Người đăng: buiquoctri1
Thiên Âm Tà Nguyệt Pháp là Địa cấp công pháp, tuyệt đối là tinh phẩm trong
tinh phẩm, lượng khẩu quyết cùng thuật pháp của nó nhiều vô số kể, mãi đến khi
trời gần sáng thì Lôi Thần mới kết thúc truyền pháp.
Tiêu hao tinh thần lực như vậy cũng khiến cho hắn cảm giác ăn không tiêu, sắc
mặt uể oải vô cùng, đoạn hắn quay sang một bên ngồi điều tức, đồng thời nội
thị chân nguyên khí trong cơ thể.
Không xem thì thôi, xem một cái liền chấn kinh đến há miệng, viên ngọc cửu
thải ban đầu bây giờ đã phân ra thành chín, chín viên chín màu khác nhau chậm
rãi xoay tròn giống như một cái tinh hệ có các hành tinh xoay quanh một thiên
hà rực rỡ bên trong.
Ở giữa là một vòng xoáy khổng lồ ngưng tụ thần lực kỳ dị, Lôi Thần không biết
loại thần lực này là gì nhưng hắn dám cá là hùng mạnh hơn nguyên khí vô số
lần, chỉ là cảm giác thưa thớt làm cho hắn nhận thấy số lượng thần lực trong
đó cực kỳ bạc nhược, hình như không có bao nhiêu.
Lôi Thần nóng lòng muốn thử xem thần lực có tác dụng gì nhưng cuối cùng cũng
nhịn lại được, hiện tại chưa phải lúc, không thiếu thời gian đề hắn làm việc
đó.
Nghĩ nghĩ Lôi Thần quyết định vận hành thần công một chu thiên, tức thì vô số
luồng nguyên khí không kém lượng nguyên khí do Hà Nguyệt Như tán công tối qua
điên cuồng dung nhập vào cơ thể hắn.
Biến hóa này làm Lôi Thần vốn chưa bình ổn được tâm tình thêm lần nữa ngoác to
miệng.
Ngũ Hành Tứ Tượng Quyết dù có là Thần Quyết tối đỉnh cao cũng không có tốc độ
hấp thụ nguyên khí như vậy đi, gần như là gấp trăm lần trước kia, không...phải
hơn nữa.
Chỉ một cái hô hấp mà lượng nguyên khí chung quanh hắn năm trượng đã mỏng manh
đến mức không còn cảm nhận được, đương nhiên một phần là vì ở nơi xa xôi gần
rìa đại lục này nguyên khí thập phần khô cằn, nhưng chỉ như vậy cũng đủ chứng
minh Lôi Thần hiện tại biến thái cỡ nào.
"Không đúng..."
Lôi Thần chợt cảm thấy kỳ quái, hắn hấp thu nguyên khí kinh thiên như vậy,
không ít hơn một nửa lượng nguyên khí do Hà Nguyệt Như tán công, nhưng tu vi
tăng trưởng lại không có bao nhiêu, cả chín viên ngọc rực rỡ sắc màu trong đan
điền cũng không có biến đổi gì, kích thước không to lên chút nào, duy có thần
lực là thâm hậu hơn một ít.
Tâm thần Lôi Thần run lên, hắn vội vàng tiếp tục vận hành công pháp, lần này
lâu hơn một chút, rất nhanh không gian quanh Lôi Thần hai mươi trượng liền
biến thành phế khu, không có một chút nguyên khí nào lưu động.
Chín viên ngọc lớn cỡ ngón út quay tròn cực nhanh, cả không gian giống thiên
hà cất chứa thần lực cũng ầm ầm rung động, bên trong nội thể Lôi Thần phát ra
tiếng động như bài sơn đảo hải, vô cùng kinh người, cốt cách thể chất của hắn
cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt, từ Nhất giai yêu thú trung giai mới đột
phá trực tiếp bước vào trung giai trung đẳng, thiếu một chút thành trung giai
đỉnh, để đạt một bước này hắn cần phải tu luyện ít nhất là hai ba tháng tháng,
vậy mà bây giờ chỉ trong vòng mười tức thời gian, điều này có nghĩa là gì?
Lôi Thần không dám nghĩ.
Tu vi của hắn vốn đang là Phàm cảnh Nhị tinh đỉnh thì giống như không có bình
cảnh nào, cực kỳ bá đạo bước vào Tam tinh cao giai đỉnh.
Lôi Thần hưng phấn tới độ vận hành công pháp thêm vài chu thiên, bất quá chẳng
mấy chốc hắn đã nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, một khi hắn vận chuyển
công pháp thì lượng nguyên khí chung quanh giống như bị một lực lượng kỳ dị
nào đó vô cùng vô cùng khủng bố đoạt đi.
Nhìn xem, bây giờ quanh hắn trăm trượng không tồn tại bất kỳ một tia nguyên
khí nào nữa, đây chẳng phải là đang hủy diệt sự sinh tồn của võ giả hay yêu
thú sao?
Nếu lúc này hắn không biết điểm kỳ dị trong công pháp hắn đang tu luyện thì
thật uổng cho mấy trăm năm làm võ giả rồi, công pháp nghịch thiên thật, chắc
chắn là đã vượt qua chữ Thần rồi, là một cái gì đó cao hơn rất nhiều, nhưng bù
lại nó chẳng khác gì hủy diệt thế giới hắn đang sinh sống. Lôi Thần không hề
muốn thấy điều này xảy ra, vẫn còn may chỉ cần hắn không vận hành công pháp,
chỉ để nó tự hấp thu nguyên khí thì không có điều gì xảy ra, có chăng là tốc
độ nhanh gấp mấy lần trước kia thôi.
Và một điều nữa được Lôi Thần khám phá ra, nguyên do công pháp hắn thay đổi là
từ dải thiên hà cất chứa thần lực ở đan điền, chính nó đã làm biến dị Ngũ Hành
Tứ Tượng Quyết, cả chín viên ngọc mang nguyên khí nồng đậm như thể đại diện
cho Thần Quyết tối đỉnh cao vậy mà bây giờ lại cúi đầu thần phục chấp nhận
phục tùng cho dải thiên hà kia.
Trên hết lúc luyện hóa nguyên khí thì dải thiên hà mười thành đã ăn bớt chín
thành, chỉ chừa lại chút đỉnh cho nhục thân và chín viên ngọc chia nhau, vì
vậy nhìn lượng thần lực đã uy mãnh hơn trước, tạo cho người ta cảm giác vô
cùng cao quý, khinh thường chúng sinh.
Lôi Thần bỗng có cảm giác "không lẽ còn có tồn tại cao hơn cả Thần cảnh?" hắn
không thể không nghĩ như vậy, nhớ thời điểm gặp Lam Lão, ông ta không hề xem
Thần Long hay Phượng Hoàng ra gì, còn ví như con trùng và con chim nhỏ, thái
độ ngạo mạn kia không phải cố tình tạo ra.
"Rất có thể Lam Lão đã là tồn tại cao hơn Thần dược, khí linh cũng vì vậy mà
cường đại đến nghịch lý, thần lực trong người ta chắc cũng do Lam Lão mà ra
rồi, bằng không công pháp mà ta tu luyện đã không chỉ đến khi chân chính bước
vào cảnh giới võ giả thì mới biến đổi."
Lôi Thần càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, hắn thầm quyết định sau này chỉ vận
dụng công pháp tại nơi cần thiết, ví dụ lúc tìm được kỳ vật nguyên khí nồng
đậm chẳng hạn, nhất định tốc độ luyện hóa sẽ nhanh hơn, không cần phải ngồi
một chỗ ngày này qua ngày khác.
"Nếu ta tìm được một khoáng mạch thì chẳng phải..."
Lôi Thần sáng mắt liếm đôi môi khô khốc, một loạt các chủ ý xấu xa dùng để sử
dụng công pháp nảy lên trong đầu hắn, nếu công pháp vì quá vô lý mà vô dụng
thì Lam Lão đã không cải biến giúp hắn, quan trọng là hắn có biết tận dụng hay
không mà thôi.
Tiếp tục đả tọa để quan sát biến hóa trong cơ thể, ở bên cạnh Hà Nguyệt Như đã
tỉnh lại, nàng cũng bị vây trong cảm giác hưng phấn cực độ nên không hề chú ý
đến động tĩnh do Lôi Thần làm ra.
Âm khí đã thành công cải tạo cơ thể nàng, bây giờ chỉ cần nàng muốn thì có thể
hấp thu âm khí để tu luyện, hơn nữa tốc độ không chậm.
Đây có lẽ là một điều may mắn của Hà Nguyệt Như, nếu như công pháp của nàng
hấp thu một loại nguyên khí khác mà không phải âm khí thì nàng đã không thể
trong thời gian ngắn luyện thành tầng đầu tiên. Âm khí không được gọi là
nguyên khí, bởi vì nó chỉ dành cho một số nữ tử đặc biệt tu luyện, còn nam
giới thì tuyệt đối không đụng được, thành ra Lôi Thần không hấp thu âm khí để
luyện hóa.
Hưng phấn qua đi, Hà Nguyệt Như nhận ra mình vẫn còn trần như nhộng, nàng
hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Lôi Thần, thấy hắn đang yên lặng tĩnh tu thì thở phào
một hơi, hai tay vội vàng khoác y phục lên người, chỉnh chu tươm tất rồi đứng
dậy ra khỏi phòng, không dám làm phiền Lôi Thần.
Lúc nàng bước khỏi cửa thì bị Vũ Nam và Mạnh Long chặn hỏi tới tấp, vẻ mặt
người nào người nấy đều nhợt nhạt trông đang rất hoảng sợ.
Nghe thấy Mạnh Long hỏi gấp, Hà Nguyệt Như cũng không hiểu chuyện gì xảy ra,
đến khi nghe thấy nguyên khí chung quanh đều bị hút vào phòng thì nàng mới
biết, vì vậy vội vàng giải thích.
Làm gì có công pháp nào khác, ta chỉ hấp thu âm khí tu luyện mà thôi, vừa
rồi ta dùng âm khí để tẩy rửa kinh mạch, cải tạo thể chất, tuyệt đối không hấp
thu nguyên khí gì cả... Chuyện này chỉ có thể do lão ca làm ra.
Ta cũng nghĩ vậy, với lượng nguyên khí khủng bố như thế thì Nguyệt Như ít
nhất cũng phải đột phá Võ Sư trung giai, không thể chỉ Phàm cảnh Nhất tinh như
vậy được. Xem chừng câu trả lời nằm trên người lão đại.
Vũ Nam nhíu mày cố ép mình lãnh tĩnh phán đoán, cảnh tượng chỉ trong vòng vài
cái hô hấp, nguyên khí trong phạm vi trăm trượng toàn bộ bị đoạt đi thì dù có
là cường giả đỉnh cao cũng giật mình kinh hãi không thôi.