Viện Tử Một Tiếng Đàn


Người đăng: hanekawa

Nghiêm thành phía Tây một góc tồn tại nho nhỏ một cái viện tử, thanh thúy một
tiếng đàn từ đây phát ra.Như ở trước mắt như xa chân trời, như hỉ như bi,ái
hoan li hợp.Tiếng tiếng như tiên âm làm cho người không khỏi trầm mê

‘’Ngươi rốt cục tỉnh lại’’

Tiếng đàn dừng lại, viện tử bên trong nghe ra thanh âm người nói là một cô
gái.Mục tiêu là nam nhân đang dựa vào trên giường nhỏ.Nam nhân ước chừng bị
thương tỉnh lại, trên người có bao nhiều băng trắng.Nam tử đại khái có gần một
thước tám chiều cao, khuôn mặt bình thường là loại ném vào đám đông sẽ bị
người bỏ qua như thế.Mặc dù thân thể tính ra khôi ngô nhưng lại toát ra vẻ gầy
gò suy nhược.

Thanh niên đối với cũng không trả lời ,người cũng không có phản ứng

‘’Tai ngươi có bị lãng không?Tiểu thư đang hỏi ngươi đó.Cũng chẳng biết tại
sao tiểu thư lại khổ công cứu ngươi một cái’’

Đứng bên cô gái, toát ra một cái có vẻ non nớt âm thanh, đối với người nam
nhân bạo bạo chất vấn

‘’Thanh Nhi’’ Cô gái đánh đàn mày liễu khẽ nhíu có chút bất mãn
‘’Cảm ơn’’ Lần này nam nhân rút cục phản ứng lên tiếng
Thanh âm non nớt lúc này khẽ ‘’Hừ’’ một tiếng rồi quay ngoắt đầu, một bộ cũng
không thèm để ý

‘’Ngươi là ai, cảm thấy thế nào’’Cô gái đánh đàn đạo
Nam nhân khoát khoát cánh tay phải biểu thị như không có việc gì rồi lại đưa
mắt nhìn bên trái trống không cánh tay có chút cảm giác hư thoát.

‘’Ta cũng không rõ ta là ai, ta đang ở đâu’’ Nam nhân nói

‘’Đây là Bạch Nhật thành, một trong thập nhị đại thành thuộc Yến quốc’’ Cô gái
đáp

‘’Bạch Nhật thành? Còn có Yến quốc? Đây..’’ Nam nhân giọng nói có chút gấp
nhìn kĩ cô gái, lộ ý nhanh nhất muốn từ cô gái giải được nghi vấn của mình rồi
có chút chững lại.Cũng không trách được hắn, bất kì một ai rơi vào trường hợp
của hắn chắc chắn cũng có phản ứng như vậy

Lúc này trước mắt hắn hiện lên hình ảnh một người nữ tử có phần cao gầy, khuôn
mặt nhỏ nhắn môi đỏ mày liễu, vận một bộ y phục cổ trang, toát lên mấy phần
thoát tục khí.Nhưng hắn cũng để ý nhiều đến nó.Cái hấp đẫn hắn là tròng mắt có
phần trắng toát của cô gái.Bạch Nhãn?Không, rõ ràng là cô gái này bị mù

‘’Cô nương mắt của cô..’’

‘’Thanh nhi’’ Cũng không giải đáp nam nhân, cô gái đối với bên cạnh ‘’Thanh
nhi’’ lên tiếng rồi hai tay nâng đàn tranh vào lồng ngực xoay người rời khỏi
viện tử.

Thanh nhi hiểu ý, có phần không tình nguyện với chuyện này nhưng cũng không
dám trái ý cô gái

’Coi như ta mệnh khổ đi, có vấn đề gì cứ hỏi ta’’ Đợi cô gái rời khỏi Thanh
nhi lại quay về phía nam nhân nói

Nam nhân cũng không có bởi vì Thanh nhi khó dễ mình mấy lần mà tỏ thái độ
ngược lại có mấy phần biết ơn.Người ta rõ ràng không thân không quen cái mạng
này đa phần là người ta cứu trở về.Đã phần bản thân không có kí ức ,cái hắn
cần nhất lúc này là đối với thế giới này hiểu rõ càng nhiều càng tốt.Đối với
cái gì cũng không biết, hắn có mấy phần sợ hãi, từ đây cũng không ngần ngại gì
mà đối với Thanh nhi đưa ra câu hỏi

Từ lời Thanh nhi hắn biết thế giới này được gọi là Thánh Liên đại lục ,cái tên
này đã có từ viễn cổ còn vì sao có tên như vậy thì chẳng ai biết, thực chất
cũng chẳng có mấy ai quan tâm.Nơi nay là Bạch Nhật thành thuộc mười hai đại
thành thuộc Yến quốc.Thống trị Yến quốc là Yến quốc hoàng tộc.Yến quốc vô cùng
rộng lớn ,mà như Yến quốc tại Thánh Liên đại lục cũng có ngàn vạn.Thế giới này
tồn tại vô số chủng tộc, nhân tộc chỉ là một trong số đó những tộc khác Nhân
tộc được gọi chung là Dị tộc.Thế giới này võ lực làm đầu, truyền thuyết nghe
đâu còn có Tiên nhân tồn tại bên trên-kẻ thống trị thực sự nắm giữ sức mạnh
hủy thiên diệt địa.Còn thật sự có tồn tại hay không thì những kẻ dưới không
tiếp xúc đến, căn bản không có tư cách biết.ViỆn tử này do LiỄu Như- cô gái
đánh đàn làm chủ, Thanh nhi là nha hoàn ngoài ra còn có quản gia và mấy người
thúc bá làm công trong viện.Còn phần bản thân hắn là do tiểu thư tại ba ngày
trước trên đường ‘’nhặt về’’ đối với việc làm của tiểu thư Thanh nhi cũng tràn
đầy không rõ,cứ quy vào tiểu thư tâm tính thiện lương đi...

‘’Được rồi mệt chết bổn cô nương.Có cháo trên bàn,ngươi cũng có thể tự xoay sở
được rồi đi’’
Thanh nhi có chút thở không ra hơi nói rồi xoay người rời đi,bỏ mặc nam nhân

Nam nhân cũng không tỏ thái độ, nhìn Thanh nhi rời đi lại có chút nghiêng mình
một bộ suy nghĩ tiêu hóa những lời vừa rồi

Sau đó không lâu lại có tiếng đàn đâu đó cất lên.Lúc này nam nhân cũng không
tiếp tục loạn suy nghĩ, lẳng tai nghe ,có mấy phần hưởng thụ hắn đây đối với
cái thế giới tràn đầy không biết này có mấy phần hiếu kì,có ngạc nhiên,có sợ
hãi nhưng càng ẩn là chờ mong...


Mệnh Hóa Chư Thiên - Chương #1