Thất Thải Tông Môn


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

Một năm sau đó :
Thanh Thanh thành, hôm nay trên đường đi vậy mà lại náo nhiệt dị thường khác
với lúc trước ảm đạm phai mờ, trên đường đi lấy các tiểu hài tử không ngừng
vui đùa lấy, đôi khi còn có một vài người lớn dắt tay hài tử của mình tiến về
khu trung tâm của thành trì.

Mọi người ai dường như cũng hớn hở chờ mong, mà chỗ này càng lúc càng nhiều
người tới mức chật kính cả chỗ đứng, người nhiều tới nườm nượp, ai đó cũng
xôn sao cùng nhau bàn tán về vụ việc gì đó, lúc này xa xa, một bóng tiểu hài
tử, thân mang mọt kiện rách nát y phục bạc màu, trên tay không ngừng khảy
khảy hòn đá đi thẳng tới trung tâm này.

Hắn liền là Ngọc Thạch, ngoại hình hắn lúc này cũng chả máy khác năm ngoái
cho lắm, nhưng mà quanh thân hắn lúc này lại vô thanh vô tức có một vòng tròn
vậy, hắn đi tới đâu đất đá xung quanh liền tự dao đông mà bị đẩy ra xa cách
hắn tới 1 xích (1 xích =1/3 mét ).

Thạch lúc này không khỏi cười nhìn về phía trước, nơi mà tụ hội nhiều người
đó, không khỏi nói lên “ nơi này liền là chỗ khảo hạch uwh “ Hắn nói xong
không khỏi nhìn xung quanh đánh giá xem, nhưng rất nhanh liền lại liếc mắt
các hài tử xung quanh xem sao, nhưng chỉ nhìn qua rồi hắn lại không nói gì ,
chán nản mà nhìn thẳng về phía trước.

Vào năm trước, hắn bất ngờ có một quyển sách lạ, nhưng mà qua một lần đọc
Thạch liền hiểu đây không phải là sách thường ,mà là một bộ công pháp tu luyện
dành cho hắn, tuy mơ hồ nhưng mà Thạch cũng hiểu công dụng của nó dành cho
người tu tiên, đó liền là trong cơ thể tạo nên mọt cổ lực hút, mà hấp thụ
lấy thiên đia linh khí, rồi uẩn nhưỡng cơ thể, ít nhất bây giờ đối với Thạch
, Phàm nhân cấp bậc chỉ có tác dung vậy, nhưng không biết sau này còn cái
công dụng nào khác không.

Nên Thạch cũng là cất giấu nó rất kỷ, liền coi nó như là một cái báu vật của
mình.

Hắn từ đó liền chiềm vào trong tu luyện, ban đem tối nào dường như hắn đều
niệm lấy bộ này pháp quyết, ban ngày hắn hoạt động như thường.
Im lặng mà tu luyện, đến nay, Thạch hoàn toàn không hiểu sao mà mình vô thanh
vô tức bước chân lên Phàm Nhân Cảnh Tần Chín, thân thể mạnh mẽ vô cùng ,
trong người không lúc nào là có cảm giác mệt mỏi, tay chân linh hoạt dị
thường, cảm tưởng một lần bổ tay của hắn, cũng có thể làm một tảng lớn đá bể
nát vụn ra.

Nhưng đây chỉ là cảm giác cảm giác, nên chả bao giờ hắn thử nghiệm, ngu sao
, nếu nó không có công dụng như trên, ngược lại là tay mình đều bị đánh gãy
thì sao.

Thân thể Thạch đạ tới Phàm nhân cảnh tầng chín, nhưng hắn vẫn tu luyện bộ này
pháp quyết, cho đến bây giờ, toàn thân tự nhiên sinh ra một luồng vô hình
cương phong, mà cương phong này càng tu luyện càng rỏ rệt, có thể tùy ý hắn
điều động mà thu vào hoặc mở ra, hiện này hắn liền đang mở ra cương phong
khiến cho thân thể không dính chút bụi, dù hắn ăn mặc vốn đã khá bẩn.

Thạch trầm tư trong trí nhớ sau khi, hắn liền tỉnh lại ,vì lúc này bên kia
đám người, một cái xe ngựa màu trắng đã dừng lại, trên xe ngựa có một lát cờ
, bên trên in lấy một hình tam giác bên trong hình này ghi lấy hai chữ Thất
Thải, cái này hắn cũng đã nghe qua là một ký hiệu của thất thải tông môn mà
tông môn này lại là nơi hắn muốn gia nhập.

Vốn hắn cũng chả muốn đâu, nhưng sua khi trong một lần tán gẫu cùng thằng bạn
thân, thì biết được, muốn tiến vào tầng tiếp theo sau Phàm cảnh thì phải có
tẩy tủy đan, mà cái này “Tẩy Tủy đan “ phải gia nhập vào môn phái mới có được
, sau nhiều lần đắng đo, rốt cuộc vì ham mê muốn vào tu tiên giới, hắn đã
quyết định gia nhập lần này khảo hạch, với hi vọng vào được “Thất Thải tông “
lấy được “Tẩy Tủy Đan ‘ để mà đột phá lên Luyện Khí Kỳ.

Đó chính là lý do hắn xuất hiện ở đây, vứt bỏ trong lòng mọi thứ, Ngọc Thạch
nhanh chân tiến về phía đám đông, chen lấn vào bên trong, rồi hắn nhìn thẳng
về phía xe ngựa kia.

Chỉ thấy bên trong đi ra một tên toàn thân cao to nam tử, tức thì mọi người
đều dạt ra một đường thẳng cung kính mời hắn đi vào khoảng đất rộng hình tròn
bằng phẳng bên trong mà đám người Ngọc Thạch đã dạt ra một hình tròn rộng.
Tên nam tử vừa bước vào liền đưa snh mắt khinh thường nhìn mọi người, rồi hắn
bất cần đời, trên tay léo sáng một chút, liền không biết từ đâu xuất ra một
cái ghế đẹp đẻ mười phần, thong thả ngồi xuống.
Mà thái độ này của hắn, khiến bên trong này rất nhiều người không vừa mắt ,
nhưng lại không một ai lên tiếng hay tỏ ra vẻ gì cả ,vẫn một vẻ chờ mong nhìn
tên này.

Thạch lúc này mới nhìn thấy đối phương, thân cao tầm một mét bảy, cơ thể
không phải cái gì to lớn nhưng cũng xem là có cơ bắn, hắn mang một bộ y phục
trắng tinh, chân đi nhẹ nhàng như là phiêu phù trên mặt đất khiến Thạch không
khỏi ham mô, không phải nếu sau này hắn tu tiên, liền có thể như tên này đi
, nghĩ tới sau này hắn liền còn có thể bay như đã từng nghe người dân nói ,
không khỏi hắc hắc cười, trong lòng lại càng quyết tâm tiến vào Thất Thải
Tông cai này lớn tông môn hơn.

Ngồi nữa ngày trên ghế, trên tay tên nam tử cao to của Thất Thải tông kia
không biết từ đâu cứ trong tay lúc lại xuất cốc nước, cái bánh, mà ăn uống
ngon lành, khiến ở đây càng nhiều người bất mãng mà bực tức .“ các ngươi, đứ
trẻ nào cứ từ bảy tuổi đến mười một tủi đều theo ta tiến vào Thất Thải tông ,
không cần khảo hạch các ngươi đều có thể được chọn .” tên nam tử ngồi gần cả
ngày lúc này mới thốt ra một câu khiến ở đây không ít người đều là một trận sợ
hãi.

Nhưng sau đó như hiểu ra ý, mà mừng rở như điên đưa con cái của mình tiến lại
chổ của hắn không ngừng xếp hàng, cũng được tới gần ba mươi người, trong đó
co cả Thạch cũng nhanh chân chen vào.

Sau đó tên nam tử liền bảo bọn hắn lên xe, làm cho Thạch và bọn trẻ ái ngại
nhìn về chiếc xe ngựa nhỏ bé kia, không khỏi khó hiểu, nhưng không chậm trẻ
Thạch liền đi lại xe ngựa làm người đầu tiên tiến lên, hắn nhìn vào bên trong
cũng không khỏi sắc mặt đỏ lên, bất ngờ mà chạy nhanh vào.

Lúc này hứn liền đang ở trong một căn phòng chứ không phải là một cái xe ngựa
, nhưng cũng là khiến hắn khoog khỏi thắc mắc, bề ngoài chiếc xe gỗ rất nhỏ
nhưng khi vào bên trong liền lại to thế này, nhưng sau đó Thạch cũng không ó
nghi ngờ nhiều, người tu tiên vốn thần thông quảng đại, cái gì họ làm chả
được, mình sau này không chỉ làm ra như vậy, mà cofnphari trâu bò gấp tỷ tỷ
lần.

Mọi thứ mới lạ, khiến cho Thạch như khong phải là người linh hồn hai mươi
tuổi, mà hoàn toàn giống như một người chỉ mới mười tuổi tiểu hài tử.

Tiếp theo liền các tên nhóc cũng leo lên xe khi thấy có người mở đường, mà
khi bọn chúng tiến vào đa số đều có biểu hiện giống Thạch .


Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #5