Về Nhà Thôi


Người đăng: CaoNin

Trường THPT Lạc Long Quân hôm nay náo nhiệt, trưa nay có đánh nhau. Mới sáng
sớm tại phòng học 10a2 dãy lầu 2 của giáo khu, một tên thanh niên tóc đỏ đã
đứng trước cửa. Tên đó không nói không rằng, lại đứng trước cửa, ăn mặt khác
thường khiến mọi người xun g quanh chú ý. Tên này tên là Hồng Ân, đến đây để
tìm một nam sinh trong lớp 10a2, tên Băng Phong. Mà cậu ta chờ từ hừng đông
đến giờ rồi cũng không thấy Băng Phong đâu.
Băng Phong là một học sinh giỏi trong lớp, nhưng tính tình nhút nhát, ít nói
chuyện với ai. Trong lớp cũng không có ai là bạn thân. Băng Phong lớn lên nhìn
cũng có chút điển trai, màu mắt cậu xanh biết với máy tóc đen láy, 16 tuổi
nhưng lại cao 1m7 rồi. Cậu ta thường hay đến lớp muộn học xong rồi về, cậu ít
tiếp xúc với bạn bè xung quanh. Đôi khi, cậu còn bị bọn con trai trong lớp bắt
nạt. Cậu bị đám con trai đánh cũng rất nhiều lần rồi, bọn chúng bắt cậu làm
bài tập, bưng này bê nọ như một tên ở. Dù vậy, cậu cũng không có phản kháng mà
làm theo, đôi khi bọn chúng đánh đập cậu đến mức phải mang mặt bầm về ký túc
xá. Học sinh trong lớp thấy cậu vậy cũng thấy tội, nhưng cũng không có ngăn
cản bọn kia, vì tên cầm đầu là con trai của tên đầu gấu khét tiến tàn nhẫn
nhất vùng.
- Ah ha…
Tiếng tằng hắng vang lên làm đám đông đang bu quanh Hồng Ân tản ra. Một tên
cao to vạm vở đi đến. Tên này là đại ca trong lớp 10a2 hắn tên Trần Minh Lãm.
Trần Minh Lãm tiến về phía Hồng Ân, ngênh mặt lên nói:
- Mày là thằng chó nào mà cản đường tao vào lớp vậy, tránh ra.
Nghe lời lẽ của Lãm, Ân liếc nhìn hắn một cái rồi cứ vậy mà đứng, không xê
một bước nào. Thái độ của Ân như vậy, cả đám xung quanh ngở ngàng, lo lắng, lo
cho Ân bị ăn một trận đòn nhừ tử. Lãm thấy thái độ như vậy trong lòng một tức
giận, tên này tính tình xấu xa, lại coi mình như vua, ai cãi là đánh, từ nhỏ
đến giờ cha hắn nuông chiều từng li từng tí. Người khác không nghe lời hắn
điều bị ba hắn đánh đến thê thảm. Hắn đi đâu ai cũng gọi hắn một tiếng thiếu
gia, nhưng sau lưng chẳng ai mà ưa hắn. Được nuông chìu quen rồi nên tính hắn
cứ hóng hách như vậy, không coi ai ra gì, nay bị một thằng tóc đỏ liếc, hắn
liền đùng đùng nỗi giận
Không một tiếng nói liền nhào đến Ân, một đấm thẳng đến mặt Ân một đường, xung
quanh mọi người xem kịch hay. Đấm tay Lãm gần đến, tưởng chừng Ân nhận đủ
nhưng bất ngờ, cậu ta ngã người về phía sa né cú đấm. Lãm theo quán tính nhào
về trước, ngay lúc này dưới bụng của Lãm xuất hiện thêm một cái đầu gối. Óc…
Lãm bị Ân lên gối, miệng hả ra, không kịp nhận thức cơn đau, lại một cảm giác
trên sóng lưng truyền đến, một cái trỏ nặng nề giáng xuống. Ân ra đòn nặng
không nặng nhẹ không nhẹ, nhưng đủ làm cho Lãm nằm xuống kêu đau.
Lãm nằm nghe một tiếng phịch, đám đàn em hắn ở đâu bổ tới bảy tám thằng đỡ hắn
dậy.
- Đánh nó.
Lãm thét lên, một đám nam sinh liền nhào vô Ân, kịch ngày càng hay rồi. Cả
khối mười chẳng ai dám đụng vào thằng Lãm, vì ai cũng biết cái danh thiếu gia
của nó ai ai cũng căm hắn, nhưng không ai dám làm gì, nay có người đánh nó,
trong lòng mọi người xung quanh thật hả hê. Hơn mười người nhào vô Ân, Ân
không một nét sợ, cúi người xuống tí, chân linh hoạt di chuyển vài bước, một
tên tới đầu tiên, Ân xoay một vòng 360 độ, đề ngay gót chân vào mặt kiến tên
này gãy mấy cây răng. Hai tên nữa xông tới, cùng đến cũng là hai nấm đấm, Ân
nhanh tay chộp lấy tay của tên bên phải, vung một đấm vào eo rồi ném vào người
tên bên trái cả hai ngả lăng xuống đất. Ba tên khác lại nhào vô, lần này Ân
chủ động nhào về trước, điểm nhắm là tên chính giữa, nhanh như chớp mắt, Ân
một tay đã khóa tay đói thủ, liền một tay kia đập vào chấn thủy, tên chính
giửa một hồi khó thở văng ra, hai tên bên cạnh nấm đám cũng gần đến Ân, Ân
nhanh người ngồi xuống, chân đặt chéo quay một vòng đạp vào chân 2 tên còn
lại. Thấy 6 thằng ngã xuống mấy thằng kia cũng ngại đến, trên mặt toát ra vẻ
lo lắng. Lúc này, Hồng Ân mới mở miệng:
- Tao đến đây để tìm người, không phải đánh nhau, nhưng mà ai còn muốn đánh,
tao tiếp.
- Mày tìm ai
Lãm lúc này đã đứng một bên, lên tiếng, cũng không ai dám nhào vào nữa rồi.
- Tìm hắn !
Lúc này đây, Ân đang chỉ vào Phong. Phong cũng không biết chuyện gì xảy ra,
vừa bước chân tơi lớp đã thấy một đám lộn xộn, cũng vừa bước đến gần thì xung
quanh đã nhường đường cho tụi thanh niên kia té xuống rồi, ngước mặt lên nhìn
thì đã thấy Ân đang đứng đấy.
- Cậu đến đây làm gì, nơi này không thích hợp cho cậu – Phong lên tiếng trước
- Không thích hợp cho tớ, vậy thích hợp cho cậu chắc, đi về đi, Tuyết Nhi
đang chờ cậu về đấy – Ân nhìn chằm chằm vào Phong nói.
- Không về, đừng mơ mà đưa tôi về, tôi sẽ ở lại đây, cho đến chết.
- Cậu còn giận chú Vũ sao?
- Đừng nhắc đến ỗng!
Phong hét lên làm mọi người giật mình. Tiếng hét không giống như Phong thường
ngày, mà mang theo lãnh lẽo, thống hận vào đau khổ. Lúc này đây, nhìn Phong
không còn cái dáng vẽ thư sinh nữa mà là một tên thanh niên lạnh lùng, trong
mắt đầy uất hận.
- Được, không nhắc thì không nhắc, nhưng cậu phải theo tớ về, mẹ cậu cùng
Tuyết Nhi đang rất lo lắng.
- Tôi nó không về là không về.
Nói xong, Phong quay lưng bỏ đi. Đi xuống cầu thang, rồi đi về khu ký túc xá.
Hồng Ân này không đuổi theo, khi Phong xuống đến sân trường thì đột nhiên bị
một bóng người chặn trước mặt. Không ai khác chính là Hồng Ân, cậu ta trực
tiếp nhảy từ lầu hai xuống. Cả một trường nay dồn hết sự chú ý vào Ân, vì cậu
ta cứ như nhân vật trong phim hành động vậy.
- Bỏ đi dễ vậy sao, muốn đi thì qua ãi của tôi đã, đánh thắng tôi thì cậu
được ở lại.
Tuy rằng đứng dưới san nhưng câu nói của Ân làm mọi người hết sức chú ý. Trên
lầu, Lãm nhìn Phong bằng ánh mắt khi dễ, đánh nhau à, tên này thua chắc rồi,
- Được, cái này cậu nói.
Phong xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Ân. Câu nói không nhỏ không lớn cũng
đủ truyền đến lầu 2, lớp 10a2 há hóc mồm. Không ai không thấy cảnh thanh niên
tóc đỏ hạ 6 tên cùng lúc, hơn nữa đánh Lãm nằm lăng ra, giờ thì Phong nhận lời
thách đấu. Phong yếu đuối có tiếng, nay nhận lời thách đấu kia, ai ai cũng
mang một nét cười xỉ nhục.
Nhưng là người đối diện không nghĩ vậy, chính bản thân cậu ta biết, muốn thắng
Băng Phong, khó như lên trời.
- Lên đi!
Băng Phong đứng yên một chỗ, nhìn thẳng vào Hồng Ân kêu lên 2 tiếng. Ân bị
người gọi như điên cuồng lập tức nhào vào.
Chân trước lấy đà dậm một cái bay lên, một đạp hướng Phong mà đến. Phong bước
một chân lên, hai tay làm một thủ thế đan chéo trước ngực. Cước vừa đến, tưởng
rằng Phong chịu đòn nặng, nào ngờ, cách bàn chân chừng 30cm, tay Phong xoay
một cái, tay phải nắm ngay đầu gối, tay trái ngay cổ chân Ân, lùi lại một
bước. một cái chớp mắt, Phong đem cả người Ân mạnh mẽ đập xuống đất. Ân bình
tĩnh, hai tay liền chóng đất xoay người thoát ly cánh tay của Phong lộn về sau
2 m. Trước sau chỉ 20 giây thời gian.
Một đoàn này ra, cả lớp 10a2 sững sốt ‘ cái gì đang diễn ra thế, Băng Phong
đấy sao, chẳng phải một đấm của Thằng Lãm không đỡ nỗi, giờ lại đỡ một đá của
Ân, mà còn đập Ân xuống đấy như ném một bao cát, thật khó tin”. Trần Minh Lãm
nhìn màng này cũng măt chữ A mồm chữ O. Thằng này mạnh như vậy! hăn bắt đầu đổ
mồ hôi.
Dưới sân lúc này cũng không có qúa nhiều người, quyền cước không có mắt, xem
đánh nhau, xúi quẩy bị vạ lây, không ai muốn bị đánh đòn. Toàn bộ học sinh tập
trung trên tầng 2 xem, như xem một buổi biểu diễn.
Hai người lặng nhìn nhau, ngay khi đỡ một cước kia của Ân, Phong chạy thẳng
đến xuất ra một cước, Ân đưa tay lên đỡ, tiếp thêm một quyền ngay mặt Phong.
Nhanh nhẹn, hạ chân xuống né sang trái, Phong nhồi thêm một quyền ngay bụng.
Lần này, Ân trúng đòn lùi sau một bước. Ân gầm lên một tiếng phóng người lên
cao 2m, xoay người 360 độ hạ một gối ngay vai Phong, đòn ra nhanh nhưng không
phải không né được, nhưng Phong không chọn né mà đứng đỡ đòn đó. Một gối xuống
từ độ cao 2 mét, tốc độ lại nhanh, đỡ đòn này chắc chắn bị thương không nhẹ.
Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, khi gối gần chạm vào vai Phong, tự
dưng Ân mở to mắt:
- Không ổn!
Nhưng đã muộn, trong một sát na, Phong một tai đỡ ngay gối, chùng mình xuống,
Ân bị ngã người ra, tay Phong đã đến ngay sau ót Ân. Một cú nện thứ 2 ra, cả
người Ân bây giờ đã nằm ngữa ra đất rồi. Cuộc đánh nhau, không đến 1 phút mà
làm người xem thốt tim. Trên tầng lầu 2 bây giờ im lặng, cả lớp 10a2 im lặng,
Phong ngày nào bị ức hiếp tàn nhẫn hôm nay chỉ vài động tác xử ngay một tên
đánh cùng lúc 6 thằng. Phong làm sao nhẫn nhịn? Câu hỏi này ai cũng thắc mắt.
nhưng không ai biết câu trả lời.
Ân lật đật đứng lên, thân thể tuy ngã mạnh xuống đất nhưng kì lạ là không
thương tích nặng, đầu chỉ hơi choáng tí thôi. Nhìn về Phong, Ân nhoẽn cười:
- Mấy năm nay cậu tiến bộ rất nhiều nha, hôm nay ở đây không tiện chơi hết
mình. Vì không sử dụng thứ đó nên tôi không thể phát huy được cận chiến được.
Nhưng thua là thua, tôi sẽ về, để cậu ở đây.
Ân nói với Phong một câu rồi quay mặt bỏ đi, Phong đứng đó nhìn trong lòng lại
thốt lên một tiếng “xin lỗi”. Phong quay vể ký túc xá, nhưng mà đi được vài
bước tiếng Ân lại vang lên:
- Gia tôc của Lục Tú Anh bị hủy rồi, hai năm trước gia tộc bị người của Hắc
Long Ban đến sát hạ và bị cướp đi một món đồ quan trọng, khi đó tôi định báo
cho cậu nhưng không thể, cũng không ai có thể tìm được cậu ngoài tôi. Tôi biết
đính ước của cậu và Tú Anh là do hai bên gia tộc định. Nhưng cậu cũng phải có
phần nào trách nhiệm về chuyện này. Tôi định khi cậu về thì nói luôn thể,
nhưng tôi còn yếu quá, nên bây giờ cho cậu hay. Người của chúng ta đã thăm dò
được, Vật bị mất là viên ngọc hồi sinh. Hắc Long Ban, ngày càng mạnh, Liên
Minh không cách nào cảng rồi, nghị viện cũng nhiều lần thằm dò nhưng thất bại,
lãnh tụ đang bị áp lực từ ngũ xứ. Cậu cũng nên về đi, đừng cứng đầu nữa.
Nghe xong tin tức này của Hồng Ân, Băng Phong trong lòng chùn xuống, Lục Tú
Anh là vợ đính ước của cậu. Còn nhỏ tuổi, Phong không biết chuyện tình cảm là
gì, nhưng cùng nhau lớn lên, khi nghe Tú Anh bị bắt lòng cậu không khỏi lo
lắng. Trong mắt của Phong lại có thêm chút gì.
Quay về hướng của Ân, Phong nhỏ một tiếng:
- Chúng ta đi!
- Đi? Thật sao?
- Còn không mau!
- Được được chúng ta đi!
Phong đi về hướng của Ân, hai người thản nhiên đi ra khu vực trường học. Bước
ra đi, Phong chỉ hướng lớp trưởng nói một vài câu, bảo rằng cậu sẽ về với gia
đình ở nước ngoài, thủ tục rời trường không cần làm, cứ gạch bỏ tên cậu là
được.
Ra ngoài khu vực trường học không xa, tìm một nơi vắng người, Ân lấy trong túi
một chiếc gương tròn, đường kính 10cm, lưng tấm gương có vẽ vài hình thù kỳ
lạ.
- Về nhà thôi!
Sau tiếng nói của Ân, chiếc gương kì lạ phát ra một đoàn sáng phủ lên cả 2
người. Chóp mắt một cái, 2 người không còn thấy đâu.


Lục Xứ Chiến - Chương #1