Cô Ảnh Biệt Tự (1)


Tính cách Trương Tuấn Phong rất cẩn thận.

Tất cả sự mạo hiểm của hắn, trừ khi vạn bất đắc dĩ, còn không phần lớn thật ra
đều là bày mưu cẩn thận rồi mới hành động.

Nhân sinh trải qua nghìn năm, đi vô số đường, trải qua bao cuộc chiến sinh tử,
ở dưới sự chèn ép và truy sát của ma tộc và nhân tộc, rốt cuộc tâm tính của
hắn đạt tới mức độ hôm nay.

Khó khăn ngăn trở con đường đi là của cải của cuộc sống, gặp chuyện như vậy,
Trương Tuấn Phong không cứng nhắc đối đầu hay tùy tiện khiêu chiến, mà vẫn giữ
vững lý tính.

Cầu ổn, hết thảy đều phải cầu ổn!

Trận chiến với Trầm Viên Bác, biết được có kẻ lén lút theo dõi, hắn bắt buộc
phải “trả giá” để có thể giải quyết nhanh gọn nhất. Nếu như để y thoát khỏi
lần này, để y gia nhập dưới trướng Võ Tấn Phát, đó chẳng khác gì để đại bàng
bay lượn trên bầu trời, hẳn lần sau Trương Tuấn Phong mới là kẻ ngã xuống như
đời trước.

Ở tình huống như vậy, việc sẵn sàng bỏ giá cao, đồng thời mạo hiểm là nhất
định phải làm, không làm không được. Bởi thế, trải qua đắn đo, Trương Tuấn
Phong không do dự nữa, dứt khoát lựa chọn con đường này.

Hiện tại đối mặt với kẻ địch mạnh, khi khả năng thắng là không lớn, thậm chí
việc bảo toàn tính mạng còn khó khăn, chạy trốn hẳn là lựa chọn tốt nhất. Thế
nhưng vấn đề lại trở nên phức tạp khi tên ma tộc này phát hiện hắn là Tinh
ngoại sư.

Tinh ngoại sư chỉ nhân loại sử dụng Tinh để tu luyện và chiến đấu. Nhưng Tinh
xuất phát từ đâu? Tinh là kết tinh, tinh hoa của một tên ma tộc thiên tài. Có
thể hiểu trong một ngàn tên ma tộc, chưa hẳn xuất hiện một tên có Tinh. Tinh
là một loại vật chất kỳ lạ, hình dạng, đặc tính đều phụ thuộc vào cá nhân tên
ma tộc thiên tài kết xuất nó. Ở những cấp thấp, với số lượng ma tộc khổng
lồ,Tinh còn có vẻ khá nhiều, nhưng khi lên cấp càng cao, số lượng Tinh trở nên
thưa thớt, thậm chí là không xuất hiện. Âu cũng là do kẻ yếu thì vô số, mà kẻ
mạnh nhất có thể không tồn tại.

Muốn trở thành Tinh ngoại sư, nhân loại cần phải có Tinh. Muốn mạnh hơn, nhân
loại cần có Tinh mạnh hơn. Muốn biến hóa khôn lường với nhiều át chủ bài, nhân
loại càng cần nắm giữ nhiều loại Tinh. Do đó, Tinh ngoại sư muốn mạnh mẽ, hoặc
là mua lại Tinh từ tay kẻ khác, hoặc là… săn giết ma tộc để kiếm Tinh.

Mấy ai không mê luyến cảm giác nắm mọi thứ trong lòng bàn tay? Mấy ai không mê
luyến quyền lực, tài phú, mỹ nhân? Vậy một kẻ vốn là phế vật không thể tu
luyện cả Võ tu và Thần sư, khi bắt được cơ hội này, y sẽ buông tay sao? Không,
ngược lại, y sẽ nắm bắt, liều mạng để càng mạnh hơn. Vì vậy, y sẽ liều mạng để
tìm kiếm thêm Tinh… Đến cuối cùng, chính là dốc sức tiêu diệt ma tộc.

Lịch sử ma tộc từng trải qua những tràng chiến tranh thảm thiết vì tranh đoạt
Tinh, cho nên bọn hắn hiểu việc tiêu diệt những cá nhân, thế lực săn lùng Tinh
là nhiệm vụ quan trọng cỡ nào. Ngay chính trong nội bộ ma tộc, bất cứ kẻ nào
dám can đảm làm trái điều ước, thu thập Tinh nhằm mục đích không rõ ràng, lập
tức kẻ này sẽ bị toàn bộ ma tộc đuổi giết tới chân trời góc bể, cho đến khi kẻ
này hoàn toàn bị tiêu diệt. Trong nội bộ ma tộc còn như vậy, thế thì bọn chúng
sẽ làm thế nào với một kẻ đối địch bên ngoài?

Trương Tuấn Phong không cần nghĩ tiếp thì cũng đã biết kết quả thế nào.

Dẫu hắn không chút sợ hãi khi bị cả thế gian đuổi giết, nhưng hắn chưa muốn
nhìn thấy cảnh ấy, bởi nó ảnh hưởng đến kế hoạch tương lai của hắn.

Hắn cần trở nên mạnh mẽ, cho nên hắn cũng cần tài nguyên phù hợp. Và một trong
số những tài nguyên này… chính là thể xác, đồng thời thể xác mạnh mẽ càng tốt.

Bành!

Mỗi quyền đi qua kéo theo tiếng gió rít, mỗi quyền đi qua đều để lại những
mảnh đất bị tàn phá. Cây cối gãy đổ, cành lá bay tán loạn, bụi cuốn ngược lên
trời.

Trương Tuấn Phong ở thế nhón chân, dễ dàng ngã về phía sau. Nhân lúc cơ thể
còn ở chênh vênh trên không trung, hắn vặn người, thành một vòng xoáy lướt về
bên trái. Sau đó tay trái giương ra, khẽ nắm một cành cây, dùng lực kéo mạnh
đẩy cả cơ thể bay lên trên, tránh thoát đòn đánh tiếp theo.

Bành!

Dù tốc độ của tên ma tộc đã tăng nhanh, Trương Tuấn Phong vẫn như con cá
trạch, trơn trượt né qua các đòn đánh của y trong gang tấc.

Nếu nhìn từ xa, hẳn sẽ thấy Trương Tuấn Phong không vừa né vừa lui lại về
hướng con sông như ý đồ ban đầu mượn dùng con sông chạy trốn của hắn.

Khoảng ba phút điên cuồng vung quyền, mắt tên Ma Hạt hiện lên vẻ mất kiên
nhẫn, hắn khẽ dừng lại, nói:


  • Không ngờ trên cái giới cằn cỗi này lại xuất hiện một kẻ mới nhập Nhất Phẩm
    lại có thể chống đỡ ta lâu như vậy. Nếu như ngươi là ma tộc, ngươi hẳn là
    thiên tài.

Trương Tuấn Phong nhân cơ hội này cũng dừng lại thở dốc. Song hắn chỉ nhìn
chằm chằm về phía tên Ma Hạt, chứ không nói gì. Có thể hắn không muốn phí lời,
cũng có thể hắn đang tích sức, thậm chí có thể hắn không còn đủ sức để nói.


  • Nhưng đến đây chấm dứt được rồi.

Tên Ma Hạt âm trầm nói ra.

Sát chiêu: Huyết Vĩ Độc Sát.

Một luồng khí đen to bằng bắp chân người trưởng thành đột ngột xuất hiện sau
lưng tên Ma Hạt, ngay vị trí xương chậu. Nó xoay hai vòng, sau đó bay thẳng
lên đỉnh đầu tên Ma Hạt, rồi đâm thẳng về hướng Trương Tuấn Phong, giống như
cái đuôi của bò cạp khi châm về đối thủ.

Tuy nhiên, Trương Tuấn Phong dường như đã dự liệu trước đòn đánh này, cho nên
hắn cũng đã có chuẩn bị từ trước.

Võ kỹ: Hóa Hiểm Vi Di.

Mặt Trương Tuấn Phong bỗng nhiên tái xanh, một màu nhợt nhạt như thiếu máu lâu
năm. Thân thể của hắn lại co giật mãnh liệt, nơi bụng đột nhiên nhấp nhô. Một
luồng khí đỏ nơi đan điền của hắn tràn ra, trải đều và dán chặt vào làn da ở
phía trước của hắn.

Tích tắc sau, hai đám khí đen – đỏ va chạm.

Đùng! Đoàng!

Như thể đạn đại bác đập thẳng vào một vách sắt dày, Trương Tuấn Phong bị đánh
bay về phía sau. Quần áo trước ngực của hắn xuất hiện một lỗ thủng lớn, vài
viên Kim Sơn Thạch được hắn cất ở đây rơi hẳn ra bên ngoài. Ngay nơi lỗ thủng
ấy, da bị cháy đen, bay lên mùi thịt thơm, và nơi ấy cũng bị lún vào khoảng
một phần ba centimet.

Trương Tuấn Phong cũng không nhịn được không ngừng phun máu.

Trên mặt đất nơi hai luồng khí va chạm xuất hiện một cái hố to, chẳng khác gì
cái hố do một quả bom vừa oanh tạc chốn này. Xung quanh cái hố này vẫn còn
từng tia khí đen phân tán xung quanh. Một tia khí đen vừa chạm vào một cây
bạch đàn chừng một năm tuổi, cây bạch đàn này héo úa ngay tức thì, mỗi lúc một
nhỏ lại, vài giây sau đã hóa thành … một bãi chất lỏng màu đen.

Độc! Khí đen mang theo độc. Lại là loại cực độc.

Tên Ma Hạt nhìn Trương Tuấn Phong bay ngược về sau, lạnh lùng nở nụ cười, đồng
thời xông tới, vung một cái quyền mà lượn lờ khí đen xung quanh đập vào đầu
Trương Tuấn Phong:


  • Chết đi!

Trương Tuấn Phong dường như bị vụ va đập làm choáng váng, vẫn không hề có phản
ứng gì.

Nhìn quyền lần này của mình dần dần tới đích, tên Ma Hạt đã có thể tưởng tượng
ra kết quả. Y nhếch môi cười gằn, thầm nghĩ thắng lợi trong tầm tay. Nghĩ là
vậy, nhưng y cũng không chút lơ là. Một luồng khí đen xuất hiện nơi đôi bàn
chân y, khiến cho cả đôi bàn chân y bị bao bọc hẳn bằng khí đen, giống như tan
biến vào màn đêm u tối.

Vậy nhưng khi quyền của y còn cách trán Trương Tuấn Phong chừng hai tấc, biến
cố nổi lên.

Chỉ thấy đôi mắt đang nhắm nghiền của Trương Tuấn Phong bỗng nhiên mở ra, tay
phải của hắn nắm thành nắm đấm rồi đưa thẳng chạm vào ngực. Sau đó bàn tay này
đưa thẳng lên tới trước mặt hắn, ngón trỏ chỉa lên, rồi đưa tới trước khoảng
năm centimet. Tiếp đó, cả bàn tay hắn xòe ra. Và rồi hắn nhấn bàn tay đang xòe
tới nơi ngực mới dừng lại, cùng lúc miệng phun ra hai chữ:


  • Trận... khởi!

Ông! Ông! Ông!

Như đáp lại hành động liền một mạch và vô cùng kỳ quái của hắn, từng âm thanh
như tiếng đàn ong khổng lồ bay ngang qua xuất hiện. Những vết máu của hắn trên
mặt đất, vốn tưởng chừng vô hại ấy sáng lên, đỏ thăm thẳm. Năm viên Kim Sơn
Thạch giống như rơi ra rất vô tình, không có chủ đích cũng nở rộ màu tím, mang
ánh sáng cho hơn một mét xung quanh.

Tất cả chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành, tên Ma Hạt đột nhiên phát hiện cả cơ
thể của y bị cố định tại chỗ, như trúng phép định thân.

Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt y.


  • Trận pháp!

Y nghiến răng nói ra.

Vài giây sau, vẻ kinh ngạc ấy được thay thế bằng sự khinh bỉ.


  • Cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.

Đùng! Đùng! Đùng!

Ba tiếng vang nhỏ xuất hiện trong cơ thể y. Sau đó chỉ thấy thân hình đang bị
cố định của y bỗng chốc lại lung lay. Tốc độ lung lay mỗi lúc một mạnh, giống
như chúa sơn lâm vốn bị giam cầm sắp phá khốn thoát ra.

Ở bên kia, Trương Tuấn Phong thở hồng hộc, lẳng lặng nhìn hết thảy. Chính hắn
cũng biết trận pháp này chẳng thể giam giữ tên Ma Hạt Nhị Phẩm kia bao lâu.

Nhưng mà...

Mặc khóe miệng vẫn đang trào máu, hắn nở nụ cười tươi, điều mà khiến dòng máu
tuôn ra càng nhiều:


  • Vậy sao?

Hắn nhắm mắt lại, cả thân thể đang run rẩy không ngừng thoáng dừng lại, đôi
cánh tay vô lực rũ xuống cũng được giơ lên. Tay trái đặt ngang trước ngực, tay
phải dựng đứng lên đó, bàn tay phải nắm chặt, hai ngón trỏ và cuối tay phải
chỉa lên trời.

Trong đêm đen, chỉ nghe tiếng hắn than nhẹ, như oán giận, như trách hờn, mang
theo ưu tư, trầm thấp lại thâm sâu:


  • Cô Ảnh Biệt Tự!


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #11