Người đăng: ࿐๖ۣβạςђ ♚ ๖ۣۜℒأȵℏ ๖ۣ☯Şa꧂
Tiếu Vô Thường ung dung tiến về hướng tổ tuần tra Cẩm Y Vệ. Khoan thai bước
đến phía đầu như chuyện tự nhiên.
Vài tên xưởng vệ nhích gần đến hắn, nịnh nọt nói “ Đại nhân ngài sao có thể
lãng phí như thế, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng. Ngài sao có thể xong
sớm như thế”.
Tiếu Vô Thường nhân nghĩa vô song nói, “ Nhận bổng lộc của hoàng thượng, phải
phân ưu cho hoàng thượng. Ta làm sao có thể để nhi nữ thường tình xen vào đại
sự được chứ”.
Những tên xưởng vệ nghe vậy trong lòng khinh thường vô cùng, nhưng vẫn hướng
về hắn ca ngợi hết lời, “ Đại nhân chính là thần tượng bọn ta hướng tới”.
Cuộc sống của xưởng vệ tại kinh thành này không phong quang như bách tính
thường nghĩ, họ muốn kiếm chút tiền sinh sống qua ngày là việc vô cùng khó
khăn. Các phú thương trong chốn kinh thành này dây mơ rễ má chằn chịt phức
tạp, chỉ cần ngươi động vào tên nào sẽ ảnh hưởng lợi ích họ. Từ lâu có câu dân
không đấu với quan, câu này hoàn toàn hợp lý nhưng có lẽ nó không tồn tại
những nơi như Yến Kinh và Kim Lăng.
Mà vị Cẩm Y Thiên Hộ này lại là biểu đệ của Tôn Quý Phi, thường được phái đi
làm nhiệm vụ rời xa kinh thành như bảo vệ thái giám tuyên truyền thánh chỉ.
Một người làm quan cả họ được nhờ, những Cẩm Y Vệ cùng hắn đi làm nhiệm vụ có
cơ hội kiếm chác chút đỉnh nuôi vợ nuôi con đương nhiên là tận lực lấy lòng
hắn.
Đương nhiên vị Cẩm Y Thiên Hộ kia cũng rất biết lợi dụng người khác, có thể
làm đến chức vị này không phải chỉ vì quan hệ với Tôn Quý Phi mà còn vì sự
khôn ngoan trong việc nịnh bợ thượng cấp. Những tên quan lại sống trên sự nịnh
bợ nhằm cũng cố vị trí của mình trong chốn quan trường này thường sẽ có một
loại tâm lý thích người khác nịnh bợ bản thân mình vì lý do cân bằng tâm lý.
Tiếu Vô Thường giả dối cảm tạ “ không dám, không dám”. Trong lòng thì nghĩ
mình sẽ như thế nào giết mấy tên này nhằm giải tỏa mối hận trong lòng hôm nay.
Hắn hận không phải vì phải cải trang thành nữ, mà hận vì nghe những tên không
biết sống chết này dám dùng cái mặt láu cá như thế trước mặt mình.
Bản thân hắn là một tà nhân, cải nữ trang hắn làm không biết bao nhiêu lần, vì
đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn. Hắn khinh thường những tên tự xưng mình
là tà nhân, mà lại không thể cải nữ trang, những tên như thế thì chỉ là ác
nhân mà thôi. Kiểu treo đầu dê bán thịt chó.
Tà nhân là phải không từ thủ đoạn, tà nhân là phải một câu không hợp ra tay
giết người, bọn hắn không quan tâm thiên hạ chúng sinh, bọn hắn là tà ma bọn
hắn không nhân nghĩa.
Tiếu Vô Thường để tay lên Tú Xuân Đao tuần tra trong cấm cung, các Cẩm Y Vệ đi
theo phía sau hắn.
Một nhóm người mặc đồ đen, mũ nhọn trên đầu, hai bên vai có những chiếc lông
vũ rũ xuống. Gương mặt người dẫn đầu đội ngũ trắng trẻo như nữ nhân, không có
râu và đôi môi khá hồng tựa như có bôi son.
Tiếu Vô Thường nhìn thấy người đó, lập tức trong lòng trầm xuống. Xưởng Vệ
trực thuộc Đông Xưởng không nhất thiết phải là thái giám, nhưng đệ tử Vô Căn
Môn thì nhất định là thái giám. Vô Căn Môn là một tổ chức thần bí phía sau
Đông Xưởng đối chọi với Huyết Đao Môn phía sau Cẩm Y Vệ.
Vô Căn Môn đệ tử vừa nhập môn có thể chọn tu luyện Hỗn Thiên Bảo Giám hoặc
Tịch Tà Kiếm Phổ. Khi đệ tử Vô Căn Môn đạt được danh phận Huyền Âm Sứ Giả sẽ
có đặc quyền tu luyện cả hai bộ tuyệt học trên.
Tiếu Vô Thường hắn không thể chắc chắn người trước mắt đã chọn học Tịch Tà
Kiếm Phổ hoặc Hỗn Thiên Bảo Giám vì trang phục đệ tử Vô Căn Môn trước mắt chỉ
là Hình Lục, cũng tức là vừa mới nhập môn không lâu.
Trong lòng Tiếu Vô Thường thầm cầu nguyện vì trước mắt này sẽ không chọn tu
luyện Tịch Tà Kiếm Phổ. Nội công Hỗn Thiên Bảo Giám của Vô Căn Môn rất mạnh
nhưng chỉ khi kết hợp với Tịch Tà Kiếm Phổ. Bản thân Tịch Tà Kiếm Phổ đã rất
kinh khủng, vì thế hắn mới không nguyện ý gặp bất cứ Vô Căn Môn đệ tử nào.
Vô Căn Môn đệ tử dẫn đầu những xưởng vệ Đông Xưởng hướng phía hắn đi đến.
“ Vị Thiên Hộ đại nhân này, bản công công là Thi Thừa Ân, có chuyện muốn nhờ
ngài có thể hay không giúp ta?” Thi Thừa Ân cất giọng thanh lãnh hỏi hang lịch
sự.
“ Không biết Thi công công có gì sai phái?” Tiếu Vô Thường thận trọng hỏi.
“ Không có chuyện gì to tát cả, Ngụy Quốc Công và gia quyến hiện đang ở Khôn
Ninh Cung, ta được Xưởng Công phái ta đi làm nhiệm vụ. Không biết Thiên Hộ đại
nhân có thể hay không giúp ta bảo vệ Ngụy Quốc Công cùng gia quyến?” Thi Thừa
Ân là một trong những đệ tử hiếm có của Vô Căn Môn mà không biết võ công. Vì
bản thân hắn có tuyệt học tự cung gia truyền do tổ tiên truyền lại từ thời nhà
Tần.
“ Chuyện này không to tát gì cả, xin Thi công công yên tâm ta sẽ bảo vệ Từ
công chu toàn.” Tiếu Vô Thường lập tức nhận lời đáp ứng, đồng thời trong lòng
thở dài một hơi. Thầm nghĩ “ cũng may hôm nay hành nghề có cúng tổ trước, nếu
không gặp một tên biết Tịch Tà Kiếm Phổ thì hôm nay bản công tử thảm rồi”.
Những Cẩm Y Vệ phía sau hắn lập tức vui ra mặt, Ngụy Quốc Công hiện tại là đệ
đệ của Từ Hoàng Hậu. Ngụy Quốc Công đảm nhiệm Thủ Bị Nam Kinh, chưởng quản Nam
Kinh Đô Đốc Thiêm Thư Phủ Sự, cai quản vô số Cẩm Y Vệ Sở. Nếu như bọn hắn
chuyển dời về Kim Lăng thì Ngụy Quốc Công chính là cấp trên của bọn họ. Từ
ngày Vĩnh Lạc Hoàng Đế Chu Đệ lên ngôi báu, Cẩm Y Vệ bọn hắn không còn được
trọng dụng như thời Hồng Vũ Hoàng Đế Chu Nguyên Chương còn tại vị.
Sau khi Vĩnh Lạc thành lập Đông Xưởng, khả năng kiếm chác của Cẩm Y Vệ giảm
thấy rõ. Nếu bọn hắn có thể bảo hộ Từ gia hữu kinh vô hiễm, không chừng bản
thân có thể được điều đến Nam Kinh nhậm chức.
“ Vậy thì đa tạ đại nhân.” Thi Thừa Ân lễ phép cảm tạ, lập tức đi đến khu vực
tuần tra của hắn sau khi bàn giao công việc.
Tiếu Vô Thường dẫn Cẩm Y Vệ đến hướng Khôn Ninh Cung đi đến. Trong lòng không
khỏi thầm nghĩ “ lần này lẻn vào hoàng cung không nhất thiết phải trộm kỳ trân
dị bảo, tìm đại một món trang sức nào đó lập tức chuồng đi, thật không ngờ lần
này Cẩm Y Vệ lại được Chu Đệ sử dụng. Không phải Cẩm Y Vệ thoát ly triều đình
thành lập thế lực riêng trên gianh hồ sao?”
Khôn Ninh Cung mang hàm nghĩa bình yên. Khôn mang ý nghĩa nữ giới, còn Ninh
mang ý nghĩa bình yên.Khôn Ninh Cung nằm bên phải Giao Thái Điện, lý do mà
Khôn Ninh Cung được sắp đặt như vậy hoàn toàn là bởi vì dựa theo thuyết Luân
Hồi: nam tả, nữ hữu.
Tiếng ngựa hí vang vảng từ trong sân Khôn Ninh Cung truyền ra. Tiếu Vô Thường
không khỏi nhíu mày, theo kiến thức của hắn thì Khôn Ninh Cung vốn nên tĩnh
lặng mới thích hợp tính cách của Từ Hoàng Hậu. Gia quyến Ngụy Quốc Công hắn
nhưng là biết rất rõ, Trung Sơn Vương Từ Đạt là huynh đệ kết nghĩa của Minh
Thái Tổ Chu Nguyên Chương. Trung Sơn Vương chính là một trong những khai quốc
công thần triều Minh.
So sánh với các huynh đệ kết nghĩa khác của Chu Nguyên Chương. Từ Đạt lại được
hoàng đế sủng ái vì họ là bạn thuở hàn vi, khi Từ Đạt qua đời, cái chết của
ông cũng nhuốm đầy màu ân sủng. Còn các công thần khác như Hồ Duy Dung, Lam
Ngọc đều bị gán những tột hán gian, mưu phản, vân vân. Thật ra bọn họ bị giết
cũng chỉ vì một lý do, công cao chấn chủ.
Ngụy Quốc công Từ Quang Huy hiện tại chính là con trai út của Trung Sơn Vương
Từ Đạt, đệ đệ của Nhân Hiếu Hoàng Hậu Từ thị. Gia quyến y có một nam một nữ,
nam tên Từ Duy Chí còn nữ tên Từ Tân Di. Theo như Tiếu Vô Thường được biết thì
hai vị công tử tiểu thư Từ gia này phá làng phá xóm, nhận đệ nhị không ai dám
nhận đệ nhất.
Tiếu Vô Thường hắn hiểu rất rỏ quan trường vì hắn có vài sản nghiệp tại Kim
Lăng cũng tức là Nam Kinh. Cực Lạc Các cùng Ngũ Tiên Lâu tại Kim Lăng chính là
hai thanh lâu đệ nhất đệ nhị tại Kim Lăng. Còn vài đổ phường làm ăn khá tốt
tại Kim Lăng nhưng cũng không mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho hắn.
Tiểu công gia Từ Duy Chí cùng muội muội cưỡi ngựa vòng vòng khắp nơi. Tiếu Vô
Thường thấy thế lập tức oán thầm “ Nữa đêm canh ba mà còn cưỡi ngựa chạy loạn
khắp nơi, hái đứa nhỏ này thực là siêng năng mà. Thật sự không để ai ngủ cả”.
Hắn từng bị hai vị tiểu tổ tông này phá sản nghiệp mình nên trong lòng vẫn còn
oán hận không tiêu tan được, hắn thù rất dai.
Tiếu Vô Thường nham hiểm cười lạnh. Ngón tay út của hắn giấu trong ống tay áo
cong lên, nội lực vận chuyển vào đầu ngón tay. Nội lực hóa thành luồn xoáy
nhỏ, bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Lăng Hư Điểm Chỉ thuộc về bộ võ học thành danh Tham Hợp Chỉ của Thiên Hạ Ngũ
Tuyệt Nam Đế. Lăng Hư Điểm Chỉ tính sát thương có thể nói là cực thấp, dù sao
hai đứa nhỏ trước mặt cũng không biết bọn hắn làm cái gì nên hắn chỉ định kiếm
lời một chút.
Chỉ lực của Lăng Hư Điểm Chỉ bắn vào chiếc túi nhỏ bên hông Từ Tân Di. Chiếc
túi nhỏ bay ra khỏi eo trùng hợp lại rơi vào ống cống gần đó. Các ống cống
được làm ra nằm dưới Tử Cấm Thành nhằm phục vụ dẫn nước ra khỏi Cố Cung khi
xuất hiện mưa lớn.
“ Ah!” Từ Tân Di đang cưỡi trên một con tiểu bạch mã, cảm giác chiếc túi đựng
đồ của mình bay ra ngoài lập tức kêu lên. Chiếc bờm của con ngựa đó như bờm sư
tử, nếu như Tiếu Vô Thường đoán không sai thì đây là một con Chiếu Dạ Ngọc Sư
Tử ấu niên.
“ Muội muội có sao không?” Từ Duy Chí ghìm cương ngựa lại, quay đầu lại hỏi.
Con ngựa mà hắn đang cưỡi cũng là một con ngựa con thân hình đen tuyền, bốn
chân lại trắng như tuyết.
Tiếu Vô Thường không khỏi cạn lời với hai huynh muội này,Từ gia thật sự là
giàu nức vách đổ tường, một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đã hiếm có vô cùng giờ lại
thêm một con Đạp Tuyết Ô Chuy . Trong lòng không khỏi nỗi lên lòng tham, nhưng
hắn lập tức đè xuống.
Nếu là nơi khác hắn sẽ có biện pháp cướp hai con ngựa này tới tay nhưng hiện
hắn đang ở trong hoàng cung. Một thân một mình còn khó bảo toàn còn dẫn theo
hai con ngựa khác nào lậy ông tui ở bụi này.
“ Không có gì đâu ca ca, cái túi phụ thân đưa cho muội giữ bị rớt xuống công
rồi” Từ Tân Di nói tỉnh bơ như không phải do lỗi của nàng. Dù sao thì nàng có
làm gì phụ mẫu lẫn huynh trưởng cung sẽ bao che tới cùng.
“ Tiểu công gia và tiểu thư cứ giao cho mạt chức, mạt chức nhất định sẽ lấy
vật đó về cho hai người”. Tiếu Vô Thường nhanh nhẹn nhảy ra nhận nhiệm vụ.
Trong lòng hắn lập tức hiểu tại sao Thi Thừa Ân lại nhờ hắn đi bảo vệ Khôn
Ninh Cung, với một người chưa hề tập võ như hắn thì đuổi theo hai con thần mã
thì thật sự như tra tấn không khác gì nhau.
“ Vậy làm phiền vị Thiên Hộ đại nhân này”. Từ Duy Chí chân thành nói, dù sao
cũng chỉ là một đứa con nít mới lớn làm sao có thể có tâm cơ. Hơn nữa bọn hắn
còn là dòng dõi nhà tướng, vì thế tính tình thẳng thắng hơn so với các nho
gia.
“ Xin hai vị chờ một lát”. Tiếu Vô Thường cỡi Cẩm Long Xưởng xuống, ném cho
các Cẩm Y Vệ đi theo mình. Bản thân hắn lập tức chay tới nơi, dùng Tú Xuân Đao
nại lên, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
Khi hắn nhảy xuống, thì lập tức tìm thấy chiếc túi đựng đồ đó. Hắn lập tức mở
ra xem xem trong đó có gì, vật mà Ngụy Quốc Công mang theo bên mình với kiểu
người đâu của đó thì vật trong đây nhất định không tầm thường. Khi mở chiếc
túi ra hắn chỉ thấy bên trong có một viên thạch đầu màu đen tròn vo, hắn lập
tức tò mò cầm lên thì ngay lập tức biến sắc!
Trong đầu Tiếu Vô Thường lập tức hiện ra tám chữ, “ Thiên Địa Kỳ Bảo, Nguyên
Cung Kỳ Trân”.