Hồi Phủ


Người đăng: ミ★๓ëฑɦ❖︵Ϯų❖︵Ϯɦเëฑ★彡

Cầm trong người hơn ngàn lượng bạc, Tống Giang tâm tình khá hơn trước khá
nhiều, y phục cũng thay mới, không còn thân ảnh rách nát tựa ăn xin một dạng
trước nữa.

"Thế này trở về chắc cũng có kẻ nhận ra" Tống Giang chặt lưỡi thầm nghĩ

“Thiếu chủ, thật sự là ngươi sao?" Âm thanh mừng rỡ vang lên,một trung niên
nam tử mặc lam sắc y phục, trên lưng còn đeo lăm lăm thanh đại đao đang chạy
lại phía hắn,

Hắn tên gọi Phúc TIến. là tâm phúc của phụ thân hắn được an bài bên cạnh Tống
Giang,nhiệm vụ chủ yếu là đảm bảo hộ an toàn từng đường đi nước bước cho hắn

Còn Tống Giang quen thuộc gọi đối phương là Phúc thúc hơn.Trong lòng hắn chưa
từng coi Phúc Tiến là hạ nhân của phụ thân như người quanh phủ xì xào, bởi
Phúc thúc bồi hắn từ bé mà lên tới nay cũng ngót ngét gần chục năm ròng. Thực
lực của Phúc thúc thế nào, Tống Giang dù đột phá trúc cơ kỳ vẫn vô pháp nhìn
thấu,ước chừng là trúc cơ trung kỳ đỉnh cấp đi

“Phúc thúc ,ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa,tự ta sẽ chú trọng an nguy của bản
thân.Tống Giang bất đắc dĩ cười trừ

“”Thế nào,thiếu gia ngươi nghĩ mình trưởng thành liền coi nhẹ sự việc
sao?”Phúc thúc trừng mắt răn dạy hắn

Cố sợ hôm ấy là hắn bồi Tống Giang xuất phủ đi dạo, tất nhiên là hắn đồng ý.
Dựa vào thực lực của bản thân, trừ một vài lão già kia ra Phúc Tiến tự tin bảo
hộ Tống Giang không rớt một sợi tóc, dù hai vị gia chủ Diệp Gia Lâm gia có
đích thân ra mặt. Vậy mà loáng một cái lúc Tống Giang nói nhớ hương vị mua
đường hồ lô dạo chạy đi tìm kiếm vài xâu thưởng đã biến việc

Việc đầu tiên Phúc Tiến làm sau đó là bắt lại từng tên một bán đường hồ lô tại
phường thị, sau đó là lật tung từng ngóc ngách Lam Nguyệt Thành lên tìm kiếm

Nói đi cũng phải nói lại, là Tống Giang ôm vận tầm bảo suy nghĩ mới lập mưu bỏ
rơi đối phương, Phúc Tiến cũng chú ý xung quanh bảo hộ hắn mới không nghĩ tới
bản thân lọt vào hố

Tống Giang cười khổ, chân thành nhận sai với Phúc thúc rồi kể lại việc nghe
được tin tức linh thảo ra sao, chạy đi tìm thế nào và tay không trở về xuất
hiện trước mặt hắn

Tất nhiên, trừ việc linh thảo đó vị trí là ở Vẫn Thần Sơn, cùng với đó là bảo
hộ nó là một đầu sắp đột phá tam giai yêu thú Cự Ma Mãng

Phúc Tiến nghe xong nghiêm mặt lại, âm thầm nhắc nhở hắn không nên tin vào mấy
tin đồn bảy hư ba thực như thế. Có thể nó chỉ là một cái bẫy cho những kẻ tin
người, hoặc là có bảo vật thật cũng rất khó nhai, tới mức người thả ra tin
cũng vô pháp đoạt tới

Sau đó,Phúc Tiến thở dài”Thiếu gia,ngươi hiểu lão gia muốn ngươi cẩn thận,chăm
sóc tốt cho bản thân bởi hắn cần xử lí rất nhiều chuyện, ko rảnh chú ý tới
ngươi mọi lúc nên ta sẽ trông chừng an nguy của ngươi.

Hơn nữa ngươi vắng mặt lâu như vậy, lão gia cũng lo lắng rất nhiều, âm thầm an
bài kha khá người truy tìm tung tích ngươi. Nếu thiếu gia trở về cũng nên
thông báo lão gia một lời cho ngài an tâm "

"Được,cùng trở về đi. Phúc thúc ngươi vất vả rồi" Tống Giang chân thành nói

Phúc bá khom người "Đây là bổn phận của ta,thiếu gia" rồi vẫy tay, một thớt
hắc mã cao lớn phi cước bộ chạy tới, cái đầu cao lớn không ngừng cọ xát vào
người của Phúc Tiến tựa như muốn thể hiện tâm tình của bản thân

"Kim bảo mã của ngươi ư, không cần thiết" Tống Giang thở dài,Phúc thúc vẫn
luôn chú ý từng chút thể diện của hắn như vậy, có điều trở về Tống Phủ cách
chưa tới nửa dặm mà sử dụng bảo mã như vậy hơi có chút gì đó khoe của ”Phúc
thúc ,từ đây tới TỐng Phủ rất gần,đi bộ về là được, lần trước ta chưa được
nhìn kĩ xung quanh Tống Phủ ra sao, bây giờ vừa đi vừa xem

