Trần Trác Minh


Người đăng: KiraKiro

Trong một khu công trường đang thi công, một nhóm công nhân đang nhanh chóng
làm việc để hoàn thành công việc ngày hôm nay.

Ở phía đằng xa khu bưng vác vật nặng, lúc này có một 1 người thiếu niên chỉ
khoảng 17-19 tuổi, rất trẻ, khuôn mặt hắn ta thì bình thường, nhưng góc cạnh
rõ ràng, làn da đen rám nắng, trên trán thì mồ hôi đầm đìa. Hắn ta khiêng trên
vai 2 bao xi măng nhìn rất nặng, đi về hướng khác.

Ngay lúc này, một người trung niên với thân hình đầy cơ bắp, khỏe khoắn, đeo
cái mũ nhân công màu vàng, trên vai cũng khiêng 2 cái bao xi măng, hắn ta chạy
tới gần người thiêu niên nói :


  • Này, Trác Minh à, sao cháu không về quê dọn dẹp mà ở đây chi vậy, sắp đến
    Tết rồi mà, dù sao Đốc Công cũng cho phép cháu nghỉ vài ngày rồi mà.

Người thiếu niên cũng chính là Trác Minh quay sang cười nói :


  • Dạ, mai cháu mới về quê chú à, bây giờ cố gắng kiếm thêm chút tiền dành dụm
    cho tương lai sau này, hay được lúc nào thì được lúc đó đi, thôi cháu làm việc
    tiếp đi, chào chú.

Nói xong, Trác Minh đẩy 2 bao xi măng lên một chút rồi đi về hướng thi công.
Người trung niên đứng yên lắc đầu nhìn Trác Minh nói thầm :


  • Đúng là môt đứa trẻ tội nghiệp, mới tí tuổi đầu mà đã phải làm việc vất vả
    kiếm sống như vậy, haizz, đúng là đời không tha cho ai mà.

Nói xong, người trung niên khiêng 2 bao xi măng cũng đi theo hướng Trác Minh
đi tới.

Thời gian trôi đi rồi cũng trôi lại, chỉ mới đây mà đã sắp chiều tối rồi. Lúc
này Đốc Công từ xa đi tới nơi thi công, đây là một người đàn ông trung niên,
khuôn mặt bình thường nhưng rất hiền lành, ông ta cũng có làn da rám nắng như
bao công nhân khác, ông tanhìn tất cả mọi người một lát rồi nói to lên :


  • Mọi người dừng hết công việc lại đi, hôm nay tới đây thôi, lại đây tôi phát
    tiền lương.

Nghe đến tiền lương thì ai ai cũng bỏ hết công việc xuống, lấy tay lau mồ hôi,
trên môi nở nụ cười, mọi người nhanh chóng đi tới trước mặt Đốc Công, trong đó
cũng có Trác Minh.

Đốc Công từ trong túi quần móc ra một xấp tiền lẻ, phát từng tờ từng tờ cho
từng công nhân, đến khi thấy Trác Minh thì ông ta bỗng giật mình nói :


  • Ủa, sao cháu còn ở đây, không về quê chuẩn bị đón Tết à?

Trác Minh cười đáp :


  • Dạ mai cháu mới về chú à, bây giờ còn ít thời gian nên cháu ráng kiếm chút
    tiền chú ạ

Nghe vậy, Đốc Công ồ lên một tiếng tỏ vẻ đã biết, ông ta đưa tiền lương cho
Trác Minh rồi vỗ vai hắn, nói :


  • Hết bữa nay thì cháu cố kiếm công việc khác làm đi, mấy cái việc nặng nhọc
    như vầy không thích hợp cho sinh viên mới vô trường như cháu đấy.


  • Dạ không sao đâu chú, cháu cũng làm ở đây 2 năm rồi, quen rồi chú à, cũng
    không cực lực như ban đầu nữa, nhưng mà nếu như sau này cháu kiếm được việc
    thì cháu sẽ nghỉ làm ở chỗ này.


Trác Minh cười cười, đưa tay nhận tiền lương nói. Nghe thì nghe vậy, nhưng
nhìn mặt của Trác Minh thì Đốc Công cũng biết hắn chỉ trả lời cho có lệ vậy
thôi, nhưng mà Đốc Công cũng không khuyên nữa, mọi chuyện tùy thuộc vào hắn
vậy.

Nhận tiền lương xong, Trác Minh mỉm cười nói với Đốc Công :


  • Thôi, cháu về nha chú

Đốc Công không trả lời mà phất phất tay ra hiệu. Trác Minh thấy vậy thì cầm
tiền xoay mình đi ra khỏi công trường, sau đó thì đi tới bãi đỗ xe, dắt chiếc
xe đạp trong rất là cũ kỹ, cũng không đẹp mắt gì. Trác Minh ngồi lên xe rồi
đạp về nhà.

Khoảng nhiều phút sau, Trác Minh dừng xe trước một căn chung cư nhỏ, hắn xuống
xe rồi đi vào trong. Trác Minh đã sống nơi này cũng 3 năm rồi, từ lúc mà hắn ở
dưới quê lên thành phố cho đến bây giờ.

Trác Minh là một sinh viên nghèo dưới miền quê, ba mẹ hắn đã mất cách đây hơn
4 năm rồi, do bệnh tật nhưng vì nhà nghèo không có tiền chữa trị nên ba mẹ hắn
đã ra đi khi hắn còn mới 14 tuổi. Kể từ đó trở đi thì hắn phải sống tự lực
cánh sinh, nhưng may thay, có bà con cô chú hàng xóm giúp đỡ nên có thể sống
và đi học tới năm lớp 11.

Khi lên 11, vì ngại sự giúp đỡ của hàng xóm nên Trác Minh quyết định lên thành
phố học, chuyển trường vào đây và bắt đầu kiếm sống. Ban đầu thì hắn xin việc
rất nhiều nơi nhưng đều thất bại, khoảng thời gian đó thì Trác Minh sống rất
khổ, hên mà có chút tiền do bà con chú bác đưa cho lúc mới lên thành phố nên
cũng không phải chịu đói khổ lắm, mặc dù lúc đói lúc no.

Sau này, Trác Minh gặp được Đốc Công, vì thấy hắn nghèo không có tiền, đã thế
còn đang đi học nữa nên Đốc Công nhận hắn vào làm, do Trác Minh từ nhỏ đã phụ
cha mẹ làm ruộng, khiêng vác nên thân thể cũng rất khỏe, làm việc cũng đâu vào
đó, không có gây chậm hay khó khăn gì cho mây cái công trình xây dựng.

Trác Minh đi lên tầng 3 của chung cư, lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó đi vào
phòng ngủ, từ trên đầu tủ cạnh giường bưng xuống một con heo đất, Trác Minh
nhìn heo đất một chút, hít sâu một hơi rồi cắn răng đập heo đất vỡ ra thành
từng mảnh.

Trác Minh khom người xuống, nhặt lấy từng tờ tiền lẻ. Hắn ngồi xuống giường
đếm, tổng cộng hết là 3 triệu, đây là tổng số tiền mà hắn dành dụm được từ khi
bắt đầu làm việc. Trác Minh cầm tiền chạy ra bến xe, lấy tiền mua một tờ vé xe
rồi về lại phòng, đây là tờ vé để hắn đi về quê.

Trác Minh cầm lấy khăn tắm, vào trong toilet, trong này cũng rất nhỏ, chỉ đủ
cho một người tắm thôi. Trác Minh tắm xong, ăn một chút đồ ăn rồi lên giường
nằm ngủ, hắn đã làm việc từ sáng đến giờ nên hiện tại cảm thấy rất mệt.

Sáng hôm sau, Trác Minh từ trên giường đi xuống, sau đó dọn hết tất cả đồ đạt
trong căn phòng này bỏ vào ba lô rồi đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua một căn
phòng khác, Trác Minh gõ cửa vài cái. Cửa mở ra, một người phụ nữ trong khá
béo, khuôn mặt phúc hậu và hiền lành, bà ta nhìn Trác Minh một chút rồi nói :


  • Là cháu à, mới sáng sớm mà cháu đã rời giường rồi, nhìn cái balo sau lưng
    cháu có vẻ cháu chuẩn bị đi đâu à

Trác Minh nghe vậy liền cười nói :


  • Vâng ạ, hôm nay cháu về quê, tới đây để chào cô một tiếng, cảm ơn cô mấy
    năm nay đã giúp đỡ cháu, với lại cháu cũng mang tiền phòng tới luôn, dù sao
    cũng nợ cô 2 tháng rồi, hôm nay cháu trả

Người phụ nữ nghe vậy liền khoát khoát tay nói :


  • Cảm ơn cái gì không biết nữa, còn tiền phòng thì khỏi đi, mấy năm nay cháu
    cũng giúp cô nhiều rồi, coi như đó là tiền công đi.


  • Nhưng mà..


  • Không nhưng nhị gì hết, cô nói không lấy là không lấy, nên cháu cố đưa cô
    giận cháu thật đấy


Nghe vậy, Trác Minh trong lòng nổi lên một dòng nước ấm, thời bây giờ còn
người nào mà tốt như cô này, luôn tốt bụng và giúp đỡ người xung quanh, đặc
biệt là những ai có hoàn cảnh khó khăn. Trác Minh mỉm cười nhìn cô chủ phòng
thuê nói :


  • Vậy, cháu cảm ơn cô ạ, sau này có việc gì cứ nhờ cháu, cháu sẽ giúp đỡ cô
    hết mình, thôi giờ sắp trễ chuyến xe rồi, cháu chào cô cháu đi ạ.


  • Ờ, vậy cháu đi lẹ đi, coi chừng trễ


  • Vâng


Nói xong, Trác Minh nhanh chóng đi xuống cầu thang rồi biến mất. Cô chủ phòng
thuê nhìn bóng hình Trác Minh biến mất lắc đầu nói :


  • Đúng là một chàng trai tốt nhưng cũng rất đáng thương, haizz.

Nói xong, cô chủ phòng thuê bước vào nhà, đóng cửa.

Ở ngoài bến xe cách đây khá xa, Trác Minh ngồi trên ghế đá, khuôn mặt tràn đầy
mồ hôi, hắn đã chạy suốt hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Lúc này một chiếc xe bus chạy tới, cửa xe mở ra, Trác Minh vội vàng lên xe.
Bước vào xe, hắn nhìn xung quanh một lượt rồi đi về phía cuối xe ngồi xuống.
Khi ngồi xuống, hắn nhìn qua bên cạnh thì hơi giật mình, bởi vì bên cạnh có
một cô gái đang mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt do tóc rủ xuống che lại nên
không nhìn thấy rõ, nhưng với thân hình đầy cân đối, tuyệt vời thì có vẻ đây
là một cô gái xinh đẹp. Hiện tại nàng ta đang dựa vào thành xe mà ngủ.

Trác Minh thấy vậy cũng không để ý nữa, hắn cũng dựa vào xe ngủ luôn, mặc dù
lúc tối đã ngủ rất sớm nhưng bây giờ vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Xe bus tiếp tục chạy về phía trước, chuyến xe này liên tục chạy hơn 2 ngày mới
tới nơi mà Trác Minh muốn tới. Lúc tới miền quê nơi hắn sống, bác tài dừng xe
hét về phía đằng sau :


  • Tới thôn Vĩnh Xuân rồi, ai ở thôn Vĩnh Xuân thì xuống đi.

Nghe vậy, Trác Minh vội vàng đứng dậy, do trên xe cũng ít người nên đường cũng
không chật hẹp gì. Trác Minh đưa vé xe cho bác tài rồi đi xuống.

Trác Minh đứng trước cửa thôn Vĩnh Xuân, nở nụ cười vui vẻ nói :


  • Rốt cuộc cũng về tới quê xưa rồi, không biết bây giờ mọi người như thế nào.

Nói xong, Trác Minh đang định bước đi thì bỗng lúc này có một giọng nói thanh
thoát, nhẹ nhàng của một cô gái đằng sau hắn vang lên :


  • Anh cũng từng sinh ra ở đây sao?

Trác Minh xoay người lại thì có chút bất ngờ bời vì người đứng trước mặt hắn
không phải ai khác mà chính là cô gái váy trắng ngủ bên cạnh hắn, nàng ta ngủ
rất say, ngủ đến tận 2 ngày, không biết làm thế nào mà nàng làm được như thế.

Lúc này thì Trác Minh cũng nhìn có cơ hội nhìn mặt của nàng ta, nàng ta mày
ngài, mắt tròn xoe như ánh trăng rằm, cái mũi xinh xinh, cái miệng hồng nhuận
nhỏ nhắn, thật là một cô nương xinh đẹp trong hàng ngàn cô gái.

Trác Minh chưa bao giờ gặp người con gái xinh đẹp như thế cũng như chưa bao
giờ bắt chuyện với ai như vậy nên hắn hơi có chút lúng túng, không biết phải
làm như thế nào.

Cô thiếu nữ kia mở to đôi mắt long lanh, có chút không hiểu nhìn Trác Minh,
nàng ta lại gần Trác Minh nói :


  • Bộ câu hỏi của tôi anh nghe không được rõ hả, vậy để tôi nhắc lại, anh cũng
    sống ở nơi này hả?

Trác Minh lúc này mới vội vàng trả lời, khuôn mặt có chút đỏ lên :


  • Vâng, tôi được sinh ra ở nơi này

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của Trác Minh, nàng ta bật cười nói :


  • Anh đúng thật là kỳ lạ, không làm gì anh mà cũng đỏ mặt, bộ anh chưa nói
    chuyện với con gái bao giờ hả?


  • Không...không phải là chưa... mà là chưa nói chuyện với ai... xinh.. xinh
    như cô thôi


Trác Minh có chút ấp úng, ngượng ngùng gãi đầu nói. Nghe vây, cô gái nở nụ
cười xinh đẹp nói :


  • Cảm ơn vì lời khen của anh nha, lần đầu tiên có người khen tôi xinh đấy, mà
    công nhận anh đúng là ngốc thật.

Nói xong, cô gái giơ tay nhìn đồng hồ một cái rồi nói :


  • Tới giờ tôi phải đi rồi, tạm biệt anh, anh ngố ạ


  • Vâng.. Vâng... Tạm biệt cô


Nghe vậy, Trác Minh vội vàng, ấp a ấp úng chào tạm biệt một tiếng. Nhìn cái
dạng này của Trác Minh, nàng ta bật cười nhưng cũng không nói gì, mà đi ngang
qua Trác Minh, đi theo một hướng khác. Thôn Vĩnh Xuân có 2 con đường khác
nhau, Trác Minh đi ngược đường với cô gái kia. Nhưng đi được vài bước thì hắn
nhanh chóng xoay người lại hét lớn lên :


  • Cô gì ơi, cô tên là gì thế?

Cô gái hơi dừng chân một chút, xoay người nhìn Trác Minh, nở nụ cười tỏa nắng
đầy xinh xắn nói:


  • Tôi tên là Hạ Doanh Doanh, còn anh, anh tên gì?


  • Tôi tên là Trần Trác Minh, rất vui được làm quen với cô


Trác Minh vội vàng đáp lại. Cô gái mỉm cười nhìn Trác Minh một cái, rồi xoay
người đi, lúc xoay người đi, cô gái thì thầm nói :


  • Trần Trác Minh sao, đúng là một anh chàng ngốc

Trác Minh đừng đằng xa nhìn cô gái rời đi, gãi gãi đầu một chút nói :


  • Không biết khi nào mới có thể gặp lại cô gái ấy nhỉ, Hạ Doanh Doanh sao,
    cái tên thật đẹp.

Nói xong, Trác Minh xoay người đi về miền quê thân thuộc của mình.


Lực Vương Tung Hoành Thế Giới - Chương #1