Sẽ Sợ Sao


Đoản đao như chớp, trong tích tắc đã tới trước mặt Trầm Viên Bác.

Theo bản năng, khi không còn sức lực né tránh, Trầm Viên Bác đưa đao lên đón
đỡ.

Một tiếng xoạt nhỏ vang lên, đôi đoản đao kiêu hãnh của Trầm Viên Bác bị xuyên
thủng như một tờ giấy. Đoản đao của Trương Tuấn Phong lấy thế không thể đỡ,
tiếp tục xuyên thủng ngực Trầm Viên Bác, để lại vài tiếng lạch tạch nhỏ bé,
rồi lao thẳng và cắm thẳng vào mặt đất phía xa.

Đúng lúc này, đôi đoản đao trên tay Trầm Viên Bác vỡ thành những mảnh nhỏ, rơi
lả tả xuống trước mặt y. Thì ra trước chiêu Đoạn Trảm của Trương Tuấn Phong,
đôi đoản đao của y đã sớm bị đánh vỡ.

Y may mắn vì có một đôi đoản đao tốt ngăn cản một đòn chí mạng vốn đã vượt qua
sự hiểu biết của phần lớn nhân loại lúc bấy giờ. Nhưng sự may mắn ấy lại không
xuất hiện thêm lần nữa, cho nên y đổ gục về phía trước, đôi mắt trợn to, chết
không cam lòng.

Về phần Trương Tuấn Phong, lúc dùng chiêu Phi Đao Trảm, hắn cũng đã lao về
phía Trầm Viên Bác. Khi Trầm Viên Bác gục xuống, bàn tay phải của hắn lập tức
đưa vào lỗ thủng nơi ngực y.

Tức thì, một ánh sáng màu lục lóe lên rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Hoàn thành xong việc này, Trương Tuấn Phong không kịp thở dốc, cố nén đau đớn
như muốn ngất đi, đôi mắt của hắn mỗi lúc một lạnh. Hắn nhìn thẳng về phía
cổng chính ngôi biệt thự, dùng giọng khàn khàn quát lên:


  • Còn chưa ra sao?

Bộp bộp bộp, ba tiếng vỗ tay vang lên.

Theo sau đó, một người, à không, phải gọi là một tên ma tộc xuất hiện. Khác
với đám Ma Ngưu lúc sáng, thân hình kẻ này thon gọn hơn, cơ bắp cũng không đồ
sộ bằng. Thân hình y cao khoảng hai mét, màu da nâu đỏ, trên đầu không có
sừng, chỉ có một nhúm tóc lưa thưa ở giữa. Đặc biệt y có một đôi mắt màu lục
nhạt khá bắt mắt.

Y bước ra, đứng đó, dùng đôi mắt không chút biến hóa nhìn về phía Trương Tuấn
Phong. Y không làm ra tư thế phòng thủ hay tấn công, cứ đứng như thể không xem
ai ra gì.

Chừng vài giây sau, y dùng giọng nói thông dụng trên Địa cầu, dẫu nó có chút
sứt sẹo, nói với Trương Tuấn Phong:


  • Ta khá hứng thú với ngươi, nhân loại yếu ớt khi nào đã biết tu luyện rồi?

Giọng nói của y bình bình đạm đạm, nhưng cái môi y nhếch lên, tỏ vẻ khinh
thường. Hiển nhiên, gã nhân loại đứng trước mặt y dù biết tu luyện đi nữa,
song nó không đáng giá y quan tâm, bởi vì gã nhân loại này còn quá yếu.

Từ lúc bắt đầu, Trương Tuấn Phong đã biết có kẻ lén lút nhìn xem trận chiến
giữa hắn và Trầm Viên Bác mà không đứng ra ngăn cản. Dù hắn chưa biết kẻ này
có âm mưu gì, nhưng từ lúc xảy ra cuộc chiến, hắn chưa bao giờ muốn bảo lưu
thực lực. Âu cũng là vì Trầm Viên Bác quá đặc thù, tương lai của y đã định sẵn
sẽ đi theo kẻ phá hoại kế hoạch của hắn. Trương Tuấn Phong hắn nguyện ý đánh
đổi nhiều thứ, nguyện ý tiếp nhận tương lai xảy ra biến số ngoài dự liệu, chỉ
với một mục đích kiên định duy nhất: Thu phục hoặc tiêu diệt Trầm Viên Bác.

Giờ này, Trương Tuấn Phong không kìm nén được phải thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ
lừ lừ, cả thân thể không ngừng run lên. Dẫu vậy, đôi mắt hắn vẫn khóa chặt
thân hình tên ma tộc bên kia.


  • Ha hả, ngươi mới vừa tu luyện thôi sao? Đáng tiếc, đáng tiếc.

Tên ma tộc thấy tình hình của Trương Tuấn Phong, một mặt ghét bỏ.

Sinh ra ở Ma giới, ở một nơi thực lực vi tôn, y chỉ tôn sùng thực lực. Ở nơi
đó mạnh sống, yếu chết. Kẻ yếu chỉ có thể trở thành pháo hôi, chỉ có thể gắng
gượng sống qua ngày dưới trướng kẻ mạnh. Kẻ yếu hoàn toàn không có quyền lên
tiếng, không quyền tự do. Mà y, y lại chính là cái tầng lớp hèn mọn mà thấp
nhất. Bởi vậy, khi nhận được nhiệm vụ lần này, trừ đám Ma Ngưu nọ, trên cả cái
giới này, y chẳng để mắt đến ai.

Trương Tuấn Phong miễn cưỡng hô hấp, chầm chậm mở miệng:


  • Ngươi là ai?

Tên ma tộc nọ chẳng hề đặt Trương Tuấn Phong vào nửa mắt, nhàn nhạt nói:


  • Sâu kiến… Thần phục hoặc chết!

Câu nói của Trương Tuấn Phong đã được tên ma tộc trả lại cho hắn. Nghe giống
một câu chuyện mang tính châm biếm, hơn là một sự thật xảy ra trước mắt.

Trương Tuấn Phong hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực đang nóng rát trở
nên thoải mái hơn không ít. Hắn nhìn về phía tên ma tộc, khuôn mặt không chút
biến sắc, cười lạnh:


  • Ma Hạt mà thôi.

Đồng tử kẻ đối diện thoáng co rút một chút, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình
thường. Y cười gằn:


  • Đủ để nghiền chết loài sâu kiến như ngươi rồi.

Nói xong câu này, y đưa tay phải lên vuốt vuốt cái cằm bóng loáng, nói tiếp:


  • Ngươi có thêm năm cái hô hấp để suy nghĩ.

Vừa dứt lời, đồng tử y đột nhiên to lên, đôi mắt trừng to, thân hình dại ra.
Vẻ mặt như không thể tin được, cũng không muốn tin. Song y không có do dự gì,
lập tức phóng tới, tung quyền về phía Trương Tuấn Phong.

Quyền chưa đến, không khí đã vang lên âm thanh ken két của tiếng ma sát kịch
liệt.

Tuy nhiên đã chậm.

Trương Tuấn Phong đã không còn ở vị trí ban đầu, hắn lao qua bức tướng, quay
người chạy thục mạng về phía cánh rừng phòng hộ ven sông. Rõ ràng ý đồ của hắn
chính là mượn dòng sông thoát thân.

Nhìn một quyền đánh hụt, lại nhìn về phía dưới chân mình, nơi thi thể Trầm
Viên Bác giờ chỉ còn một lớp bụi trắng, tên ma tộc lạnh giọng:


  • Khá lắm, không ngờ lại kéo dài thời gian vì thế. Ta quá coi thường các
    ngươi rồi, giới này vậy mà xuất hiện kẻ thao túng Tinh. Ngươi nhất định phải
    chết.

Dứt lời, một luồng khí đen xuất hiện ngay dưới đôi bàn chân y, tốc độ của y
bỗng nhiên tăng lên theo cấp số nhân.

Trương Tuấn Phong không nhìn lại, nhưng hắn cũng biết hắn không có khả năng
chạy qua tên Ma Hạt phía sau. Hắn chỉ mới tu luyện, mới bước vào ngưỡng cửa
Nhất Phẩm, chỉ là Nhất Phẩm sơ kỳ, còn tên kia đã là Nhị Phẩm, thậm chí có thể
đã là Nhị Phẩm trung kỳ.

Người ta thường nói thiên tài vượt cấp chiến đấu như ăn cơm uống nước. Buồn
thay Trương Tuấn Phong hắn chẳng phải thiên tài. Cách hơn một cảnh giới lớn
như thế này, muốn bảo vệ mạng sống, hắn chỉ có thể dùng đầu óc, hoặc là phải
đánh đổi với giá cao. Song, ở hiện tại, Trương Tuấn Phong không dùng đầu óc
được, bởi khi đã để lộ thân phận Tinh ngoại sư – dù là vô ý, hắn chắc chắn sẽ
bị ma tộc đuổi giết tới chân trời góc biển. Ma tộc vô cùng kiêng kỵ Tinh ngoại
sư, cho nên bọn chúng hoàn toàn có thể bỏ đi mâu thuẫn nội bộ chỉ để tiêu diệt
hắn, dù sao việc này cũng không phải là chưa từng xuất hiện.

Đời trước, hắn bỏ bao tâm huyết tìm tòi, nghiên cứu suốt năm tháng. Qua bao
nhiêu máu và nước mắt, đến cuối cùng, hắn xây dựng nên trường phái Tinh ngoại
sư này. Vì sự cố gắng của hắn, những nhân loại không đủ điều kiện trở thành Võ
tu hay Thần sư, họ vẫn có thể tu luyện, vẫn có thể trở nên mạnh mẽ bằng cách
trở thành Tinh ngoại sư. Tuy vậy, thế nhân nào có biết hắn phải trải qua bao
nhiêu bi hài? Vì lợi ích, những thế lực lớn của nhân tộc sẵn sàng chèn ép hắn,
và cho đến cuối cùng, khi lợi ích ma tộc bỏ ra đủ lớn, bọn họ đỏ mắt mà bắt
đầu truy sát hắn.

Vì lẽ đó, giờ này khi một tên Ma Hạt phát hiện hắn là Tinh ngoại sư, không có
gì khó hiểu khi kẻ đó quyết tâm muốn giết chết hắn. Đương nhiên, nếu như hắn
mạnh hơn tên Ma Hạt này, ắt hẳn y sẽ không đuổi theo thề phải giết hắn cho
bằng được, mà sẽ tìm mọi cách chạy thoát trở về thông báo cho ma tộc.

Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên. Điều này hắn không hề mong muốn, nhưng
sự việc đã xảy ra, hắn không hối hận, hắn chỉ đang nghĩ làm sao để bù đắp cho
cái giá hắn sắp phải trả trong tương lai tới đây.

Đời trước chỉ nghiên cứu đã bị chèn ép, rồi khi xong mới bị truy sát. Đời này
nếu không giết kẻ đang đuổi theo, hắn bị hai tộc đuổi giết là việc chắc chắn
xảy ra.

Khi đó, hắn… sắp phải đối địch với cả thế gian.

Nhưng…

Hắn sợ sao?

Hắn sẽ sợ sao?


Ma Ngự Càn Khôn - Chương #10