Giao Thủ Cùng Bất Ngờ Của Cực Hạn.


Người đăng: sealsou

Cả hai đứng cách một khoảng với nhau.

Steve chuẩn bị tư thế chiến đấu, chiếc khiên cầm chắc trong tay, đôi mắt tập
chung nhìn phía người đối diện.

Lâm Vương hai mắt phát ra tia chớp cũng nhìn như vậy.

Một cơn gió nhẹ đi qua lay động những hàng cỏ xanh và đến khi nó kết thúc ,
lập tức đã có người hành động.

Lâm Vương liền hóa thành tia chớp phóng tới chỗ của Steve đang đứng.

Steve thấy vậy liền nắm chặt nắm đấm khi thấy nó càng gần liền đánh ra 1 quyền
về phía trước, chỉ là tia chớp đó nhẹ lạch qua một cái thì hắn đã cảm nhận
được một cơn đau nhẹ truyền tới từ bên hông.

-Ui da, nhanh thật.

Sau đó chưa kịp phản ứng liền bị vô số quyền rơi lên người, không kịp đứng
vững liền té ngã xuống bãi cỏ, trợn mắt nhìn bầu trời than thở một cái nhảy
đứng người lên, nhìn thấy Lâm Vương cười khiêu khích, liền khó chịu rồi.

-Tiếp tục nhé ?

-Tất nhiên, tôi có thể tiếp tục như thế cả ngày.

Lâm Vương nhìn thấy Captain America đang bất ngờ trước sự tấn công đầy tốc độ
của hắn nên không kịp chuẩn bị, liền cười một cái.

Steve nhìn thấy hắn hỏi như thế, hai mắt hiện ra sự hiếu chiến liền nói câu
bất hủ của mình, không hề thay đổi theo năm tháng.

Lâm Vương nghe thế liền cười lớn một tiếng hóa thành tia chớp đánh tới lần
nữa.

Và họ cứ thế đánh nhau, Steve cứ thế bị tia chớp trắng đánh ngã xuống đất từ
lần này đến lần khác, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ cứ thế đứng lên, nhưng
khi lần thứ 7 tia chớp sắp đánh tới thì bắt ngờ xảy ra, hắn đã nắm được quyền
đó.

-Wow, thật không tin được à.

Lần này đến lượt Lâm Vương bất ngờ một cái, còn chưa đợi hắn khôi phục tinh
thần Steve liền dùng sức khéo tới và đánh ra 1 quyền vào người hắn.

Lâm Vương liền bắn ra ngoài rời xuống đất, kéo dài một đoạn trên bãi cỏ xanh
, gương mặt vẫn hiện ra vẻ không thể tin được.

Phải biết từ khi hắn đạt được tốc độ thế này, liền luôn tự tin trừ phi có
những vật phẩm hoặc boss khó chơi mới làm khó được hắn, ai ngờ mới thử sức
với Steve vài lần liền bị bắt được, hỏi sao hắn không ngạc nhiên cho được ,
liền bị đả kích không nhẹ.

-Làm sao anh làm được ?

-Tôi dựa theo phản xạ mà tự nhiên bắt được, nói đúng hơn là tôi có cảm giác nó sẽ đến, nên liền đưa ra phản ứng chụp tới.

-Ồ.

Sau khi trải qua sự đả kích của bản thân liền khôi phục tinh thần, ngồi dậy
nhìn hắn hỏi với gương bất ngờ.

Steve nghe hắn hỏi vậy cũng khôi phục tinh thần từ sự bắt ngờ của bản thân ,
dù sao chính hắn cũng không ngờ bản thân cũng có thể bắt được tộc độ của Lâm
Vương, vì trước khi quyền đó tới hắn có cảm giác biết trước, nó sẽ xuất
hiện.

Còn Lâm Vương nghe xong liền hiểu ra cái cảm giác đó của Steve, nói đúng hơn
là nó thích nghi hoàn cảnh, bản năng của con người được kích phát mà ra.

Nói rõ hơn là khi con người đi vào hoàn cảnh nào đó, từ từ não bộ sẽ xử lý để
cơ thể có thích nghi với nó, lập tức sẽ đưa ra những phản ứng mà ngay cả bản
thân không ngờ tới, nó như phản xạ tự nhiên.

-Được vậy, mới thú vị.

Trải qua sự bất ngờ này Lâm Vương hai mắt cũng hiện ra hiếu chiến, dù sao hắn
cũng chưa từng bị hạ khi dùng tới siêu năng lực thế này, một cảm giác khác
trong lòng hiện ra, vô cùng vui vẻ nói.

Theo thời gian hai người đánh nhau, Steve từ một lần đã chuyển thành hai rồi
thành ba lần, cứ thế suy ra thời gian Steve nắm bắt bằng phản ứng của mình
càng nhanh.

Lâm Vương thấy tốc độ đã không còn tác dụng như lúc trước nữa, liền chuyển
sang chân, quả nhiên Steve không kịp phản ứng liền ngả xuống mặt đất, thế là
hắn đã sử dụng nhiều cách khác nhau để làm Steve ngã xuống.

Steve đương nhiên lúc đầu còn bỡ ngỡ trước những sự tấn công đầy hướng khác
nhau của hắn, nhưng theo thời gian cũng dần thích ứng được, liền phản đòn
về.

Hai người lại tiếp tục, người này ngã người kia ngã, cứ thế mà đánh, mà nhờ
như vậy cả hai đã phát hiện những khả năng khác của bản thân liền sử dụng với
nhau đả cải thiện sức mạnh của bản thân.

Lâm Vương thì cải thiện cách sử dụng tốc độ hơn, ra quyền đúng lúc, nhanh
hay chậm, và luôn phải học cách tính khả năng ra đòn trước người khác 1 bước.

Còn Steve thì học cách phản xạ nhanh hơn và thích nghi với hoàn cảnh, dù sao
chỉ có mỗi hắn là bom huyết thanh chiến sĩ, còn lại những người khác đều có
năng lực mạnh hơn, nhưng đều coi hắn làm đội trưởng.

Vì sao, vì họ nể hắn là anh hùng cứu đất nước, còn là người phấn đầu vì đất
nước về người dân, cuối cùng chính là kinh nghiệm chiến đấu đều cao hơn bất
cứ ai.

Nếu so về năng lực Steve chỉ xếp hạng gần chung mà thôi, còn nếu xếp hạng về
thực chiến thì gần top 20 đứng đầu, dù sao tự thân nổ lực đánh với những kẻ
thù mạnh, còn những người khác năng lực phát triển theo từng ngày.

Thậm chí là Ironman, không có siêu năng lực, cũng không có Huyết thanh gì
hết, chỉ có máy móc mà thôi, nhưng về sau áo giáp càng phát triển càng mạnh
, thậm chí một cái so với một cái mạnh hơn.

Nhưng dù vậy Ironman vậy luôn nể Steve về khả năng tự phát triển của bản thân
, dù được Huyết Thanh nhưng cũng chỉ vượt qua người bình thường và các siêu
năng lực yếu thôi, còn là dựa vào tự thân mà đánh.

Chính vì thế Lâm Vương càng đánh mới càng thấy độ đáng sợ của Captain America
, đây điển hình là người càng đánh càng mạnh, lấy chiến phát triển tự thân.

-Mệt chưa ?

-Còn anh ?

-Vẫn khỏe như trâu.

-Vậy chúng ta tiếp tục.

Lâm Vương lúc này người vô cùng mệt mỏi vì tinh thần và sự đau nhức của cơ thể
, phải nói đây là lần đầu tiên, hắn mệt đến thế này, nhìn phía Captain cũng
như hắn hỏi.
Steve hai tay chống đầu gối thở ra thở vào một hơi liền hỏi ngược lại.

Lâm Vương liền cạy mạnh nói.

Steve liền cưới một tiếng vô cùng khoái chí, dù sao đây lần đầu tiên hắn cảm
giác đánh nhau mà vui thế này.

Thế là người kia lại tiếp tục biến thành tia chớp phòng về phía Steve để đánh
, ngay khi Steve phản xạ ngay phía trước, thì bất ngờ ăn một quyền vào mặt
ngã xuống đất.

Vì sao ư, là vì Lâm Vương đã làm động tác giả, chính là lúc hắn định đánh
phía trước Steve để hắn đưa ra phản ứng liền ngừng lại một lát, liền đổi
hướng đánh, nên Steve liền dính đòn.

-Thôi thua, mệt rồi.

-Hahaha, tôi cũng đến giới hạn.

Lần này Steve đưa tay lên chịu thua, đưa tay gỡ chiếc mũ trên đầu ra ném qua
một bên, nằm đó nhắm mắt hít thở nghỉ ngơi.

Lâm Vương thấy hắn chịu thua liền cười một tiếng, hai tay chống đầu gối nói ,
chỉ là vừa buôn lỏng một cái, hơi chống mặt liền ngã ngồi xuống đất nghỉ ngơi
vì cuộc chiến.

Lúc này cả hai đều ngồi nghỉ cảm nhân cơn gió đi qua.

Sau khi trải qua cuộc chiến, cả hai quay về ngôi nhà bé nhỏ nghỉ ngơi hồi sức
và cảm tưởng lại lúc chiến đầu hồi nãy, vô cùng hài lòng, dù sao một người
dần thân nuôi chiến, một người học được dùng trí lập kế chiền đầu, nên cả
hai tất nhiên hài lòng rồi.

-Chúc cuộc chiến giành được thắng lợi và chúc lần sau gặp lại tìm được bạn nhảy thích hợp.

-Ơ … anh biết à.

-Kakaka.

-Thôi được rồi, tạm biệt.

-Tạm biệt.

Trải 1 tiếng nghỉ ngơi, Steve cũng chào tạm biết Lâm Vương để quay về quân
đội cho cuộc chiến của ngày mai.

Lâm Vương nhìn hắn ngồi trên chiếc xe máy chuẩn bị phóng đi liền chúc một câu
tốt lành cũng với đó là một câu làm cho hắn phải bắt ngờ.

Steve nghe câu đầu liền vô cùng vui vẻ định nói, thì nghe câu sau liền hoàn
toàn ngạc nhiên, đây là bí mật nhỏ của hắn, không ngờ bị nói ra không ngạc
nhiên cũng lạ.

Gặp hắn cười từ chối cho ý kiến chỉ còn cách nhún vai tạm biệt.

Thế là cả hai chào tạm biệt nhau.

-Đúng nghĩa anh hùng vì nước quên thân vì dân phục vụ.

Lâm Vương nhìn theo bóng người có cái khiên trên lưng đang chạy xe moto máy
kìa liền cảm thân một câu.

Dù sao trong Marvel có thể nói Captain là nhân vật được mọi người khá là yêu
thích, nên hắn cũng rất nể, dù sao vì nước vì dân hay vì bạn, thì đây là
người luôn phấn đầu hết mình vì những điều đó, không phải ai cũng làm được.

-Cũng nên trải nghiệm tộc độ cực hạn của bản thân rồi.

Sau khi Steve được một tiếng tiếp theo, thì hắn cảm giác cơ thể khôi phục lại
hoàn toàn nghĩ đến suy nghĩ trước đây liền nóng lòng muốn thử.

Đối với một người sở hữu siêu năng lực sở thích đầu tiên là tìm hiều về nó để
học cách sự dụng thành thạo, hắn cũng vậy, muốn trải nghiệm được cực hạn tốc
độ của mình là ở đâu.

-Vù.

Hai mắt phát ra tia chớp vô cùng phẩn khởi liền phóng ra khỏi nhà.

-Nên bắt đầu thôi.

-1… 2 và 3.

-VÙ.

Hiện ra trước nhà liền chuẩn bị vào tư thế chạy, miệng liền đếm và khi đọc
đến số cuối cùng liền phóng ra với một tốc độ chóng mặt, một vùng bãi cỏ đã
bay lên trời.

-Vù … Vù … Vù.

Do lần đầu tiên chạy với tốc độ tối đa còn chưa kịp làm chủ liền nhìn thấy cây
trước mặt, liền hơi sợ một tý, bẻ lái bước chân qua một đường.

Thế là chưa làm chủ được tốc độ và cứ thể bẻ lái, hắn vô tình không biết được
mình đã chạy vòng tròn quanh khu vực đó với tộc độ cực nhanh, thậm chí hắn
quên mắt một điều khi chạy vòng tròn với tốc độ cực nhanh sẽ xảy ra phản ứng
gì.

-Qúa đã.

Cảm nhân được tốc độ cực nhanh của mình liền hô to lên một tiếng, để lòng
được sảng khoái, một vòng tròn màu trắng đầy tia chớp tuần hoàn.

Chỉ là hắn không biết khi hắn đang chạy vòng lại lần nữa, thì giữa đưỡng đã
hiện ra một vòng xoáy của cánh cửa hư không.

-Trời ơi, chết rồi.

Khi hắn vừa thấy cái đó liền khiếp sợ, dù sao cũng khá hiểu về năng lực Flash
nên hắn hiểu cảnh cửa kia là cái gì, liền sợ chết khiếp vội ngưng lại tốc độ.

Chỉ là như một chiếc xe lao nhanh trên đường đột nhiên bốp thắng gấp thì xảy
ra chuyện gì và tất nhiên là ngã xe rồi, thế là Lâm Vương vội ngưng tốc độ
lại, nhưng do tác động tiêu cực đã làm hắn vấp té về phía trước, đến khi bản
thân té đến trước mặt cửa không gian, trong đầu hắn có hai chữ hiện ra:

-Thôi xong.

Thế là Lâm Vương liền té vào cửa không gian và biến mất.


Marvel: Duy Ngã Độc Tôn - Chương #13