:hóa Hình Yêu Thú


Người đăng: ミ★๓ëฑɦ❖︵Ϯų❖︵Ϯɦเëฑ★彡

Hắn chỉ tay lên trời,rống lên:”Lão tặc thiên,ngươi mở to mắt chó ra nhìn cho
ta,nơi đây người họ có tội gì,2 ngàn mạng người,già trẻ trai gái cứ như vậy bị
chém giết,họ tạo oan nghiệt nơi đâu,”

Bỗng nhiên,hắn quay đầu về phía sau,ở nơi đó còn có sinh mệnh dao động

“Còn người sống”Hoa Vô Khuyết mừng rỡ

Chứng kiến nam tử đang vội vã hướng tới nơi kia,tiểu cô nương vừa được Hoa Vô
Khuyết cứu thoát ôm lấy chân của hắn,khóc lóc van xin nói

“Đại nhân,cầu ngài tha mạng cho những đứa trẻ kia,ta nguyện làm đại nhân trâu
ngựa,những đứa trẻ kia không có làm hại ai hết"rồi quỳ xuống,gục đầu đập chan
chát xuống nền đất mà không hay hay biết rằng trán của mình đã tươm ra từng
vệt máu tươi.

Hoa Vô Khuyết quay mặt đi,từng giọt nước mắt lăn xuống,cất giọng khàn khàn
nói:"Tất cả bước lên đây,có bao nhiêu bước ra bằng hết"

Tiểu cô nương cắn môi,mở nắp hầm đi xuống,sau đó cõng lên từng đứa trẻ "Thưa
đại nhân,tổng cộng… còn lại…mười bốn…người"

“Đi theo ta”hắn quay người,đi sâu vào trong núi,đám trẻ kia cũng lắt nhắt theo
sau
Đi được một canh giờ,cảm giác tới được ngọn núi phú hợp, hắn rút kiếm ra ,
toàn lực công kích vào chân núi đó.Đất đá bị kiếm khí tróc ra không ngừng,toàn
bộ chân núi bị ngoại lực rạch thành một hang động lớn

"Vào đi,nơi này sẽ là nơi ở tạm cho các ngươi"hắn nói

Sau khi lũ trẻ vào hết,Hoa Vô Khuyết trở ra, ,ngự kiếm bay lên tiến về đông
bạch thành.Đến nơi,hắn đi vào phường thị mua ra rất nhiều lương thực,quần áo
rồi mang trở về,đưa cho tiểu cô nương lớn nhất

“Ngươi phải sống,tất cả bọn chúng nơi này đều phụ thuộc vào ngươi”

Kể từ lần đó,thấm thoát cũng bốn năm trôi qua,từ ngày Hoa Vô Khuyết tham dự kế
hoạch diệt trừ dư nghiệt Thánh Ma Tông,hắn cũng đã trở thành hộ pháp của Tinh
Võ Môn,một thân tu vi cũng chênh lệch không lớn ngay cả với các tiền bối trong
môn trước đó.Cho đến một ngày,hắn vội vã phi hành về phía hang động kia

“Tất cả các ngươi,đi đi.nơi này không an toàn nữa rồi"
Nói rồi hắn tháo trữ vật giới chỉ xuống,”trong này có ngân lượng,linh
thạch,rời đi,tìm một nơi sống đưa lũ trẻ này hảo hảo sống tốt”

"Chúng ta di,còn đại nhân,người thì sao" tiểu cô nương cắn môi,không,giờ này
nàng đã trổ mã ra rất nhiều,mái tóc dài buôn xuống ngang hông,khuôn mặt non
nớt ngày nào giờ đã dần dần được gương mặt sáng trong mềm mại,đôi mắt tròn màu
nâu đất thay thế.Tương lai chắc hẳn là một mĩ nhân
"Đi mau,cúttttt"hắn lớn tiếng thét
..........
"Hoa Huynh,chúng là tàn dư Ma Tông,tại sao ngươi lại cứu chúng,chẳng lẽ sư
huynh đã quên việc bọn chúng tàn bạo nhường nào rồi sao"những người đi tới cắn
răng chất vấn
Tống giang vẫn ngồi đó,nhẹ nhàng cầm lấy trường kiếm“Ta làm việc,không khiến
ngươi khác quan tâm,còn ngươi,Văn Hổ,cảnh mất đi phụ mẫu cơ cực thế nào,ngươi
còn không rõ sao”
"Tất cả,truy sát đám nhóc kia cho ta,Hiểu Minh,Khương Mạch,các ngươi ở lại”
Văn Hổ lớn tiếng hét

“Ta đã nói,tất cả lưu lại”,Hoa Vô khuyết rút trường kiếm từ trong tay ,thôi
động kiếm mang chém một vạch sâu xuống đất,tạo một đường thẳng ngăn cách hắn
và phía rừng kia rồi chỉ về bọn họ:”đến,cho ta xem các ngươi đã tiến bộ như
thế nào"

"Sư huynh,đắc tội"rồi Văn Hổ cũng đeo vào Thủ Sáo,lao về phái Hoa Vô Khuyết
rồi hét lớn"Bạo Liệt Quyền"

.......

"Nghỉ ngơi đi,Văn Hổ"một thanh châm khẽ đâm vào sau gáy hắn,văn hổ chỉ kịp ho
ra một búng máu,khuôn mặt đờ đẫn dần dần lâm vào ảo cảnh rồi nằm xuống"Yên
tâm,chỉ là nước dãi của Ảo Can Hồ,sẽ không nguy hiểm tới tính mạng của ngươi"
Trương Văn Hổ người sau khi ngất đi,Hoa Vô Khuyết cũng ngã quỵ,thanh kiếm rơi
xuống mặt đất nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn về phía cuối rừng phía xa,nơi mà đám
hài tử đó đã khuất bóng tự lúc nào
“Sau này phụ thuộc vào các ngươi rồi,mấy tiểu tử kia.Đoạn thời gian này ta
sống thật thoải mái.Ha ha,Hoa vô khuyết ta,tâm không thẹn với trời,làm việc
không thẹn với lương tâm”rồi tiếng nói nhỏ dần,nhỏ dần và biến mất
...................................................................................................................................................................

Hoa Vô Khuyết qua đi,sau đó,Tống Giang trở thành một đệ tử Ma đạo là Hứa
Tịnh,thuộc một tông phái tên gọi Huyết Linh Môn.Nhiệm vụ của hắn là đi tìm tới
những mầm mống tốt cho các vị hộ pháp trưởng lão,hay gần giống với những sứ
giả trong miệng phàm nhân hay nói

Chỉ là, Huyết Linh Môn tàn bạo ra sao,đích thân hắn cũng hiểu rõ.Vì thế đệ tử
thông thường nghe tới danh giống như chạy tà một dạng,tức tốc đưa hậu bối rời
khỏi.
Nói đùa,có hậu bối gia nhập ma ,đạo,chính phái những tông môn đó mà biết thì
thế nào?Thà rằng liều một phen đưa hậu bối gia nhập một tiểu tông môn chính
phái còn hơn

Tuy vậy,Huyết Linh Môn ma đạo danh tiếng không phải nói chơi,nếu phát hiện kẻ
nào lén lút rời khỏi địa bàn,việc đầu tiên chính là bắt lại toàn bộ tộc nhân
của hắn,sau đó sử dụng một loại "Huyết trùng" mà Hứa Tịnh chỉ thoáng nghe qua
rút ra toàn bộ huyết dịch,điều khó hiểu là những kẻ bị rút máu vẫn còn
sống,thậm chí cảm nhận được đau đớn cùng hoảng sợ khi sinh mệnh từng chút từng
chút một mất đi.Rùng rợn hơn,để kẻ chạy trốn nhìn thấy tràng cảnh quỷ dị đó mà
không thể làm được gì khác.

Hứa Tịnh cũng bất đắc dĩ,ở thế giới này,nhược nhục cường thực,không có thực
lực bị kẻ khác dày xéo là cảnh hắn thấy từng giờ từng phút diễn ra đến.Chỉ là
thưở còn nhỏ hắn là cô nhi,sau đó được một Ngoại môn Giáo đồ thu nhận nuôi
dưỡng,vì vậy hắn mang ơn Huyết Linh Giáo,trở thành ngoại môn đệ tử.

Tuy vậy,trong tiềm thức của hắn,chính phái mới đáng để gia nhập.Không sát hại
người vô tội,hạo nhiên chính khí tồn tại trong bất kì đệ tử chính phái hay sẵn
sàng tru diệt ma đạo môn nhân,...rất nhiều điều cao lớn để nói về chính phái.

Cho đến một ngày,Hứa Tịnh chấp hành mệnh lệnh từ hộ pháp trong Huyết Linh
Giáo,đi tới phụ cận Kiếm Môn tìm kiếm đệ tử.Hứa Tịnh đi rất lâu,bởi vì tu vi
bản thân nhỏ yếu không thể phi hành nên phải dùng linh mã để di chuyển.

Nhắc tới Kiếm Môn,chính phái trăm môn một trong,sát kiếm nổi tiếng cường
đại.Nhiều người từng nói đối mặt Kiếm Môn đệ tử,nếu cảnh giới ngươi vừa đột
phá hay tâm tình chập chờn thì nên tìm cách chạy trốn,bởi vì Sát Ý trong tất
cả kiếm chiêu của KIếm Môn có thể lập tức khiến ngươi lâm vào khủng hoảng.

Mà trong giao chiến chớp nhoáng,khủng hoảng dù chỉ một giây cũng là then chốt
chiến cuộc rồi.

Nhưng đi tới nơi này,Hứa Tịnh mới nhận ra,Sát Ý của đệ tử Kiếm Môn là do đâu
mà có?Câu trả lời chính là những phàm nhân nơi đây.Mỗi đệ tử Kiếm Môn ưu
tú,đều sẽ đích thân giết cả ngàn,thậm chí cả vạn người cốt để lĩnh ngộ một tia
Sát Lục Kiếm ý mà tới.

Vì dục vọng cường đại của bản thân giết hại cả vạn sinh mạng, cùng ma đạo
chính phái còn khác biệt sao?

Hơn nữa,Kiếm Môn hành vi tuyệt đối các chính phái tông môn khác biết tới.Nhưng
họ không có động tác gì khác chứng tỏ điều gì,đây là ngầm thừa nhận hành vi
của đối phương.Dù vậy,Kiếm Môn vẫn thuộc chính phái,đệ tử Kiếm Môn vẫn hào
hứng truy sát ma đạo đệ tử

Ít nhất,ma đạo còn dám đứng lên nhận hành động của mình,còn chính phái thì thế
nào?

Hứa Tịnh thất vọng.Nhưng hắn cũng không có cách để cứu những người vô tội nơi
đây . Cũng chính vì họ nung nấu cho Hứa Tịnh quyết tâm : sinh mạng của
ta,không bao giờ kẻ nào có quyền tới giày xéo

Khi trở về,hắn tìm tới mười người tư chất trung đẳng,miễn cưỡng đổi lấy một bộ
hạ phẩm tu luyện nguyên khí nhập môn.Rất nhiều năm sau,chưởng môn Huyết Linh
Môn đời thứ mười tám,chỉ có người nghe tới Huyết Linh môn chủ hay Huyết Thiên
Thủ cường đại ra sao,mà không hề nhớ tới cái tên Hứa Tịnh năm xưa chật vật tìm
tới môn hạ để đổi lấy tài nguyên nữa.

Cũng nhờ đó,hắn đã ngộ ra,không có phân chia ma đạo chính phái,tất cả quyết
định...là ở lòng người.Nhân tính tạo tạo nên con đường mà kẻ đó sẽ đi,chứ
không phải công pháp.

...................................................................................................................................................................

Cho đến ngày thứ tư,hắn tỉnh lại,lần này,không gian xung quanh hắn có một chút
gì đó quen thuộc ,không còn lạ lẫm như trước nữa

"Ta là ai,là Doanh Tẫn,Lệnh Phong,Hứa Tịch hay Hoa Vô Khuyết….?không,tống
giang là tên ta.Không ai trong số họ là ta,nhưng ta…..là tất cả bọn họ..."
Lại nhìn khắp nơi,nào còn thân ảnh lão nhân hắn từng gặp vài ngày trước
nữa,cũng chẳng còn tiếng nói bí ẩn vang vọng trong đầu của Tống Giang.Hắn giờ
phút này mới nhận ra tại sao đối phương lại ủy thác nhiều như vậy,vì sao lại
đưa hắn luân hồi chín mươi chín kiếp,vì sao không có thời gian để giải thích
những mắt xích bí ẩn đã nói trước kia
Quay đầu,hướng về phía đại điện,quỳ xuống khấu đầu ba cái:"Sư tổ,một ngày dẫn
đạo vạn kiếp sư.Có lẽ ngươi không nghĩ nhận ngu dốt đồ đệ,nhưng với ta ,lão
nhân ngài mãi là người ta kính trọng nhất"

Hắn đào một nấm huyệt,trên bài vị đề “Lã Vọng Thiên chi mộ” rồi kiếm ở xung
quanh một ít hoa quả rừng đặt bên,khấu đầu thêm ba lần nữa

"Đến lúc phải trở về rồi"tống giang lầm bầm nói

Đột nhiên,Tống Giang quay người lại gấp rút.Sau lưng hắn tự lúc nào xuất hiện
một nam tử trung niên,choàng một thân hắc bào,nhưng đôi mắt tròng tím xoay
tròn không ngừng,mái tóc dài xõa ra đến thắt áo đang đứng chăm chú quan sát
hắn.
"Hóa Hình yêu thú?"Tống giang chậm rãi hỏi
Theo hắn được biết,man thú trải qua một đoạn thời gian ăn thảo dược hay tìm
được kì ngộ như nhân loại cũng có thể tu luyện,thậm chí là hóa hình.Tuy nhiên
yêu thú khó khăn hơn rất nhiều,ví dụ như muốn hóa hình phải đạt tới Nguyên Anh
Kỳ yêu thú,trải qua lôi kiếp thành công tấn thăng hay tìm tới một vài loại
linh dược đặc biệt,tựa như Hóa Hình Diệp

LInh thảo khó tìm hơn thảo dược rất rất nhiều,một chữ "Linh" trong tên cũng đủ
nói lên sự khác biệt giữa hai loại trên : Linh Thảo có linh khí,dược thảo thì
không

Tác dụng cũng không phải thảo dược sánh được tới, tiêu biết chính là linh dược
có chia phẩm giai để phân chia mức độ quý hiếm,dược thảo phẩm giai chỉ để phân
biệt mức thuần thục mà thôi

Còn về lí do yêu thú muốn hóa hình?Trong thiên địa,nhân loại là một chủng tộc
rất kì lạ.Kinh mạch tuy nhỏ yếu nhưng lộ tuyến kinh mạch lại rất thuận lợi vận
hàng nhiều chu thiên tu luyện,nếu không muốn nói là thích hợp nhất để hấp thu
linh khí.Bởi thế yêu thú hóa hình về sau,tốc độ tu luyện dễ dàng hơn rất nhiều
so với bản thể ban đầu

"Ngươi biết ta là yêu thú?" nam tử hứng thú hỏi

"Không có pháp tướng,không có thiên địa dị tượng,không phải đại yêu hợp thể
kỳ,thật thất vọng" Tống Giang không chú ý nam tử ngạc nhiên,buồn bã nói

Nhìn biểu cảm muốn ăn đòn của Tống Giang,ánh mắt nam tử tối sầm lại,ta một
ngón tay cũng giết được cả ngàn tên nhân loại như ngươi,nếu không ngươi nghĩ
đứng ở nơi này trang bức?

Còn thất vọng?thất vọng cái chim

"Ngươi đã là yêu thú hóa hình, vậy tu vi của ngươi là gì,nguyên anh,hóa thần?"

Tống Giang không nhanh không chậm hỏi,xung quanh không khí như dừng lại,tựa
như hình thành một lồng giam bao phủ xung quanh cả hai

"Một lời chấn vấn,linh khí ngưng hình,đại biểu cho thứ gì....hình như....thánh
thể,chính là thánh thể không sai" nam tử suy nghĩ một thời gian,sưng sờ nhớ
tới,ánh mắt hoảng hốt nhìn Tống Giang thất thố


Ngân Hà Giới - Chương #3