Duyên Số,sứ Mệnh


Người đăng: ミ★๓ëฑɦ❖︵Ϯų❖︵Ϯɦเëฑ★彡

Nhậm Nguyệt Thành

Đã từng có sự tích kể rằng,ngay tại thời điểm chưa có Nhậm Nguỵêt quốc,nơi này
còn là một bộ tộc hùng mạnh.Thuở ấy,yêu thú sát hại nhân loại nhiều không kể
xiết,dường như mỗi ngày đều sẽ nghe thấy tiếng khóc than hay gào thét từ những
người mất tích người thân,khi mà biết chắc chắn kết cục của bọn họ sau đó.Một
ngày nọ,những người này bắt bắt đầu xây dựng trường thành bao xung quanh chống
lại yêu thú,nghe đồn là chủ đích của một thợ săn lão làng khuyên bảo.Lúc hòn
đá cuối cùng được đắp xuống thì trời từ sáng chuyển tiếp thành đêm đen,cứ thế
3 ngày liên tiếp có ánh trăng rọi xuống bao phủ khắp tòa thành được gây dựng

Kể như vậy không ai rõ sự tích có thật hay không,bởi sau khi nơi này được
chinh phạt,tên gọi Ngân Nguyệt quốc theo đó mà lập tới.Mọi chuyên phía sau
cũng chẳng còn quan trọng nên mọi chuyện dần dần lắng lại.Thỉnh thoảng ở nơi
đây vài tửu quán vẫn còn đàm luận về cái gọi là bảo vật xuất thế gây nên thiên
địa dị tượng,hay là phong ấn trấn áp tuyệt đại hung vật dưới mặt đất nơi đây,…
Trải qua vài chục năm,liền không còn ai hứng thú về nguồn gốc Ngân Nguyệt
quốc,cùng với đó đó cư dân từ khắp nơi đổ về,số người từng nghe về truyền
thuyết này chỉ còn đếm đc trên đầu ngón tay mà thôi

Tại Lam Nguyệt thành,một tòa thành thị thuộc Ngân Nguyệt quốc
Dù vẫn tồn tại cơ cấu của quan cửu phẩm đối chiếu theo chế độ của triều
đình.Giống dạng này thành trị vạn hộ di cư,nhận lệnh cai quản sẽ là một quan
văn cùng một võ tướng
Thể chế tuân theo là vậy,nhưng người xưa nói không sai ”cường long áp không
địa đầu xà”dân chúng trong thành ngầm hiểu nơi đây là thiên hạ của ba nhà tống
gia,diệp gia,lâm gia liên hiệp chống đỡ ,gọi là “Lam nguyệt thành tam gia”.

Ba gia tộc này chiếm giữ mọi đầu mối kinh doanh từ hạ cấp như lương
thực,muối,thảo dược cho đến thượng cấp như yêu đan,yêu thú da lông,quản lí
đoàn binh thám hiểm,…..đều có bàn tay của họ nắm giữ.

Tuy nhiên,thứ để mọi người tôn trọng 3 đại gia tộc không phải là ở tài sản họ
có nhiều đến đâu mà bởi gia chủ của cả 3 nhà đều là trúc cơ cường giả.Quy tắc
nắm đấm lớn hơn là đạo lí,ai cũng ngầm hiểu ko có thực lực,mọi thứ chỉ là phù
du.

Cách nhâm nguyệt thành vài trăm dặm,có một nơi mang đậm sự huyền bí gọi Vẫn
Thần Sơn,nơi mà mọi người đồn thổi thập tử vô sinh,cấm địa nhân loại.....vậy
mà ở rìa ngoài Vẫn Thần sơn lúc này

“Đau quá,hừ,hỗn đản Lâm Chiếu kia,không biết từ nơi nào mua được tin tức hại
người như vậy.May mắn Kỵ Huyết Thảo tới tay,nếu không lần này thua thiệt
lớn”phát ra tiếng cằn nhằn là một thiếu niên tầm tuổi 15,16;đầu tóc bù xù,mắt
mũi vài đoạn đã tụ huyết tới bầm tím, khóe miệng còn vài tia máu tươi tràn.bộ
y phục thì đã rách rưới không tả xiết

Đây là Tống Giang Tống công tử,nổi tiếng Nhâm Nguyệt thành,không phải vì tu vi
thiên phú cao cường ra sao mà chính là bản thân không thể tu ra linh lực,là
trò cười của toàn bộ dân chúng nơi đây.Bình thường tại Lam Nguyệt Thành, người
khác đối với phụ thân hắn có kiêng kị, nhưng cư xử với tống giang dù là hạ
nhân thì một chút kính ý cũng không có. Đa số người cho rằng Tống Giang chỉ là
vận khí tốt,đầu thai vào Tống gia mà thôi,tương lai của một phế nhân ai cũng
hiểu sẽ thảm hại nhường nào.

Nhưng chỉ người thân cận bên tống giang mới biết,hắn thiên phú cỡ nào cường
đại.16 tuổi đạp bước vào trúc cơ sơ kì ngưỡng cửa,cảnh giới mà cả vạn ngươi
ngước lên thèm khát,chân chính có tư cách bình tọa với tam đại gia chủ,gọi hắn
đệ nhất thiên tài cũng không quá

Phải biết,toàn bộ Ngân Nguyệt quốc,mười tám tuổi luyện khí hậu kì đã là thiên
tài trong thiên tài rồi,càng không cần nói tới mười sáu tuổi trúc cơ,điều mà
chỉ có ở trong vài truyền thuyết mà những lái buôn say rượu cười đùa cùng nhau
hồ nháo hay nói tới
Quay trở lại thiếu niên thiên tài mà chúng ta đang nói về,hiện giờ đang vật
lộn tìm cách trèo lên từ hố sâu

“Đây là đâu,đau đầu quá”
Tống Giang vừa bám vào vách đá rồi từ từ trườn xuống.Liền hố cao như vậy,chờ
không phải là chuyện tốt, hắn lại đánh rơi mất trữ vật giới chỉ,trong tay lại
không còn chút Sinh Lực Đan nào.Vạn nhất trời mưa thì thảm rồi,dù bản thân hắn
là trúc cơ cường giả,nhưng đêm tối tại nơi sơn mạch hoang vu,lại bị mưa cùng
đêm tối làm giảm đi các giác quan còn lại,nguy hiểm có thể nghĩ

Hơn nữa không thể trèo lên,chẳng bằng do thám xem hố sâu này dẫn ra nơi
nào.Nếu may mắn gặp một vài điểm trũng,rất nhanh có thể theo đó thoát đi.Nắm
chặt đoản đao,Tống Giang từng bước lò giò cảm nhận chướng ngại,vừa âm thầm
cảnh giác bất kì dấu hiệu hay âm thanh kì lạ nào xung quanh.Để rồi...

"Ánh sáng sao,thật là tốt".Rất lâu sau khi chậm rãi bước từng bước thám
hiểm,Tống Giang mừng rỡ chạy nhanh về phía từng tia sáng nhỏ le lói hiện lên
kia,chợt dừng lại ngẫm nghĩ,hình như có gì đó không đúng.Từ lúc bị rơi xuống
hố tuy hắn không có đếm thời gian qua đi nhưng khi đó trời đã dần chạng vạng
tối,hơn nữa bản thân mò mẫm lâu như vậy làm sao còn ánh sáng cho nổi.

Cầm chắc đoản đao đi về phía ánh sáng,dần dần hắn nhận ra một hang động khác
ẩn sâu vào trong,một vài loại thảo mộc kì lạ ở trong nơi này phát ra ánh sáng
trắng xanh rất bắt mắt

"Chẳng lẽ nơi này là cường giả lưu lại động phủ nào đó?"Tống Giang thoạt mừng
húm,nhưng liền ngay lập tức tiu nghỉu đi.Cường giả dù mạnh đến cỡ nào chăng
nữa,nếu không thoát khỏi phiến thiên địa này đều có chung một cái kết là biến
thành một nắm đất vàng,cho dù sinh thời ngươi có uy phong đến đâu,hay bần hàn
cỡ nào,đều không ngoại lệ.

Tuy vậy,cường giả động phủ hay mộ phần đều phải có trận pháp hay yêu thú của
họ trấn giữ,hay ít nhất phải cất dấu kín đáo chứ?Ai muốn nhà hay mộ phần bị
vài tên tặc tử nào đó ghé thăm?Mà cái động này ngoài sâu không biết đáy ra
không có một điểm gì đặc biệt cả,cửa động thì lớn,vòm hang thì xấu,nhìn kĩ
chắc là một hang động tự nhiên mà thôi

"Đã tìm thấy huyết mạch thần hồn tộc sao?"Một tiếng trầm thấp vang lên,đó là
âm thanh cuối cùng mà Tống Giang nghe thấy,ngay phía sau những cơn đau khủng
khiếp ập đến hành hạ cơ thể của bản thân,cảm giác giống như từng thớ thịt bị
đối phương tróc ra từng chút một để hành hạ bản thân

"Huyết mạch thần hồn tộc là quỉ gì,ai đang nói vậy,a...a...đau quá"
Đó là âm thanh cuối cùng từ miệng Tống Giang thốt ra,sau những cơn đau khủng
khiếp ập đến làm hắn chỉ muốn ngay lập tức tìm thanh đoản đao kia nhằm chấm
dứt sinh mạng của bản thân,hi vọng thoát khỏi tràng cảm thụ khủng khiếp này

“Tuyệt đối minh mẫn.Ngươi thiếp đi quá trình kích phát liền chấm dứt,thần hồn
tộc truyền thừa ngươi không bao giờ chạm đến nổi.Ngươi chết,hi vọng cuối cùng
của ta cũng theo đó tan đi"

“ ai đang nói?a,tại sao lại đau đớn như vậy,a a…….??Tống giang tự hỏi,nhưng
những cơn đau như cắt thịt hành hạ hắn không ngừng đã cắt đứt mạch suy nghĩ
đó,làm toàn thân hắn không ngừng lăn qua lăn lại,y phục đang mặc đã hoàn toàn
bị bùn đất phủ kín

“Mẹ kiếp,chết thì chết,tới đi,.Lão tử đời này còn có ai đáng lưu luyến hay
sao,ha hahahaha.”

Từng tiếng cười vang mang theo chút tuyệt vọng,từng nắm đấm giáng vào vách đá
phát ra những tiếng rào rạo rợn tóng gáy hay tiếng gào thét trong vô vọng nối
tiếp và xen kẽ nhau.May mắn không có ai ở phụ cận nơi này,nếu không chắc chắn
phải ghé xem,đến cùng là chuyện gì mới làm người khác sụp đổ được như thế

Đến khi cơn đau chấm dứt,Tống Giang đã không còn nhớ nổi rồi,chỉ có một cỗ ý
chí phi phàm chống đỡ hắn không ngất đi mà thôi,nhưng cơ thể cũng đã đạt đến
giới hạn của nó

“Đã hoàn thành sao,thật may mắn,huyết thống thần hồn tộc ở vị diện mục nát này
có tồn tại”
.................................................................................................................................................
Từng tia nắng chiếu xuyên qua vài lỗ đất,đi xuống tới chỗ của Tống Giang,báo
cho hắn biết là đã một đêm kết thúc,chậm rãi nhìn xung quanh,mùi ẩm mốc thoang
thoảng giống như liều thuốc trợ giúp hắn tỉnh táo

“Ngươi là ai,thuần huyết thống của thần hồn tộc,sao tu vi lại yếu như vậy,vị
diện này còn có tộc nhân của ta không?

Đột ngột một giọng nói cất lên,Tống Giang giật mình đảo mắt đi khắp mọi ngóc
ngách trong hang động,nhưng ngoài bản thân hắn ra nào còn một ai khác.

"Này,ai đang nói,ngươi đang ở đâu"tống giang run run giọng hỏi

"Không đúng,khoan đã.Ha ha,hư vô chiến hồn thể,không thể nào giả được,đại
trưởng lão,ngươi không hề sai,đáng giá,cực kì đáng giá,ngươi đã thành công,tam
đại thần thể một trong Hư Vô chiến hồn thể lại mang trong người huyết thống
của hồn tộc.”Lão bào kích động không ngừng tự nói với bản,giống như tống giang
chỉ là một nhân vật phụ nhỏ bé không đáng nhắc tới

Trong đầu Tống Giang bỗng nhiên nhiều ra bốn luồng tin tức,giống như là hắn
vừa từ một giấc mộng thức dậy vậy.Chúng không ngừng di động không ngừng trong
suy nghĩ của bản thân,tựa như một trận cuồng phong hung hăng nhắc nhở hắn về
sự tồn tại của nó

"Thế nào là thần thể?Hư Vô chiến hồn thể là gì??Thần hồn tộc là thứ gì,một
chủng tộc sao?"

Tống giang im lặng ghi nhớ từng từ một,mơ hồ hắn chỉ cảm thấy những cái tên
này bất phàm,nhưng không hề biết nhân sinh đã cải biến,dù bây giờ hắn mới chỉ
là trúc cơ sơ kì bé nhỏ

"Đáng giá,quá đáng giá.Càn Ngọa,Vương Ngôn,các ngươi nhìn cho rõ,đây chính là
hậu đại của chúng ta.Các ngươi đối xử với Thập giới thế nào,sau này hậu nhân
của chúng ta sẽ cùng ngươi tính toán.Không có ngẫu nhiên,nhân quả đại đạo thật
thần kỳ,hahaha"

“Hài tử,những thứ ta còn giữ là chúng.Hi vọng nó sẽ là bước đệm cho ngươi, đột
nhiên một tia sáng chiếu thẳng từ trên nóc đại điện vào đầu của tống
giang,trong đầu hắn đột nhiên rất nhiều thứ xuất hiện,như thể hắn từng đọc qua
tất cả nhưng không nhớ bất kì chữ nào mà thôi

“Bất Diệt Chiến Vương Quyết”tâm pháp trấn tộc,chỉ có huyết mạch hồn tộc được

“Hồn Đế Thập Trọng Thiên Điển” là công pháp tu hồn của hồn tộc,bao hàm rèn
luyện linh hồn thăng cấp thần hồn,từ đó dẫn động thiên kiếp cải tạo nhục
thân,là công pháp trấn tộc của hồn tộc

“Khống Đan Đạo” bao hàm tâm đắc cùng ý niệm và truyền ngôn 104 đời Linh Tộc
tộc trưởng.Chỉ là thông tin đơn sơ như vậy,nhưng đủ để Tống Giang hoảng hốt
lắp bắp:"Tê,tất cả những thứ này…..là thật?"

“Đúng,không giả mạo,không lừa gạt.Tất cả những thứ trên đều đã từng làm tiên
vương 1 thời đỏ mắt,nay chúng đang ở trước mặt người.Tuy "Khống Đan Đạo" có
chút gân gà với ngươi,nhưng chúng là những thứ tốt nhất ta có”.Giọng nói ồm ồm
đó lại xuất hiện trong đầu Tống Giang,tuy nhiên lại mang một chút bất đắc dĩ
cùng lung túng

“Tiên vương,cái gì là tiên vương vậy,so với với kết đan cương giả ai sẽ mạnh
hơn”
"........."


Ngân Hà Giới - Chương #1