Lựa Chọn


Người đăng: hanekawa

''Ồ ngược lại đã hồi phục rồi''

Sớm canh tư, Thanh nhi một này ngáp ngủ một tay mở cửa phòng,nàng còn phải đi
đun nước,nấu trà và làm điểm tâm sáng cho tiểu thư đâu.Cả viện tử chỉ có nàng
duy nhất một cái nhà hoàng,thêm tiểu thư và lão quản gia.Người làm công ngược
lại cũng có nhưng sáng ngày mới đến, cũng chỉ làm công việc như quét tước viện
hay đánh xe ngựa cái gì.Sớm như thế ,gà còn chưa gáy sáng,nhìn thấy người nam
nhân đứng ngoài viện nàng tổng tổng có chút ngoài ý muốn.Người này hôm qua còn
một bộ thủy chung ôm giường đâu.

''Cảm ơn Thanh nhi đã chiếu cố ta''Nam nhân quay đầu nói

''Không cần cảm ơn ta, là tiểu thư cứu ngươi.Còn nữa ta cũng không phải cái gì
cô nương.'' Thanh nhi có chút tức giận giậm chân rồi như hòa hoãn xoay người
rời khỏi.Nàng còn có công việc của mình,hơi đâu bồi tiếp người này.Người này
cùng tiểu thư rõ ràng không quen,lại cũng chẳng nhìn ra chỗ nào đặc biệt.Đã
thế rõ ràng còn không có tay trái nửa cái phế nhân.Kẻ như thế trong thế giới
này chẳng hiếm lạ gì,giơ một tay là có thể bắt được cả nắm,tiểu thư tại sao
phải cứu hắn.Nàng đối với chuyện này tràn đầy nghi hoặc, cũng đã từng hỏi qua
tiểu thư nhưng không đạt được kết quả gì.

Nam nhân đối với Thanh nhi vẫn là một bộ tràn đầy cảm kích.Hắn một cái không
có trí nhớ nhưng cũng không phải người ngu.Liễu Như là người mang hắn về nhưng
chăm sóc cho hắn tổng không phải là nàng mà là Thanh nhi.Bản thân mang phiền
phức cho người ta có thái độ như vậy cũng là bình thường, hơn nữa còn là một
tiểu cô nương, bài xích người ngoài là chuyện dễ hiểu.Dời đi chủ ý,lại không
tiếp suy nghĩ chuyện này,hít mạng một ngụm khí,chậm rãi cảm thụ một chút không
khí của thế giới này.

Mặt trời Đông thành,viện tử lục tục có người giúp việc tới.Cũng có đối với nam
nhân chào hỏi qua.Về phần thân phận thanh niên nhân này họ cũng có biết, nghe
đồn là do Liễu tiểu thư mang về.Nay thấy người này sinh long hoạt hổ,cũng
thuận tiện qua loa một lần.

''Tiểu hữu khỏe''

Một tiếng nói có phần quen thuộc vang lên bên tai

''Ngài là Ngô quản gia?Ngài khỏe''

Một người tuổi chạc lục tuần,râu dài tóc trắng,lưng hơi còng,đôi mắt hiền từ
hướng về hắn nói.Hắn biết viện tử này ngoài hai người Thanh nhi ra còn có một
người quản gia họ Ngô,cũng chí ngường này đã băng bó cho hắn Ngô quản gia đối
với hắn gật gật đầu rồi rời khỏi Tiểu thư'' Viện tử một phòng,Ngô quản gia một
bên đối với cô gái đang phẩm trà nói. Người này đương nhiên là Liễu Như, hai
người đối chuyện,người ngoài cũng không nghe ra được cái gì.

''Hắn đã có thể đi lại rồi? Vậy việc cứ thế mà làm''

Liễu Như hời hợt ''Ta hiểu'' Ngô quản gia thận trọng đáp

''Tiểu hữu thấy trong người thế nào?''

Ngô quản gia đối với nam nhân người này vẫn là một bộ hòa ái

''Ta đã khỏe hẳn, cảm ơn mọi người thời gian qua đã chiếu cố''

''Thế sau này có ý định gì?Tiểu thư mệnh ta nói cho tiểu hữu.Tiểu hữu có thể
lực chọ ở đây hoặc rời đi.Ở lại thì giống như ta và Thanh nhi vậy,làm việc
trong viện,nghe tiểu thư sai bảo.Chúng ta có thể cung cấp cái ăn cùng nơi
ở,ngoài ra còn có tiền công thêm.Đương nhiên đi hay ở là do tiểu hữu.

Nam nhân đối với lời Ngô quản gia có chút ngoài ý muốn.Bản thân hồi phục,người
ta lại để cho mình tự do lựa chọn.Hắn cũng không sợ họ đối mình mưu đồ gì, chỉ
thấy họ ra tay cứu mình có chút lạ mà thôi.Ngược lại mình trong tay cũng chẳng
có gì để họ mưu đồ cả chính mình mắc nợ bọn họ

''Vậy ta lại làm phiền mọi người''

không bao lâu nam nhân trả lời.Hắn cũng từng có ý muốn rời đi,hắn đối với thế
giới này mong đợi nhưng hắn biết nếu bản thân rời đi thì chẳng bao lâu có thể
sẽ phơi thây một nơi nào đấy và cũng chẳng có vận khí tốt gặp những người như
Liễu Như ra tay cứu giúp.Mong chờ thì mong chờ nhưng hắn đối đối với thế giới
này cũng sợ hãi.Bản năng con người đối với thứ không biết cũng luôn như vậy.

''Tốt, vậy từ nay chúng ta là người một nhà rồi''

Ngô quản gia vui mừng.Đến hắn cái tuổi này chẳng biết bao giờ rời nhân
thế.Liễu,Thanh hai người bọn họ thế nào khi không có hắn chăm sóc.Mà từ nay có
cái trợ thủ,biết đâu sau này có thể thay thế hắn cái người quản gia này.Hắn
đối với ánh mắt nhìn người của mình trước nay vẫn có tự,cùng lắm là thêm chút
khảo nghiệm cái gì.

''Nếu đã một nhà thì tổng phải có tên gọi.Ngươi tự quyết định đi.''

Chuyện thanh niên nhân không có trí nhớ Ngô quản gia cũng có biết cũng không
hoài nghi.Tên cái này cứ để bản thân hắn tự quyết định đi

''Tên?''

Nam nhân có chút định thần suy nghĩ ''Ta ngược lại cái gì cũng không nhớ vậy
cứ gọi là Thạch Tử đi'' ''Ngài có thể gọi ta là Thạch Tử hoặc A Thạch'' Nam
nhân nói


Mệnh Hóa Chư Thiên - Chương #2