Xứ Sở Phù Phiếm


Người đăng: CaoNin

Một thoáng sau, Phong và Ân xuất hiện ở một thảo nguyên đầy cỏ.
- Chào mừng đến xứ sở phù phiếm, này cậu về đâu?
- Học viện còn chỗ không?
- Không về nhà sao?
- Không! Trước hết về học viện, chắc cậu có chổ cho tớ hả, thiếu gia!
- Vâng! Không có gì, nếu cậu muốn thì ngày mai đi học luôn cũng được!
- Tính vậy đi!
- Nè, cái mái tóc của cậu không hợp tý nào đâu nhé, thay đổi tý được không?
- Vâng, thưa thiếu gia?
Vừa dứt tiếng, một tầng sương phủ quanh người Băng Phong, sau đó là một con
người mới bước ra, một thân hình mảnh mai, một trang phục giản dị, nhưng khuôn
mặt vô cùng ưa nhìn với mái tóc màu xanh lam, ong ánh. Băng Phong ở bộ dạng
này mới chính là Băng Phong, một con người tràn đây sinh cơ và pháp lực.
Hai người tiến bước về phía trươc, mục tiêu đến là Bệ Ngạn học viện, là ngôi
trường dạy pháp thuật ma thuật lâu đời nhất của xứ sở phù phiếm.
Xứ sở phù phiếm là một lục địa to lớn và một đại dương bao la. Lục địa chia ra
làm 6 vùng đất gọi là lục xứ gồm Cửu Long Xứ, Huyền Minh Xứ, Thiên Tinh Xứ,
Thái Bình Xứ, Quần Sơn Xứ, cùng Ngũ Hồ Xứ. Mỗi một vùng đất có một vị lãnh tụ
được coi là người mạnh nhất xứ đó.
Cửu Long Xứ nằm về phía Đông Nam lục địa, Cửu Long Xứ có diện tích nhỏ hơn năm
xứ còn lại, nhưng lượng pháp sư vô cùng đông đúc vì nơi đây được coi là cái
noi của nền văn minh phép thuật nhân loại.
Cửu Long Xứ còn nỗi tiếng với chín ngọn tháp của lớn, và đứng đầu một ngọn
tháp điều là một vị pháp sư vô cùng mạnh mẽ được coi là những đứa con của
rồng. Chín ngọn tháp lần lượt là Bị Hí tháp, Li Vẫn tháp, Bồ Lao tháp, Bệ Ngạn
tháp, Thao Thiết tháp,Công Phúc tháp, Nhai Xế tháp,Toang Nghe tháp và Tiêu đồ
tháp.
Trong chín ngọn tháp có hai ngọn tháp nỗi tiếng nhất, đó là Bệ Ngạn tháp là
ngon tháp đầu tiên của Cữu Long Xứ cũng là học viện lâu đời nhất lục địa và Bị
Hí tháp là nơi lãnh tụ của Cữu Long Xứ ở, ngọn tháp có quyền lực nhất trong
chín ngọn.
Hồng Ân và Băng Phong đi về phía Bệ Ngạn tháp hay gọi là Bệ Ngạn học viên, tìm
nơi ở. Nơi đây tuy đối vơi học sinh vô cùng nghiêm khắc, nhưng hai người có
thể qua được, vì mẹ của Hồng Ân là viện trưởng của trường, cũng là một trong
10 vi pháp sư mạnh nhất thế giới. Có gì mà không thể chứ.
Nội trong một ngày, tất cả các thủ tục nhập học của Băng Phong đã xong. Cao
Băng Phong, số thứ tự 21, cấp3, bang T. Trường học có phân ra ba cấp 1,2,3.
mỗi một cấp có 4 ban, ban P - Phổ Thông có điểm thi đầu vào bốn môn từ 1 đến
15 điểm, ban C – Cao Cấp, có điểm thi đầu vào từ 16 đến 28 điểm, ban X – Xuất
Xắc có điểm thi từ 29 đến 35 điểm, ban T – thiên tài, có số điểm thi 36 đến
40. Có thể nói ban T gồm những pháp sư vô cùng mạnh. Các học sinh có thể thi
lên ban nếu đạt yêu cầu vượt ban, và các học sinh ở ban cao có thể rớt ban nếu
không giữ vững phong độ.
Học viện Bệ Ngạn không giới hạn tuổi của học sinh. Cho nên trong một cấp sẽ có
nhiều độ tuổi khác. Học viện chỉ nhìn vào điểm thi không nhìn vào độ tuổi.
Nhưng Thông thường học sinh chỉ có độ tuổi từ 5 đến 30. Do sự phát triển sinh
học, nhỏ hơn 5 tuổi thì khó tiếp thu bày giảng, còn trên 30 thì người cũng
trưởng thành, tự nuôi sống bản thân nên không gắng bó với học viện nữa. Mỗi
một học sinh thi lên cấp điều được cấp cho một cái bằng có giá trị vĩnh viễn ở
trường, có bằng chứng nhận đó, học sinh có thể bảo lưu cấp học của mình nếu
nghỉ ngang và khi muốn trở về học sẽ trực tiếp vào học lại. Trường hợp của
Băng Phong là như vậy. 14 tuổi đã tốt nghiệp cấp 2 ban T, cậu được coi là nhân
tài hiếm thấy, nhưng không biết vì lí do gì lại nghĩ ngang, nay vào học lại,
các giáo sư có chút mừng. Có giáo sư nào mà không muốn dạy một học trò thông
minh chứ.
Hôm nay tiết trời se lạnh, sáng sớm sương đã giăng đầy lối đi của kí túc xá,
Băng Phong đã tơm tất chuẩn bị đi học, kế bên cậu là một thanh niên tóc đỏ
cũng sẵn sàng rồi.
Cả hai cùng đi về phía ngọn tháp to lớn kia, đây chính là tòa học viện cao
nhất thế giới, nhìn nó thật uy nga, tráng lệ.
Không bao lâu hai thanh niên cũng an tọa tại một góc của phòng học. cấp ba ban
T chỉ có 1 lớp gồm 21 thành viên. Nên trong phòng học vô cùng thoáng đảng,
không khí cũng không ồn ào. Hai người vào lớp sớm nhất, mà ai vào lớp cũng
phải chú ý đến góc ngồi bên kia, tâm điểm chính là Phong. Rất nhiều người nhìn
với ánh mắt nghi vấn, cũng có vài người hớn hở vui mừng vì gặp lại bạn cũ.
Không khí của ban T ngày càng đa sắc.
Tiếng chuông geo một giáo sư mang kinh bước vào, cả lớp đứng lên chào. Giáo sư
này tên Mạc Văn An giáo sư dạy bộ môn luật pháp xứ sở phù phiếm, không biết vì
sao lai đứng đây thay vì cô chủ nhiệm.
Ông ta nhìn giáp một vòng xung quanh rồi hướng về phía Băng Phong nơi:
- Hôm nay, giáo sư Hà Ngọc Diệp có chuyện đột xuất nên tôi thay thế, theo
thường lệ thì tôi nên giới thiệu bạn mới của chúng ta, Cao Băng Phong, nguyên
tố pháp sư, hôm nay được viện trưởng sắp vào ban T, mời em lên đây!
Giáo sư An nhìn về phía Phong vơi ánh mắt lơ lơ đãng đãng như không hài lòng
về học sinh này. Phong tiến về bục giảng, nhìn về cả lớp:
- Xin chào, tôi là Cao Băng Phong, là tân sinh nên xin mọi người giúp đỡ. Xin
cảm ơn!
- Em về chỗ
Ngồi xuống lớp, cả một đám học sinh điều nhìn về Băng Phong. Nguyên tố pháp sư
là gì chứ là đại trà pháp sư đấy. Xứ Sở Phù Phiếm này chia làm 2 loại pháp sư:
nguyên tố và thuộc tính. Nguyên tố pháp sư là loại pháp sư dễ tìm thấy nhất,
con người sinh ra điều mang trong người một nguyên tố nhất định gồm lửa, thổ,
phong, thủy. Tuy răng bốn nguyên tố là thành phần chủ yếu của tinh cầu nhưng
pháp sư mang nguyên tố lại vô cùng khó khăn trong quá trình phát triển. Lí do
là nguyên tố cắn nuốt pháp lực. Mỗi một pháp sư thi triển ra pháp thuật điều
phải xuất ra pháp lực của mình. Nhưng nguyên tố pháp sư có pháp lực đồng chất
với nguyên tố tự nhiên, khi xuất ra pháp lực bị nguyên tố tự nhiên chèn ép và
hấp thu, nên tác dụng không mạnh, cho dù có thì cũng duy trì được vài giây rồi
kiệt sức. vì vậy, nguyên tố pháp sư rất yếu, chỉ dùng pháp thuật cho đời sống,
không dụng được cho chiến đấu. Thứ hai là thuộc tính pháp sư, người có pháp
thuật cấu tạo thành sự vật mang tất cả tính chất, trạng thái, cấu tạo của sự
vật. Thuộc tính pháp sư vô cùng đa dạng, bao gồm cả nguyên tố tự nhiên nhưng
không gọi là nguyên tố mà gọi là thuộc tính tự nhiên. Khác với nguyên tố,
thuộc tính tự nhiên gồm 11 thành phần tồn tại trong tự nhiên gồm: kim, mộc,
thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng, ánh sáng, bóng tối và không gian. Pháp sư
mang thuộc tính tự nhiên không bị cắn nuốt là vì pháp lực xuất ra của các pháp
sư không đồng chất với nguyên tố tự nhiên chỉ là đồng vị. Pháp lực xuất ra sẽ
không bị ảnh hưởng gì từ môi trường xung quanh.
Một nguyên tố pháp sư ở trường học pháp sư khác rất nhiều, nhưng ở Bệ Ngạn lại
rất hiếm, thậm chí là không có, vì một trong những môn tuyển sinh của Bệ Ngạn
là thực chiến.
Nhìn Băng Phong ngồi kia, đến cấp 3, lại là trường Bệ Ngạn, hơn nữa ban T,
người ta làm sao nghĩ cậu là nguyên tố pháp sư. Mà trong tài liệu ghi rõ ràng
nguyên tố mà cậu ấy mang là phong, cũng chính là tên của cậu ấy. Hay là lúc
các giáo sư kiểm tra có chút sai sót gì giữa thuộc tính và nguyên tố sao?
Nhưng là nghe xong câu, được viện trưởng giới thiệu tì mọi người rõ, chính là
loại con ông cháu cha, những con người thích dùng quyền thế vào tiền bạc. Cũng
không đúng, Bệ Ngạn tháp xưa nay chưa hề phá luật, kẻ vào học chỉ luận tự lực
không xét ngoại lực.
Tất cả các học sinh trong lớp điều có vẻ hoài nghi, cuối cùng là vì sao Băng
Phong vào được đây!
Giáo sư An cũng tỏ rõ thái độ với Phong, nói xem nhẹ là qúa tế nhị, thẳng
thắng mà nói là khịnh bỉ. Điều này tỏ rỏ qua thái độ của ông trong xuốt qua
trình giảng dạy, ông luôn đưa ánh mắt chìu mến cho tất cả học sinh ngoại trừ
Băng Phong.
Những tiết học nhàm chán dần trôi qua, cuối cùng cũng hết giờ. Học viện pháp
ngày đầu tiên đã học pháp luật của Xứ sở phù phiếm, bộ môn duy nhất gây nhàm
chán đối với học sinh.
Băng Phong cùng Hồng Ân không quay về kí túc xá mà lên tầng nhiệm vụ. Học sinh
trong học viện pháp thuật không chỉ học lí thuyết và thực hành ở trường, học
sinh cần va chạm thực tế. Tầng nhiệm vụ mở ra nhằm cho học sinh ra ngoài đời
luyện tập. Việc làm nhiệm vụ của trường không chỉ kiếm thêm thu nhập cho bản
thân mà còn được cộng điểm nhiệm vụ. Nhiệm vụ chia làm năm cấp độ khác nhau.
Cấp thứ nhất là cấp D – đơn giản – nhiệm vụ này thông thường là trợ giúp
thương nhân, nông dân làm vài việc đơn giản như bê vác, thu hoạch… Cấp thứ 2
là cấp T – trung bình – là những việc hộ tống, bảo vệ vận chuyển những thứ đơn
giản… Cấp thứ ba là cấp K – khó khăn – công việc cũng giống như cấp T, nhưng
sự quan trọng của thứ bảo vệ cao hơn… Cấp thứ tư là cấp N – nguy hiểm – công
việc này rất khó khăn, đòi hỏi người nhận thật sự có bản lãnh vì có thể xuất
hiện nguy cơ chết người có thể là điều tra án mang, tìm kiếm người mất tích,
hay bắt phạm nhân…cấp cuối cùng là cấp L – lãnh tụ - đây là cấp độ cao nhất
trong bảng nhiệm vụ và rất ít khi xuất hiện. Nhiệm vụ cấp L là nhiệm vụ ảnh
hường vô cùng lớn đối vơi một xứ, người có thể hoàn thành nhiệm vụ này có thể
đứng ngang hàng với lãnh tụ có quyền tham gia, thay đổi những chuyện lớn nhỏ
của xứ.
Nhiệm vụ có thể một người nhận hoặc đoàn người nhận. Hoàn thanh nhiệm vụ thì
tiền thưởng cùng điểm chia điều cho các thành viên nếu là đoàn người nhận.
Phong và Ân là 2 người cùng nhận một cái nhiệm vụ cấp T, là nhiệm vụ giao hàng
hóa. Hàng hóa được giao là một cây bút lông, phải gửi về một vùng đất của Ngũ
Hồ xứ, tên là Hồ Tây thành. Đường đi từ Bệ Ngạn, đến Hồ Tây khá xa, cũng phải
mất 1 tháng chạy bộ, đối với pháp sư, chạy bộ là việc qúa trường trực. Hơn nữa
tốc độ lại nhanh hơn xe, vì một đường đi đến, băng rừng, lội sông chứ không
phải đi đường xe xe chạy. Học viện không bắc buộc học sinh có mặt trên lớp học
lý thuyết, làm sao bài thi đạt điểm cao là được. Chính vì vậy mà Phong dám
nhận nhiệm vụ này.
Bước ra Bệ Ngạn, hai người về kí túc xá chuẩn bị đồ đạc để đi. Đồ mang theo
của 2 người không có gì nhiều chỉ là vài bộ quần áo cùng thuốc men. Mà tất cả
điều bỏ vào trong túi ma thuật, cái túi chỉ lớn hơn một bàn tay xòe, nhưng
chứa được một thể tích gần 50 lít nước.
Nhưng là định, vì đang đi, hai người bị chặn bởi vài nam sinh. Tổng cộng có 3
người, trên ngực đeo uy hiệu chữ T màu đỏ. Uy hiệu chính của trường phân biệt
các ban, màu đỏ cấp 3, cấp 2 có màu vàng, cấp 1 có màu xanh. Ba người này qen
mặt, chính là đồng học với Phong:
- Các cậu muốn gì? – Ân lên tiếng trước vì dù sau họ cùng Ân có quên biết.
- Không gì, chỉ muốn biết thực lực của bạn mới… Hư
- Muốn đánh nhau sao?
- Đúng vậy! Sợ sao?
Tên đứng đầu hách mặt lên, tên này tên là Sa Hoài Bảo, là học sinh đứng thứ 2
ban T, thực lực vô cùng mạnh. Hôm nay thấy Phong nhập học, lại là nguyên tố
pháp sư, nên hắn muốn một trận xỉ nhục Phong, muốn cho Phong biết vị trí của
mình ở đâu. Trên thế giới này, nguyên tố pháp sư tuy rằng địa vị cao hơn dân
thường một ty, nhưng so với pháp sư thế giới, họ chỉ là hạt bụi thôi. Ban T Bệ
Ngạn học viện điều là thiên chi kiều tử, làm sao chấp nhận ngang hàng cùng hạt
bụi như Phong chứ. Nên hôm nay nhất định cho Phong một trận đại bẻ mặt.
Phong nhìn vào Bảo chăm chăm:
- Không có hứng!
Nói xong câu này liền bỏ đi, Sa Hoài Bảo lại cừơi to:
- Haha, là không có hứng hay là không có gan, chỉ là sợ thua nên làm mặt lạnh
bỏ đi, đừng tưởng tôi không biết cậu ăn bám vào thằng Ân mới được vào ban T.
Cứ như không nghe thấy gì, Phong bước tiếp. Đi được vài bước thì bỗng dưng cậu
cảm thấy không ổn, liền nhảy lên cao. Ngay sau đó, dưới chân cậu, một vòng
xoáy bằng cát xuất hiện. Cậu quay lại nhìn Bảo thì đang thấy cậu ta đang ra
một vài động tác.
Còn tiếp


Lục Xứ Chiến - Chương #2