Adamantium Và Cùng Captain Giao Thủ.


Người đăng: sealsou

Ở một khu vực khá xa thanh phố tấp nập đầy tiếng người ồn ào thì nơi đây chỉ
toàn là cỏ xanh bao trùm mọi nơi.

Một mảnh đất rộng lớn bao la này có một ngôi nhà ở đây và phía sau nó là nước
biển cũng là một màu xanh, nhưng khác biệt ở chỗ bãi cỏ màu xanh lục, còn
biển thì màu xanh dương.

Những làn gió đi qua lay động nhưng bãi cỏ tại nên những âm thanh vui tai như
những nàng cỏ đang múa trước gió cùng với nó là tiếng nước biển đánh vào vách
đá dạt dào.
Tạo nên một cảnh đẹp hài hòa hài hòa nơi đây.

-Uuuuuuuuuuuuu.

Chỉ là phá vỡ sự hài hòa này là một âm thanh kỳ lạ phát ra, không lâu sau đó
có nó càng lúc càng gần hơn với nơi đây.

Và không lâu sau chủ nhân của âm thanh đã xuất hiện, một chiếc xe moto máy
đang có người lái tới đây.

Đương nhiên toàn nước Mỹ chỉ cần nhìn người lái xe biết ngay là ai, vì trang
phục người này mặc có thể nói là có 1 không 2 trên đất nước này và nó cũng
chính là biểu tượng của nước Mỹ hiện giờ.

Một trang phục bó màu xanh với trước ngực một ngôi sao màu trắng cùng nó là
một chiếc mũ có chữ A phía trên.

Mà dặc biệt nhất là cái khiên hình tròn đang để trước xe moto máy đó, nó có 4
màu đặc biệt, ở giữa khiên là một ngôi sao trắng và xung quanh nó là màu xanh
dương với lớp vòng ngoài là màu đỏ tiếp đó màu bạc lớp gần ngoài, đến cuối
cùng vẫn là màu đỏ.
Người mà ăn mặc đặc biệt và có cái khiên thế này thì chỉ có là một người.

Captain America.

Biểu tưởng của đất nước Mỹ hiện giờ, cũng là anh hùng của tất cả toàn dân.

Sau lưng Captain là một chiếc balo khá lớn, điểm đáng chú ý nhất của nó là
biểu tưởng trên balo đó, một tia chớp màu trắng được bao bởi vòng tròn nhỏ
màu đen.

-Thật là biết hưởng thụ an bình trước chiến tranh.

Steve lúc này nhìn hoàn cách hài hòa trước mắt này liền vô cùng yêu thích ,
trong lòng chợt có cảm giác thoải mái như về nhà, buông lỏng tinh thần ,
không còn muốn nghĩ về chiến tranh.

Cảm giác như an hưởng tuổi già sau khi chiến tranh kết thúc, đương nhiên đây
là cảm giác nhất thời thoáng qua, dù sao chiến tranh chưa kết thúc, hắn còn
nhiều công việc phải làm, chỉ là hắn nhìn nơi này làm cho bản thân có một suy
nghĩ cho sau này mà thôi.

Nhưng nhớ tới người sống ở đây thật biết hưởng thụ liền cảm thán một tiếng ,
liền phòng tới ngôi nhà ngay trước mặt.

-Cóc cóc cóc… Lâm Vương, tôi đến rồi đây.

Sau khi tới nơi, Steve liền bước xuống xe, đeo lên ba lô và cầm theo cái
khiên vật bất ly thân này, gõ cữa chủ nhà, người mà đang sống hưởng thụ ở
đây, Lâm Vương.

-Tới rồi à, vào đi.

Không lâu sau Lâm Vương liền mở cửa, nhìn thấy balo mà Steve đang đeo thì hai
mắt phát sáng nói.

Sau khi cả hai vào phòng khách, Steve liền lấy balo trên người xuống đưa cho
Lâm Vương.

-Cảm ơn.

Lâm Vương liền cầm lấy nói, ngồi xuống ghế để nó xuống kế bên.

-Không có gì … phải công nhận anh thật biết hưởng thụ.

Steve cũng ngồi xuống ghế đối diện, đột nhiên cảm giác như ngồi trên bông ,
dựa lưng vào một cảm giác không nói nên lời, chợt tỉnh lại nhìn thấy người
đối diện cười như không cười nhín hắn, liền nhún vái nói.

-Để tôi thử nó xem thế nào ?

-…Được … trời ơi lẹ vậy.

Lâm Vương liền nóng lòng muốn thử quần áo, liền cầm nó trên tay quay về phía
hắn nói, sau đó vù một cái biến mất.

Steve nghe hắn nói vậy liền định trả lời, đã không thấy người đâu, nhưng
miệng nói, chỉ là không bao lâu Lâm Vương lại xuất hiện trước mặt hắn với bộ
diện khác biệt làm hắn há hốc nói, dù sao hắn mới vừa nói là Lâm Vương đã
xuất hiện.

Lâm Vương lúc này đang mặc trên người một bộ quần áo bó liền nhau còn có mũ
nữa, một bộ quần áo do hai màu trắng đen giao nhau tạo nên, mũ hai bên có
hai tia chớp, lớp áo nhìn như bằng da vậy, nhưng nếu để ý sẽ biết đó là một
lớp kim loại mỏng phủ lên lớp trên bộ đồ, sơn lên nhìn như bằng da vậy.

Hắn lúc này mặc bộ đồ vào cảm giác thoải mái vô cùng không hề có cảm giác khó
chịu, nhìn rất phong cách và đẹp, hắn vô cùng hài lòng.

Và nó chính là thứ hắn nhờ Steve tìm đến Stark để chế tạo, một bộ quần áo
chịu nhiệt tốt, để hắn có thể dễ dàng hành động hơn.

-Chậc chậc, anh mà mặc độ này ra ngoài cùng tôi chiến đấu thì tốt biết mấy, chúng ta sẽ trở thành tấm gương đẹp cho mọi người.

Steve nhìn hắn ăn mặc như vậy liền tặc lưỡi hai ba cái thầm than một tiếng
cùng với lời dụ dỗ đầy tinh thần yêu nước.

-Vẫn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ tôi vào quân đội à, không phải anh đã có nhóm của mình rồi sao ?

Lâm Vương giở khóc giả cười nhìn hắn.

-Càng nhiều người càng tốt mà với lại năng lực của anh cũng đặc biệt tôi cùng cần mà, nếu anh mà tham gia thì chúng ta giải quyết Hydra chỉ trong nháy mắt.

-Thôi bớt đi, tôi không tham gia đâu, cuộc sống yên bình ngày sau bị phá hủy mất.

-Vậy thôi.

Hắn liền cười một tiếng, bắt đầu dụ dỗ tiếp với hình ảnh tuyệt đẹp của tương
lai va vô cùng chắc chắn, chỉ tiếc gặp Lâm Vương không nói vậy liền, liền
bất đắt dĩ chịu thua.

-Nó được làm từ vật liệu gì chế thành vậy, anh có nói theo những gì tôi diễn tả không đó.

Lâm Vương lúc này vô cùng tò mò về thành phần tạo nên bộ quần áo này.

-Có, Stark bảo bộ quần áo chế từ vải chịu nhiệt tốt và vô cùng thoải mái, phủ bên trên nó là một lớp mỏng kim loai Adama gì đó.

Steve nghe vậy liền gật đầu, nhớ tới lần đó hắn đưa ra trang phục này và nói
những điều cần thiết về nó thì bị Stark nhìn như sinh vật lạ vậy.

-Là Adamantium.

Còn Lâm Vương ho hấp bắt đầu gia tăng một cái nói, trong tim đập vô cùng lợi
hại nói ra.

-Đúng rồi là nó.

Steve thì đâu hay biết gì, nghe hắn nói đúng tên thì liền gật đầu, làm nhịp
tim của Lâm Vương gia tốc lợi hại.

Bởi vì sao ? là vì Adamantium là kim loại bền nhất hành tinh, còn vượt qua cả
Vibranium, vậy mà giờ đây kim loại bền này lại phủ một lớp mỏng lên trang
phục này của hắn, không làm tim hắn gia tốc cũng khó.

-Sao chúng ta không thử năng lực của nhau nhỉ ?

-Ý tưởng không tồi, tôi cùng muốn thử một lần xem cảm giác thế nào.

-Vậy chúng ta ra ngoài thử nào.

Lâm Vương liền niềm vui tăng cao nhìn Steve một cái đưa một sư đề nghị.

Steve liền vô cùng bất ngờ một cái, rồi mỉm cười nói, nghĩ tới năng lực của
hắn trong liền hứng thú muốn thử.

Thế là cả hai cũng nhau bước ra ngoài chuẩn bị thử sức với nhau.

-Bắt đầu.

Cả hai đều mặc tốt trang phục và vũ khí cá nhân của mình xong liền nhìn nhau
một cái cùng nói.

(Mình nếu diễn tả trang phục chưa tốt thì mọi người thông cảm nhé, mới tập
làm tiểu thuyết, cảm ơn =)) )


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #12