Diệp Gia


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

Bên bờ sông nhỏ, nơi vài đứa bé nô đùa lấy, những đứa bé đùa giởn, tay đập
mạnh xuống nước, rồi hất vào nhau, thân đứa nào đứa nấy ướt sủng, tất nhiên
bọn chúng chỉ là nô đùa gần bờ.

Cách đám này một khoảng xa, một nam hài tử nhìn ra có vẻ năm sáu tuổi gì đó ,
thân thể nhỏ nhắn, toàn thân hắn ngập hết trong nước ,khuôn mặt chỉ là bình
thường chứ không được dễ thương, hoặc là đẹp đẽ như các đứ bé khác, đôi mắt
hắn nhìn thẳng về phía đám nhóc, không nói một lời, lạnh lùng kì kọ thân thể
của mình, bất ngờ trong mắt hắn lúc này như léo lên tinh mang.

Tay hắn như tên lao mạnh xuống nước, khiến một bên mặt của hắn cũng là bị
ngập xuống theo, nhưng trên mặt nó lúc này không khỏi cười tươi.

Rồi nó nâng từ từ cánh tay của mình lên, nước từ trên tay hắn chảy dần xuống
, lộ ra bên trong một đầu con cá lớn hơn gấp đôi bàn tay nhỏ nhắn của tên này
, hai ngón tay của tên nhóc vậy mà cắm mặnh vào sâu trong mang cá, chắc chắn
mười phần.

Tên nhóc ngại ngùng nói :" Aizzzzzz ya .... tội lổi, tội lổi ah ..... ta muốn
thả ngươi đi ah ." tên nhóc tay ngoằn nghèo lại lần nữa lún sâu trong nước.

Con cá như nghe hiểu, không khỏi mừng rở vẩy mạnh đuôi chạy, đi.

Nhưng nó cố thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi cánh tay nhỏ kia, hai cái
mang của nó vẫn bị kẹp chặt lấy, lúc này con mắt của nó chỉ len lén nhìn về
phía trên trong khi đuôi vẫn không ngừng ngọ nguậy, nhưng sau khi nhìn, còn
cá liền đuôi cũng là cứng ngắc lại, miệng há to ra.

Chỉ thấy trên mặt nước tên nhóc vậy mà đưa nửa cái đầu vào trong sông, đôi
mắt cũng là mở to nhìn con cá, như quan sát sinh vật lạ, xong hắn liền một
mặt gian xảo, miệng nhếch lên, cho theo một tia lại một tia nước lăn lội qua
môi, hắn ngẩn mặt nâng lên con cá một lần nữa thoát khỏi mặt nước, nói.

"Nhưng ta thật là đói bụng quá đi ah, ngàn vạn cho ta xin chút thịt đi ,
ngươi thấy ta là hài tử không ah ." nói xong hắn không khỏi liếm qua môi mình
một cái.

Con cá đuôi vốn đang cứng ngắc, lúc này lại tiếp tục vẩy mạnh, thân thể cũng
theo giật phăng lên.
Con cá thầm mắng, cái này liền hài tử mẹ gì, liền quái vật còn hơn, thân
thể nhỏ nhắn mà tay lực lượng cũng muốn lớn ah.

"Thạch, lên ..... ở dưới làm gì đó lâu quá ." Trên bờ lúc này một bóng hài tử
, mang trên thân một bộ y phục màu bàng bạc đã mờ màu, chạy ra nhìn dưới nước
, tấm lưng nhỏ của thằng bạn, gọi to.

Dưới nước tên nhóc đang vui vẻ, nghe tiếng gào to, giật nảy mình tay không
khỏi lỏng ra vài phần, khiến con cá đang vùng vẩy được lợi thoát ra khỏi ,
lao mạnh xuống nước, tên nhóc liền khuôn mặt lại là méo mó cay cú, quay lại
nhìn trên bờ thằng phá đám, mắng thầm.

"Mẹ tên này chuyên phá đám, đậu xanh, quen tên này liền là tốt hay xấu ." Nó
nghĩ xong, nhưng khuôn mặt thì vẫn tươi cười, đi gần vào bờ rồi leo lên ,
lấy đã để gần đó y phục, nói y phục nhưng chả qua lền là một bộ quầ áo may vá
nhiều chỗ, rách rưới, bạc màu mà thôi, khoác vào sau đó liền nhìn tên bạn ,
chân không nhanh không chậm đi qua.

"Tắm không cũng lâu, lên đi chơi ...."

Tên nhóc này nhìn thấy tên kia đi lên, cũng không khỏi cười trừ một tiếng ,
tay lục vào bên trong ngực, lôi ra một cái bọc giấy, ném qua cho bạn của
mình.

Thạch nhìn trên tay bọ giấy mà hắn vừa mới chụp lại xong, bên trong bọc giấy
vẫn còn ấm ấm, không khỏi cười, tay xoa xoa, nói :

"Có ý tứ rất tốt, liền phá đám chuyện của ta, nhưng lại đem tới món ngon
khác, được lần này tạm bỏ qua cho ngươi ." Thạch cười tươi rói nói, có nhìn
ra sao đi nữa thì điệu cười này vẫn không giống hài tử sáu tuổi cho lắm.

Cái này cũng là đơn giản thôi, thể xác sáu tuổi, linh hồn hai mươi mấy tuổi
, cái này liền vui vẻ đi, Đinh Ngọc Thạch, hắn liền từ bên trái đất xuyên
qua bên này đi.

Xuyên qua bên này hắn liền mới khôi phục hết trí nhớ gần đây mà thôi.

Nơi này hắn ở là Thanh Thanh thành trì bên trong, diện tích cũng coi là thuộc
hạng trung trên Linh giới, mấy cái này không quan trọng, quan trọng là hắn
nghe quanh nhà mình hàng xóm nói rằng, khi đó hắn thân thể nhỏ bé ở riêng
trong một căn nhà nhỏ, người dân nghe tiếng khóc của hắn mà tiến qua tìm kiếm
, rốt cuộc tìm thấy hắn, họ chuyển qua điều tra thì mới biết hắn là con đầu
lòng của một đôi vợ chồng trẻ trong thành, đôi vợ chồng ấy lại bỏ hắn lại một
mình trong nhà mà bỏ đi đâu đó, dân tình không biết làm sao, đành kêu lấy
một cô gái trẻ nuôi tạm hắn, vốn vài năm đầu chả có gì bất thường, tên nhóc
đó vẫn cứ vậy lớn bình thường.

Nhưng kể từ năm hắn lên ba tuổi, tên nhóc lại là kì lạ dần lên, tính cách
của hắn bộc lộ ra tinh ranh hơn những đứa cùng lứa tuổi, đôi khi còn có biểu
hiện lạ là ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, người dân chỉ cho là nó giởn, nhưng
sau đó, ba năm nữa biểu hiện đó càng mãnh liệt hơn, cuối cùng vài ngày trước
từ trí nhớ, mà tên Đinh Ngọc Thạch nhà ta hồi sinh trở về với thân thể sáu
tuổi.

Nói cách khác linh hồn tên Thạch hoàn toàn thức tỉnh trở về, nên cả hai bên
kí ức đều là của hắn, thì tất nhiên hắn biết rỏ chứ.

Cả về thế giới này hắn cũng chỉ mới biết là thế giới tu chân gần đây mà thôi ,
với đầu óc hơn hai mươi tuổi, tất nhiên hắn hiểu điều ước của mình thành sự
thật ah, cái đó liền để sau nói, hiện tại trước mắt hắn tên nhóc này liền là
bạn thân từ lúc bé của hắn, Vũ Khái Dám, tên khá kì cục, nhưng tính là vẫn
là người bạn rất tốt.

"Ăn mau đi ... rồi đi chơi " Khái Dám nhìn Thạch đang mở ra bao giấy, không
khỏi dục lẹ nói.

Thạch cười hehe càng làm chậm hơn, như là dừng lại, hỏi.

"Hắc Hắc, cần gì phải mau cứ từ từ ăn, có gì phải vội ." Thạch ngoài miệng
cười, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Tên này hôm nay đầu óc liền bệnh sao mọi hôm nếu đem đồ ăn cho hắn, thì cũng
là bảo ăn từ từ kẻo nghẹn, nay thế nào lại hối hắn ăn nhanh đây.
Nhìn vẻ mặt vội vả của tên ngày Thạch không khỏi cũng tò mò mà.

Vốn đang vội vả Khái Dám, nghe Thạch hỏi nó không khỏi vẻ mặt ngưng trọng ,
hét lớn vào mặt Thạch.
"Ăn Lẹ .... Mau Là Không Kiệp ."

Nhìn vẻ mặt tên này, Thạch thấy cũng tội dù gì mình cũng hai mươi mấy tuổi
đầu, thôi thì nhường nó chút.

Thạch tay hoạt động nhanh hơn, xé ra bọc giấy lộ ra bên trong trắng tinh một
quả bán hình tròn mềm mại, bên trên mặt tròn còn có lấy một chấm màu hồng
hồng.

"Nhũ hoa ..... á ta nhầm bánh bao " Thạch nhìn trong tay cái bánh bao, không
khỏi bất ngờ la.

Nhưng sau đó liền không khách khí nhét cái bánh vào miệng nhai nhanh.

Một lúc sau cái bánh đã hoàn toàn ngoan ngoãn nằm trong bụng Thạch, hắn không
khỏi hài lòng một tay xoa bụng cười cười, một tay lại vuốt vuốt mũi của mình
.

"ăn xong đi với ta ....." Khái Dám nhìn Thạch vội vàng hối hả, mắng thầm
trong lòng, mẹ tên này ăn cũng lâu, nhưng rỏ ràng tên Khái Dám này hoàn toàn
biết mình có hơi quá lố.

Tay hắn nhanh chóng nắm lấy vạt áo của Thạch mà kéo đi.

Nhìn Khái Dám vội vả Thạch không khỏi buồn cười, nhưng là vẫn nhịn được, khẽ
đem tay cùi lên ngực rồi cùng tên này gấp rút chạy đi.

Chạy qua hết rừng tre bên cạnh con sông, lộ ra trước mắt hai bọn hắn một con
hẻm nhỏ, do hai bên vách nhà đất quay lưng về phía nhau tạo thành, hẻm chỉ
cao tầm hai met rưởi không tới, bề rộng chỉ tầm ba mươi cen-ti-met mà thôi
,nhưng cũng đủ cho một người đi qua theo kiểu cua bò.

Tên Khái Dám không chậm trể nghiêng người qua cho nửa thân mình lọt vào hẻm ,
ssau đó liền nhanh chóng đi vô hẻm để xuyên ra đến con đường lớn.

Thạch cũng chả nói gì, chỉ tò mò mà đi qua theo, phải biết hắn trong tai đã
nghe đến tiếng huyên náo bên kia hẻm nhỏ, có lẽ rất nhiều người ở đó, mà nếu
nhiều người thì chắc chắn là có đại sự gì đó ,nên hắn chân cũng bắt đầu nhanh
dần, đầu óc không ngừng suy nghĩ về đại sự, vốn tuy mang linh hồn hai mươi
tuổi như về thực chất thân thể và đầu não của hắn cũng còn rất trẻ con, với
lại, hắn vừa xuyên qua đây không lâu liền về thế giới này cũng không rỏ mấy.

Len lỏi một lúc lâu, rốt cục Thạch cũng thoát ra khỏi hẻm nhỏ .


Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #2