Đây Là Tu Tiên Sao ?


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

Trong chiếc xe, rộng thềnh thàng, so với bên ngoài nhìn vào, lúc này tiếng
bánh xe lăn trên dấtđá “Lộc Cộc “ truyền đến vào bên trong.

Thạch ngồi trong một góc, hai chân co lại tựa đầu lên gối mình mà nhìn xung
quanh, thầm đánh giá xung quanh, các tên nhóc cùng trang lứa.

Tất nhiên trong này có đứa hắn quen nhưng cũng có vài đứa hắn chưa gặp mặt lần
nào, nam có, nữ có, đứa nào đứa nấy, nhìn đều ra vẻ nhà quê, những người
này đều chụm ba, chụm bảy mà nói chuyện, kể cả tên Khái Dám cũng đang tụ họp
với một đám trong một góc, còn một ít đứa thì lại giống Thạch, chọn lấy một
góc nhỏ mà ngồi.

Tất nhiên còn một số thành phần con của phú hộ, thân mang y phục sáng bóng ,
tay chân trắng noãn, vàng bạc cũng có ở trên cổ tay, đều chụm lại riêng một
góc mà nói gì đó.

Hắn ngồi trên xe nhìn qua lạ lóng ngóng, mà không biết nên làm gì nên chỉ
ngồi im một chổ, mà không biết khi nào đã ngủ lấy một giấc.

Thời gian nhưng không chờ đợi ai, thấm thoát ba ngày trời trôi qua, các đứa
nhỏ đều chán nản mà ngồi nơi đây, hết ngủ, lại theo như cha mẹ có đồ ăn đem
theo mà ăn lấy, rồi lại nói chuyện, ngủ.

Còn Thạch hắn hiện tại tu vi có thể nói nhịn ăn mười ngày với hắn cũng được ,
nhưng hắn đã sớm chán chết, mà ngồi trong đây thì lại không thể tu luyện được
, nên cũng đành im lặng mà ngồi đó, hôm nay đã là ngày thứ ba hắn ở trong xe
này, hắn thầm than “ cái này mẹ nó đi cũng quá xa chứ”.

Lúc này cũng là buổi trưa, Thạch đang cùng bên cạnh, thằng Khái Dám ăn lấy
miếng lương khô mà nó đưa.

Thạch vừa cười vừa ăn lấy, miệng chóp chép nhai lấy miếng bánh.

Bất ngờ lúc này xe vốn đang yên bình đi, hắn vẫn đang ngon lành thưởng thức ,
trên tay miếng lương khô không tự chủ mà văng mạnh ra khỏi tay, mà cái xe
cũng là một trận lắc mạnh, tiếp sau đó liền “ Bùm “ âm thanh chói tai như
pháo nổ từ bên ngoài truyền vào, Ngọc Thạch và đám nhóc bên trong đều một
trận hoảng sợ, sắc mặt nhanh chóng chuyển biến tái xanh, bọn nó ôm lấy nhau ,
những đứa ngồi im một chổ mình, cũng là một trận hoảng sợ bám mạnh vào tường
.

Ngọc Thạch dù gì cũng là Phàm Nhân tầng chín, hắn chỉ nhẹ giật mình, sau đó
liền ổn định tâm thần.

Nhìn về phía cửa vào, không khỏi nghi hoặc suy luận, “Chẳng lẻ ở đây cũng
chơi đặt bôm, không phải chứ “ nói hắn mờ mịt ngu cũng phải, hắn liền khi
xuyên qua tới nay, chỉ rút ở trong cái thành nhỏ Thanh Thanh này thôi, làm
gì có ra ngoài mà biết rỏ về thế giới này, giờ hắn cùng lắm cũng chỉ như một
tên nhóc mới thôi.

“Bùm “ lại thêm âm thanh nao động đó lần nữa ,khiến cho bên trong phòng đám
nhóc khóc thét cả lên, mà phía cửa ra vào lúc này lại xuất hiện một lổ lớn bị
lửa phun mà thủng ra.

Thạch nhìn qua, khóe miện không khỏi giật giật, âm thanh ngoài kia lúc này
mới vang vào, khiến hắn cũng là một trận tò mò.

“KEng…… KEng ‘” âm thanh sắt va hạm với nhau liên tục, Thạch hai chân nhẹ
nhàng dũi ra, tay chống xuống đất, nâng người lên, rồi trước sự tò mò, hắn
chân nhẹ nhàng nâng lên đi về phía trước, nơi mà cái cửa đó bị thủng một lổ.

Khi hắn càng lại gần âm thnh va chạm càng kịch liệt, đôi khi còn tiếng la hét
, khiến hắn không khỏi dao động trong lòng, mà lui người lại, sợ hãi, nhưng
sau đó lại trước sự tó mò, Thạch tay nắm chặt lại, trên người cương phong
được hắn mở ra, hắn có thể đoán ra bên ngoài là đang chiến đấu ,trong đầu
không khỏi sợ hãi, nhìn xe va chạm xem ra rõ ràng liền là Thất Thải tông xe
ngựa bị tấn công, nhưng mà sự tò mò của hắn vẫn làm chủ cơ thể, mà tiến lên
phía trước.

Cái lổ hổng lúc này đã hiện lên trước mắt hắn, Ngọc Thạch lúc này lại mem sát
tường mà đi qua, hắn nhẹ nhàng đưa cái đầu của mình ra nhìn xem, cảnh tượng
sau đó khiến hắn không khỏi trố mắt nhìn, chỉ thấy, trên mặt đất đã có vài
xác người, mà trên cao không trung, có hai thân ảnh, một người là người đã
kêu bọn hắn lên xe để về Thất thải tông, thân hình hắn ta lúc này không còn
vẻ phóng đãng bất cần như lúc trước nữa, mà thay vào đó là áo quần đã bị rách
ra nhiều đường, trên người còn có vài lổ máu, dưới chan hắn ta đạp lấy một
thah phi kiếm, nhìn trước mắt người mang áo đen nói “ Các hạ là ai, tại sao
tập kích Thất Thải tông “

Phía trước hắn, một thân ảnh mang áo choàng đen, không lộ vẻ mặt, nhưng
thân thể cũng là không tốt hơn thanh niên mang áo trắng mấy, chân hắn ta cũng
đạp lấy một chuôi phi kiếm, mặt không đổi sắc, tay không động đậy ,nói lớn “
HỪ, ta tên há ngươi loại này tôm tép được phép biết, xuống diêm vương hỏi
hắn đi “ Tên áo đen nói xong cười lạnh, trong tay bất ngờ xuất hiện một tờ
giấy, bên trên lấy lánh đường chỉ vàng bạc, trong miệng không ngừng niệm gì
đó.

“Vậy sao, xem ra ai chết trong tay ai chưa biết “ nm tử áo trắng không chiệu
thua mà nói, trong tay cùng một lúc xuát hiện hai tấm giấy, bên trên lại vẻ
ra nhiều đường vân kì lạ, nói xong hắn cung là cười to, tay kia một tấm màu
xanh giấy bị hắn nắm chặt miệng hắn thầm niệm chú, trên tay tấm giấy vậy mà
rung động mạnh, sau đó liền hóa thành một vòng tròn vàng kim nhìn qua mười
phàn chắc chắn, như không gì có thể phá vở, bao trọn lấy nam tử.
Làm song việc này, tên nam tử vẫng chưa dừng lại, nhìn qua bên kia tên áo
đen đã dừng chú quyết, mà sau lưng hắn lại xuất hiện ra bốn viên khô lâu
trắng, phía sau lại chảy ra các loạt nước đen gớm giếc, mặt tên áo đen đắc ý
cười to, tay khẻ động một cái ,chỉ về phía nam tử áo trắng ,hô lớn “ Đi “
Nhất thời phía sau hắn ta, bốn khô lâu, lúc này hả lớn miệng ra, trong hốc
mắt vốn đen thui, lúc này lại xuất hiện một đốm lửa đỏ trên đầu nảo khô lâu
lại xuất hiện các vết nứt, từ bên trong lại phun ra các tia khói đen bao phủ
lấy, mười phần dữ tợn, lao nhanh về phía nam tử áo trắng đang ngồi trong
vòng bảo vệ màu hoàng kim, “Oành “ một viên đầu lâu, va mạnh vào trên vòng
bảo hộ màu vàng, nhất thời khiến vòng bảo hộ một trận lớn lung lay . “Oành
Oành ,Oành “ Tiếp theo đó ba cái liên tục nện lên vòng bảo hộ, khiến ns như
nhận lấy hàng tấn đề lên, không ngừng méo má, nhưng sau đó lại rất nhanh hồi
phục lại hình tròn, nhưng như chưa tha các đầu lâu dưới tay chỉ đạo của gã áo
đen, lại một lần nữa va mạnh vào, cứ thế vòng bảo hộ liên tục bị oanh kích.

Bên trong vòng bảo hộ nam tử áo trắng, lúc này đầu đang không ngừng đở ra mồ
hôi lạnh, không khỏi vội vàng, nắm lấy bên tay còn lại tám giấy, trong
miệng lien tục hô chú quyết.

Bên ngoài người áo đen đang không ngừng đắc ý chỉ đạo viên khô lâu đập mạnh
lên bên trên.

“Phù chú bảo hộ, trò vặt “ NHưng sau đó hắn lại điều khiển các viên khô lâu
tăng tầng xuất va chạm, mà mắt lại nhìn thấy bên trong nam tử áo trắng đang
niệm chú, trên tay hắn tấm phù vậy mà càng ngày càng chói sang hơn, mà bên
trong lại liên tục tạo ra gợn sóng, khiến tên áo đen lúc nfy vốn đang đắc ý ,
vẻ mặt lại một lần nữa biến đổi gấp rút.

Hắn lại một lần nữa niệm chú quyết, mà các khô lâu vẫn không ngừng trên không
trung oanh kích .lúc này trên đầu các vết nứt lại từ màu đen, lấy trung tâm
đỉnh đầu lúc này lại xuất hiện một loại dịch lỏng màu tím chảy ra lan tỏa trên
các vết nứt.

Rồi như điên cuồng hơn, các khô lâu lại lao mạnh về phía trước, đam thẳng về
phía vòng bảo hộ của nam tử.

Mà tên áo đen lúc này như mệ mỏi, chân hắn phi kiếm lao xuống đất, hắn đáp
xuống đất, thở dốc “ Thì triển cái này tuy chỉ là phù lục, nhưng với một
luyện khí tu sĩ như hắn cũng là sự việc vô cùng gian nan, nhưng nhìn vòng bảo
hộ kia lúc này đã xuất hiện vết nứt, không khỏi khiến hắn đở mệt phần nào.

“ Răng rắc “ vòng bảo hộ lúc này càng ngày càng rạn nưt hơn.

Các viên khô lâu vẫn liên tục đập mạnh lên bên trên, khiến cho bên trong nam
tử không thể nào đứng im được, nhưng lúc này mắt hắn mử to ra, trên tay tấm
phù lúc này đã biến đi đâu không thấy, mà bên trong quả cầu bảo hộ nam tử lúc
này lại ha ha cười một trận, hai tay chắp về phía trướ, chỉ về phía người áo
đen vốn đã đáp xuống đất, tròng mắt hiện lên vẻ ác độc.

Từng chùm từng chùm ánh sáng nối thẳng từ tay thanh niên, ra phía tước tạo
nên một quả cầu xanh biết.

Tên áo đen thấy cảnh này vội giật mình, mà các viên khô lâu lại càng mạnh mẻ
oanh kích vào bên trên vòng bảo hộ.

Nhưng lúc này trên tay nam tử áo trắng viên cầu kia lại xuyên qua vòng bảo hộ
mà tiến ra ngoài.

Sau đó liền hướng người áo đen, một tia sáng trắng to cở đầu người chiếu mạnh
về phía người áo đen, khiến hắn lúc này cũng là vội vàng thu về các đầu lâu
mà để trước mình, hòng che chắn tia sáng, nhưng tia sáng như không nhìn lấy
, mà va chạm với các viên đầu lâu, nhất thời hai bên giằng co một chút ,
nhưng rất nhanh viên đầu lâu thức nhất “Bùm m:” một cái tiếp theo đó ba viên
còn lại đều bị phá vở, tên áo đen, lúc này vốn pháp lực đã suy kiệt, nên
chỉ biết nhìn lấy tia sáng chiếu tới trước mặt, sau đó giữa đầu hắn xuất hiện
một lổ máu to lớn.

Chết ngay tại chổ.

Người áo trắng nhìn thấy tên kia chết đi, lúc này mới nhẹ thở phù một hơi ,
trong lòng còn chút tiếc hận, viên phù lục này là của gia tộc hắn để lại ah ,
vậy mà bây giờ hắn lại phải dùng để cứu mạng nhỏ, hỏi sao không tiếc chứ ,
sau đó hắn liền từ trên không tủng lao mạnh xuống bên dưới chiếc xe ngựa, nếu
còn không đi mau liệu còn người khác tới, liền tính mạng hắn cũng không nắm
chắc còn thoát được không nên hải nhanh chóng mà rờii khỏi đây, hắn cũng đã
quên việc chiếc xe bị oanh tới một lổ lớn mà thú dục con ngựa đi về phía trước
, nhanh chóng.

Hắn còn không biết một tên nhóc vừa thấy hết trận chiến, mà âm thầm hâm mộ ,
và mừng rở, nếu người áo trắng thất thủ liền bọn nhóc bọn hắn liệc còn sống
không thì tên nhóc này không chắc ,nhưng xem ra bây giờ bọn chúng liền không
cần lo lắng, trong lòng tên nhóc này tự “ Đây là cao thủ tu tiên sao “ lòng
âm thầm qyết tâm, mà đi lại một góc tiếp tục nghỉ ngơi, trong xe các tên
nhóc lúc này đã khá yên ổn lại rồi .


Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #6