Lực Vương Hệ Thông Xuất Hiện


Người đăng: KiraKiro

Nước Đại Việt, kể từ khi vua Quang Trung vượt qua cơn bạo bệnh sau khi đến
Trung Quốc, đã trị vì nước Đại Việt phát triển đến một tầm cao mới và đặt cho
nước một cơ sở vững chắc để đất nước trở thành một trong các cường quốc của
Năm Châu. Nước Đại Việt có nền kinh tế, chính trị, xã hội được xếp thứ 2 Thế
Giới sau Mỹ, và còn được mọi người trên khắp Thế Giới biết đến là một đất nước
có nền Văn Hóa lâu đời và đa dạng, đặc biệt là các phong cảnh thiên, di tích
lịch sử đẹp đẽ.

Nước Đại Việt được Vua Quang Trung mở rộng lãnh thổ gấp vài lần khi lên ngôi
trị vì đất nước. Mặc dù như vậy nhưng trong nhiều năm tiếp theo, khi Vua Quang
Trung mất đã có nhiều cuộc xâm lăng xảy ra, dẫn đến việc đất nước bị chia cắt
trong một thời gian, nhưng không bao lâu đã có vị lãnh tụ vĩ đại là Hồ Chí
Minh đã thống nhất đất nước và đưa đất nước phát triển đạt được tình trạng như
bây giờ. Cái tên nước Đại Việt đã được cả Thế Giới biết đến.

Tất cả những điều này là do Trác Minh lúc sinh ra đã biết được, hắn có một bí
mật mà không muốn cho ai biết là hắn là người xuyên việt, xuyên việt từ khi
mới lên lớp 10 trong khi đang chơi game cùng bạn bè, ban đầu đến đây cứ nghĩ
là mình cũng quay trở lại nước Việt Nam như trước chỉ là khác nơi sinh ra
thôi, nhưng ai ngờ được rằng ở đây đất nước không được gọi là Việt Nam mà được
gọi là nước Đại Việt như thời xưa, không đổi tên. Đại Việt có lãnh thổ rộng
lớn nhưng vẫn mang hình dạng chữ S như kiếp trước của hắn.

Thôn Vĩnh Xuân là một trong những thôn lớn thuộc TP Nha Trang, nơi đây được
bao phủ bởi những cánh đồng lúa vàng rộng mênh mông, những dãy tre làng xanh
mướt như ngọc, những người nông dân luôn bận rộn. Trác Minh vừa trên đường
làng vừa ngắm nhìn những cánh đồng quen thuộc mà hắn hay nhìn lúc nhỏ.

Khoảng một lúc sau, Trác Minh đứng trước một căn nhà nhỏ khá cũ kỹ và bụi bậm.
Trác Minh mở cửa ra đi vào. Thì vù một cái, một mớ bụi bặm từ trên cửa rơi
xuống. Trác Minh che mắt lại, ho liên tục, lấy tay phất phất đẩy bụi ra :


  • Khụ..khụ, không ngờ chỉ mới 3 năm mà nhà đã bụi thế này, lần này phải bận
    bịu nhiều rồi.

Nói xong, Trác Minh để balo xuống, mở balo ra, từ trong đó lấy ra một xấp khăn
vải, lâu sơ sơ mọi thứ xung quanh. Khoảng nửa tiếng sau, ngôi nhà mới bớt bụi
một chút nhưng còn rất bẩn.

Trác Minh nhìn sơ qua một lượt rồi nói :


  • Như vậy cũng được rồi, lát nữa đi mượn ít đồ hàng xóm để tổng vệ sinh một
    lượt, bây giờ thì dọn dẹp lại đồ đạc chút đã.

Trác Minh săn tay áo sơ mi lên, nâng lấy một cái ghế cũ kéo ra ngoài, phải kéo
hết đồ đạc ra ngoài thì lát nữa mới dọn vệ sinh dễ dàng được. Khoảng một lúc
sau thì tất cả đồ đạc được dọn ra ngoài. Trác Minh đạp cầu thang đi lên gác,
chỉ còn trên gác là chưa dọn gì thôi. Mới vừa đạt chân lên gác thì bụi đã nổi
lên bay mịt mù, Trác Minh phất phất tay phủi bụi, nhìn xung quanh một lượt,
bỗng ánh mắt ngừng lại một chỗ.

Trác Minh tới gần, ở cuối góc có đạt một chiếc hộp gỗ kỳ lạ, trong rất cũ kỹ,
trên đó được khắc nhiều hoa văn quái dị. Trác Minh nhặt chiếc hộp lên, mở cái
hộp ra thì thấy một viên đá nằm trong đó, nói đá thì cũng không phải đá, nó
giống ngọc hơn nhưng cũng khôn phải là ngọc, giống thủy tinh cũng không phải
thủy tinh, nói chung là rất kỳ lạ.

Trác Minh cầm viên đá lên đánh giá một chút xong bỗng ánh mắt dừng lại một bên
của viên đá :


  • Ồ, cái này là chữ sao, nhưng mà nhỏ quá đọc cũng không rõ, xuống lấy cái
    kính lúp.

Nói là làm, Trác Minh đặt viên đá xuống, rồi xoay người thì ngón tay vô tình
xoẹt qua một cạnh sắc nhọn của một cây đinh gần bên cái hộp, một cỗ hơi đau
nhức nhói lên.


  • Aw

Mặt Trác Minh hơi nhăn lại, tay kìa cầm ngón tay bị đứt bóp nhẹ một cái, một
giọt máu từ trên ngón tay rơi xuống và vô tình rơi trúng viên đá. Viên đá lúc
này bỗng dưng hấp thu giọt máu đó, rồi biến thành một tia sáng vàng rất nhỏ,
giống như một sợi chỉ vậy, bay về phía trán Trác Minh và sát nhập vào.

Bởi vì cửa sổ mở, ánh nắng chiếu vào che đi ánh sáng vàng kia nên Trác Minh
cũng không biết. Hắn chỉ lo bóp ngón tay lầm bầm nói :


  • Phải đi sát trùng và cầm máu thôi.....ủa, viên đá đâu rồi

Trác Minh ngạc nhiên nhìn xuống cái hộp thì không thấy viên đá đâu cả, hắn gãi
gái đầu, một mặt không hiểu nói :


  • Không lẽ mình nhìn nhầm hả ta, rõ ràng mới thấy ở đây mà, để kiếm xem thử
    coi

Trác Minh khom người xuống kiếm mọi ngóc ngách trong này, nhưng rất tiếc là
suốt 10p vẫn không thấy. Trác Minh cũng bỏ cuộc :


  • Thôi, khỏi kiếm nữa, giờ mà kiếm cũng tốn thời gian, dù sao cũng chỉ là
    viên đá, mất rồi thì thôi đi, coi như mình xuôi vậy.

Nói xong, Trác Minh bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa của mình, hắn chạy qua
những nhà hàng xóm hay họ hàng cũ mượn một chút đồ nhân tiện thì hỏi thăm,
chào hỏi vài tiếng với những người quen trước kia, họ cũng rất ngac nhiên khi
biết hắn về quê, nhưng sau đó thì chào hỏi, giúp đỡ nồng nhiệt Trác Minh, đúng
là những người nông dân chất phát.

Thế là nhờ có cuốc giúp đỡ của những người hàng xóm cũng như họ hàng xa của
Trác Minh nên công việc dọn dẹp nhà cửa kết thúc viên mãn trong thời gian
không lâu.


  • Phù, rốt cuộc cũng xong, cảm ơn mọi người nha

Trác Minh thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay sang phất tay cảm ơn mọi
người.


  • Không có gì, nếu có việc thì cứ đến nhà cô chú nhờ cháu


  • Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy


Những người hàng xóm cũng chào hỏi nhiệt tình. Khoảng vài phút sau thì mọi
người mới tản đi hết về nhà.

Trác Minh ngửa lưng vận động một chút, sau đó thì vào nhà, mở balo ra, cầm lấy
điện thoại, gọi cho người bắt điện và nước tới, kể cả gas nữa bởi vì nhà cũng
bỏ vài năm rồi, điện, nước hay gas gì cũng cúp hết rồi, phải gọi để nhờ họ bắt
lại chứ.

Nói tóm lại, sắp xếp, dọn dẹp nhà cửa đủ thứ kiểu cũng phải trưa chiều mới
xong. Trác Minh nhìn ngôi nhà được trang hoan lại sạch đẹp, gọn gàng, gật đầu
mỉm cười hài lòng. Đang định bước vào nhà thì bỗng nhiên một giọng nói máy móc
vang lên trong đầu.


  • Hệ thống khởi động 10%......30%....70%....100%


  • Khởi động thành công


  • Xác nhận ký chủ


  • Xác nhận thành công, thuộc dòng dõi con cháu của mẹ Âu Cơ và Lạc Long Quân


  • Phù hợp yêu cầu của hệ thống


Âm thanh vừa mới vang lên thì nói liền một mạch không chừa một chút thời gian
cho Trác Minh suy nghĩ, một lúc sau khi thì mới phản ứng lại kịp, ngay lập tức
hắn giật mình, sợ hãi hét to lên :


  • Ai, là ai?

Âm thanh lúc nãy bỗng vang lên, nhưng không phải là âm thanh máy móc như lúc
nãy nữa mà là âm thanh lạnh lẽo của một cô gái


  • Là ta


  • Là ai mới được chứ, cứ nói là ta thì biết ai mà mò


  • Ngươi cứ niệm trong đầu là "vào trong" thì sẽ biết, khỏi đoán mò, mà cũng
    đừng nhìn xung quanh nữa, ta không có ở đó đâu mà nhìn


  • Hả? Ờ...ờ. vào trong đúng không, để ta niệm thử.


Trác Minh ngay lập tức niệm thầm trong đầu thì bỗng nhiên ý thức của hắn nhanh
chóng mất đi, lúc mở mắt ra thì hắn thấy mình đang trong một vùng không gian
trắng xóa, không có thứ gì trong đây cả. Trác Minh đánh giá xung quanh, hiếu
kỳ nhìn tới nhìn lui một lượt.


  • Này, bên này, đừng có nhìn bên đó nữa

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của cô gái hồi nãy vang lên, Trác Minh nhanh
chóng xoay mình nhìn về phía trước thì đập vào mắt là một cô gái xinh đẹp
tuyệt mỹ, phải nói là quốc sắc thiên hương, các đường nét thanh tú tao nhã,
mặt ngọc hồng hào, mặt hạnh mũi quỳnh, cái miệng nhỏ xanh như trái anh đào.
Dáng người yểu điểu, thướt tha, đẫy đà, chỗ nào cần lõm thì lõm, cần lồi thì
lồi, nói chung là hoàn hảo.

Đẹp thì đẹp nhưng đáng tiếc là khuôn mặt lúc này toàn là sương lạnh. Nàng ta
ngồi trên một cái ghế giống như ghế đế vương hồi xưa vậy, hai chân vắt chéo
len nhau, thỏa thỏa hình dáng của một nữ vương, nàng nhìn xuống thấy Trác Minh
đang thẫn thờ nhìn mình thì hừ lạnh một tiếng.

Trác Minh nhanh chóng tỉnh lại, sau đó thì cúi đầu, mặt đỏ lên, gãi gãi đầu có
chút ngượng, một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói :


  • Cho hỏi, cô là..


  • Hừ


Nàng ta không trả lời, mà hừ lạnh một tiếng, sau đó thì giơ tay búng một cái,
một luồng ánh sáng giống quả cầu lao nhanh về phía Trác Minh. Hắn muốn né
nhưng tốc độ của nó quá nhanh, quả cầu bay vào trong đầu của Trác Minh.

Trác Minh nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn xuất hiện, nhưng một lúc sau
thì hắn phát hiện thân thể mình không bị gì cả, hắn mở mắt ra, đánh giá thân
thể của mình một chút, thấy đúng là không có gì xảy ra, đang định vui mừng thì
lúc này đầu của hắn bỗng nhiên nhói lên, sau đó thì kéo theo một luồng ký ức
kỳ lạ khác xuất hiện trong trí óc của hắn khiến đầu hắn phải đau như búa bổ.

Trác Minh hai tay ôm đầu, lăn lộn dưới đất, hét lên trong đau đớn. Nói thật là
cảm giác này rất đau, đâu không chịu nổi. Một lúc sau thi cơn đau mới bớt đi,
Trác Minh đứng dậy, lấy tay xoa xoa đầu một chút. Lúc này hắn mới có tâm trạng
để xem ký ức đó là gì.

Sau khi đọc qua một lượt thì mới biết không gian này là không gian bên trong
của một hệ thống được goi là Lực Vương hệ thống, còn cô gái trên kia chính là
một dạng thực thể được gọi là Tinh Linh, không phải là Khí Linh, cô ta được
một người cử vào đây để chỉ dẫn cho ký chủ của hệ thống này, chỉ biết nhiêu đó
về cô ta thôi, còn bao nhiều thì hắn mù tịt.

Lực Vương hệ thống được phong ấn trong cái viên đá mà Trác Minh tìm thấy lúc ở
trên gác, khi nhiễm máu của hắn đã sát nhập vào trong đầu hắn.

Lực Vương hệ thống có nhiệm vụ là giúp ký chủ cũng như người sở hữu hệ thống
này trở thành một Đức Vua cũng như một cường giả thống trị vạn giới, dạng dạng
như vậy đó.

Công năng của Lực Vương không nhiều cũng không ít, nhưng hiện giớ với năng lực
của Trác Minh chỉ có thể có 2 công năng là xuyên qua và rút thưởng.

Khi biết được tất cả những điều này thì Trác Minh cảm thấy nữ thần may mắn đã
mỉm cười với mình, hắn thầm nghĩ :


  • Cái hệ thống này có vẻ khá là bá, có thể giúp ký chủ thống trị vạn giới cơ
    mà, rốt cuộc cuộc đời của mình cũng có ngày được chuyển cơ rồi. Để xem thử
    nào, khi có hệ thống phải làm gì nhỉ, trước tiên là phải cưới vài người vợ
    xinh đẹp, sau đó là cùng họ sống tiêu dao vạn giới...

Trong lúc Trác Minh đang suy nghĩ về tương lại mỹ hảo, ở khóe miệng còn chảy
vài giọt nước bọt, khuôn mặt tràn đầy bỉ ổi, tiện tiện mỗi khi nghỉ về gái thì
giọng nọi lạnh lẽo của cô gái kia lại vang lên :


  • Hừ, muốn đạt được những ước mơ đó hả thì cố gắng mà sống sót trước đi, đừng
    có ở đó mà mơ mộng hão huyền.

Trác Minh nghe vậy thì khó hiểu nhìn nàng ta nói :


  • Ý cô là sao, cô giải thích rõ ràng hơn được không?


  • Được thôi, ta chỉ nói một lần, cố mà nghe rõ đây, mỗi lần hệ thống đưa
    ngươi tới một thế giới sẽ đưa ra cho ngươi nhiệm vụ, mặc kệ là nhỏ hay lớn thì
    thất bại chỉ có một kết quả là chết, không có sự khoan nhượng ở đây, nhưng bù
    lại thì hệ thống sẽ ban cho người điểm tích lũy để ngươi có hể quay thưởng,
    lớn nhỏ tùy vào mức độ nhiệm vụ khó hay không, hiểu chưa?


Nghe đến từ "Chết", thân hình Trác Minh có chút run rẩy, dù sao hắn cũng chỉ
là một người bình thường thôi, không có năng khiếu gì đặc biệt cả, cả đời cũng
chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường như bao người bình thường khác thôi

Nhìn thấy cái vẻ run rẩy của Trác Minh, ở phía trên, nữ vương nở nụ cười lạnh,
đáy mắt xẹt qua một tia sáng khinh bỉ, nàng ta mở miệng nói :


  • Sao hả, sợ sao, nếu sợ thì tốt nhất thì rời khỏi đây và biến mất trước mắt
    ta đi, ta sẽ để hệ thống từ bỏ ngươi, ngươi sẽ quay lại cuộc sống bình thường
    mà người từng sống.

Trác Minh không lập tức đồng ý mà suy nghĩ, hắn mặc dù rất muốn đồng ý nhưng
lại cảm thấy không đáng, hắn không muốn sống cuộc sống bình thường và cực khổ
như bây giờ, bị bạn bè khinh bỉ, kể cả bạn gái, người mà hắn yêu nhất cũng bỏ
hắn vì chê hắn nghèo và không có gì đặc biệt, chê hắn sống hèn và chỉ biết
nhìn mặt người khác mà sống.

Những lúc như thế hắn cảm thấy rất nhục nhã, từ nhỏ hắn trong một gia đình
luôn được dạy dỗ là nam nhi phải có lòng tự trọng và phải biết đáp trả khi bị
nhục nhã, nhưng hắn không có bất cứ thứ gì để đáp trả lại cả, hắn rất tự ti.

Đây là cơ hội duy nhất cũng là cuối cùng để hắn có thể ngẩng cao đầu mà sống,
để có thể nhìn mặt người khác mà nói :


  • Tao không hèn

Một luồng cảm xúc không cam lòng, tức giận tràn ngập trong lòng của Trác Minh,
đặc biệt là lúc nhìn thấy sự khinh bỉ của nữ vương khi nhìn hắn. Hắn ngẩng đầu
lên, khuôn mặt đầy bình tĩnh, không còn run rẩy như lúc nãy nữa mà thần sắc
tràn đầy quyết ý, sâu trong đôi mắt nổi lên một ngọn lửa quyết tâm. Trác Minh
nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sự khinh bỉ của nữ vương mà nói :


  • Tôi không muốn rời đi, tôi chấp nhận làm ký chủ của hệ thống này, chấp nhận
    mọi sự nguy hiểm kể cả có chết, tôi sẽ trở nên mạnh hơn và sẽ không bao giờ,
    KHÔNG BAO GIỜ để cô có thể nhìn tôi một cách đầy khinh bỉ như thế, tôi sẽ
    khiến cho cô phải ngước nhìn tôi bằng ánh mắt của sự sùng bái và thần phục,
    tôi thề đấy.

Ngay lúc này đây, trái tim của Trác Minh đang dần dần thay đổi, trở nên cứng
rắn, kiên quyết, không sợ hãi, luôn tiến về phía trước cho dù có ở đó có bao
nhiêu điều nguy hiểm đang chờ hắn và tất cả điều này sẽ dần dần trở nên lớn
mạnh hơn bao giờ hết, nó đang trưởng thành.

Ngay lúc này, mục tiêu trở nên mạnh hơn của Trác Minh không phải là mong muốn
chơi gái hay tiêu dao như lúc nãy mà là muốn khiến có cho nàng phải thần phục
mình, khiến cho nữ vương phải khụy chân quỳ mình.

Nữ vương ngồi trên cao nghe vậy thì khuôn mặt không có gì thay đổi, chỉ là hơi
hạ mi mắt nhìn Trác Minh, sau đó thì đứng dậy, quay người đi và biến mất.
Trước khi biến mất thì nữ vương bỗng mở miệng nói theo đó là một nụ cười đầy
chứa đầy sự thú vị treo trên môi :


  • Mong ngươi sẽ sống sót để thực hiện được điều đó, đừng có chỉ biết đứng đó
    sủa cho to vào mà không biết phải làm gì.

Nói xong thì nữ vương cũng biến mất. Trác Minh đang định đáp lại thì trước mắt
bỗng nhiên tối lại và mất ý thức. Lúc tỉnh lại thì hắn phát hiện mình vẫn còn
đứng ở chỗ cũ, không di chuyển, dường như mọi thứ lúc nãy chỉ là giấc mộng,
nhưng Trác Minh biết, tất cả đều là thật.

Trác Minh ngửa đầu nhìn trời nói thầm :


  • Tôi sẽ chừng minh điều đó, cô cứ chờ đó đi.


Lực Vương Tung Hoành Thế Giới - Chương #2