Phục Long(10


Người đăng: ミ★๓ëฑɦ❖︵Ϯų❖︵Ϯɦเëฑ★彡

"Thiếu gia, nên rời giường" tiếng gõ cửa bụp bụp lên cửa đánh thức Tống Giang
và tiếng của Phúc thúc đang đứng ngoài cửa nói lớn.

"Phúc thúc, lần sau việc này cứ để gia nô làm đi, người từ đó cũng ngủ thêm
được một đoạn thời gian ngắn" vừa mở cửa ra, Tống Giang uể oải vươn vai vừa
ngáp vài cái rồi cười khổ vừa nói với hắn

"Nam tử đại trượng phu, thiếu gia cũng nên thức dậy sớm, tử khí đông lai rất
có ích cho tâm trạng của ngươi. Ngoài ra thiếu gia nên chuẩn bị, một canh giờ
nữa hậu bối của Tống Gia sẽ tập trung tại từ đường rồi tham gia Võ Hội, điểm
tâm ta đã sai đầu bếp làm sẵn, lát sẽ mang tới"

Tống Giang nhẹ cười, "Người không nói ta lại suýt quên mất. Phúc thúc chờ ta
một lát, điểm tâm sáng thì quên đi, đường đường là thiếu chủ tới muộn thì
không ổn, phụ thân ta cái chức gia chủ này cũng không tốt ra mặt suy xét"

Không lâu sau,mái tóc vấn cao,trường sam màu sáng nhạt cùng thân ảnh đã được
sửa soạn gọn gẽ xuất hiện tại Từ Đường cùng hạ nhân Phúc Tiến. Nhìn thấy hắn,
Tống Lâm tức giận quay mặt đi, rất nhiều huynh đệ đồng tộc khác cũng khịt mũi
coi thường hắn ra mặt.

Dù sao ngần ấy năm chưa bộc lộ thực lực của bản thân, đổi lại ai cũng sẽ nghĩ
ngươi là phế vật đi. Nếu không phải, ai lại chấp nhận bản thân bị chế giễu dè
bỉu như vậy, trừ khi ngươi có tư tưởng biến thái

"Vẫn là thái độ như thế sao" Tống Giang nhún vai lờ đi, trực tiếp ngồi xuống
vị trí của hắn, là ở đầu tiên trong số các hàng ngũ đệ tử xếp bằng kia, không
có ai đứng ra phản đối cả. Chỉ cần Tống Triết làm gia chủ một ngày, mặt mũi
này đông đảo tộc nhân đều phải bán cho nhi tử đối phương

Im lặng một hồi, chợt có trung niên nhân ôn hòa đứng lên, nhìn qua vài vòng
một số người đang ngồi phía dưới cất tiếng

"Biết các ngươi sẽ ngày hôm nay tập trung ở đây làm gì ”

“Hai canh giờ nữa, tại phủ thành chủ sẽ bắt đầu Võ Hội. Lần này tuy không phải
các ngươi đứng trên đó tranh mặt mũi cho toàn thể tộc nhân, hãy chăm chú từng
cử chỉ,từng lời nói của những người ấy. Tương lại không xa,các ngươi sẽ có cơ
hội đặt chân lên Diễn Võ đài, thể hiện thực lực của bản thân cùng tranh đến
một hơi cho Tống Gia”

“Minh bạch chưa” trung niên nam tử lớn tiếng hỏi

“Minh bạch” gần vài chục người bên dưới đồng thanh cất tiếng. Nơi đây mới chỉ
là đệ tử dòng chính của Tống Gia xuất hiện, nhưng chỉ có chúng mới có tư cách
tranh lấy vinh quang

Còn đệ tử chi thứ? Trừ khi ngươi thiên phú cường hãn tới cực điểm hay có công
lao to lớn để phá lệ ghi vào gia phả, còn không yên phận thủ thường làm ra
cống hiến cho Tống Gia đi

Đến lúc xuất phát, hầu hết các nhóm đều đã rời đi đến Diễn Võ Đài, còn Tống
Giang cùng Phúc Tiến là hai người cuối cùng rời đi. Nhìn thấy bộ dáng của Tống
Giang, Phúc Tiến tò mò hỏi "Thiếu chủ, không nhanh chân lên sẽ mất vị trí đẹp
để xem trận so tài lần này mất"

"Di, Phúc thúc có hứng thú với lần võ hội này" Tống Giang ngạc nhiên nhìn hắn
đáp

"Cũng không hẳn là hứng thú. Chỉ là.... DIệp Thanh Thanh tiểu nha đầu kia cũng
tham gia. Nghe nói lão gia từng có ý định tác hợp thiếu chủ cùng nàng rồi định
hôn phối song người nhất mực từ chối. Việc đã có vài năm, thiếu chủ ngươi
không có ấn tượng gì sao" Phúc Tiến cười ha hả nói

"Phúc thúc ngài chế giễu ta rồi. Chỉ là tập trung tu luyện một chút nên quên
mất thời gian cho lần gặp mặt đó" Tống Giang xắt lại thanh trường kiếm sau
lưng trả lời

"Hơn nữa hồi đó ta mới có mười hai tuổi,nàng thì mười một. Ta cảm giác hơi sớm
để quyết định hôn sự tương lại một cách vội vàng như thế."

Phúc Tiến nghe xong cười tiện "Thiếu chủ nào phải suy nghĩ nhiều như vậy ,
chẳng bằng chấp nhận cho lão gia vui. Hình như tiểu nha đầu kia hiện giờ dài
đến không tệ, còn là đan sư đệ tử nữa. Nữ nhân tạo vật này ngươi không động
đến thì thôi, động đến chẳng khác ăn tủy biết vị đâu,khà khà. "

Tống Giang trước mắt tối sầm lại. Thường ngày Phúc thúc giữ thái độ nghiêm
trang đạo mạo cùng với bản thân nên hắn chưa từng dám thảo luận vấn đề này với
đối phương. Như thế nào hôm nay nắp chưa khai bình đã vỡ như thế, một lời so
một lời trước càng sâu sắc hơn

"Phúc thúc, vậy càng không được tới sớm. Diệp Thanh Thanh quên rồi thì thôi,
vạn nhất nàng ghi hận ta lần ấy không cho Diệp Gia mặt mũi thì lỗ lớn. Giờ
người theo đuổi nàng xếp thành hàng đi qua Tống phủ đại môn nguyên ngày ta
cũng đếm không xuể, nếu chuyện này lộ ra mỗi kẻ một ngụm nước miếng cũng đem
ta vùi lấp" Tống Giang chép chép miệng rồi hít vào một hơi

"Như vậy thiếu chủ ngươi phải nghĩ cách rồi. Bảo vệ thiếu chủ an nguy ta rất
rành chứ ngươi nợ tình người thì tự ngươi phải nghĩ ra đối sách. Cầu chúc may
mắn luôn ủng hộ ngươi" Phúc Tiến xoa đầu của hắn mà nói

"Cứu mạng, cứu" chợt một tiếng hét thất thanh vang lên. Dọc phố sầm uất tự lúc
nào xuất hiện một con tiểu hồ ly, toàn thân phủ một lớp lông màu trắng lẫn vài
đạo huyết sắc đang chực canh chừng một thiếu phụ toàn thân run lẩy bẩy đang
khẩn cầu sự giúp đỡ, hay rõ ràng hơn là tiểu hài nhi đang gào khóc được quấn
trong tã được nàng bồng trên tay

Người xung quanh ái ngại nhìn nàng, một số người không đành lòng quay mặt đi.
Chỉ vì chủ nhân của con hồ ly ma quỷ này không phải họ những người nhỏ bé này
có thể động vào nó

Giống như biết rất rõ, trong mắt con hồ ly trên ngày càng đỏ sậm lại,

"Phúc thúc, tại sao con hồ ly kia ta chưa từng thấy qua, hơn nữa nhìn thái độ
của họ, hẳn là chủ nhân của nó mặt mũi rất lớn" Tống Giang nhíu mày hỏi

"Thiếu gia chăm chút tu luyện nên không rõ cũng là điều bình thường. Tính đến
chủ nhân của nó hẳn là người rất quen là đằng khác: "Lâm tiểu thư " Lâm Ái"
Phúc Tiến giải thích cho hắn

"Lâm Ái sao, xem ra chủ nào tớ nấy, dưỡng ra cả một con hồ ly mon men thèm
khát thịt người rồi" Tống Giang trong mắt sát khí đã hiện lên.

Phúc Tiến hiểu ý nghĩ của Tống Giang, chậm rãi khum bàn tay lại, chỉ cần có
mệnh lệnh của hắn lập tức tung một kích trí mạng tới mục tiêu

Chỉ là chưa kịp chờ Tống Giang nói," Chát" một nhát, con hồ ly lăn mấy vòng
văng ra xa, trước trán cục u hiện lên rõ ràng đang rên rỉ vì bất ngờ bị tập
kích. Đứng ở đó lúc này là một thiếu niên đang nhanh chóng đỡ hai mẹ con kia
đứng lên

"Phục Long, ngươi tiện nô này, Linh Lung Hồ của ta ngươi dám đả thương sao?
Lâm Hổ,cho ta phế hai tay hai chân của hắn"

Tống Giang cũng khẽ nghiêng người tò mò chứng kiến. quả nhiên là gặp người
quen a. Lâm Ái miễn cưỡng được xem là tiểu mĩ nhân Lam Nguyệt Thành, có điều
tính cách của nàng như thế nào hắn hầu như rõ tới từng chút, dù sao dạng tiểu
thư được nuông chiều này thì cách hành xử tệ đoan với nhân mạng cũng không có
gì ngạc nhiên.

Chỉ là tiểu tử trong tay còn cầm một thanh mộc côn dính máu kia,rồi bên cạnh
là một đầu bạch hồ đang hấp hối, hắn nhìn thấy trong ánh mắt của tiểu tử đó
một tia sáng le lói vụt tới, giống như bất khuất, giống như không cam
lòng,cùng với đó…. không hối hận.

Tổ phụ trải qua nhận thức hắn thừa hưởng toàn bộ nên từ đó cũng biết tới những
điều khác. Võ giả, cái gì là quan trọng để quyết định thành tựu? Chính là một
viên đạo tâm không sứt mẻ,kiên định tới cùng.

Thiên phú có thể đề thăng, huyết mạch có thể cải tạo, thân thể có thể rèn
luyện,nhưng không có đạo tâm kiên định, đời này mơ tưởng bước lên ngưỡng của
hợp đạo cảnh giới chứ đừng nói là xa hơn.

Đến đạo tâm của mình còn mơ hồ không dám khẳng định việc mình làm là đúng,còn
dám mơ mộng đi đâu ?

Tống Giang hứng thú nhìn về tiểu tử gọi là Phục Long kia, đứng trước sinh tử
bây giờ hắn lập tức quỳ xuống xin lỗi,hay chỉ cần trong mắt hắn xuất hiện dao
động, như vậy mạng của hắn Tống Giang sẽ lập tức không quản tới

Hắn coi trọng chính là nhân tài,không phải dạng phế vật đối diện tử vong tôn
nghiêm cũng đánh rơi

“Tiểu thư, thứ lỗi, súc sinh này muốn tấn công vị đại nương kia. Mạng của ta
quản sự Lâm phủ cứu nên muốn lấy đi tùy tiện người, coi như hoàn trả lại toàn
bộ ân tình trước đó”

Nghe tới đây, Lâm Ái giận đỏ mặt lên, hét lớn : "Khốn kiếp, Lâm Hổ,giết hắn
cho ta "

Bên cạnh Lâm Ái thanh niên kia lập tức rút kiếm ra, chém một nhát về phía Phục
Long đang thẳng tắp đứng vững noi đó. Thực lực của hắn đại loại Luyện Khí ngũ
trọng, dù chỉ là một kiếm vài phần sức lực đã đủ để tiễn một phàm nhân nội lực
còn tu luyện không ra

"Phúc bá,phải phiền ngài rồi." Tống Giang cất tiếng

"Tuân lệnh thiêu gia". Từ bên hông Phúc Tiến ,một đạo đoản đao xắt ngay cạnh
dây lưng đột nhiên biến mất

"Ưng Nhãn"

Phụt, Lâm Hổ lĩnh trọn một đạo tựa ám khí nện thẳng vào trước ngực, bay ra sau
vài trượng rồi rơi xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu rồi ngất đi

"Lâm hổ" Lâm Ái cau mày, nhìn về phía Phúc Tiến vừa ra tay "Ngươi là Phúc
Tiến,lão già hay đi theo Tống Giang tên phế vật kia

Tống giang,ngươi muốn vì cẩu nô tài này ra tay?"Lâm Ái không để ý Lâm Hổ một
bên thụ trọng thương, tức giận nhìn Tống Giang quát

“Không phải chỉ là một hạ nhân sao, Lâm tiểu thư, ngươi cũng không nên tức
giận a,như ngươi địa vị cao quý, muốn vài tên gia nô không phải cực dễ dàng”
Tống Giang nhếch môi cười nói

"Còn về hắn, ha hả, ta chợt rất thưởng thức tính cách của tiểu tử này, không
bằng Lâm tiểu thư giao văn tự bán thân của hắn ra, ta đổi lại một cái giá ,
tuyệt đối để ngươi hài lòng."

Nghe tới đây,Lâm Ái đã đoàn được mục đích của Tống Giang là gì,cười lạnh đáp
"Không sai,hắn là bán mình cho ta,toàn bộ lễ tang của mẫu thân hắn là ta lo
tới,ngươi muốn chuộc hắn cũng được,bốn ngàn lượng,không thiếu một cắc"

"Bốn ngàn lượng" người xung quanh hít sâu một hơi. Đây tuyệt đối là giá trị
của một viên nhị phẩm đan dược, Lâm Ái trực tiếp ra cái giá muốn làm khó Tống
Giang để từ bỏ. Dù sao mua lại một hạ nhân, ngần ấy tiền tài đủ mua cả trăm kẻ
thay thế"

Lâm Ái tiếp lời "Không sai,hắn là bán mình cho ta,toàn bộ lễ tang của mẫu thân
hắn là ta lo tới,ngươi muốn chuộc hắn cũng được,bốn ngàn lượng,không thiếu một
xu"

"Hay là Tống đại công tử, thiên phú trác tuyệt nhưng ngay cả bốn ngàn lượng
chuộc tri kỉ cũng không bỏ nổi tới." Lâm Ái nhếch môi chế giễu.

"Câu nào chứng tỏ ta từ chối? Ta hơi bất ngờ về cái giá Lâm tiểu thư đưa ra
thôi." Tống giang nở nụ cười."Bốn ngàn lượng, ta còn không để vào mắt. Ngươi
cầm ngân phiếu,ta nhận văn tự,người tại nơi này chứng kiến"

"Phúc thúc, tạm thời mượn tạm ngài một chút ngân lượng"

Phúc Tiến không suy nghĩ thêm thò tay vào ngực áo, theo đó trong tay hắn xuất
tới một chồng ngân phiếu,ném về phía Lâm Ái đằng kia ”Giao văn tự bán mình của
hắn ra”

"Khốn kiếp, chỉ là một tên gia nô, ngươi còn nghĩ mình cao sang"

Tống Giang nghe nàng nói vậy, híp mắt lại "Lâm tiểu thư, mọi chuyện nên dứt
điểm, ta giao bạc ngươi giao văn tự, tốt nhất để tiểu tiết qua một phía"

Người ngoài không hiểu, chứ Tống Giang cùng Phúc Tiến ở với hắn từ bé, chưa
bao giờ hắn coi đối phương là hạ nhân, toàn lấy lễ trưởng bối cùng đối phương
thi lễ

Lâm Ái định nói thêm vài câu, nhìn thấy hàn ý trong mắt Tống Giang ngày càng
đậm, run rẩy từ trong nạp giới lấy ra một cuộn giấy ném cho Phúc Tiến

Phúc Tiến bắt lấy tới tay, mở ra rồi gật đầu "Thiếu chủ, không sai, có cả dấu
của Lâm Phủ quản sự" liền giao lại văn tự cho Tống Giang

Đợi khi Lâm Ái rời đi, Phục Long quay lại, ôm quyền với Tống Giang nói


Ngân Hà Giới - Chương #9