Phúc bá ngạc nhiên, Tống Giang giờ đây đem đến cho hắn cảm giác rất khó tả. Từ
lúc nhìn thấy hắn sau bốn ngày biến mất giống như có biến hóa rất lớn. Trước
đây Tống Giang luôn im lặng,dồn ép bản thân tu luyện mười mấy năm hắn tận mắt
ở bên nên khí chất của hắn phúc bá rõ ràng từng chút.Vậy mà lúc này,có thêm
vài thứ ở trong

Tựa như tự tin hơn....hay chính xác là trưởng thành hơn trước,lời nói cũng
chững chạc dù trước đây TỐng Giang vẫn rất ít nói

“Đường hồ lô bán nhu thế nào” không để ý Phúc thúc một bên có đồng ý hay
không, Tống Giang sà vào một người bên đường, vui vẻ hỏi

“10 đồng 2 xâu,mua nhiều sẽ giảm nhiều” sư phụ rao bán nhanh chóng trả lời hắn

Vậy tới 3 xâu đi, Tống Giang cầm lấy 3 xiên đường hồ lô căng mọc, thò tay vào
ngực áo móc ra một vài mẩu bạc vụn để lại cho hắn rồi đi, Phúc Tiến cũng vội
vã đi theo hắn, dường như sợ hắn sẽ lại biến mất như trước đó

"Phúc thúc,ta nhớ không nhầm ngày mai có phải Võ hội tổ chức không?" Tống
Giang cắn một viên đường hồ lô, nhấm nháp mà hỏi

“Đúng vậy thiếu gia,hôm nay gia chủ đã hạ mệnh lệch toàn bộ hậu bối lớn nhỏ
đều phải tới tham gia, không lên quyết đấu thì cũng phải ở bên dưới hướng lên
theo dõi cùng cổ vũ, trái lệch sẽ bị dời lại lễ thành niên một năm.”
Rồi dở khóc dở cười than “thiếu gia ngươi không còn nhỏ, thế nào vẫn ham mê
thứ đồ cho tiểu hài tử này đến thế?"

"Thật sao,ta thấy khá hợp khẩu vị, nêm vị ngọt vừa,có dẻo thơm, Phúc thúc
ngươi chưa từng thử phải không, tới làm một viên rồi hẵng đánh giá" Tống GIang
đưa ra viên đường hồ lô còn lại cho Phúc Tiến

Phúc Tiến lắc đầu liên tục từ chối, Tống Giang nhún vai kéo viên còn lại rồi
nhai liên tục,thần thái rất hưởng thụ nhấm nháp thứ đường nấu đang tan dần
trong miệng của mình

Trở về tới Tống Phủ, rõ ràng là Phúc Tiến danh tiến rất cao, thủ vệ vừa nhìn
thấy hắn đã vội vã nhường đường tới.

Đang lúc tiến về tiểu viện của phụ thân, bỗng một đạo âm thanh xé gió lao tới
làm Tống Giang nhíu máy, nghiêng người định né đi, tuy vậy Phúc thúc bên cạnh
hắn khẽ hừ một hơi, vật lao tới vỡ vụn lả tả xuống đất

Chỉ là một hòn đá ném tới Tống Giang. Tuy nhiên người ném vẫn rất bình tĩnh
đứng tại nơi đó nhìn hắn cùng Phúc Tiến ở cạnh, biểu đạt Tống Giang là mục
tiêu hắn ném tới, hơn nữa không hề có ý định sẽ rời đi

"Tống Hạng,ngươi vừa làm cái gì, đừng tưởng là Tống Gia dòng chính ta không
dám đối với ngươi ra tay." Phúc thúc cau mày lại nhìn thiếu niên nói

Thiếu niên vừa ném hòn đá về phía hắn làTống Hạng, đường đệ của Tống Giang,
nhi tử của Tam thúc hắn. Bình thường tam thúc cùng phụ thân bất hòa ra sao
trên dưới Tống Gia đều rõ ràng, nhi tử của hắn không cho Tống Giang mặt mũi
cũng là điều tất yếu

“Phúc Tiến, ngươi chỉ là gia nô bên cạnh đại bá mà thôi,nên tự biết thân phận
của mình.Ở ngần ấy tuổi tu vi không trúc cơ nổi như thế,sống đến cẩu thật rồi
“ Tống Hạng cười chế giễu

“Ngươi….”

Tống Giang mỉm cười “ xem ra Tống đệ muốn nói chuyện riêng với ta.Cũng
được,đằng nào ta cũng không gấp,ở tại nơi này cùng ngươi trò chuyện phiếm một
lúc”

Rồi quay sang” phúc thúc,ngươi đi đến chố phụ thân trước đi,rất nhanh ta sẽ
tìm tới”
“thiếu gia,ngươi…” Phúc Tiến chần chừ,chỉ là nhìn thấy ánh mắt của Tống Giang
liền tiu nghỉu nuốt lời định nói xuống mà rời đi

Sau khi Phúc thúc đi khỏi, Tống Hạng nhìn Tống Giang khỏ hiểu hỏi”Ngươi thực
sự nghĩ ta tìm tới ngươi chỉ để nói chuyện phiếm?”

Nếu Phúc Tiến còn tại nơi này, Tống Hạng ít nhiều cũng kiêng kị nửa phần. Phụ
thân từng nói với hắn, ở Tống Gia, thực lực Phúc Tiến tuyệt đối xếp hạng mười
người mạnh nhất. Dù là phụ thân hắn có thể chiến thắng được đối phương nhưng
dưới một trăm chiêu vẫn không có khả năng

Vậy mà Tống Giang lại để hắn rời đi trước? Tống Hạng âm thầm dò xét xung
quanh,lo lắng Phúc Tiến chỉ cùng Tống GIang diễn hí kịch, hắn còn đang ẩn núp
ở phụ cận,chờ Tống Hạng ra tay sẽ xuất hiện chế phục bản thân

“Thế nào Tống đệ,ngươi muốn gặp ta có chuyện muốn nói” Tống Giang nén cười mở
lời,nhìn thấy bộ dáng lấm lét đảo mắt khắp nơi kia của Tống Hạng,rốt cuộc giải
đáp thắc mắc của hắn “Phúc Thúc đã rời đi,ở nơi này chỉ còn có ta và ngươi
cùng vài tên gia nô cách nơi này không xa lắm. Tin tưởng ngươi có thể bịt
miệng họ dễ dàng”

Nghe thấy lời khẳng định của Tống Giang, Tống Hạng rốt cuộc thả lỏng, phi
nhanh về phía Tống Giang tung một nắm đấm về phía mặt của hắn "Mãng ngưu quyền
"

Mãng ngưu quyền,linh kỹ nhập phẩm của Tống Gia.Hầu hết những đệ tử tư chất
không được tốt hay chi thứ chưa có công lao sẽ được cấp để tu luyện

Gọi là linh kỹ nhập phẩm,bởi vì nó phẩm chất cao hơn võ kĩ thông thường, tuy
nhiên lại không cần linh lực thi triển mà ra, miễn cưỡng được xếp vào hàng ở
giữa linh kỹ cùng võ kỹ

"Xem ra tam thúc dưỡng tứ đệ thật tốt a, đến cao thấp thứ tự huynh đệ cũng mờ
mịt.Dám ra tay với huynh trưởng, nghĩ đến tam thúc cũng không còn biện bạch
được lí do" Tống Giang nhếch môi cười, lập tức thân ảnh nhanh chóng dịch sang
một bên, Tống Hạng quền hụt liền nhanh chóng biến chiêu, quay người tung một
cước về bên phải, có điều đã bị Tống Giang nhẹ nhõm tóm lấy, nhanh chóng chắp
hai ngón lại điểm xuống

"Ngươi vừa...làm gì...Tống Hạng gian nan hỏi, hai chân của hắn cảm giác giống
như bị đeo lên từng tảng chì, đến nhấc chân đứng vững hắn cũng làm không ra

“Đến đây thôi Tống Hạng,ngươi thắng không nổi ta, yên ổn mà đợi ở nơi này nửa
nén hương suy nghĩ lại tội của bản thân rồi hãy trở về ” Tống Giang phủi qua
vạt áo, hướng đối phương mà nói

“Tống Giang….Ngươi, “Tống Hạng trơ mắt lên nhìn đối phương,nhưng hiện giờ hai
chân của hắn giông như ghim chặt xuống mặt đất không rút ra nổi,chỉ có thể trơ
mắt nhìn Tống Giang đi ra khỏi tiểu viện mà gầm lớn

"Xem ra có kẻ dùng ngươi làm tốt thí a, tự giải quyết cho tốt, đồng tộc có mâu
thuẫn rất khó tránh khỏi có ma sát bên trong,tuy vậy đối ngoại vẫn nên nhất
quyết đồng lòng,đừng để bị bọn chúng lợi dụng chia rẽ tộc nhân “ tống giang âm
thầm suy nghĩ

Trước đây dù căm ghét bản thân hắn ra sao, Tống Hạng vẫn khá thức thời.Ngôn từ
công kích không hề ít nhưng tuyệt nhiên không ngu xuẩn ra tay với bản thân.
Tộc quy vẫn còn nơi đó,Tống Giang không tin Tam thúc bảo vệ nổi hắn khi vi
phạm, mà chắc chắn Tam thúc có cảnh cáo qua
đối phương

Mà Tống Giang từng nghe hạ nhân trong phủ đồn đoán, Tống Hạng âm thầm ái mộ
Lâm Ái, đệ muội của Lâm Khôn, kẻ được rất nhiều Lâm Gia đệ tử tôn trọng ,sai
đâu đánh đó. Kẻ này Tống Giang đã từng gặp qua, tuy xung động vẫn còn nhưng ở
tuổi này ,tâm kế cùng thực lực của hắn rất khó tìm kiếm ở đồng tộc cùng tuổi
như hắn


Ngân Hà Giới - Chương #7