Phục Long (2)


Người đăng: ミ★๓ëฑɦ❖︵Ϯų❖︵Ϯɦเëฑ★彡

“Đa tạ công tử cứu mạng. Chỉ có điều công tử dùng bốn ngàn lượng chuộc lấy ta
thật không đáng” Phục long lắc đầu
“Không đáng? Ngươi sai, bốn ngàn lượng không nhỏ, nhưng để cá cược cho tương
lại, một phần vạn giá ta cũng sẵn lòng bỏ ra”

Tống giang mỉm cười,giở cuộn văn tự ra, "roẹt", văn tự bị xé làm hai. Từ
trong tay hắn, một đoàn hỏa diễm xanh nhạt lóe sáng, đốt hai nửa văn tự thành
tro bụi. Phủi tay, tàn dư cùng tro bụi lả tả rơi xuống lẫn xuống mặt đường
Tống Giang đang đứng

“Tống công tử,ngươi..làm gì…’’.Phục Long ngạc nhiên,lắp bắp hỏi

“Nhìn cho kĩ,từ bây giờ,không còn gia nô Phục Long của Lâm gia, không có thứ
gọi văn tự bán mình hay bốn ngàn lượng bạc, chỉ còn một cường giả khuấy động
thương khung về sau mà ta đã được thấy,mà tên của hắn......

“Chiến thần” Phục Long

“Bước theo ta,đạp diệt phiến thiên địa này, tạo nên một kỉ nguyên của chúng
ta, kỉ nguyên mà cái tên của ngươi sẽ khiến bất cứ kẻ nào cản đường đều phải
run sợ khi nghe.Yêu tộc cũng tốt,Ma tộc cũng vậy,dù là lão thiên cũng phải
khuất phục mỗi khi ngươi tới.Tên tuổi của ngươi sẽ lưu danh vạn cổ.Phục
Long,ngươi nguyện ý?”Tống Giang quát lớn

Phục Long nghe xong, run rẩy. Ở trước mặt hắn lúc là một thiếu niên ngay cả
trưởng thành còn chưa có tới, là xuất thân từ một gia tộc đại thiếu gia, là kẻ
dang tiếng quần là áo lượt.Nhưng những lời của Tống Giang lúc này, như từng
đạo lôi âm giáng thẳng vào tâm khảm của hắn,từng câu từng chữ không ngừng vang
vọng bên tai

“Thiếu gia,không,chủ công,mạng Phục Long.nguyện ý giúp chủ công trải
đường”.Phục long toan quỳ xuống,nhưng tống giang kịp đỡ hắn lên

“Nam nhi,đầu gối dát vàng,trừ phụ mẫu,không quỳ thiên địa ngoại nhân” Tống
Giang lạnh nhạt đáp

“Phục long đã rõ”

Không nhiều người rõ,cuộc hội này diễn ra không tới nửa khắc thời gian, người
biết chỉ vỏn vẹn ba người,nhưng những người họ chính là nhân chứng

Nhân chứng cho một thần thoại được sinh ra,một kỉ nguyên mới sẽ xuất hiện
không lâu về sau

Tất nhiên,đó là chuyện của rất rất nhiều năm nữa
...................................................................................................................................................................

"ha ha, hảo. Mong là ngươi sẽ xứng đáng kì vọng thiếu chủ đặt ở ngươi" Phúc
Tiến cười to

Hắn thật không nghĩ lời nói của Tống Giang chỉ là sáo rỗng ra oai, dù sao cũng
là nhi tử của lão gia, làm gì có chuyện hổ phụ khuyển tử bao giờ. Hắn vui mừng
vì từ trong lời nói của Tống Giang nhận ra một vài ý mà theo đó nói lên dã tâm
về sau

Mà,Phục Long là người đầu tiên Tống Giang lựa chọn đi cùng hắn.

"Phúc thúc chê cười, chỉ là một vài câu chuyện phiếm mà thôi" Tống Giang chắp
tay ra sau lưng, quay mặt về phía Phục Long nói

"Đằng nào về phủ lúc này cũng rảnh rỗi không có mục đích, hay là ngươi theo ta
tới Võ Hội đi"

"Phục Long lĩnh ý"

Như thế, một đoàn ba người đi tới sân Diễn Võ Đài,lúc này đã đông nghịt người
vây quanh. Một số người là hiếu kỳ muốn tới chứng kiến long tranh hổ đấu đặc
sắc, đi tới cổ vũ cho bất kỳ một ai tham gia hay chỉ là vài kẻ âm thầm thể
hiện bản lĩnh cho những người phía trên xem tới, hi vọng từ đó gia nhập thế
lực thích hợp đảm bảo tài nguyên tu luyện về sau

Nói chung, mục đích là rất nhiều -__-

"Thiếu chủ, không bao lâu nữa Võ Hội sẽ tổ chức" Phúc Tiến chậm rãi


Ngân Hà Giới - Chương #10