:luân Hồi Tháp


Người đăng: ミ★๓ëฑɦ❖︵Ϯų❖︵Ϯɦเëฑ★彡

“Mà khoan đã, ngươi là ai, tại sao ta không thấy ngươi nhưng vẫn nghe được
tiếng nói”Tống Giang thắc mắc

“Ta ở trong tiềm thức của ngươii,không cần hoảng sợ.Kể từ lúc nhìn thấy
ngươi,ta đã hài lòng rồi.Sau khi ngươi tiếp nhận những thứ trên thì nhiệm vụ
của ta đã hoàn thành,nơi đây chỉ là một sợi tàn hồn của ta.Tuy nhiên,ba thứ
trên rất đáng giá,muốn sở hữu nó,cần phải xem ở ngươi"

"Xem ở ta"?Tống giang xấu hổ lục lọi khắp ngực áo”Hiện tại ta không còn gì quý
giá nữa,có chăng chỉ còn vài lạng bạc vụn,có thể ghi nợ hay không?"

"......"

Im lắng một lúc,lão giả cười phá lên,run rẩy lợi hại nói

“Không cần thứ gì,hài tử,những thứ trên vốn thuộc về ngươi.Chúng có giá
trị,nhưng không thể cùng với ngươi so sánh.haha,ta cũng có thể ngẩng cao đầu
đi gặp tổ tiên rồi.Chỉ là,đoạn đường của ngươi sau này,không dễ đi,toàn bộ
trọng trách sau này của tộc chúng ta,phải phụ thuộc vào ngươi”

Thật sự?Tống Giang hoài nghi liệu hắn có phải nghe nhầm không.Nói những thứ
trên giá trị như vậy,tại sao lại ko có yêu cầu gì,ngươi dám chắc đột nhiên
ngoài đường có bánh bao rơi cho kẻ chết đói?

Chưa hẳn không thể xảy ra,nhưng ít nhất hắn không tin cái gọi là bữa trưa miễn
phí,từ trước tới giờ

Lão giả rốt cuộc yên tâm”Thiên hạ nào có cơm trưa miễn phí,ở tuổi ngươi cảm
giác được như vậy ta thực sự yên tâm.Haiz,không còn bao lâu thời gian nữa,rất
lâu rồi,ta mới được nói chuyện,tới ngồi xuống đi”

"Đa tạ.Lão nhân gia,ngươi nói ngươi lợi hại như vậy,tại sao lại bị nhốt ở nơi
này?"

"Khoan nói về ta,tại sao tu vi của ngươi lại yếu như vậy”lão nhân thắc mắc

Ta yếu ư?Tống Giang ngạc nhiên,đích thân phụ thân đã nói với hắn,thiên phú của
hắn rất cường đại,toàn bộ nam vực cũng có thể lọt vào 100 hạng đầu vị
trí.Chẳng lẽ phụ thân nói sai?

“Tại sao ngươi lại lưu lạc đến tận nơi này,nếu ngươi còn ở trong tộc thì tốt
rồi.Nơi này của ta cũng chỉ còn một đạo tàn hồn.Giờ ta đã bị thiên địa nơi này
chú ý,không cẩn thận lộ ra một tia khí tức sẽ làm ngươi cũng gặp nguy hiểm.Nếu
ngươi tìm thấy ta sớm vài chục năm,chính là thiêu đốt luân hồi ta cũng phải
đưa ngươi trở về tới"lão nhân hối hận trả lời

Thần Hồn Tộc chính là như vậy,thuần huyết thống,chính là vương giả.

Trong tộc,huyết thống càng thuần túy,càng nhận được tôn trọng,bồi dưỡng trọng
điểm.Bởi vì hắn chính là tộc nhân vận mệnh,huyết mạch tộc trưởng càng tinh
thuần,tộc nhân càng đạt được nhiều lợi ích

Bởi thế,Thần Hồn Tộc là một trong số ít các nơi mà tộc trưởng không phụ thuộc
vào tự thân cường đại ra sao,mà là "Mức độ huyết mạch" thế nào.

"Tiền bối,vì sao ngươi lại bị để mất tới như vậy?Chẳng lẽ ngươi vi phạm sát
kiếp lớn tới mức rời đi sẽ ngay lập tức lãnh thiên lôi sẽ giáng xuống ư?Còn
ngài nói bản thân cường đại….có phải lí do không thuyết phục cho lắm

Thiên đạo?lão giả cười lạnh khiến toàn thân tống giang hô hấp kịch liệt
hơn,tuy chưa rõ tu vi của người này thế nào,nhưng Tống Giang biết,nếu đối
phương muốn giết hắn,hắn tuyệt nhiên vô pháp phản kháng lại
"Thiên đạo là quy tắc,nhưng người tạo ra quy tắc,người cai quản quy tắc thì
sao?Chúng…ài,nói sớm với ngươi cũng chẳng thể giải quyết được gì.Ngươi nếu có
dịp đi ra thế giới rộng lớn ngoài kia,ngươi sẽ có cơ hội kiến"

"Lão,không,tiền bối,ý ngươi là ngoài nơi này ra còn có những nơi khác tương tự
thế" Tống Giang nghe xong kích động hỏi

“Đúng,thiên địa bên ngoài rất rất lớn,vì thế trách nhiệm của ngươi cũng càng
lớn theo.Phải nhớ,ba thứ trên không phải phàm vật,ai biết tới chúng cũng sẽ
động tâm.Ngươi sau này giải khai phong ấn Thần Giới giới càng ngày sẽ càng
khó,bởi đại chiến năm đó,toàn bộ tinh hà giới gần như hoàn toàn bị chấn
động,đừng nói phá hủy phong ấn,chính là tìm được đầu vào "Thập Giới" hay không
cũng là vấn đề

Truyền đạt lại chúng cho ngươi,coi như là tổ tộc đối với ngươi có chút bù
đắp.Hài tử,giúp đỡ chúng ta tộc nhân,họ chờ ngươi”……………tiếng lão giả nhạt dần

Nghe đến đây,Tống Giang chắp tay,nhắm mắt lại trả lời“Tống giang ta sinh thời
thực lực nhỏ yếu,nhưng nếu có đủ khả năng về sau chắc chắn sẽ tìm đến và trợ
giúp Thần Hồn Tộc.Trái lời trời tru đất diệt,vĩnh viễn không được siêu sinh”

Để đạt tới cảnh giới cao hơn,hắn cần công pháp phẩm giai siêu việt nhất có thể
tìm tới.Dù biết rằng chuyện này không hề dễ dàng,nhưng hắn không thể bỏ
qua.Công pháp là cơ sở trọng yếu của võ giả,Tống gia để đạt được chúng thì
đánh đổi cũng là tất yếú
“Được,được,có câu này của ngươi,ta không còn gì hồi tiếc.Hài tử,ta cũng không
thể giúp ngươi làm gì nữa,giải khai Luân Hồi tháp”Lão nhân cười rạng rỡ,vung
tay lên,hào quang theo đó tỏa khắp các ngõ ngác trong động,

"Tiền bối,đây là đâu"

"Nơi đây là Luân Hồi pháp tắc,nguồn cội của Luân Hồi Tháp trong tay ta.Tại nơi
này,ngươi sẽ trải qua đủ 99 lần luân hồi mới kết thúc.Ngươi sẽ phải đi con
đường chông gai kia,đây chính là mốc đánh dấu cho nó

Tìm thấy ngươi là Hư Vô Chiến Hồn Thể,ta cũng không rõ ràng cần quán thâu thứ
gì,vạn nhất ảnh hưởng tới tiền đồ của ngươi ta chết ngàn lần cũng đền chưa đủ
tội.Truyền thuyết ba vạn năm trước,"Thần thể" cuối cùng là Liên điệp thánh nữ
Mộng Trần Tiên,truyền nhân của Bổ Thiên Giáo cũng đã biến mất.Như vậy,trước
mắt chỉ có giúp ngươi trên mặt tâm cảnh"

Lão giả nói xong,Tống Giang đã thiếp đi tự khi nào.

"Tiểu bối,ta đã kết thúc nhiệm vụ,không lâu nữa ta sẽ phải đi,nên nhớ,đừng
chết,ngươi còn có sứ mệnh… phải hoàn thành…phải hoàn thành….hoàn thành….hoàn
….thành"

Thân ảnh của hắn biến mất từ từ,theo đó xuất hiện một tòa tháp nhỏ bay phấp
phới

"Lấy linh hồn ta,gia trì luân hồi tháp"lẩm bẩm vài câu cuối cùng rồi lão giả
hóa thành một vệt sáng,chui vào bên trong tòa tháp kia

Theo đó,kịch liệt dư chấn liền nhanh chóng ổn định lại,mà lão giả hình
bóng...đã hoàn toàn biến mất

Ở trong luân hồi
Đời thứ nhất,Tống Giang là một thợ săn,tên gọi Doanh Tẫn.Người trong làng gọi
hắn là Trương Đại chủy,do hồi nhỏ sức ăn của hắn rất lớn,5 tuổi nửa vại cơm,12
tuổi đến một đầu heo cho hắn ăn cũng không đủ no

Nhưng hắn rất chăm chỉ,từ bé đi ở làm thuê,dắt bò nhổ cỏ,dọn phân gánh nước
không một cái nhăn mặt.Đến lúc lớn thì cày ruộng đi săn,gánh củi đi rao khắp
thôn xóm,dân làng thấy mãi cũng quen,thương hắn chăm chỉ nên ủng hộ hắn không
ít,thậm chí một vài cô nương nhà không khá giả cũng ưng hắn vào mắt,nhờ bà mối
dẫn đường,hắn cùng một cô nương trong làng nên duyên phu thê,trú tại một căn
nhà tranh nhỏ nhưng ấm áp.Thôn xóm nơi hắn ở cũng rất trù phú và yên bình,thóc
gạo tích trữ đầy nhà,gia súc khắp nơi,cuộc sống khắp thôn tràn ngập tiếng cười

Tuy nhiên không được bao lâu,nơi hắn ở bị ma tông tà phái xâm chiếm
Nam bị bắt đi làm khoáng nô tại các mỏ linh thạch,hằng ngày quần quật chỉ được
ngủ vài canh giờ,đến nỗi cứ vài hôm lại có một người chết vì kiệt sức,xác thậm
chí còn không có nổi quan tài để đắp mộ,đành một manh chiếu quấn quanh
thân.Xong đào hố sâu ba thước đất rồi chôn xuống,xung quan đắp vài hòn đá dựng
nên nấm mộ đơn sơ,coi dân làng cũng tận lực,không thẹn với người khuất cùng
bản thân mình
Nam như vậy,nữ tử còn bi đát hơn rất nhiều

Có người bị cường bạo ngay trước mặt phu quân,xấu hổ rút dao tự vẫn;có người
bị gán vào hồng lâu,sống cuộc đời tăm tối phù du không đường về,có người chạy
trốn,có người giả điên giả dại,rời khỏi mảnh đất nơi đây,đâu còn cái gọi là
Thạch Bình thôn nữa
Vợ của Doanh Tẫn,tên gọi Kiều Mộng Nhi

Nàng từng chạy trốn ra phía sau Tùng Trúc lâm,cuối cùng bị một đệ tử ma đạo
nhìn thấy

Đến lúc Doanh Tẫn trốn ra,nơi hẹn trước nào có bóng người hắn trông ngóng,thứ
còn lại chỉ là một bàn tay,vài sợi tóc cùng đôi guốc mộc Mộng nhi đeo được
chính tay hắn đẽo tạo nên

Cũng chính lần đó,hắn đã khóc,hắn lần đầu hiểu được cảm giác mất đi người thân
thống khổ đến nhường nào,những giọt nước mắt đắng chat rơi xuống nền đất lạnh
buốt,nơi mà ngay đó có một ngôi mộ,

Trên ngôi mộ chỉ có vỏn vẹn ba chữ Kiều Mộng Nhi,không biết được khắc bằng
gì,nhưng cạnh bia bộ,những vảy móng tay lẫn vài vệt máu chưa khô rơi lả tả
xung quanh

Sau đó,doanh tẫn tham gia dẫn đường cho Hạo Nhiên Tông,thảo phạt ma đạo xâm
lấn
Dù hắn biết,mình chỉ là dẫn đường,là pháo hôi,vẫn không ngần ngại một thân lam
lũ rách rưới,tay lắm lăm cầm gậy gộc,đoản đao lao vào tử chiến

Cho đến lúc chết,đệ tử Hạo Nhiên Tông tìm thấy hắn nhưng miệng hắn vẫn cắn
chặt không rời khỏi cổ của một đệ tử ma đạo,dù thân thể hắn đã nguội lạnh từ
lâu
Đấy là kiếp thứ nhất của Tống Giang

Đến kiếp thứ 2 ,hắn là đệ tử của Tinh Võ Môn,tư chất siêu quần bạt tụy,trưởng
tử của Hoa Gia thành Đông Bạch,nổi tiếng cương trực điềm đạm,ghét ác như
thù,một thân tu vi thâm hậu,20 trở thành thủ tịch đệ tử tinh võ môn,tên gọi
Hoa Vô Khuyết

Trong chiến dịch thảo phạt hậu nhân những đệ tử gia nhập ma đạo đó,chính hắn
dẫn đầu những ngoại môn,nôi môn đệ tử rời đi chấp hành.Mỗii nơi hắn đi
qua,không còn ngọn cỏ,mỗi đợt kiếm khí hắn vung lên,không còn người sống

Giết mãi,giết mãi,đến khi hắn nhìn lại,đôi bàn tay đã thấm đẫm máu tươi,một
thân bạch bào đã trờ thành huyết bào không sai biệt rồi

Nhìn về phía xa kia,Trương Văn Hổ,sư đệ của hắn từng kiếm chém đứt gân tay gân
chân của phụ nhân đang ôm tiểu nha đầu trong ngực,cười nói:"ta muốn thử
xem,sau bao nhiêu kiếm,ngươi còn có thể bảo vệ ma đầu này"

"Không ,xin đừng,đại nhân,ngươi muốn lột ra róc xương ta thế nào ta cũng cam
nguyện,chỉ mong ngài tha cho đứa nhỏ,nó không có tội tình gì,ngài muốn nó trở
thành nô lệ hay nha hoàn đều tốt,nó có thể làm được hết,van cầu đại nhân"

"Van xin ta?tàn dư ma đạo,chết không hết tội"Đường kiếm máu lạnh vung
xuống,đầu của phụ nhân rời ra,lăn xuống cách đó vài bước chân,trên gương mặt
vẫn mang theo sự lo lắng nhìn về hướng tiểu cô nương đang cúi đầu run rẩy quỳ
gối gào khóc

"Văn hổ,ngươi làm gì?"Hoa Vô Khuyết lớn tiếng hét

"Đại sư huynh,ma đầu này trốn dưới hầm gỗ kia,nếu không phải Truy Phong Lang
báo hiệu,ta cũng đã bỏ sót bọn chúng,ha hả"Trương Văn Hổ cười trả lời hắn

"Cút về tông môn,nơi này do ta xử lí"Hoa Vô Khuyết hét lớn

Nhìn khắp nơi xung quanh,biển lửa đang dần dần nuốt gọn những phế tích còn lại
đâu đó,tử khí không ngừng bốc lên,những tiếng lách tách giống như nói cho Hoa
Vô Khuyết biết,thảm sát nơi này làm hoàn toàn triệt để,thôn xóm gần vài trăm
nhân mạng hầu như không có ai sống sót rời đi

“Ha ha,ta đã làm cái gì,bọn họ làm gì sai,chung quy lại,cũng chỉ muốn sống,là
Ma Tông ép họ tu luyện,tại sao phải làm tuyệt như vậy,đứa nhỏ cũng không buông
tha”


Ngân Hà Giới - Chương #2