Năng Lực Kinh Nhân, Truyền Pháp


Người đăng: buiquoctri1

Khói bụi tan đi, một thân ảnh yếu ớt ngồi bệt trên đất, bên cạnh là một thanh
đao bị vỡ tan, nhân hình của người đó không chỗ nào toàn vẹn, chỉ thấy toàn
máu là máu, duy chỉ đầu tóc màu lam là khá bắt mắt quen thuộc.


  • Đại ca!

Vũ Nam, Hà Nguyệt Như, Mạnh Long ba người mặt không chút huyết sắc vội vàng
chạy tới bên cạnh Lôi Thần, trong lòng bọn họ chùng xuống thật mạnh, lo sợ
tình cảnh xấu nhất sẽ xảy ra.

May mắn là khi tới gần, bỗng vang lên thanh âm suy nhược cực độ.


  • Tiểu Nam...mau...mang ta về, đối phương...đối phương vẫn chưa chết.

Trong lòng ba người thở phào nhẹ nhõm, Vũ Nam không nói hai lời đặt thân hình
bê bết máu của Lôi Thần lên vai, hành động rất nhẹ nhàng, sợ hắn sẽ đau đớn.

Nhìn Lôi Thần bị thương thành ra thế này, ba người ai cũng kinh giận dị
thường, hận không thể mạnh thêm một chút đủ sức băm vằm bọn người dám phái sát
thủ truy sát bọn hắn, chỉ là vẫn không biết ai mới là kẻ sau màn thôi.

Lúc đi được vài bước Lôi Thần chợt cất tiếng lần nữa.


  • Trứng...quả trứng...


  • A!


Mạnh Long giật mình chạy tới một góc gần đó, cẩn thận nhặt một vật hình trứng
màu vàng lên, hắn kinh hỉ nói với lại phía sau.


  • Lão đại, quả trứng không vấn đề gì...


  • Tốt...tốt lắm, mau...giấu đi, đừng cho bất kỳ ai biết...


Giọng Lôi Thần nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Mọi người không hay biết, ở một góc tối cách khu vực đánh nhau hơn mười
trượng, một thân ảnh màu đen bò lên, trông bộ dáng thập phần chật vật, áo quần
rách nát, cả khăn che mặt cũng rơi ra từ khi nào, một khuôn mặt trung niên nam
tử hiện ra, người này mắt hí có bảy phần giống Hàn Liệt.

Không sai biệt lắm người ám sát Lôi Thần vừa rồi là Hàn Tư Đằng, phụ thân Hàn
Liệt, gia chủ Hàn gia hiện tại, không ngờ chỉ một chút thông tin Hàn Liệt
truyền về đã chấn động đến ngay cả Hàn Tư Đằng tự mình xuất thủ. Đương nhiên
chỉ với những gì Lôi Thần làm thì không đủ tư cách để Hàn Tư Đằng tự xuất mã,
nhưng Hàn Liệt đã thêm thắt không ít chuyện vì vậy đã tạo nên kết quả thần kỳ
đó.

Hàn Tư Đằng móc ra hai viên đan dược nhét vào miệng, cũng không biết hắn lấy
từ đâu ra.

Sau khi cảm thấy dược hiệu của đan dược thì Hàn Tư Đằng mới thở nhẹ mặt mày
nhăn nhó nói thầm.


  • Tiểu tử chết tiệt, không ngờ lợi hại như vậy, Liệt nhi nói không sai, cần
    phải nhanh chóng nghĩ cách trừ đi tiểu tử này mới được, nhìn hắn thế kia thì
    chắc không thể tham dự đại hội ngày mai được, không cần lo sợ hắn vào Lâm Viễn
    tông.

Nghĩ nghĩ một hồi lâu, Hàn Tư Đằng cảm thấy không có cách tốt nào nên đành
phải quay về Hàn gia, với chút sức tàn còn lại và cơ thể trọng thương, hắn
ngay cả Thất tinh Phàm cảnh cũng chưa chắc địch lại nên không dám liều lĩnh
bám theo giết Lôi Thần.

...
Trong mê man, Lôi Thần chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức cực kỳ khó chịu, không
cách nào vận động dù chỉ một ngón tay, bất quá cảm giác đau đớn kéo dài không
được lâu thì một dòng nước ấm từ khắp nơi đổ dồn vào cơ thể, một khoái cảm
thoải mái lan tỏa trên từng thớ thịt, kinh mạch, xương cốt, giống như chưa
từng thụ thương qua.

Đan điền chứa một viên ngọc cửu thải thần quang bắt đầu xoay tròn tự hành hấp
thu nguyên khí chung quanh, vô số luồng nguyên khí từ bốn phương tám hướng
nhanh chóng cọ rửa thân thể Lôi Thần, những vết thương máu thịt ghê rợn đang
hồi phục với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được.

Lôi Thần đắm chìm trong cảm giác thoải mái không biết bao lâu thì tỉnh lại,
hắn định ngội dậy thì cảm thấy vẫn còn đau đớn âm ỉ. Khẽ nhíu mày, Lôi Thần
từng chút từng chút cử động cơ thể, đến khi hắn đứng dậy được thì đã là gần
nửa khắc sau.


  • Xem ra thương thế của ta rất nặng, bất quá như vậy cũng tốt, đây là một bài
    học thích đáng, ta không nên khinh thường bất kỳ một ai, chỉ mới gây chuyện
    với một tiểu nhân vật đã dây đến cao thủ bực này đi đối phó, thực con mẹ nó
    không đáng. Ta không phải là Lôi Đế năm xưa a...

Lôi Thần thở một hơi thật dài, hắn nhận ra mình vẫn còn yếu ớt lắm, vẫn nên
hành động khiêm tốn một chút thì hơn.

Đang lúc cảm thán thì cánh cửa phòng đóng kín chợt mở ra, Vũ Nam buồn phiền đi
vào, đến khi thấy Lôi Thần đã tỉnh lại, còn đứng dậy thì Vũ Nam cả kinh, vội
vàng bước tới đỡ Lôi Thần ngồi lên ghế dựa.


  • Đại ca, huynh đang bị thương nặng, sao lại tự tiện đi lại rồi, mau mau nghỉ
    ngơi tránh động vết thương lại vỡ ra thì khổ...

Nhưng chỉ nói được nửa câu thì Vũ Nam bỗng sững ra, nhìn chằm chằm Lôi Thần
như nhìn quái vật.

Bị một đại nam nhân nhìn như vậy, Lôi Thần rất không thoải mái, hắn bất mãn
quát.


  • Tiểu tử thúi, ngươi nhìn đại ca như vậy làm gì? Đại ca không phải là mỹ nữ
    hay bảo vật, thật thiếu lễ phép.

Bị lời nói của Lôi Thần đánh thức, Vũ Nam giật nảy mình không dám tin dò hỏi.


  • Đại ca, huynh có thật là người không vậy...à không...trước kia huynh có
    phục dụng thần dược hay thánh dược nào không?

Lôi Thần nhíu mày hỏi ngược lại.


  • Ngươi nói vậy là có ý gì?


  • Vết thương trên người huynh đã lành gần hết, điều này đúng là không có gì
    lạ, theo thời gian thì ai chữa thương cũng sẽ lành, nhưng huynh chỉ mới hôn mê
    được sáu canh giờ a...


Vũ Nam nói như thể phát hiện được đại lục mới.

Lôi Thần cũng tròn mắt, sáu canh giờ? Hắn bị thương không phải là nhẹ, kinh
mạch bị nứt vỡ gần hết, khí tức tán loạn không khác người bị tẩu hỏa nhập ma,
dù hắn có dược hiệu Lam Lão thì đoán chừng cũng mười ngày nửa tháng mới khỏi,
bây giờ mới sáu canh giờ là gần lành, vậy không phải với vết thương cỡ đó hắn
chỉ cần một ngày thời gian là khỏi hẳn?

"Không lẽ..." Lôi Thần bất chợt sáng mắt, nếu hắn đoán không sai thì dược hiệu
của Lam Lão không phải chỉ trợ giúp hắn tu thành hai đại thần công, mà đó chỉ
là tác dụng phụ, tác dụng tối trọng yếu và cũng tương đương nghịch thiên nhất
đó chính là tác dụng tự hồi phục. Nhưng phần dược hiệu này lại tan ra khắp
từng tế bào trong cơ thể Lôi Thần, nếu không bị thương thành bộ dạng như vậy
thì không biết đến ngày tháng năm nào năng lực đó mới kích phát.

"Thì ra năng lực tự hồi phục mà Lam Lão ban cho mình cần phải có ngoại lực mới
kích phát toàn bộ... Haha, vớ được bảo rồi, lần này phát lớn..." Lôi Thần hưng
phấn thầm nghĩ.

Cổ nhân nói không sai, đại nạn không chết ắt có phúc, Lôi Thần thậm chí còn
thấy nguyên khí trong thể nội còn nhiều hơn lúc trước, đã ẩn ẩn sắp đột phá
bình cảnh tiến vào Phàm cảnh rồi.

"Nếu lúc này mà hấp thu tu vi của Hà Nguyệt Như thì ta sẽ tiến vào Phàm cảnh,
về sau không lo không có vũ kỹ lúc đối chiến..." Lôi Thần tính toán một lúc
rồi quay sang nói với Vũ Nam, hoàn toàn bỏ qua câu hỏi cùng sự kinh ngạc của
hắn.


  • Đệ đi kêu Hà Nguyệt Như chuẩn bị, tối nay sẽ truyền pháp.


  • Tối nay? Nhưng vết thương của huynh...


Vũ Nam há hốc miệng không biết nên nói gì, hình như nhận thức từ trước đến nay
không đủ dùng với vị đại ca này, bất quá hắn biết Lôi Thần đã nói một là một
hai là hai, hắn cũng không dám cãi, miệng hỏi còn chân thì đã bước ra cửa rồi.

Không bao lâu sau, Vũ Nam quay về cùng với hai thân ảnh quen thuộc khác, là
Mạnh Long và Hà Nguyệt Như, ba người không nói gì, Vũ Nam cùng Mạnh Long hiểu
ý đứng bên ngoài hộ pháp.

Cửa phòng đóng chặt, bên trong chỉ còn lại hai người là Lôi Thần và Hà Nguyệt
Như.


  • Lão đại, thi pháp ở đây thật sao?

Hà Nguyệt Như có chút e dè, bởi vì căn phòng quả thật không thích hợp với việc
tu luyện, nàng sợ lúc thi pháp sẽ xảy ra bất trắc.

Lôi Thần làm sao không hiểu suy nghĩ của Hà Nguyệt Như, hắn nghiêm mặt ngồi cố
định ở trên giường nói.


  • Không cần lo lắng, tới đây ngồi đối diện ta.

Hà Nguyệt Như gật đầu đi tới ngồi đối diện Lôi Thần, thế nhưng câu tiếp theo
của hắn lại làm nàng đỏ mặt, do dự không biết làm sao.


  • Lát nữa lúc cô vận hành chu thiên đầu tiên của Thiên Âm Tà Nguyệt Pháp, âm
    khí sẽ tiến hành cọ rửa thân thể của cô, giúp cô thích ứng với việc hấp thu âm
    khí lâu dài, tốt nhất cô nên cởi bỏ y phục, giảm thiểu tối đa vấn đề không hay
    xảy ra.


  • Việc này...


Lôi Thần mỉm cười đoạn lấy ra một miếng vải đen dày cộm buộc lên đầu, che đi
đôi mắt, xem ra hắn đã chuẩn bị từ trước. Làm xong hắn thâm ý nói.


  • Ta biết cô có ý với tiểu Nam, yên tâm đi, thân làm đại ca, ta sẽ không làm
    ra hành động cướp đoạt nữ nhân với hắn, hơn nữa cô còn chưa đẹp đến mức lọt
    vào mắt ta đâu.

Thấy vậy, Hà Nguyệt Như yên tâm hơn hẳn, đồng thời bị vạch trần khiến hai gò
má nóng bừng, không hiểu vì sao việc nàng thích Vũ Nam mà Lôi Thần cũng nắm rõ
như lòng bàn tay. Nàng xem chừng đại ca của các nàng vô cùng thần thông, mọi
việc hắn làm đều thần kỳ như vậy, một tiểu nữ không có mấy tư sắc, tiền đồ
cũng không cao quả thật khó lòng được hắn chú ý. Nghĩ vậy Hà Nguyệt Như mới
thả lỏng tâm tình nhanh chóng cởi y phục trên người ra, để lộ tấm thân tuyết
trắng xinh đẹp.

Phải công nhận nàng cũng thuộc dạng mỹ nữ không sai, nhưng vẫn thua tỉ muội
Linh Nhi Vô Song mấy bậc.

Cảm nhận được Hà Nguyệt Như đã thoát y xong, Lôi Thần gật đầu nói.


  • Tiếp theo là tán công, sau khi cô tán công thì ta sẽ bắt đầu truyền pháp,
    trong quá trình sẽ có đau đớn, cô phải gắng chịu đựng.

Hà Nguyệt Như cắn răng gật đầu, đan điền bắt đầu vận chuyển, tốc độ giao động
ngày càng nhanh, từng luồng khí tức như vỡ đê ào ào tràn ra, đau đớn vì kinh
mạch đột nhiên bị trướng phồng khiến nàng tái mặt, mồ hôi chảy đầy trán.

Cảm thụ từng luồng nguyên khí nồng đậm phả vào mặt, Lôi Thần vui mừng vô cùng,
hắn không chút nghĩ ngợi vận chuyển Ngũ Hành Tứ Tượng Quyết, toàn lực hấp thu
những luồng nguyên khí đang phóng ra từ người Hà Nguyệt Như.

Viên ngọc trong đan điền hắn lớn lên với tốc độ chóng mặt, chưa đầy một khắc
đã to lên ba phần.

Kỳ kinh bát mạch của hắn liên tục được cọ rửa không ngừng kêu vang sung sướng,
chân khí lưu động ngày càng mạnh mẽ, hùng hậu. Mái tóc màu lam không gió tự
bay, màu lam thư tỏa đầy không gian trông phiêu dật vô cùng.

Quá trình tán công diễn ra không lâu, bởi vì tu vi của Hà Nguyệt Như không
tính là cao nên chỉ chừng bốn canh giờ là xong.

Hà Nguyệt Như không còn chút sức lực, cả người uể oải, mặt mày nhợt nhạt như
bị bệnh nan y, sinh khí tỏa ra cũng không còn nồng đậm như trước.

Lôi Thần ngay lúc này quát lên.


  • Thả lỏng tinh thần, ta truyền pháp đây, cố chịu đựng.

Nói xong một luồng tinh thần lực dũng mãnh tiến vào thức hải của Hà Nguyệt
Như, tinh thần lực ngưng tụ thành một đoạn tri thức kỳ dị.

Hà Nguyệt Như vì biến cố bất ngờ xém chút đã thất thủ thần trí, đau đớn trong
linh hồn không phải nhục thân có thể so sánh, dù đã được báo trước nhưng nàng
cũng khó nhịn được thét lên đầy thống khổ.

Hai người bên ngoài nghe thấy ngoại trừ Vũ Nam đã đoán trước ra thì Mạnh Long
đã có ý định xông vào coi thử như thế nào, may mắn Vũ Nam kịp thời ngăn cản.


  • Đừng quấy rầy bọn họ, đây chỉ là dấu hiệu khi đại ca truyền pháp thôi, qua
    một lúc nữa thì sẽ không sao.

Mạnh Long thoáng yên tâm, trầm ngâm giây lát hắn chợt nhỏ giọng hỏi Vũ Nam.


  • Ngươi có thấy lão đại thần bí không?


  • Hỏi vậy là sao?


Vũ Nam nhíu mày biết ý Mạnh Long là gì nhưng vẫn giả vờ hỏi ngược lại.

Mạnh Long không nghĩ nhiều nói ngay.


  • Ý ta là, lão đại từ đâu mà có được những công pháp vũ kỹ kinh nhân như vậy,
    chưa kể kiến thức cực kỳ phong phú nữa, theo ta thấy dù là Lục cấp hay Ngũ cấp
    tông môn cũng chưa chắc có được nhiều thứ hay ho như đại ca. Có khi nào huynh
    ấy không đơn giản là người của Lôi tộc không, dù sao thì đại ca bị bỏ rơi khi
    còn quá nhỏ tuổi.


  • Dừng, không cần nghĩ ngợi lung tung, đại ca hẳn là người của Lôi tộc không
    giả, khí tức cùng uy áp trên người huynh ấy có phần giống với thiên uy chi
    lực, mà chỉ có người sở hữu Lôi hệ nguyên khí mới có được loại uy áp đó. Còn
    vì sao huynh ấy nắm giữ nhiều công pháp hay vũ kỹ thì cũng không phải là
    chuyện chúng ta có thể quản, chỉ cần biết đại ca không đối xử tệ bạc với chúng
    ta là quá đủ rồi, đi theo đại ca thì sau này ngươi sẽ không thiệt thòi đâu,
    chưa biết chừng là quyết định đúng đắn nhất trong đời ngươi đấy.


  • Ta hiểu.


...


Lôi Thú Hóa Thần - Chương #23