Sách Lạ


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

Thanh Thanh thành, một con đường mòn xuyên qua một đám lớn cỏ lau, gió khẻ
thổi nhẹ qua một đợt cũng làm cho cỏ lau xao động không dứt, trên đường mòn ,
một tên nhóc chân đi khập khiễng, tay thì lại đưa ra sau nâng lấy của mình
mông, không khỏi than vãn.

Khuôn mặt của nó hoàn toàn oán giận, miệng không ngừng mắng "Diệp gia tên mập
Diệp Cân chó, đập đau quá ." Hắn mắng chửi xong lại nhớ lại lúc trước, khi
hắn ở thế bí, trước mắt nhiều người cũng chỉ có thể không ngừng cười khổ, mà
im lặng, kết quả liền tên mập Diệp gia đòi chém hắn, nhưng bên cạnh cô gái
kia lại là đở cho hắn vài câu, khiến chỉ bị bắt đi mà tậu cho vài cây gậy lớn
, kết quả sau đó hắn liền một mình ra về đây.

Nghĩ đến vẻ mặt thỏa mãng của tên mập, hắn lại càng không nhịn được, tay
hung hăng đưa ra bẻ lấy một cành lau, đập mạnh xuống đất, sau đó liền xụ mặt
bỏ đi về phía cuối con đường.

Sau một lúc, trước mắt Ngọc Thạch xuất hiedjn một căn nhà gỗ đơn sơ mộc mạt ,
có vẻ chỉ làm để che nắng che mưa, diện tích chỉ tầm ba bốn mét vuông, tuy
nhiên căn nhà lại cách khá xa thành thị, chỉ nằm ở một nơi hoang vắng, xung
quanh toàn là cỏ lá, nên chỉ nghe tiếng gió lá xào xạt, mà thôi.

Thạch đứng trước cửa nhà, tay không khỏi đẩy mạnh vào, rồi tùy ý liếc quanh
một cái, trong nhà vật dụng chỉ có một cái bàn với một cái giường sơ sài mà
thôi, Ngọc Thạch hắn cười khổ một cái, cơn đau vố tức giận cũng là bị hắn
vứt ra sau lưng, tinh thần hắn lúc này cũng là mệt mỏi, leo lên giường mà
nằm ngủ lấy.

Bầu trời dần hôn ám, ánh trăng không đủ để chiếu sáng rỏ mọi vật hiện lên ,
nhưng trong phòng Thạch mọi thứ lại như là ban ngày, chỉ thấy bên trên vai
phải của hắn lúc này từng trận từng trận ánh sáng vàng chiếu ra, mười phần
rực rở, sau khoảng thời gian một nén nhang, ánh sáng vàng ôn hòa lúc này lại
như nóng bức hơn, khiến Ngọc Thạch đang say tư trong giấc ngủ, không khỏi đổ
ra mồ hôi mà tỉnh dậy.

Nhưng sau đó hắn nhìn trên vai phải ánh sáng vàng, không khỏi bực bội, vì
cảm giác nóng rang cùng ngứa ngáy truyền tới, khiến hắn buồn bực không thôi ,
nhưng trên mặt hắn cũng không xuất hiện quá nhiều bất ngờ, mà chỉ thầm trong
đầu suy tư.

"Hình như có rát và sáng hơn một chút ."Thạch trong đầu thầm nghĩ sau đó liền
nhìn qua vai mình, hiện tượng này hắn là từ mười ngày trước đã bắt đầu xuất
hiện rồi, lúc đầu cũng chỉ là nhẹ nhàng ánh sáng, nhưng vài ngày sau dường
như đêm nào hắn trên vai đều xuất hiện dị tượng này, khiến trong tâm không
ngừng lo lắng, nhưng sau đó nhớ tới vụ việc trước khi hắn xuyên qua đây, thì
cũng cho đây là cách nào đó ấn định người này liền xuyên không, nên sau đó
không để ý, nhưng cho tới ba ngày trước, không chỉ xuất ánh sáng, mà vai
trái liền còn có hiện tượng đau rát như kiến cắn, khiến hắn không khỏi hốt
hoảng, mà hiện tại hắn liền có thể cảm nhận đau rát lớn dần.

Nhưng lúc này bổng chốc trên mặt Thạch nhăn nheo lại, bởi vì nảo bộ của hắn
vừa tiếp nhận xúc cảm đau đớn khôn cùng, dưới cơn đau bất ngờ, Thạch nhăn
nhó mặt, trong cơ thể như bị vở ra, tâm thần dường như đình trệ, sau vài
giây, hắn gào mạnh một cái, sọ não như muốn vở ra, trên vai cảm giác đau
đớn như vô tình mà càng ngày càng mạnh hơn, bất ngờ một cơn khiến hắn chưa
kiệp định thần lại, "Ầm " Trong đầu hắn âm thanh bạo liệt như vang lên, lại
"ầm một cái, hắn đã không còn ngồi trên giường được, mà hoàn toàn té xuống
đất, trong đầu như chưa tạm dừng đau đớn, lại ầm ầm mạnh mẽ hơn, khiến
Thạch trở nên điên dại, cơn đau đến quá bất ngờ, khiến hắn liền cái gì chưa
biết đã bị mất đi lý trí, tay bấu mạnh xuống đất, mắt hắn mở to ra, răng
cắn chặt lại, mà như có như không hắn gào mạnh thất thanh một tiếng, Liền
ngất đi.

Mọi thứ liền trở lại im lặng.

Chỉ có trên vai hắn ,dị dạng như vẫn tiếp tục, ánh sáng vẫn như thường mà
sáng chói, thời gjan lại sau một nén nhang, trên vai Thạch kiện áo vậy mà bị
phá tung ra, hiện lên trên vai hắn một dấu ấn màu tử, nhìn không ra hình thù
, chỉ xác định nó có hình tròn và có nhiều đường vân xắp xếp lại như một con
rồng mà thôi, bên cạnh Thạch bất ngờ lại hiện ra một quyển sách màu nâu đất ,
lẳng lặng nằm bên cạnh hắn mà thôi.

Một đêm lặng lẻ trôi qua, Thạch ánh mắt dần mơ hồ mở ra, nhưng rất nhanh
liền không khỏi hốt hoản bật mạnh dậy, nhưng tay hắn lúc này lại chạm vào một
vật có kích thước hình vuông, khiến hắn không khỏi trong sự hốt hoảng sợ hải
từ dư âm tối qua mà tỉnh táo lại.

Trên vai cảm giác mát lạnh bất chợt truyền tới khiến hắn không khỏi nhìn qua ,
sau đó lại một mặt nghi hoặc.

"Mảnh áo chỗ này sao lại bị biến mất ." nghi hoặc trôi qua hắn không khỏi lại
bất ngờ, vì bên cạnh hắn lúc này lại xuất hiện một quyển sách.

Mà nhìn qua thì cũng chả có gì đặc biệt, chỉ là cũ kỷ mà thôi, nhưng không
hiểu lại làm cho hắn có cảm giác bên trong ẩn chứa kinh thiên đại bí mật . Nên
hắn tiện tay lật ra quyển sách, bên trong là một đống văn tự đen lọt vào mắt
hắn khiến Thạch mắt như hoa lên, đầu óc như là choáng váng, thật mẹ nó nhiều
chữ ah, nhưng không hiểu sao lại làm cho hắn có cảm giác muốn đọc, cứ như
vậy từng trang sách bị hắn đọc qua, mà vô thanh vô tức, sau lưng hắn một cái
nhỏ vòng tròn đỏ máu hiện lên, sau đó như xoay tròn rồi biến thành một cái
lốc xoáy máu, hút lại xung quanh hết thảy không khí, như bị nó hấp mạnh vào
trong, mà thân thể Thạch lại dần đỏ đỏ lên, rồi lại từng đạo màu vàng ánh
sáng từ lốc zoáy, vậy mà oanh mạnh xuống thân hắn.
Thạch gấp cuốn sách lại, tren thân ánh sáng vàng lien tục từ vòng xoáy mà
mạnh đánh vào nhười hắn rồi lại bất ra, lại bị hấp thụ từ vòng xoáy rồi lại
đánh vào thân Thạch, khiến hắn không khỏi liếc mắt một cái, rồi thờ ơ thốt
lên “Thôn Thiên Phệ Địa, cái này thần công xem ra liền là của cô gái kia nói
, tặng ta một bản công pháp này xem ra chất chơi, nếu gặp lại phải hảo hảo tạ
ơn 1 trận ah “

Sau đó Thạch liền nhắm mắt lại, trong miệng lại đọc lên khẩu quyết, không
khỏi cười .


Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #4