Phần Đệm


Người đăng: ๖ۣۜNgọc❦๖ۣۜThạ☪h⊹⊱

"Xẹt Xẹt .....Xẹt Xẹt ...." Âm thanh điện cao thế rò rỉ chết người khẽ từ trên
các dây điện rò rỉ ra, thỉnh thoảng ..., còn có một vài tia sáng xanh nhẹ sẹt
ra khỏi bọc cách điện.

Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi, các đám mây đen như không muốn cho mặt trăng ló
dạng ra ngoài, giọt mưa lăn tăng rơi trên mặt đường nhựa lớn, va vào các tán
lá cây to bên ven đường, tạo thành âm thanh "Xào ,.....Xào " khiến người ta
vừa nghe liền cảm thấy trong lòng một cổ cảm giác lạ khó hiểu, những ánh diện
đường như lung linh mờ ảo hơn, ánh vàng của điện chiếu thẳng xuống mặt đất ,
những giọt mưa rơi mạnh xuống đường nhựa, rồi như vở tung tóe văng mạnh ra
thành nhiều viên nhỏ giọt nước, óng ánh vàng ,lung linh mười phần thưởng thức
, khung cảnh những giọt mưa va xuống đất rồi mạnh mẻ vở ra lại hình thành tia
nhỏ ánh sáng vàng, khung cảnh con đường lúc này như là một bức tranh lãng
mạng.

"Bụp ..." Phá tan âm thanh va chạm của nước mưa, một tiếng chân dậm mạnh
xuống đất, không là bước chân não nề.

Phía đối diện bên kia con đường thẳng, nhấp nhô lên một bóng đen, thân thể
bóng đen đi loạng choạng như sắp ngã, bước thêm vài bước, nó ngã mạnh xuống
đất một cái.

Rồi như buồn đời, bóng đen nằm trên đất gào to :

"Lão thiên, có giỏi liền cho ta qua thế giới tu chân, với một môn gì đó công
pháp đi, ta Đinh Ngọc Thạch liền cha mẹ cũng không còn từ nhỏ, nhà liền chỉ
còn mỗi ta với cô đơn, hừ liền người ta thầm thích nữ tử cũng là phủ phàng từ
chối, sỉ nhục ta .....hừ ... hừ .... ta liền còn gì nữa lão vừa lòng chưa ,
công danh, nghề nghiệp, liền ta kiếm ăn còn không đủ Lão Thiên ngươi còn
muốn chơi ta, Sáu mươi triệu đồng ta khổ cực tích góp, liền ngươi cũng làm
sao mà bị người cướp đi .... ĐM lão ."

Gào to đau đớn, tên thanh niên lật ngửa người ra mắt nhìn lên trời, nước mưa
từng hạt từng hạt nặng trĩu va trên mặt hắn, cực kì đau rát, nhưng hình như
hắn không để ý, mọi chuyện hắn cũng không muốn nhớ lại, nhưng mỗi khi nhớ
lại đều buồn tủi, mà muốn chuyển qua thế giới song song khác để sinh sống ,
hắn thầm khẽ mong mình như các nhân vật chính của tiểu thuyết, xuyên qua thế
giới khác rồi kẻ có hệ thống, kẻ có lão già chỉ điểm, và sau này đều thành
thần thoại.

Nằm nhìn trời, không biết từ lúc nào mà đôi mắt hắn khép lại, chặt thật chặt
, tay chân hắn cứng đơ, và giấc ngủ được ru vào đầu hắn, có lẻ thể xác này
liền không bao giờ hoạt động lại một lần nào nữa.

"..... tích ...tách .....tích tách " Âm thanh lạ vang lên quanh tai Ngọc Thạch
.

Khe khẻ mở lại mắt, Ngọc Thạch hắn muốn đưa tay lên dụi mắt như thói quen.

Nhưng một cảm giác nặng trĩu, cứng ngắc, ở trên tay truyền lại cho hắn, bất
ngờ hắn mở to mắt ra nhìn qua bên tay phải của mình, đập vào mắt hắn liền là
một tầng lại một tầng xích sắt khóa chặt tay hắn lại.

"cái gì vậy nè ."
Ngọc Thạch thắc mắc, hỏi trong đầu, liền không phải lúc này hắn ở ngoài đười
sao, không thì chẳng nhẽ lại bị ai bắt.

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung "Tỉnh ah ...." Một giọng nói nhẹ vang lên
bên tai hắn.

"Tỉnh ....." Thạch ngửa đầu nhìn thẳng về phía trước, một nữ nhi xinh đẹp ,
ừm liền nữ nhi xinh đẹp đi, làm da trắng mềm, mái tóc đen dài kéo thẳng đến
lưng, ngũ quan cân đối, đầu đội vòng hoa, tay nâng một giỏ hoa Hồng.

Nhìn vào không tự chủ được cũng khiến tim hắn khẻ đập nhanh vài lần.

"Cô là ....." Tuy có chút hồi hộp, nhưng hắn chắc chắn chưa gặp nữ tử này lần
nào, dù chỉ một lần cũng chưa, thắc mắc của hắn là tại sao cô gái ăn mặc có
chút cổ trang, chẳng lẽ liền là phim trường bên trong đi, mà mình hình như
không có diễn phim đi.

"Là thượng đế ." Cô gái trước mắt tươi cười nói lại với Thạch.

"Cái gì ..... cô cứ giỏi đùa ...." Thạch nhìn điệu bộ của cô, không khỏi cười
ha hả nói lại, nhưng trong lòng vẫn có chút hoang mang, không lẻ liền thật
bị chết ah.

"Tin không tùy ngươi, nhưng ta nói trước, ngươi chết rồi ." Cô gái lúc này
cũng nhận ra Thạch không tin, đành dừng cười tươi vẻ mặt nhìn qua hắn.

"Ta chết ... thế đếu nào ,... làm sao chết ." Thạch tái xanh mặt, nói hắn
không tin cô cũng phải, nhưng đã thiếu gì chuyện ly kỳ xảy ra trong các bộ
tiểu thuyết.

"Được rồi không phải hỏi ..... ngươi ta giúp ngươi toại nguyện ... qua một thế
giới tu chân, với một bộ công pháp huyền thoại vậy ... mà còn có phần quà
tặng kèm nữa, đó liền là một bản sao của ta đi ."Cô gái lúc này cười to tay
phất mạnh một cái.

"???"Thạch ngáo ngơ nhìn cô, cái mẹ này tối qua hắn có nói thiệc nhưng xuyên
qua thật à.

Nhưng chưa kiệp xác minh gì thì vụt một cái đầu óc hắn quay cuồng, như bị
quay tròn lấy, thân thể hắn có cảm giác bị đè nén lại, sau đó hắn liền ngất
đi.

"Nên nhớ nơi ngươi tới là Linh Giới, tu chân thấp kém bên trong vi diện một
trong nhé."Thạch lúc này hóa thành một đốm màu đỏ bóng sáng mà lao thẳng đi ,
cô gái không khỏi nói thêm một câu.

"Úi quên đưa đồ cho hắn .... này chờ đã, Thôn Thiên Phệ Địa, cái này Thần
công cầm theo ."
Nhìn đốm sáng nhỏ đã bay xa, cô gái tay lục lọi trong giỏ sách của mình, sau
đó liền lấy ra một quyển màu nâu sách, ném mạnh về phía tia sáng bay đi.

Làm xong mọi việc, trên khuôn mặt cô ta lúc này cười tươi, tay giỏ hoa vậy
mà bị cô ta phất một cái liền hóa thành một thanh dài chi kiếm, chi kiếm dài
gần một mét hai ước chừng.

Thân kiếm sáng tinh, mỏng dính, nhưng bên trên lại diêu khắc lấy một ấn ký
hình Phượng Hoàng đỏ, nhìn vào mười phần bức người, chuôi kiếm cũng là mang
theo một đầu hình dáng Phượng Hoàng, trên miệng phương hoàng này vậy mà lại
ngậm lấy một viên thất thải màu sắc ngọc, trên viên ngọc ánh sáng liên tục
chiếu ra xoay quanh tinh tế hình thành bốn sợi dây màu, phân biệt là : Đen ,
Trắng, Đỏ, Tím.

Bất ngờ trong đó, như có tiếng vạn giới oanh minh ,Thần Long gào, hai tia
sáng đen tím như có linh trí, lúc này ngừng xoay quanh viên ngọc, mà bay về
hướng kia.

Cô gái lúc này không còn khoác trên thân bộ áo trắng nữa, mà trên thân mang
lấy một bộ màu hồng tinh tế áo choàng, trên có các đường vận kì lạ, vẻ ngoằn
nghèo bên trên, nhưng nhìn kỹ có thể thấy là một con rồng cùng một con phượng
lúc này đang quấn quýt lấy nhau, tuy chỉ là thêu thùa nhưng nhìn hình ảnh lại
không khỏi cho người ta cảm giác sinh động mười phần.

Cô gái trên đầu đội lấy một món vương niệm, tay nâng thanh kiếm, phía sau
lưng áo choàng không tụ gió mà phất phơ, tóc dài cũng là búi lên cao, mắt
đẹp khẽ động, liếc theo hướng phía dưới.

Trên khéo môi cô, xuất hiện lấy nụ cười, rồi như cơn gió vô ảnh vô tung, cô

tan giữa hư không biến mất.

Linh Giới, một tiếng gầm thét từ trong căn nhà nhỏ vang ra, một người đàn
ông trung niên ôm lấy bên cạnh người phụ nữ, hai người không khỏi cười với
nhau, sau đó liền thiếp đi.
Một tia màu đỏ ánh sáng vụt mạnh từ trên trời lao nhanh xuống, bất ngờ như
không có vật cản gì xâm nhập vào bên trong bụng người phụ nữ, khiến cô khẽ
trở mình ra một cái.

Tiếp theo đó liền là một vật hình vuông có màu nâu lại lao vào bụng cô ta rồi
như vô ẩn vô tung biến mất, lại hai cái tia sáng lao vô bên trong.

Cô gái lại khẽ trở mình ra khỏi tay người đàn ông, sau đó liền tự nhiên tỉnh
dậy, xoa xoa lấy cánh tay, thút thít khóc lấy, nhưng không ai biết cô khóc
vì chuyện gì.

Chỉ có mình cô hiểu rỏ, người đàn ông bên cạnh cô, là chồng, là người cô
yêu thương nhất, nhưng ngày mai, anh ấy lại phải dưới sự ép buộc Thất Thải
tông, cũng phải đi ra chiến trường để chiến đấu, cho dù anh ta cũng mới chỉ
tu vi là Luyện Khí tầng bốn, cô biết đây là một đi không trở lại, nên lòng cứ
như bị cào xé, đau buồn không thôi, như mệt mỏi cô ngủ gục đi lúc nào không
hay.

Để rồi ngày sau chồng cô phải ra đi, cô lại bị ma tộc hành hạ chém giết lấy ,
nhưng trước đó cô liền đã có sẵn một cái truyền kỳ huyết nhục, một cái quấy
động cửu thiên người, một cái bá đạo đại ma thần.

Tác Giả : mong ủng hộ, cần lắm các lời bình luận, và tất nhiên t viết phải
có lổi, xin mọi người thông cảm cho ta, hì hì . và cũng xin nếu ai thấy hay
vứt cho ta đậu, Kim Phiếu nhé .


Mình Ta Xông Pha Thiên Hạ - Chương #1