Hạ Đệ Nhị


Người đăng: CaoNin

Sa Hoài Bảo động thủ. Băng Phong chính là loại người ghét phiền phức, không
bao giờ chuốc phiền vào mình, hạn chế thấp nhất phiền phức đến với mình. Nhưng
mà phiền phức đến, lập tức giải quyết ngay.
Sa hoài Bảo là một cái phiền phức tự đến, và cần nhanh chóng giải quyết. Một
nhãy tránh đòn tấn công của Bảo, mài đã nheo lại. Thuộc tính của Hoài Bảo là
cát. Cát vốn nhỏ, vừa có thể phân tán thành vô số hạt, vừa có thể tụ lại thành
khối. Cát là thuộc tính nỗi tiếng của Sa gia, theo lịch sử, Sa gia từng xuất
hiện một vị cường giả với thuộc tính là cát kim cương, được xếp nganh hàng với
lãnh tụ, làm gia tộc một thời rạng danh.
Phong mắt lạnh lùng nhìn Bảo, một đôi mắt mãnh liệt sát ý. Không phải phong
muốn giết Bảo, mà là muốn đánh nát cái phiền phức này. Lui về sau, một bước:
- Cái này là do cậu tự chuốc lấy!
Vừa dứt câu, Phong đã nhanh như chơp phóng đến nơi Bảo đang đứng. Sa Hoài Bảo
nhoẽn miệng cười, một tên nguyên tố pháp sư thì làm được gì chứ. Bảo tư thế
đứng yên, cũng không có động tác gì phòng thủ. Vào cái chớp mắt Phong đã đến
người Bảo, một bàn tay đưa ra, mục tiêu là vai Bảo. Thản nhiên ứng biến, Bảo
đưa ra tiếp bàn tay của Phong. Hai bàn tay chạp nhau, một khắc này, trên miệng
Ân lại nở ra một nụ cười, cười cho tên đần, dám cận chiến với Phong. Người
xung quanh đã để ý đến, hai bàn tay chạm vào nhau, ai cũng nghĩ Phong là người
bị đánh lui. Nhưng là sau cái chạm đó, cánh tay của Hoài Bảo như một trận kim
chít, tay áo bị xé nát không còn một mảnh, người bị chấn bay ra hơn 3 thước.
Hai tên đứng sau lưng hắn há hóc mồm.
Sau một chưởng kia, Phong không tiếp tục chạy đến, mà đứng một chỗ, nhắm
nghiềm mắt lại. Một giây, hai giây, ba giây, Phong mở mắt ra, chân trước vẽ
nữa vòng tròn về sau, tay trái thu lại, tiếp đó là một đấm thẳng vào không khí
hướng về Sa Hoài Bảo.
Ah..
Bảo hét lên một tiếng thất thanh, chiếc áo đồng phục trên người giống như cánh
tay áo lúc trước, bị xé toạt ra. Sa Hoài Bảo nằm trên mặt đất rên rỉ. Hắn cảm
thấy như ngàn vạn cây kim từ trong cơ thể chui ra ngoài, vô cùng nhứt nhối.
Nhưng kì lại là, quần áo của Bảo như vậy xé nát, nhưng thân thể không một vết
thương.
Mọi người xung quanh bây giờ cũng há hóc mồm lun rồi. Cấp 3 ban T là lớp học
mạnh nhất của trường, top ba đứng đầu lớp cũng là top 3 học sinh mạnh nhất
trường, Bảo là người mạnh thứ 2, nhưng là bị hạ trong vòng 2 nốt nhạc. Mà
người hạ không phải vị kia đệ nhất, mà là một tên nguyên tố pháp sư. Cái
chuyện gì xảy ra thế! Top 3 của trường bánh bèo như thế sao, toàn trường rơi
vào một mảnh ngây ngốc.
- Có chuyện gì?
Mọi người đang trầm trồ thì một thanh âm dịu dàng vang lên. Từ đằng xa một
dáng người đang đi đến. Trên người mặt một màu xanh lục, mái tóc lại dài ngang
eo, tướng đi vô cùng uyển chuyển khiến ai cũng phải nhìn. Người này chính là
Đỗ Hà Lan, giáo viên phụ trách môn thực vật học, cũng là một trong 4 giám thị
của trường. Đi đến gần chiến trường, đám đông tự nhiên rẽ ra một đường cho cô
đi.
- Băng Phong?
Khi nhìn thấy Sa Hoài Bảo đang năm trên tay hai học sinh kia, cô giám thị nhìn
về phía Băng Phong hỏi:
- Có chuyện gì, tại sao đánh nhau?
- Thưa giáo sư, là Hoài Bảo đòi luận bàn vơi Phong, Phong không đồng ý, bỏ
đi. Cậu ta liền ra tay, Phong chỉ là bị ép? – Ân nhanh nhẹn đáp.
Ánh mắt giám thị Lan rơi vào Phong:
- Đúng như vây?
- Dạ!
- Thôi được rồi, hai em dìu Bảo vào phòng y tế, cậu ta bị thương không nhẹ.
Lan nhìn hai tên đang đỡ Bảo nói. Lời này nơi ra làm cho sân trường trở nên
huyên náo. Chỉ 2 chiêu làm cho đệ nhị “ bị thương không nhẹ” cái này thật quá
lắm rồi, giám thị Lan nói xong nhìn về phía Phong:
- Cậu đi theo tôi.
Cả hai người rời đi, Ân về kí túc xá, cậu lo cho Phong nhưng là cậu biết Phong
đi là nơi nào, cũng không có ý muốn theo. Tầng giám thị, đây là tầng lầu mà
học sinh không muốn đặt chân đến nhất. Bước vào phòng 1 của tần giám thị,
Phong theo sau giám thị Lan, vẻ mặt của giám thị bây giờ đang rất khó coi,
đánh nhau trong khu vực trường là tội nặng, để giám thi bắt được thì coi như
xong. Đóng cửa lại, Phong liền cảm nhận được một trận đau từ lỗ tai truyền
đến:
- Nói đi, 2 năm qua đi đâu? Về khi nào? Làm sao không thông báo cho chị một
tiếng, hôm nay lại còn đánh nhau, 2 năm không gặp thực lực tăng lên không kém
nha, 2 quyền đánh bay Hoài Bảo, nói! Pháp lực tăng lên đến đâu rồi?
- Chị à, bỏ tay ra được không, tai em gần đứt ra luôn rồi? Ah… ui…
- Còn biết đau à! Hư…
Đỗ Hà Lan buông tai, Phong ra ném hắn từ bộ sa long gần đó. Nếu ai thấy cảnh
này chắc lại há mồm cho xem. Giám thi khó tính và một thanh niên lạnh lùng lại
đùa nhau như thế này. Sự thật là hai người họ là sư tỷ đệ đồng môn. Đỗ Hà Lan
và Cao Băng Phong cùng một người thầy tên là Xích Thiên. Người này không rõ
lai lịch, chỉ là một người đốn củi trên núi, ban đầu ông chỉ dạy cho giám thi
Lan và nhận Lan làm học trò, khi lớn lên, Lan thi vào học viện, học tập, tốt
nghiêp, rồi nhà trường lưu lại làm giáo sư luôn. Mãi tận sau này, ông bắt gặp
Băng Phong vừa khóc vừa đấm vào thân cây, ông mới đến hỏi thăm vì sau cậu làm
như vậy. Cậu nói rằng gia đình ai cũng ghét bỏ cậu vì cậu chỉ mang trong người
nguyên tố, không có thuộc tính phát sinh, sau này chỉ là một nguyên tố pháp
sư, thậm chí là thường dân, nên cố gắng để mạnh lên, để được mọi người yêu
thương. Xích Thiên một phần đồng cảm, một phần thấy được phẩm chất đáng quý
trong con ngưới đứa nhỏ này – ý chí mạnh mẽ, nên nhận Phong làm đồ đệ, dạy
Phong trở thành một tên cường hãn nguyên tố pháp sư . Từ lúc đó Lan và Phong
biết nhau, cùng học tập vui chơi rồi hai người thân nhau, như 2 chị e vậy.
Băng Phong không ngồi nói chuyện với giám thị Lan mà trực tiếp nằm trên ghế
salong nhắm măt lại:
- Hai năm qua em sống ở Trái Đất, một tinh cầu không có ma thuật. Em đi qua
đó bằng chiếc gương của sư phụ. Em cũng vừa mới về hôm qua thôi, định tối nay
thăm chị nhưng nào nhờ gặp cái phiền phức như vậy chứ. À, sư phụ như thế nào
rồi, em mới về chưa có cơ hội đi đến thăm.?
- Sư phụ vẫn khỏe, 2 năm qua em đi sư phụ rất buồn đấy, em cũng biết, sư phụ
coi em như con trai mà. Mà vì sao em lại bỏ đi?
- Chuyện dài lắm chị à? Hôm nào rãnh em nói với chị, thôi em về đây, mai em
còn đi làm nhiệm vụ.
- Đi làm nhiệm vụ, mới về đã đi rồi, bộ thiếu tiền sao?
- Dạ, hihi chỉ là em không thể về nhà nên không thể lấy tiền.
- Đây, cầm lấy 1000 đồng này mà tiêu, thiếu thì nói chị
- Không được, đường đường là nam nhi sao nhận tiền của phụ nữ, hơn nữa em lớn
rồi tự kiếm tiền được. À, chị cùng anh Huy kết hôn chưa nhở?
Nghe đến hai chữ kết hôn, Đỗ Hà Lan bỗng dưng đỏ mặt.
- Kết hôn gì chứ, con nít đừng quản chuyện người lớn.
Phong thấy cảnh này liền khoái chí, miệng cười toe toét:
- À…à chưa sao? Chị à, chị năm nay gần 35 tuổi rồi, không nhanh lấy chồng coi
chừng ế đó nha… Haha
- Cái thằng này!
Hà Lan dơ tay vừa định nắm lấy tai Phong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Ai đó?
- Là anh đây, Huy đây!
Mới nhắc Tàu Tháo, Tàu Tháo đến liền, Hà Lan bỗng trở nên ôn nhu, lại thêm
phần ngượng ngùng. Băng Phong chòm dậy lẽn ra ngoài cửa, nhanh tay bẻ khóa mở
rộng cánh của.
- À, anh Huy, anh mới đến, chị em vừa nhắc anh đó, nói rằng sẽ sớm có đám
cưới. Hihi
Âm thanh của Phong đủ lớn để cả 3 người nghe được, Hà Lan đứng đó, mặt đỏ hết
cả lên:
- Cái thằng này!
- Haha, thôi em có việc đi trước đây, anh chị nói chuyện vui vẻ, bye!
Nói xong, Phong nhanh chóng chạy đi, miệng cười gian xảo. Coi như đã trả thù
được cái nhéo tai lúc nảy. Huy đứng trước cửa nhìn hướng Bang Phong lắc đầu:
- Cái thằng nhóc này vẫn như ngày nào ha.
Đinh Huy quay lại nhìn Hà Lan, bốn mắt nhìn nhau, Lan quay qua bàn làm việc.
Huy lên tiếng:
- Phonh về lúc nào thế, khi nãy Phong nói chuyện đám cưới, là sao thế?
- Anh đừng nghe nó nói bậy!
Mặt Hà Lan bây giờ như tôm luột luôn rồi.
Một mạch chạy về kí túc xá, trên đường đi, cậu bắt gặp không ít ánh mắt nhìn
về mình. Hâm mộ có, ưa thích có, sợ hãi có. Qua trận đánh hạ đệ nhị, cậu liền
nỗi tiếng. Tin đồn vang xa “ Ban T xuất hiện một cao thủ”.
Mở cửa phòng ra, Băng Phong nhanh chóng thu dọn hành lí chuẩn bị cho cuộc đi
giao hàng ngày mai.
Trời đã hừng đông, Phong và Ân đã có mặt tại tầng nhiệm vụ để nhận món hàng
cần giao. Đó là một chiếc hộp bằng bạc, trên chiếc hộp có khác họa hình của
một con chim đang há miệng kêu, vươn cánh trên bầu trời. Bên trong chiếc hộp
là một cây bút lông cũng bằng bạc. Đầu bút là một đầu chim đang gặm một vòng
bạc, thân viết thon dài, kì lại là thân cây bút không có bất cứ hình thù hay
kí hiệu gì, chỉ nhẵn bóng như bao cây bút khác. Phần đuôi là một nhúm lông màu
đen huyền, mỗi một sợi lông lại vô cùng thước tha. Chóp đuôi nhìn rất nhọn,
nhìn sơ qua cũng biết là đuôi bút tốt.
Cây bút này có giá trị gần một triệu đồng pháp kim, giá thành này tương đương
với mười ngôi biệt thự cao cấp đấy. Cây bút này là do một nghệ nhân làm bút
lông nỗi tiếng làm, lông của cây bút được làm bằng chóp lông đuôi của Bạch
Phượng Hoàng, chóp lông màu đen duy nhất trên bộ lông của nó. Phượng Hoàng là
linh thú quý hiếm, lông của nó quý đến dường nào. Phượng Hoàng là linh thú có
pháp thuật vô cùng mạnh, nên không thể băt nó lấy lông, mà đi tìm từng sợi
lông rụng của nó, mà muốn có lông chóp đuôi rụng lại cang hiếm, phải mất 20
năm mới thu thập được một đuôi bút lông như vậy. Điều này càng cho thấy độ quý
của nó.


Lục Xứ Chiến - Chương #3