Lôi Thần


Người đăng: buiquoctri1

Thời khắc Lôi Thần nhận ra còn có cảnh giới cao hơn Chân Thần thì cũng là lúc
tâm tình hắn phát sinh biến hóa vi diệu, ở thế giới này không chỉ có mỗi Thiên
Nguyên đại lục mà còn rất nhiều đại lục khác nữa, suy nghĩ trở thành đỉnh tiêm
của đại lục này liền là bá chủ thiên hạ đã trở thành trò hề không hơn không
kém, Lôi Thần chợt hiểu chính mình và vô số cường giả Thiên Nguyên đại lục
không khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Có thể Chân Thần cảnh không phải là Thần nhân như hắn vẫn tưởng, bởi vì Thần
chân chính sẽ không phải thống trị chỉ một vùng đất nhỏ bé không thôi, mà Thần
là phải chân chân chính chính ngự trị thiên hạ, mỗi một sinh linh sống trong
đó sẽ phát triển hoặc diệt vong chỉ nằm trong một ý niệm của Thần mà thôi. Như
vậy mới là xứng với chữ Thần.

Khao khát cường đại của Lôi Thần trở nên sôi sục chưa bao giờ có, hắn có thứ
mà không người nào có, hắn có khởi điểm mà vô số người ao ước, hắn có niềm tin
bất diệt, hắn có niềm kiêu ngạo độc bá chí tôn. Báo thù chỉ còn là một chướng
ngại mà hắn phải vượt qua trong con đường dài đằng đẵng đó, mà không phải là
mục tiêu sau cùng của hắn, hắn đã biết đích đến của mình nằm ở đâu rồi.

Lôi Thần bỗng cảm thấy như mình đã hoàn toàn lột xác, một cỗ khí thế ngạo
nhiên hư không sinh ra, một bức màn hư vô phiêu miểu dần dần khoác lên mình
hắn, tạo cho người ta cảm giác đứng đầu chúng sinh, bễ nghễ thiên hạ, giống
hệt khí tức của những tia thần lực trong đan điền của hắn.

Từ bây giờ Lôi Thần mới thực sự phù hợp với thân phận Chưởng Khống Giả của
hắn.

Trong hư vô xa xôi, giữa tinh không bao la rộng lớn, một đạo nhân râu tóc bạc
phơ ngồi trên một tảng thiên thạch cự đại, thế nhưng khí thế mà ông ta tỏa ra
lại khiến người đối diện thấy được chính ông ta còn khổng lồ hơn tảng thiên
thạch ấy vô số lần. Mà kích thước của tảng thiên thạch lại to lớn hơn cả Thiên
Nguyên đại lục, nếu phóng tầm mắt lại gần hơn nữa, đến khi chỉ còn cách thiên
thạch gần ngàn trượng thì có thể thấy được có rất nhiều điểm đen di chuyển qua
lại, từng công trình kiến trúc cổ quái. Hiển nhiên là một vị diện tu đạo giới
khác.

Lão đạo nhân vốn đang nhắm mắt thì chợt mở bừng ra, ánh mắt nhìn lên hư không
tối tăm vô tận.


  • Vận mệnh đã bắt đầu, ngươi cuối cùng cũng phục sinh, bạn già của ta, chờ
    ngươi thật lâu... Truyền kỳ của ngươi chưa bao giờ là dừng lại, thế giới này
    sẽ vì ngươi mà chao đảo một lần nữa... Lôi Thần.

Chữ Thần mà lão đạo nhân thốt ra sau cùng mang theo vô thượng uy nghiêm, cả
thiên không cũng chấn động nhè nhẹ, một chữ Thần này là dùng để gọi Thần thật
sự, không phải Thần của Chân Thần cảnh ở Thiên Nguyên đại lục. Thần đó chỉ là
hạng tép riu, thật sự mà nói thì còn chưa đạt tới Ngụy Thần, trong mắt Lão đạo
nhân thì chẳng khác gì con kiến.

Trong cùng thời điểm, một vùng không gian tràn ngập hỏa diễm, lửa ở đây không
phải bình thường mà nó có thể thiêu đốt cả hư không, một nhân ảnh đầu tóc đỏ
rực, diện mạo trẻ trung thập phần anh tuấn đang trôi nổi giữa biển lửa.

Vốn tưởng nhân ảnh đó là cái xác bởi vì không có sinh khí giao động, có điều
ngay lúc Lôi Thần phát sinh dị biến thì cái xác chợt rung lên, chỉ một cái
rung động nhẹ nhàng liền khiến biển lửa khủng bố ầm ầm tan biến, vô số ngọn
hỏa diễm nồng đậm khí tức tang thương hung bạo lại làm ra hành động khiến
người trợn mắt, tất cả hỏa diễm chỉ một khắc đó liền ồ ạt uốn cong đi, như thể
cúi đầu trước cái xác đó vậy.

Cảnh tượng vạn hỏa triều bái quả thật đồ sộ vô cùng.

Đôi mắt đóng chặt không biết bao nhiêu năm chậm rãi mở ra, bờ môi hấp háy mấy
câu.


  • Lôi Thần...Bổn tọa chờ ngươi cũng đủ lâu, nếu lâu hơn nữa thì cửa vào Thiên
    Hà Dị Giới sẽ bị bọn khốn kia mở ra mất... Quan trọng hơn cả là trận chiến
    giữa chúng ta còn chưa kết thúc đâu, bổn tọa chờ ngươi thêm một vạn năm, vạn
    năm sau nếu ngươi không tới thì bổn tọa sẽ đích thân đi tìm ngươi. Đến lúc đó
    đừng trách lại giống như năm xưa, ngươi lại oang oang cái miệng dạy đời bổn
    tọa, tiếc thương chúng sinh cái quái gì đó, bổn tọa nghe đến thật ngứa tai...
    Nhớ đấy, một vạn năm thôi...

Nói xong khóe miệng y cong lên nụ cười thật vui vẻ, trong mắt xẹt qua tia chờ
mong rồi từ từ khép lại.

Tương tự như vậy, một vài nơi khác đều xuất hiện một số thân ảnh mang khí tức
bễ nghễ chúng sinh, kinh thiên hãi tục, bọn họ đều dùng mục quang chờ mong
nhìn về phía Thiên Nguyên đại lục xa xôi. Tất cả đều cùng vang lên một cái tên
trong đầu.


  • Lôi Thần!


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #25