Cô Ảnh Biệt Tự (2)


Lật đổ cả thiên hạ nhưng chỉ mơ một đêm mộng tưởng phù hoa.

Đời người có gì đâu, chẳng qua là một hồi tranh đấu, chém giết.

Máu nhiễm đỏ hoàng sa, thanh xuân hóa bạc đầu.

Anh hùng chân chính thì hà cớ chi phải sợ?

Tiếng ca đâu đó văng vẳng bên tai, như lời thì thầm, như tiếng tự nhủ, như một
hơi thở dài mang đầy tang thương và cô độc.

Trương Tuấn Phong nhìn đối thủ của mình, lẳng lặng phun ra bốn chữ nặng tựa
Thái Sơn:


  • Cô Ảnh Biệt Tự!

Không gió nổi mây phun, không oanh oanh liệt liệt. Có chăng là trong con người
nào đó, thân thể bắt đầu co rút lại. Trong vài giây mà cả cơ thể đã rút gọn
kịch liệt còn một nửa, từ một con người trưởng thành đầy đủ da thịt trở thành
một tên xì-ke trơ xương. Có chăng ở nơi nào đó, linh hồn bỗng nhiên dần dần
biến mất một nửa. Có chăng một người nào đó đang chịu đựng một nỗi đau quá sức
tưởng tượng mà không có lời nào có thể mô tả được. Hắn quằn quại, hắn đớn đau…

Trương Tuấn Phong từ thế gắng gượng đứng lại đành khuỵu một gối xuống. Đôi tay
đã trở nên gầy gò của hắn chống mạnh lên nền cát, ra sức nâng đỡ cả cơ thể.

Hắn nhìn đối thủ bên kia mới ánh mắt bình thản, không chút gợn sóng, như thể
nỗi đau kinh khủng hắn đang trải qua cũng chỉ là thường thôi.


  • Rống!

Ở bên kia, tên Ma Hạt cảm nhận được sức mạnh của mình dần dần mất đi, cả cơ
thể lại dường như mất khống chế. Không còn cách nào khác, y rống lớn một
tiếng, báo hiệu cho đồng bạn đang hành sự ở nơi khác. Đồng thời y biến trở về
ngoại hình mạnh nhất.

Chỉ thấy một con bò cạp dài hơn năm mét, cao chừng hai mét đột ngột xuất hiện,
nghiền ép và bẽ gãy mọi thứ xung quanh. Thân thể của nó óng ánh sắc đỏ nâu,
hai mắt trợn to như chiếc ô tô, bốn cái chân như chân voi, hai cái kiềm khủng
bố cùng với cái đuôi hùng vĩ dài cả ba mét. Nơi cuối đuôi là một cái châm nhọn
hoắc, sáng long lanh như bảo thạch màu lục nhạt. Chỉ nhìn thoáng qua lại làm
người ta có cảm giác tuyệt đối con bò cạp khổng lồ này.

Đôi mắt bò cạp lúc này như phồng lên, trợn to như thể lồi ra. Trừng mắt nhìn
về kẻ điên bên kia, nó gầm thét, giống như mất hết lý trí:


  • Ngươi nhất định phải chết, nhất định phải chết. Ta nhất định phải lột da
    ngươi, róc thịt ngươi. Nhất định nhai xương, uống máu. Nhất định để ngươi sống
    không bằng chết. Rống...

Trương Tuấn Phong chầm chậm đứng dậy. Hắn biết thời gian của hắn có hạn, cho
nên hắn không do dự. Dẫu kế hoạch không theo nổi biến hóa, song hắn chưa từng
tự đặt mình vào vòng nguy hiểm.

Biết bao nhiêu năm sống trong cảnh bị vây giết, biết bao nhiêu nghịch cảnh
cũng chưa làm hắn gục ngã, biết bao nhiêu hiểm nguy cũng chưa làm hắn dao
động. Qua bao nhiêu năm hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết càng lúc hắn càng
trưởng thành, chỉ biết càng lúc hắn càng mạnh mẽ, chỉ biết... hắn chưa bao giờ
để quyền chủ động nằm trên tay đối phương.

Nước mắt hắn từng rơi, máu hắn từng chảy, nỗi đau nhức cũng từng âm ỉ trong
con tim. Tất cả, tất cả... tạo nên một con người lúc bấy giờ.

Trương Tuấn Phong đưa tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa chộp và mắt trái và
móc nó ra nhanh như cắt.

Lại thêm một cơn đau đánh úp lại. Cho dù thần kinh có làm bằng thép, hắn cũng
không khỏi nhíu nhíu mày, mồ hôi trên trán rơi như mưa.

Một con mắt nằm trong lòng bàn tay trái, tròn vo như viên bi. Dẫu hắn làm
nhanh chóng, con mắt ấy vẫn thấm đượm máu, từng tia, từng tia máu tươi bắt đầu
lăn lộn, lây dính trên con mắt nọ cùng lòng bàn tay của hắn. Cùng lúc, trên
hốc mắt nọ trở nên đỏ lườm, chảy một tia máu dài thẳng xuống khuôn mặt, rồi
rơi tí tách xuống nền cát.

Hắn dùng con mắt phải nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, thở dài một hơi.

Chỉ trong giây sau, hắn nở nụ cười, rồi khàn khàn nói ra một tiếng:


  • Tế!

Một tia ánh sáng xanh xuất hiện trên con mắt nọ. Một giây sau, cả tia ánh sáng
và con mắt kia vô tung vô ảnh.

Liếc cũng không liếc mắt chuyện này, Trương Tuấn Phong nhìn về con Ma Hạt đang
điên cuồng giãy giụa, điên cuồng gầm thét và tìm cách thoát thân kia, nén đau
đớn mà đứng thẳng lên, trầm giọng:


  • Liên đến!

Từ trong nơi nào đó giữa ngực hắn, một viên cầu màu xanh lấp lánh ánh đỏ lao
ra. Viên cầu to gấp đôi viên bi này lao thẳng ra, rồi đứng lo lửng trước người
Trương Tuấn Phong. Ánh sáng trên cái viên cầu nhỏ này lúc sáng lúc tối, giống
như một sinh mệnh đang không ngừng hô hấp. Nó cứ lẳng lặng trôi nổi, lẳng lặng
nhấp nháy, dường như không quan tâm đến gì và chỉ biết làm theo lệnh.

Trương Tuấn Phong nhìn nó, ngâm tụng:


  • Cô Ảnh Biệt Tự, tế mệnh dẫn Liên. Băng Liên Ma Thánh, lấy thân dẫn chi!

Tiếng như hồng chung, càng giống như lôi âm thiên cổ, phảng phất gõ thẳng vào
lòng người, ầm ầm rung động!

Tên ma tộc bên cách Trương Tuấn Phong gần nhất, vì thế y cảm nhận rõ ràng
nhất. Chỉ thấy sau tiếng vang vọng này, ngơ ngác biến sắc, khuôn mặt cũng trở
nên vặn vẹo. Rồi dốc hết toàn bộ sức lực mà điên cuồng giãy giụa, không ngừng
gầm thét:


  • Không thể nào, không thể nào! Làm sao có thể!

Bầu trời lúc nữa đêm càng thêm âm u, mây trời xoay chuyển, mỗi lúc một dày
đặc. Chớp mắt vừa qua mà ánh sáng ngày mười sáu âm lịch hoàn toàn biến mất.
Cái rét lạnh của sương bỗng trở thành cái rét lạnh đâm thẳng vào tâm hồn.

Trên trời bông tuyết bay bay, cuồng phong cuồn cuộn. Giữa thiên địa, một cái
vòng xoáy xuất hiện, phảng phất như một cái động không đáy lạnh lẽo muốn nuốt
trọn mọi thứ.

Đâu đó, một cây sen nho nhỏ đứng giữa trời cao, rủ xuống vô tận bông tuyết.
Một cây sen đầy đủ cả gốc, thân, hoa, một màu trắng tinh thêm tí lấm tấm màu
đỏ như máu. Nụ hoa trên cây sen này tựa như vừa chớm, non nớt, mang lại cảm
giác năm tháng tang thương, và cũng cho người ta một cảm giác kỳ quái: dẫu có
thời gian bao lâu đi nữa, đóa hoa sen này cũng sẽ không nở rộ, vẫn chúm chím
như lúc ban đầu.

Một cái hô hấp sau, thân thể con bò cạp khổng lồ từ từ thu nhỏ, giống như bị
tan chảy, rồi biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại một đám bột trắng.

Trong nháy mắt sau, dị tượng rút lui, hoa sen biến mất.

Năm cái hô hấp sau, một đám người tiến đến nơi này. Đám người này chia hai phe
rõ rệt, một phe gồm ba tên Ma Ngưu có mặt lúc sáng, một phe gồm bốn tên nam tử
hình thể nhỏ bé hơn.

Sau một lúc quan sát cẩn thận xung quanh, tìm tòi khắp nơi, một người trong
đám bốn người với khuôn mặt đanh lại, ánh mắt vừa sắc bén như kiếm, vừa lạnh
lẽo như hàn băng vạn năm, nhìn thẳng vào một người trong đám Ma Ngưu, nén giận
mà hỏi:


  • Ngưu Toàn, nói cho ta biết chuyện này là thế nào.

Phía đối diện, trong khi hai người khác lặng lẽ lùi về phía sau một chút,
khiến vị trí ba hình thành một trận hình tam giác có thể công có thể thủ, gã
ma tộc có tên Ngưu Toàn cười khẩy:


  • Chuyện này sao lại hỏi ta? Ta còn chưa hỏi vì sao Hạt tộc các ngươi lại
    xuất hiện ở nơi đây, Hạt Vạn Thọ.


  • Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, Ngưu tộc các ngươi phải cho Hạt
    tộc chúng ta một câu trả lời. Nếu không, Hạt tộc xem như đây là một lời tuyên
    chiến, hai tộc không chết không thôi.


Hạt Vạn Thọ nghiến răng nói ra từng câu.

Ngưu Toàn khinh thường cười đáp:


  • Ngươi còn không xứng! Hạt tộc các ngươi muốn tìm lý do thì cũng không cần
    sử dụng cái lý do vớ vẩn này, muốn chiến liền chiến!

Hạt Vạn Thọ nhất thời cả giận:


  • Ngươi… muốn chết!

Ngưu Toàn hừ lạnh:


  • Hừ, chúng ta không tính toán việc các ngươi xâm phạm địa bàn của chúng ta
    thì thôi, chớ có quá mức! Còn kẻ giết tộc nhân của các ngươi, mắt các ngươi
    đều không phải bị mù. Ta còn có chuyện phải làm, tự các ngươi chơi với nhau
    đi.

Hai đám ma tộc trừng mắt nhìn nhau, sau đó Ngưu Toàn dẫn hai người Ngưu tộc
còn lại rời đi, chỉ để lại hai câu trong gió.


  • Kết giới đã mở ra, cho dù con ruồi cũng đừng mơ có thể ra khỏi được. Ta
    không quan tâm đến việc Hạt tộc các ngươi tìm kẻ thù, nhưng nếu các ngươi dám
    can đảm gây chiến, sau này đừng trách chúng ta xé bỏ minh ước, trước tiên làm
    thịt mấy tên Hạt tộc các ngươi.


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #12