Cao Nhân , Hay Ta Nhầm .


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

Lúc này Thạch đang đứng trước một cái to lớn cổng gỗ ,phía trước hắn là một
vài tên nhóc cùng với người áo trắng, trên áo ông ta không biết từ khi nào
các vết máu vết bẩn đã biến đi lúc nào không hay, Thạch cũng chỉ có thể suy
đón là lão đã thay lấy một kiện y phục khác.
Phía sau hắn liền là đám nhóc khác, đang thất thố nhìn lấy cái to lớn cổng
này ,trên cổng in lấy vài chữ to “Thất Thải tông”, đườngt nét như rồng như
phượng, đao kiếm múa khắc mà thành, sắc sảo cực kì, bên trên các chữ này
như là có một vầng mờ nhạt ánh hào quang, khi Thạch nhìn vào, thân thể không
khỏi đứng thẳng, hai tay nắm chặt, cái bảng đó truyền tới cho hăsn vô tận
cảm giác uy nghiêm, khgiến hắn không tự chủ được mà trở nên chững trạc cùng
đường hoàng vài phần, mà không chỉ riêng hắn phía sau đều có các đứa nhóc
giống hắn ah.
Nhưng ngay lúc này bọn hắn đều bị kéo ra khỏi sự uy nghiêm này với âm thanh
khàn khàn của nam tử áo trắng trước mặt “đi mau “ nói xong hắn ta ngẫn mặt lên
đi vào trong, phía sau bọn Thạch đều là đi theo nhanh hơn, tiến vào trong
liền trước mắt Thạch, một tòa lớn nhà to, như cung đình, mà trên cao lại
xuất hiện tới chín tòa nũui lơ lửng ở trên cao, khiến hắn khoong khỏi thánh
phục ,cái này thật mẹ nó ảo diệuhơn cả trong truyện.
“ Ah, đây không phải là Vương huynh sao.” ngay lúc này phía sau một tên thân
mang thanh bích màu y phục đi vừa qua cổng, liền không khỏi một mặt tươi cười
nhìn lấy trươc mắt thân áo trắng nam tử họVương, nói.

Mà nam tử áo trắng lúc này nghe xong cũng không khỏi quay lại he he cười lớn ,
nhìn tên này áo xanh, mắt không khỏi khẻ liếc về phía sau ông ta “xem ra
Thanh huynh cũng không phải thu ít người ah “

“ nào đâu có, ta còn thấy thiếu đây nầy .” nam tử mang áo xanh cười ha ha nói
lại, sau đó đi lên ngang hàng với tên áo trắng, vui vẻ cười, xem ra hai
người rất thân thiết, cả hai tên còn rủ nhau đi uống rựu ah, nhưng sau lưng
hắn ta, đám nhóc ngang tủi bọn Thạch đi lên, thân đứa nào đứa nấy mang lấy y
phục đẹp đẽ mười phần, nam thì anh tuấn, nữ lại xinh đẹp vô cùng, khiến bọn
Thạch nhìn mà tự cảm thấy mình không bằng, bọn kia đi ngang hàng, thì lại
khuôn mặt hếch lên trời khiến Thạch nhìn vào liền ra bộ dáng mấy tên này là
đang khinh bỉ mình, khiến hắn không khỏi bực tức, nhưng sau đó liền bình
thường lại, hai mươi tủi như hắn, không cần phải so đo với bọn nhóc này.

Hai người áo xanh tắng, lúc này đã đưa bọn hắn tới một căn phòng to lớn, rồi
sau đó thản nhiên bước vào mà bọn chúng cũng nhận được lẹnh đi vào.

Bên trong phòng ba bức tường đều là gkệ tủ sách, nhưng bên trên sách vở lại
rất thưa thớt, đều có thể đến hai chục quyển, nhưng Thạch cũng chỉliếc qua ,
sau đó liền bỏ ra sau gáy, vì một luồng cảm giác ớn lạnh truyền trên cộtt
sống hắn,trước mắt b=ọn hắn, một lảo già, râu tóc đã có màu muối tiêu, thân
mang một bộ bình thường y phục, tay vo ve tờ giấy trên bàn nhưng lại khiến
Thạch có cảm giác ông ta rất lợi hại ah.

“Ngươi mau làm chobọnnhóc này thẻ tạp dịch đệ tử đi” Ngay lúc này tên áo xanh
, nhìn ông lảo sau đó khinh thường nói.

“Được được ....” ngay lúc này lảo già lại khác trong Thạch tưởng tượng, nhẹ
nhàng nói.

Sau đó nhìn tới bọn Thạch hiền hòa cười nói “ Đến nêu ra thông tin “

Khiến Thạch cũng phải há mồm, lảo già này hắn vừa rồi còn cho là cao nhân ẩn
danh, nhưng bây giờ tình cảnh này cũng không quá bị sai lệch chứ, chẳng lẻ
cảm nhận hắn sai.

“Tên ,tuổi, Phàm nhân tầng mấy “

“Đây là vbiên (Tẩy Tủy đan), cùng đồ dùng cầm đi ”

          Còn tiếp ...

Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #7