Diệp Gia Tên Mập


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

Đập vào mắt hắn liền là rất nhiều, thật sự rất nhiều người, che kín cả cái
ngõ đầu hẻm, còn tên Khái Dám lúc này đã nhanh chân len lỏi mà biến mất trong
đám người, Thạch không khỏi cảm khái, vì tên này đi nhanh quá đi.

Rồi hắn nhìn về phía trước đám người, không khỏi quay lên xuống nhìn ra một
lần, chỉ thấy hàng người xếp thành hàng dài, có lẻ là từ cổng thành xuống
tới giữa đường lớn này đi.

Trong lòng hắn lại xuất hiện một bất ngờ nho nhỏ, nhưng nhanh chóng bị lấp đi
, cái này chắc có đại sự gì đây, lòng tò mò nỏi lên, Thạch không ngại ngùng
, chân cũng nhanh nhẹn di chuyển về phía trước, len qua, lách lại, rốt cuộc
hắn cũng chảy vào được dòng người, đôi khi hắn còn bị xô qua lại xém té, chỉ
thấy như không người để ý lấy tiểu hài từ, mà cứ chen lấn, cố gắng đứng cao
qua lại, để nhìn ra phía trước.

Nhìn phía trước toàn người và người ,Ngọc Thạch trề môi một cái, mấy bọn người
này thật là thiếu ý thức, đáng lẻ phải nhường cho hài tử chứ.

Nó mắng thầm, trong tay không biết từ khi nào lại xuất hiện một hòn đá ném
mạnh về phía trước một tên thiếu niên, đang có hành vi xô đẩy lung tung “Bịch
“ âm thanh va chạm vang lên.

Thạch lúc này đang đắc ý, hắn nghĩ tên thanh niên sẻ quay lại xem xét rồi
chửi vả lung tung “Thằng nào Thằng nào tấn côn lảo tử “ như trong mấy bộ tiên
hiệp.

Nhưng lại khiến cho hắn thất vọng, tới mức buồn bực, muốn lao lại cho tên
kia một đạp, khi hắn chỉ lấy tay đưa ra xoa xoa chỗ đau một chút, rồi lại
tiếp tục chen lấn, mà không hề biết, sau lưng hắn tên nhóc hài tử hai má
phồng lên, tay hung hăng nắm chặt.

Thạch thở phù ra một hơi, không khỏi cảm thấy tốt hơn ,sau đó hắn liền không
bỏ qua, hai tay chấp lại, chân gồng mạnh lên, rồi đạp mạnh xuống đất một
cái, lao mạnh lên phía trước, bất chấp trước mắt là ai, hắn đều lao mạnh
lên một tràng, mà không hề kiêng kỵ.
Trên đường lao Thạch trong lòng không khỏi thầm suy tính, mình lao sao đừng
trúng vào tên đại hán nào cao to, nếu không liền bị hắn một phá ném bay ah.

Nhưng mà vừa nhắc liền đến, Thạch cuối gằm mặt chạy một đường, mà hắn không
ề hay biêt hắn vừa thoát ra khỏi đám người.

Liền va mạnh vào một tấm cương thiết di động” Keng.” Đầu hắn va mạnh vào vật
gì đó tựa như tám sắt, cứng ngắc không thôi, khiến hắn bị đẩy bật té ngữa ra
sau mà ôm đầu, không khỏi buồn bực cảm giác đau đớn liền từ từ ,truyền lên
não hắn, khiến hắn không khỏi hối hận vì đã vô cớ không nhìn đường mà lao lên
.

Nhưng lúc này có than vãn cũng chả làm được gì, Ngọc Thạch, hai tay nhẹ xoa
xoa cái trán, lúc này đã sung ù lên một cục, không cần nhìn hắn cũng biết nó
là cở nào lớn rồi ah, nước mắt hắn không khóc mà tự chảy ròng ròng ra.

Lúc này một cánh tay đưa ra trước mặt hắn, Thạch đang đau củng không khỏi
nhìn cánh tay, sau đó lại ngẩn lên nhìn lấy chủ nhân của cánh tay ,không khỏi
ngạc nhiên, vì người này toàn thân mang lấy áo giáp sắt trên giáp sắt dưới
ánh nắng phản chiếu liền xuất hiện loại hiện tượng chói mắt, khiesn cho mới
nhìn vào không khỏi nheo mắt một chút, liền ngay cả khuôn mặt của người mang
áo giáp, hắn cũng không tháy được, Thạch lại bỏ tầm chú ý của mình vào người
này, mắt không khỏi liếc ra phía sau người kia, chỉ thấy hai hàng người mang
theo này áo giáp đang đứng lại như tượng không hề một chút nhúc nhích, mà
chính giữa hai hàng ng người này lại là một cái kiệu hoa màu hồng phấn, bên
trên thêu lấy rất nhiều hoa văn được bốn đại hán trung niên cao to cường trán
nâng lấy, khiến Thạch tim không khỏi giật thóp.

Phải biết hắn ở Thanh Thanh thành trì này không phải là mười năm hai mươi năm
, cũng không phải quá ít một hai năm chưa tới.

Nhưng hắn chắn chắn một điều cả Thanh Thanh thành trì này liền cũng chỉ là một
nhỏ bé thành trì làm sao mà có thể có nhà nào mà thuê quân lính, làm sao mà
có kiệu hoa để đi như thế này.

Nghĩ đến đây khuôn mặt nhỏ bé của hắn lại nhăn lại, nhìn kỹ lại một lần nữa ,
xác định mình không có hoa mắt mới thôi.
Mà ngay lúc này, trong kiệu hoa màu hồng phấn, khẽ truyền đến một giọng nói
khan khan, nghe qua cũng có thể đoán ra đây là một vị tầm ba đến bốn mươi tuổi
nam giới.

“Làm sao mà dừng lại, đi mau, bọn thường dân này thì có gì, cứ nắm cổ lôi
qua một bên rồi tiếp tục thi hành công việc của ngươi đi .” Trong giọng nói
mang theo vẻ khinh thường, cùng bực mình, khiến bên ngoài người nghe không
khỏi bực mình, nhưng lại không ai dám phản bác, đây là người Diệp gia đó ,
nghe nói là một trong những gia tộc thuộc hạng cao cấp trên này Thổ Linh Quốc
ah.

Nhưng Thạch lại khác, nghe xong câu này, hắn không nhịn được mà nói ra ,
“Thối lắm ah “

Vừa nghe thấy câu này xuất ra, không ít người đều chăm chú nhìn về phía kia ,
nơi đó đứa bé vậy mà lại nói ra, khiến trong lòng nhiều người thầm mắng đứa
bé đó ngu ngốc, kể cả tên Khá Dám đang đứng trên dường trong đám người nhìn
trên đất tằng bạn, không khỏi lúc đầu khi hắn té cho là tên này hậu đậu ,
nhưng lúc này nghe hắn thốt ra cũng là một mặt tái mét, thậm chí trong đầu nó
thằng bạn của mình hiện tại có hải là bị ngu không.

Thạch lúc này cũng là tái mét mặt, hắn lúc nãy chả qua là nghĩ trong đầu mà
thôi, nào có muốn thốt ra ngoài ah, bây giờ thầm nghĩ lại cũng là một trận
lo lắng, cái này liền biết tên này quyền cao chức trọng, mà vừa rồi hắn mắng
chửi vậy không phải là đắc tội ah, mà qua tiểu thuyết hắn đều biết tu chân
giới là nơi mà cá lớn nuốt cá bé, phong tranh huyết vụ, vạn phần tàn ác.

Cái này nếu thật vậy không phải tên uyền cao chức trọng kia liền bực mình ,
sai người chém một chém, mạng nhỏ của mình iền ô hô a ha không.

Đang không biết ứng đối làm sao, cho phải khi vừa thốt ra câu kia, bất ngờ
trong kiệu hoa, chiếc màn phủ bên ngoài được vén lên, lộ ra một khuôn mặt
mập béo, hắn tên này liền là nhìn qua mười phần lười biếng.

Hắn vừa ló mặt ra bên ngoài không khỏi có nhiều lời nghi hoặc.

“Đây là Dệp đại nhân đi .”
“Ta nghe nói Diệp gia gia chủ vốn không mập mà là một thân thể cường tráng ,
thế nào lại như vầy đây .”

“….”

Thấy trên kiệu hoa người vừa ló mặt ra, liền đám cự hán nhẹ nhàng hạ xuống
kiệu nâng tay cầm.

Khi kiệu hoa an toàn hạ xuống, trên kiệu tên mập, lúc này mới hoàn toàn vén
mạnh màn ra, chân bước xuống đất đi ra ngoài.

Thạch nhìn tên này không khỏi đánh giá một lần.

NHìn qua tên này, thân mang hoàng bào, tay cầm lấy trường Kiếm, mặt thì phệ
ra, thân thể tròn trỉnh, nhìn qua có ít nhất chín mươi cân, khiến không chỉ
Thạch mà mọi người dân đều là một trận há mồm, cái này cũng qúa mập đi chứ.

Nhưng lúc này trong kiệu hoa tấm màm sau khi tên mập thả ra vốn đả phủ xuống ,
lúc này lại một lần nữa được vén lên.

Khiến bên ngoài người không khỏi chú ý đến.
Một cái trắng noãn bàn tay bên trong khẽ vươn ra ngoài, rồi vén lên màn ,
tiếp theo đó một thân ảnh nữ tử xuất hiện, khiến bên ngoài người trong đó kể
cả Thạch tim cũng không khỏi đập nhanh vài lần, thật sự quá đẹp, thật sự quá
đẹp.

Bên trong kiệu, bước ra là một nữ tử, nhìn tầm cũng chỉ là hai mươi mấy tuổi
lớn mà thôi, thân thể mảnh mai, ngũ quan tinh xảo, không thể không thừa
nhận là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương ah.

Nữ tử vừa bước ra, trên thân bộ áo xanh lục nhàn nhạt liền đúng diệp, đón
lấy một đợt gió mà khẽ phất lên.

Thạch lúc này tuy để ý nữ tử này, có thể nói là si mê, nhưng hắn không khỏi
liếc qua bên cạnh nàng.
Trong tay trắng của nữ cũng có một cánh tay nhỏ bé, nếu tên nào không bị mù
đều có thể nhìn thấy, bên cạnh nàng, một tiểu nữ hài ,thânh mang váy xòe màu
hồng, một tay được của mình tỷ tỷ nắm, còn một tay trắng tinh khẽ xoa xoa
lấy vạt áo bên dưới.

Thạch mắt lúc này không khỏi nhiếu lại, nử hài này nhìn qua cũng chỉ ngang
tủi hắn, khuôn mặt mười phần đáng yêu, cử chỉ hành động không thể không nói
mười phần thẹn thùng, khiến cho hắn tim lúc này đập còn phải dữ dội.

Nhưng phá tan sự mơ mộng của Thạch, giọng nói khàn khàn của tên mập lại đến ,
không khỏi khiến hắn đầu óc hai mươi tuổi suy nghĩ lung tung bị kéo lại đời
thực, lo sợ tới run rẩy.

"Tạp chủng, ngươi vừa mới nói gì? ." Tên mập khuôn mặt tức giận, như là nhìn
thấy đại địch, dù gì hắn cũng là một vị lớn trưởng lão trong Diệp gia cái này
gia tộc, giờ lại bị một tên nho nhỏ tạp chủng nói ngược lại lời mình, thế
nào lại không tức giận đây, nghĩ đến đây hắn không khỏi nhìn trước mắt tên
tiểu tử này, mà tức giận liếc mắt khinh thường.

Thạch lúc này cũng là một trận lớn hốt hoảng, nhìn trước mắt tên mập lão
trung niên, không biết phải là sao để êm đềm, nếu như hắn không nói ra thì
đảm bảo tên mập này sẻ không buông tha cho mình, nhưng nếu lại nói đúng lúc
nãy, hắn cũng sẻ giết mình, nghĩ đến đây sau lưng Thạch không khỏi toát ra
một lượt mồ hôi lạnh mà nhìn đối phương, sau một lúc đắn đo vài giây, Thạch
như đã có quyết định, cắn chặt răng ,Thạch nhìn qua tên mập, mà lúc này người
dân cũng đang nhìn hắn, không khỏi lo lắng, vì đa số dân trong làng đều biết
hoàn cảnh của tên nhóc này, cha mẹ nó thì lại bị tông môn to lớn bắt đi làm
khổ sai, đến nay sống hay chết đều là ẩn số, đứa bé lại là mô côi, vốn có
một người nuôi nó, nhưng sau đó liền không được nữa đành phải đi làm hầu gái
trong một gia đình phú hộ Thiền Tọa Thiên thành, nghĩ đến đây người dân không
khỏi thương sót.

Nhưng cũng không ai lên tiếng ,chỉ nhìn tên nhóc với ánh mắt thương hại, ai
mà dám động vào tên mập phệ này, phải biết hắn có thể ngồi kiệu hoa, binh
lính cũng là Phàm nhân tầng chín sức lực bảo vệ ah, nếu mà không may chọc
giận liền chỉ một tên mang áo giáp kia cũng đủ chém cả nhà họ.
Tuvi tu luyện, khi con người mới sinh ra, thân thể có thể mạnh có thể ốm yếu
, cũng có thể chết yểu, mỗi mạng con người vừa sinh ra đều được xem là đã tu
luyện, vì thế liền phàm nhân cũng có lấy tu vị chia ra Phàm Nhân cấp bậc ,
cũng là có lấy chín tầng, nếu ai may mắn thì có thể phục dụng Tẩy Tủy Đan ,
đến tẩy gân thông mạch dịch cốt, nếu đả thông được kinh mạch mà tiến tới đan
điền, thì người đó đã bước vào Luyện khí tầng một, cũng có nghĩa là nửa bước
bước vào con đường tu tiên, nói thì dễ muốn vào Luyện Khí kỳ tuy là không có
yêu cầu khắc khe, vì khi sinh ra không bắt buộc phải Phàm Nhân tầng chín mới
có thể đột phá, mà chỉ cần bất cứ tầng nào cũng được và một viên Tẩy Tủy đan
là có thể tiến hành đột phá, tỷ lệ thành dường như tới năm mươi phần trăm,
nhưng khi phục dụng Tẩy Tủy đan, đều có không ít người không thể đột phá
thành công, cho dù là hai viên, khi phục dụng cơ thể liền nhận lấy lớn đau
đớn mà con người căn bản không hề có khả năng tiếp nhận, khiến cho nhiều
người không chiệu nổi thống khổ mà chết đi, hoặc vừa được nửa đường liền mất
điều khiển đánh loạn liên tục tinh lực của đan dược khiến cho thân thể không
uẩn nhưỡng được, còn có người tuy thành công nhưng lại là điên điên khùng
khùng, dường như trong một trăm người phục dụng tẩy tủy đan, chỉ có gần năm
mươi lăm người có thể thành công tấn cấp lên Luyện khí kỳ .


Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #3