nửa bò nửa chạy lết
tới gần Mộ Dung Kì, bị Mặc Linh Tử ngăn lại, hắn không để ý tôn nghiêm
quỳ xuống đất cầu xin: " Kì muội, bảo nàng kia dừng tay, cha sắp bị nàng ta giết rồi, mặc dù cha có chút quá mức, nhưng y đều là làm điều tốt
nhất cho muội!" Mộ Dung Khang cũng chẳng phải hiếu tử, nhưng hắn biết
rõ, nếu giờ Mộ Dung Hiền chết, vị trí gia chủ hắn ngồi không ổn, hắn còn mấy đường thúc, giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm vị trí gia chủ đây, cho nên, hắn phải cứu Mộ Dung Hiền.

Mộ Dung Kì nằm yên trong lòng Nhạc Nhạc khóc rống tự trách, không thèm
biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho đến khi nghe thấy tiếng Mộ Dung
Khang cầu cứu, mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một
cái, nói: "Hắn đã muốn giết ta, ta vì sao phải đi cứu hắn? Hừ, cha rất
thương ngươi, sao ngươi không đi cứu hắn, sợ chết phải không, còn chưa
có được vị trí gia chủ, sợ cha chết ngươi sẽ không thỏa nguyện, phải
không?"

Mộ Dung Khang nghe mà toàn thân phát lạnh, võ công bình thường, muội
muội luôn mềm nhu mì dễ mềm lòng, sao giờ trở nên khôn khéo như vậy, hắn lắp bắp giải thích: "Không, không phải như vậy, người dù sao cũng là
thân phụ của chúng ta, ta..."

“Ta không có người cha như vậy, hắn chết mới tốt!” Mộ Dung Kì tức giận cắt ngang lời hắn, quan sát cảnh Yến Vô Song đánh nhau.

Chiêu thức này cực kỳ hao tổn chân khí, Yến Vô Song đã cảm giác được
thủy trạng hư ảo lực trường đã nhanh chóng bị Mộ Dung Hiền phá tan, khẻ
kêu một tiếng: "Mây lạc xuống đất!"

Mộ Dung Hiền bị thủy lực kỳ quái ngăn trở tầm nhìn giờ hắn đã đánh tan
được tất cả, sảng khoái muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng lại phát
giác không có khí lực để hét lớn, trong lúc ngẩng đầu bỗng nhìn thấy một đóa mây màu xám thong thả hạ xuống, khí tức màu xám tràn ngập tín hiệu
tử vong.

Mộ Dung Kì thường xuyên thấy Yến Vô Song luyện tập mấy chiêu thức này,
biết uy lực chiêu này cực lớn, "Vô Song dừng tay!" Phát hiện Thải Vân
cùng Mặc Linh Tử, còn có Kim Điệp khó hiểu nhìn chằm chằm nàng, nàng
không hiểu ra sao chỉ vào miệng mình, khó tin hỏi: "Là muội mới nói
sao?" Mấy tỷ muộ chớp chớp mắt, cùng kêu lên nói: "Hình như là giọng của muội?"

Yến Vô Song mặc dù nghe được tiếng la nàng, nhưng đã không thể dừng
chiêu, màu xám mây mù đã bao phủ Mộ Dung Hiền, Mộ Dung Hiền thầm than: " Tuyệt chiêu Mộ Dung thế gia đã không dùng được chút nào, Điên Đảo Tà
Thần công sao lại xuất hiện ở chỗ này? Gặp được mấy chiêu thức này, căn
bổn không có hoàn thủ đích cơ hội, ôi, mạng ta xong rồi!" Mặc dù nghĩ
như vậy, nhưng chiêu số tuyệt không chút chậm lại, không ngừng gia tăng
dày thêm lớp hộ thể chân khí, quay về phía trung tâm mây mù đánh tới Yến Vô Song.

Mộ Dung Hiền vừa rồi đụng phải đám sương mù, lồng bảo vệ hộ thể bị méo
mó hình dạng đến cực đồ, nội tạng trường lực kỳ dị giảo hoạt đánh đến
đau nhức, vừa định nhắm mắt chờ chết, lại bị một cổ lực kì quái thật
mạnh ném ra ngoài.

Yến Vô Song chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, không thật sự muốn lấy tính mệnh của hắn, lại nghe tiếng Mộ Dung Kì ngăn cản, vì vậy dùng lực kì
quái mây mù, quẳng hắn ra xa mấy trượng, tứ chi chổng thẳng lên trời, Mộ Dung Khang vội vàng chạy lại, nâng phụ thân dậy, không dám lên tiếng.

Ấn Quy đạo trưởng bị võ công kỳ lạ của Yến Vô Song dọa đến đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "May mà hồi nãy không động thủ với bọn chúng, trời ạ,
con tiểu nha kia sao lại biết sử dụng Điên Đảo Tà Thần công, tuổi còn
trẻ như vậy, cư nhiên có thể xử dụng đến đệ nhị thức!"

Vạn Lý Minh sớm biết võ công Yến Vô Song, tuy biết chiêu thức này kỳ
diệu, luôn tìm cách phá giải, hôm nay nhìn thấy Mộ Dung Hiền uy danh
hiển hách, phải bại dưới tay nàng không thể đánh lại, càng thêm e ngại
chiêu thức này, càng e ngại chiêu thức "Tan nát cõi lòng" củaNhạc Nhạc
thêm mấy phần!

Kỳ thật võ công của Yến Vô Song mạnh đến như vậy, chỉ là võ công Mộ Dung Hiền vốn là mượn lực đánh lực, theo lý mà nói, ông cũng áp dụng, sau
khi bị kỳ dị lực trường quấn lấy, bản lĩnh không thể dùng được, mới thua thảm như vậy.

Yến Vô Song cũng nhờ một trận chiến này mà thành danh, Tà Thần công lại vang vọng giang hồ, ai nghe cũng đều phát lạnh.

Tư Đồ Nghiệp nháy mắt ra hiệu với Tư Đồ Vi, ý bảo hắn khuyên mọi chuyện
lớn ra, đến lúc đó mặt mũi Tư Đồ thế gia cũng không đẹp đẽ gì, lại lệnh
Tư Đồ Bằng sai người "Áp" giải mọi người Vạn Lý Minh rời đi.

Mặc Linh Tử cùng mấy nữ nhân khác, thấy kẻ đả thương Nhạc Nhạc chính là phụ thân Mộ Dung Kì, không thể báo thù, đành bỏ qua, nhìn bọn chúng rời đi.

Kim Điệp cũng muốn đi theo mấy nữ nhân khác vào khách điếm, bị ca ca Kim Thạch ngăn lại, khuyên nhủ: "Giờ muội đi theo, cũng không giúp được gì, còn thêm rối loạn, chờ an trí hảo chuyện nội phủ, lại đi cũng không
muộn."

Kim Điệp ngẫm lại cũng đúng, nhìn thấy Nhạc Nhạc được nữ nhân khác cõng
đi, rơi lệ đầy mặt, than khóc vài tiếng, sai người đem thi thể Tiểu
Chiêu trở về, được Tiểu Sở đỡ hồi Kim phủ.

Mộc phu nhân cùng Giản Phỉ Phỉ, cuối cùng đã không có cách nào biết được tình huống của Nhạc Nhạc, âm thầm sai hạ nhân dò xét tin tức.

Dương Mai, Dương Hạnh cùng Tiểu Chi thấy Nhạc Nhạc được người khác cõng
về, biết hắn lại bị thương. Đến Hoàng Thành không lâu, đã bị thương mấy
lần, bọn hắn mặc dù đau lòng, nhưng đã không còn kinh loạn như lúc đầu,
khéo léo chăm sóc Nhạc Nhạc. Mặc Linh Tử thấy Mộ Dung Kì cúi đầu rơi lệ, an ủi nói: "Kì nhân không cần lo lắng, ca ca bị thương mặc dù nặng,
nhưng chỉ cần liệu dưỡng một thời gian, chắc chắn khôi phục."

"Đều là ta bất hảo, nếu không phải cứu ta, ca ca cũng sẽ không bị thương!" Mộ Dung Kì vẻ mặt tự trách nói.

" Kì tỷ không cần khổ sở rồi, không thấy ca ca trước lúc hôn mê còn cười sao, ca ca sẽ không trách tỷ, chúng ta cũng không, các tỷ nói đúng
không?" Yến Vô Song cầm một quả táo, vừa nhai vừa nói.

Thải Vân thấy sư phụ không nghe mình giải thích, trong lòng vẫn rối loạn lung tung, rất sợ tạo thành kết quả giống như Mộ Dung Kì, đối với tâm
tình Mộ Dung Kì càng hiểu rõ. Sau khi an ủi một phen, mới hỏi: "Tiểu
Chi, sao không thấy Tiểu Nguyệt?"

Tiểu Chi lắc đầu nói: " Đã ra ngoài từ sáng sớm, ta nghĩ nàng đi cùng các tỷ!"

Dương Mai, Dương Hạnh nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì, có loạn lắm không, Tiểu Nguyệt không có việc gì chứ?"

Yến Vô Song nhét quả táo vào miệng, nói: "Chúng ta cũng không biết, có
thể liên quan với ca ca, bất quá có tốt tin tức, các ngươi nhất định
không thể ngờ được!"

" Tin tốt gì?" Dương Mai, Dương Hạnh đồng thanh nói.

"Mã Diệc Phổ lần trước khi dễ các ngươi bị giết rồi!"

" A? Ca ca một đêm chưa về, có phải do ca ca làm không?" Dương Mai,
Dương Hạnh vui vẻ nhìn chằm chằm Yến Vô Song, chẳng biết chờ mong đáp án gì.

Khi Tiểu Nguyệt trở về, có vẻ tâm sự trùng trùng, Tiểu Chi quan tâm hỏi: "Tiểu Nguyệt đi đâu vậy, nhìn sắc mặt ngươi không tốt lắm, không có
việc gì chứ?"

Tiểu Nguyệt cười cười, nói: "Không có việc gì, công tử đã trở về sao?"

Tiểu Chi thần sắc buồn bả: "Trở về thì đã trở về, chẳng qua lại bị
thương hôn mê, Hoàng Thành địa phương này đúng là bất lợi với công tử!"

" Đúng vậy, mới đến được mấy ngày, đã bị thương nhiều lần, ta đi nấu vài chén canh, lát nữa sẽ bưng tới cho các vị tỷ tỷ!"

……….

"Chà, thủ nghệ của Tiểu Nguyệt càng ngày càng cao, ca ca đáng thương cứ
hai ba ngày lại bị thương hôn mê, không có khẩu phúc, đem đến thêm một
phần!" Yến Vô Song tay trái cầm đùi gà to béo, tay phải đưa bát canh cho Tiểu Nguyệt.

Mặc Linh Tử nói: "Ha hả, vị của canh, có chút đặc biệt..."

Tiểu Nguyệt liền biến sắc, có chút kinh hoảng nói: "A? Vậy sao?"

Mặc Linh Tử nói tiếp: "Hì hì, bất quá, hương vị thật sự rất ngon!"

Tiểu Nguyệt khẽ thở ra một hơi, không quá tự nhiên cười nói: "Đã uống ngon, vậy để muội mang cho tỷ thêm một phần nha!"

" Ha hả, hay là chính tỷ đi lấy, tỷ cũng không phải giống vị tiểu lười trùng nào đó."

" Không cần nói muội, muội mới không lười, chỉ là tay quá ít, quá bận
rộn, đúng không, Tiểu Chi?" Tay Yến Vô Song quả thật "quá ít", chiếc đũa kẹp miếng thịt bò hấp, tay trái cầm miếng bánh gạo màu vàng, miệng nhai có hơi quá ít...

Thải Vân cùng Mộ Dung Kì lại có vẻ dị thường im lặng, Dương Mai, Dương
Hạnh đã nghe chuyện của bọn hắn, cũng không tới quấy rầy, chỉ là thỉnh
thoảng dùng tay chạm vào Nhạc Nhạc, thử cùng hắn tâm linh câu thông.

Buổi chiều khi Kim Điệp cùng đi với Kim Thạch đến thăm Nhạc Nhạc một
lần, thấy hắn còn đang mê man, đành phải trở lại phủ, lão bản khách điếm đã thường xuyên mượn việc nước đem đồ ăn, để thăm hỏi thương thế của
Nhạc Nhạc.

Sau bữa cơm chiều, Tiểu Nguyệt lại xuống bếp đun sôi một nồi canh khác,
vị của nồi canh vẫn đặc biệt, đặc biệt ngon ngọt. Trong mùi thơm, mơ
màng buồn ngủ.

Bóng đêm u ám bao phủ bầu trời của khách điếm, trên trời một tia sáng
xuất hiện, lúc mờ lúc ảo, như một phiên bản của ánh trăng non. Từ trong
bóng tối hiện ra vài đạo bóng đen thân hình uyển chuyển: "Tiểu Nguyệt
phát ám hiệu, hành động!" Nói xong, nhẹ nhàng nhảy, bóng đen nhảy lên
trên đỉnh khách điếm.

Vài đạo bóng đen cực nhanh chóng bay vào phòng Nhạc Nhạc, trên bàn cơm
các mỹ nữ nằm la liệt trên mặt bàn, chỉ có Tiểu Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ đau thương thầm rơi lệ.

Trong đó một bóng đen lạnh giọng quát: "Tiểu Nguyệt, ngươi rơi lệ, chẳng lẻ ngươi thật sự thích hắn, đừng quên, đây chỉ là một nhiệm vụ!"

"Vâng, Tiểu Nguyệt biết, cung chủ chỉ muốn Vương Nhạc Nhạc, xin đừng
thương tổn mấy vị nữ tử này, bọn hắn rất chiếu cố Tiểu Nguyệt, cầu xin
ngươi, Đông Nguyệt hãy chấp nhận chuyện này!"

Đông Nguyệt lãnh mi hơi nhíu, bên cạnh nàng một thanh âm ngọt ngào mệt
mỏi nói tiếp: "Trái tim của Tiểu Nguyệt thật tốt, yên tâm đi, cung chủ
chúng ta chỉ cần một mình hắn, được rồi, ôm hắn mau mau rời đi."

Tiểu Nguyệt cảm kích đa tạ: "Cám ơn Xuân Nguyệt đã đồng ý, cám ơn!"

Đông Nguyệt trừng mắt đẹp nhìn Xuân Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, không hề nói gì, hiển nhiên đã đồng ý rồi.

Vài đạo thân ảnh lại bay ra khỏi khách điếm, đêm lại im ắng

Yên lặng cho đến tận hừng đông.

Thải Vân, Mộ Dung Kì và mấy nữ nhân khác đêm đó sau khi nếm qua món
canh, hương vị ngọt ngào thiếp đi. Khi tỉnh lại phát hiện Nhạc Nhạc biến mất, Tiểu Nguyệt cũng biến mất cùng hắn. Nhạc Nhạc nếu không bị thương, các nàng còn có thể an tâm, nhưng các nàng biết rõ, Nhạc Nhạc đang hôn
mê, vốn là không thể hành tẩu chơi bời, hôm nay không thấy, nhất định là bị người ta bắt đi, nghĩ tới đây, vài nữ nhân thiếu chút nữa khóc ngất
lên.

Mặc Linh Tử cẩn thận ngửi ngửi tàn canh trên bàn, đôi mi thanh tú hơi
nhíu, nói: "Canh có vấn đề, các ngươi có... phát hiện không, Tiểu Nguyệt hai lần nấu nấu canh hương vị rất kỳ lạ, một loại thì ăn nhiều cũng
không có vấn đề gì, nhưng liên tục ăn hai loại, sẽ sinh ra hiệu quả mê
dược, Tiểu Nguyệt đến tột cùng vì cái gì mưu hại Nhạc lang, Nhạc lang
còn có tỷ muội chúng ta đối với nàng không tệ à!"

Dương Mai, Dương Hạnh liếc mắt nhìn Yến Vô Song, cùng kêu lên: "Vô Song
hôm qua còn kêu Tiểu Nguyệt nấu canh ngon cho tỷ ấy, đây có tính là khi
dễ không?"

Yến Vô Song vội vàng lắc đầu, giải thích nói: "Đó là trao đổi giữa tỷ
muội, ta cũng không khi dễ nàng, Tiểu Chi đã thường xuyên giúp ta nấu
cơm, có đúng không, đó không thể coi là bắt nạt kẻ yếu?"

Tiểu Chi gật đầu nói vâng, chỉ là thần sắc lo âu nói: "Cho dù chúng ta
khi dễ nàng, nàng cũng không thể bỏ thuốc mê vào trong cơm, lại còn bắt
công tử đi, uổng công chúng ta tín nhiệm nàng như vậy!"

Mộ Dung Kì vành mắt ửng đỏ, lẩm bẩm nói: " Nếu không phải tại ta, ca ca
cũng sẽ không bị thương, đều là ta làm hại, Thải Vân, chúng ta nhanh
chóng đi tìm!"

Thải Vân gật đầu, có chút tức giận nói: "Hừ, Tiểu Nguyệt quá đáng rồi,
bị ta bắt được, quyết không tha nàng! Đi thôi Kì tỷ, chúng ta đi tìm
hiểu một chút."

Mặc Linh Tử nhìn hai người, an ủi nói: "Hai vị muội muội đừng nóng vội,
bây giờ còn không chưa biết rõ thế lực sau lưng Tiểu Nguyệt, làm sao
điều tra tin tức của ca ca? Hơn nữa chúng ta chỉ có mấy người, nhân thủ
quá ít, không bằng chúng ta nói cho Nhược Tuyết, để nàng hỗ trợ!"

Các nữ nhân chưa hề có kinh nghiệm giang hồ gì, nghĩ thấy Mặc Linh Tử
nói có lý, Yến Vô Song tự mình anh dũng nhận đi tìm Chung Nhược Tuyết,
mấy người tách ra hành động.

Dương Mai, Dương Hạnh sau khi cùng Nhạc Nhạc song tư phá thân, nội lực
tăng nhanh, võ công mặc dù không quá cao, nhưng khinh công đã tiến nhập
vào hàng nhất lưu, chỉ để Tiểu Chi không biết võ công ở lại khách sạn,
chỉ biết lo âu.

Tin Nhạc Nhạc mất tích rất nhanh truyền đến Kim phủ, đồng dạng truyền
đến Mộc tướng quân phủ, hộ vệ mặc y phục thường tiến nhập vào hai phủ,
thỉnh thoảng tụ tập tại quán trà, âm thầm tìm hiểu, thỉnh thoảng có đệ
tử ma giáo đi vào các con hẻm tối tăm tra xét, nhất thời Hoàng Thành
phong vân gợn sóng, nhân giang hồ không rõ nguyên do, còn tưởng rằng là
do (Nguyệt thần binh pháp) tái hiện, nhìn thấy bằng hữu đồng đảng, thêm
dầu thêm mỡ quậy cho chuyện thêm rối ren, trong lúc nhất thời giang hồ
lời đồn nổi lên bốn phía.

Tư Đồ nội phủ.

Tư Đồ Nghiệp vỗ bàn quát: "Tra, nhất định phải tra, tra rõ rốt cuộc là
chuyện gì, để cho đám nhân giang hồ điên cuồng, chuyện (Nguyệt thần binh pháp), ngươi không phải nói không có nhiều người giang hồ biết sao, sao giờ trong thành lại hỗn loạn như vậy?"

Mã Vạn Lý lau lau mồ hôi trên trán, khổ ải nói: "Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã phái người dò xét, bất quá... Bất quá còn chưa có tin tức?"

" Tra? Tra? Ngươi đã phái người tra xét một ngày rồi, kết quả đâu, tin
tức gì cũng không tìm được, thật không biết Vạn Lý Minh bây giờ còn có
tác dụng gì. Cả ngày chỉ biết sanh sự, hôm trước ngươi tại kim phủ một
nháo, làm hại ta cùng hình bộ, lại bộ nói nhiều lời hay, giờ để cho nhất phái của lão thần hữu tướng Hàn Triết nhân cơ hội công kích. Hừ, nếu
không phải Kiếm Tông che chở mấy tên trung quân cổ hủ này, sớm đã phái
‘Dã Thảo’ giết sạch bọn chúng. Ôi, Vạn Lý Minh thật sự là càng ngày càng vô dụng, không còn huy hoàng như ngày xưa nữa!"

Mã Vạn Lý nội tâm điên cuồng mắng: "Tư Đồ Nghiệp, ngươi
là một lão hỗn đản hèn hạ, Vạn Lý Minh bao nhiêu chuyện cho ngươi, bây
giờ ngươi đại sự đã thành, cư nhiên muốn một cước đá văng ta ra, lão tử
quyết không để yêncho ngươi! Con ta Mã Diệc Phổ đã chết, cũng không để
hắn tiến vào từ đường tổ mộ của Tư Đồ gia, hừ, còn nói cái gì không nghĩ để cho người ngoài biết, ta là đường đệ ngươi, Diệc Phổ là cháu ruột
ngươi! Hừ, Xem như ngươi lợi hại, đừng quên cướp đoạt (Nguyệt thần binh
pháp) còn phải dựa vào Vạn Lý Minh, chuyện bí mật ở Nam Lăng cũng phải
dựa vào ta."

Ngoài miệng lại cung kính nói: "Vâng, thuộc hạ đã tạo nhiều phiền toái
cho người, chỉ là trong lúc tấn công ma giáo, đã tổn thất rất nhiều cao
thủ, làm nguyên khí Vạn Lý Minh đại thương, bất quá người yên tâm, bây
giờ trong Minh còn có gần ngàn cao thủ phân bố ở các nơi, trong thời
khắc quan trọng sẽ ủng hộ người, ủng hộ Tư Đồ thế gia."

Tư Đồ Nghiệp bĩu môi, sắc mặt hòa hoãn một ít, nói: "Ân, ngươi chỉ cần
trung thành là đủ rồi, nhớ kỹ, sau này không được gây chuyện lung tung,
phải biết nghe lời, ta thích nhất người biết nghe lời!" Trong lòng lại
cười thầm nói: "Hắc hắc, tốt nhất là chết đi, chết càng nhiều càng tốt,
hừ, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào ở Hoàng Thành mạnh
hơn Tư Đồ gia. Xem ta làm sao từ từ tiêu diệt sạch thế lực của Vạn Lý
Minh, xem ta như thế nào thâu tóm cả thiên hạ vào lòng bàn tay ta, hắc
hắc. Tư Đồ Vạn Lý, ồ không, nên kêu Mã Vạn Lý, từ lúc ngươi bắt đầu đổi
họ bước chân vào giang hồ, gia phổ Tư Đồ thế gia đã không còn vị trí cho ngươi rồi... Hừ, ngươi ỷ vào họ Tư Đồ, đã âm thầm vi phạm mệnh lệnh của ta, ta tuyệt đối không cho phép, hậu quả vi phạm mệnh lệnh ta, chỉ có
chết. Ha ha, cho ngươi tấn công ma giáo, đương nhiên là để tiêu hao lực
lượng của ngươi, nhưng lại có lợi cho ta tiến hành kế hoạch, cớ sao lại
không làm!"

******

Lúc này, Tư Đồ Bằng gõ cửa tiến đến, Tư Đồ Nghiệp vội hỏi: "Tra rõ rồi sao?"

Tư Đồ Bằng vội vàng đem tin tức tìm được, nói ra toàn bộ.

" Ân, thì ra là tìm kiếm Vương Nhạc Nhạc, người ma giáo tìm hắn, còn có
thể hiểu, hộ vệ Kim phủ âm thầm tìm hiểu tin tức cũng có thể hiểu, nhưng cả người của Mộc phủ cũng đi tìm hiểu, lại rất kỳ lạ, còn có nhân giang hồ không môn không phái nữa?" Tư Đồ Nghiệp giật giật vài cọng rây xám,
hao tâm tổn trí nghĩ mãi mọi bề.

Tư Đồ Bằng trả lời: "Mộc phủ vốn là biểu thân(họ hàng) với Lạc gia ở Lạc thành, nghe nói Lạc San có quan hệ mật thiết với Vương Nhạc Nhạc, có
thể là nàng sai Mộc phu nhân tìm kiếm. Còn nữa, Vương Nhạc Nhạc từng cứu Mộc phu nhân một lần, nghe nói hắn còn vì Mộc phu nhân nên đã giết chết Ngạ Tử Quỷ của Địa Ngục Môn. Bất quá, Vương Nhạc Nhạc nhưng lại khiến
chưởng môn Quỷ Ngục Môn là Lục Vô Nhật tìm tới, hắn gặp phiền toái rồi.
Còn nhân giang hồ có thể là nghe lời đồn, nghe nói (Nguyệt thần binh
pháp) xuất hiện ở trong thành, bọn họ đã la hét làm ồn ào một phen...."

Tư Đồ Nghiệp gật gật đầu, lại trừng mắt nhìn Mã Vạn Lý liếc, thầm nghĩ:
"Xem con ta giải quyết mọi chuyện thế nào, ngươi làm không xong chuyện,
hắn sẽ lập tức có kết luận, hừm, nói ngươi ngu đến chết ngươi vẫn không
chiụ nhận!”

Mã Vạn Lý tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong mắt đối phương, cúi đầu lẩm bẩm
nói: “Đại nhân yên tâm, Nguyệt Thần binh pháp vẫn bị chúng ta giám sát
chặt chẽ chờ thời cơ thích hợp, chúng ta có thể yên tâm cướp đoạt, hôm
trước Đông Bắc Huyễn Băng Vương đã đem nhân mã quay về giết Lạc Vũ Nhi,
người tranh đoạt binh thư lại ít đi một."

Tư Đồ Nghiệp thấy Tư Đồ Bằng gật đầu xác nhận, mới nói: "Ân, làm tốt
lắm, bây giờ ngươi từ bỏ tất cả mọi chuyện đang làm, toàn lực chỉ huy
thủ hạ, tranh đoạt (Nguyệt thần binh pháp), quyết đoạt cho bằng được,
không còn gì nữa, ngươi lui xuống đi!"

Tư Đồ Bằng tiễn hắn ra ngoài, liền quay trở lại,đóng chặt cửa mới nói:
“Phụ thân yên tâm, vì nghiệp lớn của Tư Đồ gia, ta đã phái tinh anh Dã
Thảo tổ 150 người, còn có vài cao thủ khác, bọn họ mai phục ngoài ‘Tầm
Phật Tự’, nghiêm mật giám thị động tĩnh bên trong, khi có tin tức liền
phối hợp cao thủ Vạn Lý Minh, nhất định có thể đoạt được binh thư!"

Tư Đồ Nghiệp vuốt vuốt râu, nói: "Tên Vương Nhạc Nhạc nhiều lần chống đối Tư Đồ gia, ngươi định đối phó với hắn như thế nào?"

" Mặc dù hắn là nữ tế của Tiên Vu thế gia, chúng ta không thể công khai
phái người giết hắn, nhưng có thể tìm sát thủ, đến lúc đó, thần không
biết quỷ không hay, cho hắn biến mất khỏi thế giới!"

" Sát thủ? Nghe nói mấy lần trước phái ‘Dã Thảo’ đều thất bại, tinh anh
chín tổ của Dã Thảo đều thảm bại quay về, nói với Dã Lang, để hắn phái
vài chân chính cao thủ, nếu lại thất bại, hắn sẽ đẹp mặt đấy!" Tư Đồ
Nghiệp có chút giận dữ quát.

"Bởi vì tổ trưởng chín tổ thường xuyên đi theo Vạn Lý Minh làm việc, dần dần đã nung nấu mao bệnh cuồng vọng tự đại, Dã Lang đã đích thân xử lý
tổ trưởng chín tổ rồi."

Tư Đồ Nghiệp gật đầu mỉm cười, lộ ra vẻ mặt hài lòng, lại nói: "Như vậy
là tốt rồi, Tư Đồ thế gia tuyệt không nuôi phế vật vô dụng, chuyện ở Nam Lăng sao rồi?"

"Đều bình thường, sau khi cướp được binh sách, bên Nam Lăng có thể phát động, con sẽ tự mình đến chỉ huy!"

"Ha ha, như vậy là tốt nhất, quá tốt rồi, ân, có Bằng nhân làm mấy
chuyện này, ta an tâm rồi, xuống nghỉ ngơi, đừng để mệt người!"

Tư Đồ Bằng khom người lạy nói: "Vâng, phụ thân sớm đi nghỉ đi, Bằng nhân cáo lui!"

Tư Đồ Bằng mang theo tùy tùng, đi tới biệt viện của mình, bỗng nhiên một cổ sát khí lạnh thấu xương đánh úp sau lưng, kinh hô một tiếng, ném một tùy tùng bên cạnh ra, ngăn trở một kích kinh thiên kia, còn hắn bay
ngược lại mấy trượng, vận khởi hộ thể chân khí, rút đao ở thắt lưng ra,
chĩa vào thích khách áo đen.

Sau khi thấy rõ thân ảnh thích khách, hắn không khỏi thở dài than khổ: "Ôi, lão thiên ơi, sao lại là nàng?"

Hắc y thích khách không để ý tới Tư Đồ Bằng bi thảm than khóc, lưỡi đao
hẹp dài lóe ra hàn quang, xẹt qua như cầu vồng thật kinh hãi, đao khí
lạnh như băng, mấy tùy tùng đều thuộc hạng nhất lưu, cả thời gian rút
đao đều không có, trước mắt tối sầm, đã vĩnh viễn ngả xuống, thân ảnh
nhoáng lên, mơ hồ tạo ra mấy đạo hư ảnh, khoảng cách mấy trượng đã phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ, nàng chợt bay đến, lưỡi đao hẹp dài khóa trụ Tư Đồ Bằng. Lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình nói ngươi đã
hai lần đào thoát, lần này ngươi nhất định phải chết!

Tư Đồ Bằng ôm đầu, làm vẻ đau khổ, khóc hu hu nói: "Huyết Ảnh, lần trước không cố ý chỉ đùa với nàng thôi, sao cứ nhiều lần muốn đưa ta vào chỗ
chết vậy. Cứ coi như ta sợ nàng rồi, nàng tạm tha ta đi, ta Tư Đồ Bằng
cầu xin nàng, cần bao nhiêu tiền, nàng cứ nói, tùy tiện ra giá!" Xem ra, hắn bị Huyết Ảnh ám sát dọa đến run sợ, Tư Đồ Bằng luôn luôn cường
ngạnh không bao giờ chịu thua, cũng có lúc cầu xin người khác.

"Kẻ đắc tội ta chỉ có đường chết, yên tâm, Huyết Ảnh ta giết người chỉ
giết ba lượt, ba lượt không thành, nhất định không giết nữa. Đây là quy
định của ta, ta nghĩ, ngươi cũng nên nghe qua." Huyết Ảnh vẫn lạnh như
băng nói.

" Ôi, đúng vậy, đây là lần thứ ba rồi, bây giờ nàng cho rằng, còn có cơ
hội giết chết ta sao? Ta tùy tiện hô vài tiếng, sẽ có vô số hộ vệ bao
vây nàng, không bằng như vậy, buông đao, chúng ta bàn một vụ làm ăn,
được chứ?" Tư Đồ Bằng sau khi nghe Huyết Ảnh nói chỉ giết ba lượt, nhất
thời thoải mái rất nhiều, đã lộ ra nụ cười nhạt.

Huyết Ảnh một kích vừa rồi không đắc thủ, biết đã mất đi cơ hội cuối
cùng giết hắn, nghe hắn nói như vậy, không chịu thua nói: "Với trình độ
đám hộ vệ này, dù có mười một người cũng bại dưới tay ta, bất quá, bổn
cô nương có hứng thú với vụ làm ăn này, nói đi!" Nàng có chút cải biến
một chút tư thế cầm đao, mặc dù vẫn chĩa vào Tư Đồ Bằng, nhưng sát khí
giảm mạnh.

Tư Đồ Bằng thầm tán thưởng gật đầu, khẽ cười nói: "Huyết Ảnh cô nương
thuật ám sát thiên hạ vô song, tại hạ sớm đã nghe thấy, thân thủ như cô
nương trong ‘Luân Hồi’, , có lẽ không nhiều lắm..."

Huyết Ảnh không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, quát: " Không cần quanh co lòng vòng, nhiệm vụ gì, bao nhiêu tiền, nói thẳng đi!"

Tư Đồ Bằng cười khan hai tiếng, nói: "Khụ khụ, Huyết Ảnh cô nương quả
nhiên người sảng khoái, Vương Nhạc Nhạc nàng nghe qua chưa, 20 vạn
lượng, lấy đầu của hắn."

"Hắn? Đã nghe qua. Ân, quả thật đáng với giá tiền này, nhận, đưa trước
10 vạn lượng ngân phiếu!" Nàng thu hồi lưỡi đao, vươn tay trái ra.

Tư Đồ Bằng ha hả cười, từ trong ngực móc ra mở ra mười vạn ngân phiếu,
ném cho Huyết Ảnh, chân khí mỏng nhẹ nầng ngân phiếu bay đi, lắc lư rơi
xuống trong lòng bàn tay nàng, thời điểm Huyết Ảnh nhận được ngân phiếu, bỗng dưng thấy nội tâm bất an, ngân phiếu tựa hồ đã trở nên dị thường
nặng. Nàng nhíu mày thầm nghĩ: "Sao lại thế này, như thế nào như vậy
không thoải mái, chẳng lẻ không nên nhận vụ giao dịch này!" Loại ý nghĩ
này chỉ chợt lóe lên trong lòng nàng, nói với Tư Đồ Bằng: "Theo quy định cũ, ba lượt ám sát, không thành công, hồi lại ngân phiếu, cáo từ!"

Nói xong không đợi Tư Đồ Bằng nói chuyện, huyễn ảnh màu đen bay vào bầu
trời đêm đen kịt, chỉ để lại tiếng gió vù vù, mọi thứ lại trở về yên
tĩnh, chỉ là trong tiểu viên lại có nhiều thêm mấy thi thể, thi thể vẫn
còn độ ấm.

Tư Đồ Bằng nhìn thi thể trên mặt đất đích, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ
dị: "Hắc hắc, 20 vạn lượng, nếu thành công, cũng đáng rồi. Mỗi lần gặp
hắn, ta đều thấy khủng hoảng, từ khi hắn xuất hiện trên giang hồ, Tư Đồ
thế gia làm việc gì đều không thuận lợi. Hừ, thật muốn sớm ngày nhìn
thấy ngươi, không, muốn nhìn thấy đầu của ngươi!"

************************************************** *****************

Chẳng biết qua bao lâu, Nhạc Nhạc mới tỉnh lại sau cơn mê man, qua mọt
lúc, mới tỉnh hắn, trong miệng khát vô cùng, thuận miệng hô: "Tiểu Chi,
mau đem nước đến!"

Không ai lên tiếng, hắn cố sức mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở một địa
phương lạ lẫm, nảy sinh cảnh giác, muốn nâng người dậy. Không ngờ toàn
thân chẳng có chút khí lực, chỉ một động tác nhỏ này, đã khiến trán hắn
chảy đầy mồ hôi. Chân khí trong cơ thể trống rỗng, một tia cũng không
thể điều động. Nhạc Nhạc cười khổ, đành phải nằm xuống.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị người ta đẩy ra, ánh sáng dữ dội chiếu thẳng vào
trong cửa, chiếu vào nội thất u tối, Nhạc Nhạc híp mắt, nhìn chăm chú
ngoài cửa, bởi vì ánh sáng quá mạnh, Nhạc Nhạc chỉ có thể có thể thấy rõ thân hình người đang tới, thon dài uyển chuyển, toàn thân mặc quần áo
trắng như tuyết, nhẹ bước, mang theo làn gió thơm nhàn nhạt, đi đến
trước giường Nhạc Nhạc, lạnh như băng nói: "Ngươi tỉnh dậy mau, cung chủ chúng ta muốn gặp ngươi!"

"Công chúa? Đâu có quen, ta cũng không phải là phò mã
gia! Này, đây là nơi nào vậy?" Nhạc Nhạc biết rõ đây là địch không phải
bạn, chỉ đành giả vờ hồ đồ, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, buồn bực
chính là nàng mang khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo.

Nàng bị giọng điệu uể oải của Nhạc Nhạc làm cho sinh giận không nhẹ, tức giận nói: "Ngươi nhớ cho kỹ nơi ngươi đang ở là địa phương của chúng
ta, thế đã rõ chưa, cũng chẳng cần nói rõ với ngươi, mau đứng lên!"

" Không đứng lên được, không có khí lực, các ngươi đã làm gì trên thân
ta vậy?" Nhạc Nhạc cử động rồi lại bất động, chỉ nháy nháy mắt, nhìn nữ
tử che mặt cười hì hì.

Chỉ nghe nàng hừ lạnh một tiếng, túm lấy áo Nhạc Nhạc, quẳng hắn xuống
nền nhà lạnh như băng: "Mặc kệ có thể hay không đứng lên, ta bây giờ cần ngươi đứng lên, ngươi phải theo ta đi!"

Nhạc Nhạc toàn thân không có chút khí lực, cứ như đống bùn nằm lăn trên
mặt đất, cười khổ nói: " Cô nương xinh đẹp như vậy, ra tay lại quá tàn
nhẫn, nếu ta có khí lực, nàng có thể khi dễ ta dễ vậy sao?"

Nàng bỗng rùng mình, trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, lúc này từ
ngoài cửa lại có thêm một nữ tử che mặt thân hình hấp dẫn bước vào, nhìn Nhạc Nhạc nằm trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh hắn cười nói: "Thì ra
công tử nằm trên sàn nhà, hì hi, có muốn thiếp ngủ cùng chàng không?"

Nhạc Nhạc nuốt ừng ực chút nước miếng, đem ánh mắt chuyển lên cặp vú
căng đầy của nàng. Công lực hắn bị chế trụ, hơn nữa đã vài ngày không
chơi nữ nhân, thiếu chút nữa chống không nổi mị công mê người của nàng,
hắn cười khổ nói: "Có tỷ tỷ nằm cùng, sàn nhà có cứng ta cũng thích, ha
hả, bất quá, ta không thích sàn nhà nơi này, còn có ả nữ nhân biến thái
lạnh như băng kia nữa!"

"Có thiếp cùng chàng, có thể thay đổi nơi đây hay không?" Nữ tử hấp dẫn
quyến rũ nỉ non bên cạnh Nhạc Nhạc, ngón tay dài mỏng như búp măng, khẽ
vuốt đôi môi khô khốc vì thiếu nước của chàng.

Nữ tử lạnh như băng vào đầu tiên, nhịn không được quát: "Xuân Nguyệt,
không được phát lãng ở đây, cung chủ muốn triệu kiến hắn ngay, chậm trễ
chuyện của cung chủ, ngươi không đảm đương nổi đâu!"

Xuân Nguyệt cười khúc khích: "Đông Nguyệt tỷ tức giận rồi sao, việc này thật là hiếm thấy, có phải đang ghen không? Hi hi hi!"

Đông Nguyệt lại rùng mình, tức giận mắng: "Tiểu hồ ly tinh, không nên
nghĩ mọi người đều giống như ngươi, ta ăn dấm chua từ hồi nào?"

Nhạc Nhạc càng buồn khổ hơn, đây là gì chứ, Xuân Nguyệt? Đông
Nguyệt?..... Tiểu Nguyệt? Chẳng lẻ là người của Minh Nguyệt Cung? Hắn
trước kia ở trong giang hồ từng xem qua quyển tình sắc tiểu thuyết ‘Nữ
nhân môn Minh Nguyệt Cung’ do Đăng Đồ Tử soạn viết, đại khái nhắc tới
tình hình ở Minh Nguyệt Cung, hơn nữa sư phụ hắn Hoa Thiết Thương đã
trịnh trọng cảnh cáo: "Sau này khi hành tẩu giang hồ, ‘Loạn Hoa Trảm’
cùng ‘Hoa Gian Vũ Bộ’ không thể để cho người Minh Nguyệt Cung nhìn thấy, không nên hỏi vì sao, hỏi ta cũng không nói! Tóm lại, cung chủ Minh
Nguyệt Cung -- Cung Minh Nguyệt có thù với ta, ôi, mối thâm cừu đại
hận!"

Nhạc Nhạc nhớ lại khi hắn đến kỹ lâu, hàng loạt nữ nhân dùng công pháp
thải âm bổ dương, chẳng lẻ là người Minh Nguyệt Cung? Bọn hắn đem ta đến là vì chuyện gì? Không biết bọn Vô Song thế nào rồi?

Hắn ở một bên đoán lung tung, Xuân Nguyệt rót chén nước, nũng nịu bên
cạnh Nhạc Nhạc: "Công tử trọng thương tỉnh lại, chắc chắn khát nước, để
ta đến hầu hạ ngươi nha, không giống người nào đó, chỉ biết dụng hình
bức cung, một chút tình ý cũng không thông."

Nhạc Nhạc mặc kệ bọn hắn chỉ là trêu đùa chọc ghẹo, đem ly nước uống một hơi cạn sạch, thoải mái thở dài một tiếng, lại ngã xuống trên mặt đất,
đã hồi phục một chút khí lực, thở dài: "Oa, nếu có thêm chút rượu và
thức ăn, sẽ tốt hơn rất nhiều, Xuân Nguyệt tỷ...." Nhạc Nhạc giống như
tiểu hài tử, làm nũng vuốt ve cánh tay trắng mềm của Xuân Nguyệt. Tâm
hồn thiếu nữ của Xuân Nguyệt bỗng dưng run lên, nhìn thấy khuôn mặt
tuyệt mỹ của Nhạc Nhạc, đôi mắt như say mê đắm đuối không tỉnh.

Nhạc Nhạc mặc dù võ công bị chế, nhưng một thân mị công sớm đại thành,
đặc biệt dùng mị công thu hút người khác phái, lực hấp dẫn càng nhiều.
Xuân Nguyệt đương nhiên đánh không lại Nhạc Nhạc, đã bị hắn mê hoặc đắm
say.

Đông Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cắt ngang tâm trạng khó hiểu của hai
người, phẫn nộ quát: "Đừng có coi nơi này như kỹ viện, bắt ngươi đến
không phải để hầu hạ ngươi, không giống tiện nhân nào đó trời sinh dâm
đãng." Nàng liền phản kích Xuân Nguyệt.

Xuân Nguyệt thái độ khác thường, không cãi lại, nội tâm thất kinh nói:
"Vừa rồi sao lại như vậy, mị công cư nhiên mất linh, ngược lại cứ như bị hắn chế trụ, chỉ có ngày xưa thiên hạ đệ nhất dâm tặc sử dụng Ngự Nữ
Tâm Kinh mới có thể khắc chế mị thuật của ta, chẳng lẻ Vương Nhạc Nhạc
thật sự là đệ tử cừu gia của cung chủ?"

***********************************************

Nhạc Nhạc dưới sự căm tức của Đông Nguyệt, dưới sự hầu hạ nhu tình của
Xuân Nguyệt, nhai nuốt ngấu nghiến ăn xong bữa cơm đầu tiên sau khi bị
bắt, sau đó thoải mái thưởng thức cực phẩm phượng vĩ trà, thỉnh thoảng
liếc mắt đưa tình với hai nữ nhân. Đông Nguyệt nhịn không được nói:
"Xuân Nguyệt, lúc này có thể dẫn hắn đi gặp cung chủ được rồi chứ, thực
chịu không được cặp mắt háo sắc dâm đãng kia, lọt vào tay ta, nhất định
phải móc mắt hắn ra!" Nhạc Nhạc nghe lời nói lạnh như băng của nàng,
thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra, vội thu hồi ánh mắt, nhìn
không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh trang trí phía trước.

Không ngờ Đông Nguyệt còn nói thêm: "Quả nhiên háo sắc, không dám nhìn
chúng ta, lại xem Xuân Cung Đồ trên tường đích, hừ, cung chủ nói rất
đúng, xú nam nhân không có ai tốt cả!"

Nhạc Nhạc mở to hai mắt, không thể nào, tranh trang trí trên tường, tất
cả đều là xuân cung đồ, đủ các tư thế ân ái. Nhạc Nhạc thầm mắng: "Ôi,
lần này nhịn nữ nhân biến thái nàng, bây giờ còn chưa có cách khôi phục
võ công của ta, chờ ta khôi phục võ công, xem ta như thế nào thu thập
nàng, tốt nhất... Hắc hắc!"

Sau khi ăn xong, Nhạc Nhạc dùng bộ pháp chậm chạp bước đi, trái lại đi
theo Đông Nguyệt cùng Xuân Nguyệt đi vào một biệt viện. Hắn võ công mặc
dù bị chế, nhãn lực không hề giảm xuống, biết hai nữ nhân này võ công
phi phàm, đều là nhất lưu cao thủ, mặc dù chưa hiểu dụng ý người Minh
Nguyệt Cung bắt mình, nhưng đành trơ mắt vô lực phản kháng, chỉ có thể
chấp nhận.

Ba người đi tới nội viện, trên đường gặp hơn mười một thị nữ bạch y che
mặt; thấy Đông Nguyệt, Xuân Nguyệt đi tới, có chút thi lễ, trong đó có
một người nói: "Thuộc hạ tham kiến Đông Nguyệt chấp sự, Xuân Nguyệt chấp sự, cung chủ ở nội đường triệu kiến!"

Đông Nguyệt khẽ gật đầu, cùng Xuân Nguyệt lập tứcáp giải Nhạc Nhạc đi
vào, từ nội thất đi ra một nữ tử, chạm mặt, nữ nhân này mặc dù đã che
mặt, nhưng khí chất rất khác biệt với chư nữ, dáng vẻ phong lưu, vừa hấp dẫn lại có phần phần thanh lãnh, Nhạc Nhạc nhìn thấy nàng, bước đi hơi
chậm lại, nhíu mày thầm nghĩ: "Người này có thân hình rất quen, giống
như ở đâu gặp qua? Nữ tử gặp qua ta đều nhớ rõ, nàng vốn là... Đáng tiếc đáng tiếc, nghĩ không ra rồi!"

Nhạc Nhạc đang cố suy nghĩ, ánh mắt nàng kia dừng trên người hắn một
chút, mới nói: "Mẹ ta muốn một mình gặp hắn, chúng ta lui xuống trước
đi!" Đông Nguyệt Xuân Nguyệt cung kính đích khom người, trả lời: "Vâng,
tiểu thư!"

Xuân Nguyệt thừa dịp xoay người, lặng lẽ nói với Nhạc Nhạc đang ngẩn
người: "Ngàn vạn lần chớ chọc giận cung chủ tức, thông minh chút đi!"
Nói xong lại liếc mắt đưa tình với hắn, lắc lắc tấm thân mảnh mai, đi
theo phía sau tiểu thư.

Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ: "Lập tức có thể nhìn thấy cung chủ Minh
Nguyệt Cung trong truyền thuyết? Không nhớ nổi, không biết sao dâm tặc
sư phụ lại đắc tội với Minh Nguyệt Cung, chẳng lẻ là...?" Nhạc Nhạc sợ
đến đầu toát đầy mồ hôi lạnh: "Chẳng lẻ cường bạo qua cung chủ Minh
Nguyệt Cung? Bằng không lão quỷ tại sao vừa nghe đến Minh Nguyệt Cung đã sợ hãi chạy trốn thật xa, ôi, hết rồi, bây giờ ta võ công bị chế trụ,
xem ra tránh không khỏi vận rủi..."

Nhạc Nhạc thong thả tiến vào nội thất, ở bên ngoài nội thất đắn đo không quyết, do dự không quyếy, bỗng từ bên trong truyền ra thanh âm lạnh như băng: "Sao? Không dám tiến vào sao?" Nhạc Nhạc thầm hô: "Không ổn,
không đi vào, sẽ lộ là mình đang chột dạ." Đã đến bước này, sợ hãi đã vô dụng, hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu, bước thẳng vào phòng.

Trong phòng có mùi hoa quế rất thơm, ở tấm rèm đối diện bày một chiếc
nhuyễn y xa hoa rộng rãi, trên ghế có một nữ tử che mặt, nằm ngang trên
giường, mái tóc đen dài như thác nước buông xuống nhuyễn ghế, nhè nhẹ
mềm mại, tuyết trắng mảnh mai, bàn chân ngọc trắng như tuyết lỏa lồ bên
ngoài, thân hình uể oải quyến rũ, nhìn không ra độ tuổi lớn nhỏ, chỉ
thấy bóng đen trầm tĩnh, nếu quá chăm chú nhìn, sẽ bị hút vào trong mất.

Nữ nhân kia thấy Nhạc Nhạc chăm chú nhìn bộ vị trọng yếu của nàng, tức
giận hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ chung quanh đột nhiên hạ vài độ, Nhạc
Nhạc thầm kinh ngạc: " Võ công thật lợi hại, nhìn không ra võ công nàng
cao thâm thế nào, giờ chân khí hoàn toàn bị phong bế, sinh mệnh yếu đuối chẳng khác con kiến, Xuân Nguyệt nói rất đúng, nàng xung thật tuyệt!
Ôi, cùng Song nhân, Kì nhân một chỗ đã quen rồi, thói quen cứ chăm chú
nhìn vào mấy chỗ kia.... Khụ khụ!" Thấy nàng tức giận, vội vàng nở nụ
cười nói: "Vãn bối Vương Nhạc Nhạc, tham kiến cung chủ, chẳng biết cung
chủ mạnh mẽ bắt ta đến tận đây, có gì chỉ giáo?"

" Hừm, mạnh mẽ bắt? Đối phó ngươi cần phải dùng sức mạnh sao, tùy tiện
tìm một tiểu nha đầu đã có thể đùa giỡn với ngươi rồi, đối phó Sắc Quỷ,
Minh Nguyệt Cung chúng ta dùng nhiều phương pháp nhất, ngược lại chỉ cần trả lời vấn đề của ta, nói không chừng sẽ thả ngươi trở về. Nếu không
thành thật, nha đầu Đông Nguyệt kia có rất nhiều trò, chung quy có thể
khiến nam nhân phải thành thật!" Nàng cầm lấy chiếc gối, thân thể thoáng dao động chút ít, lười biếng nhìn Nhạc Nhạc, ánh mắt kia giống như đang nhìn con chuột nhắt ở trong lồng.

Nhạc Nhạc biết "Tiểu nha đầu" mà nàng ta vừa nói chính là Tiểu Nguyệt.
Mặc dù hắn sớm đã nghi ngờ Tiểu Nguyệt có vấn đề, nhưng chưa từng nghĩ
đến, sẽ ở thời khắc mấu chốt mình bị thương hôn mê, bị nàng động tay
động chân, nghe Xuân Nguyệt nói, người Minh Nguyệt Cung chỉ bắt mình
Nhạc Nhạc, các nữ nhân khác vẫn mạnh khỏe. Mặc dù chứng thật Tiểu Nguyệt phản bội mình, Nhạc Nhạc vẫn không có cách nào hận nàng, thầm nói: "Ta
sớm biết nàng có vấn đề, Tiểu Nguyệt có lẽ có nỗi khổ riêng, bị nữ nhân
lừa gạt, là ca ca cam tâm tình nguyện, không muốn bị gạt, ai cũng không
thể gạt ta, nói đi, có vấn đề gì cứ hỏi đi!

Ngự Nữ Tâm Kinh - Chương #62