Người đăng: dragonf4393@
Một cỗ đoàn kết bắt đầu chớm hiện giữa Trần Gia Trang, qua thời gian sẽ từ từ
lớn lên, vươn mạnh những nhánh cành, chờ một ngày sẽ đơm hoa tỏa hương, soi
sáng đại lục.
Tiệc tàn, rượu tan, mọi người lúc này đều ngà ngà say, đám học trò lúc này kéo
nhau ra đình viện giữa hoa viên thưởng nguyệt thức trà. Trăng thanh gió mát,
mặc dù là giữa đông, tuyết đã đóng dày, cỏ cây trơ trụi, nhưng men nồng làm cả
thảy nam tử nữ nhân đều say sưa, nóng bức, vì vậy mà hoàn cảnh hiện tại có thể
nói là trăng thanh gió mát cũng phụ hợp đi.
Bạo Lôi hôm nay rất vui, liền động niệm lấy trong túi trữ vật ra cây cổ cầm.
Tấu luôn một khúc động lòng người, ai nấy trong lòng đã vui vẻ, nghe khúc nhạc
lại còn thoải mái tâm hồn hơn nữa. Xong khúc, Bạo Lôi ngà ngà say, chợt có nhã
ý trêu Khánh Dương một hiệp liền nói:
Thấy Bạo Lôi nói vậy, Khánh Dương mỉm cười, hắn biết, lúc này là nhã hứng trêu
ghẹo, chứ không có ý gây khó dễ gì, tuy nhiên, nếu từ chối thì lại không thuận
cho lắm, bởi vậy liền nói:
Được! Nếu đệ muốn, thì sẵn đây ta cũng có nhã hứng tấu âm, mọi người chúng
ta cùng hợp xương một khúc đi!
Được! Ta đồng ý! – Bạo Lôi không ngờ là Khánh Dương nhận lời, hắn cũng lập
tức thuận theo, dù sao thì hiện tại là tình huynh đệ thuần túy, không vương
vấn nhưng tâm tư thủ đoạn như khi trước nữa.
Thấy Khánh Dương nói vậy, đám đệ tử cũng liền lấy ra khí cụ, 2 cây cổ cầm, 1
cây tiêu, mấy cái trống thì Khánh Dương bảo không cần mà dùng đũa để gõ phách
là được rồi. Xong xuôi, Khánh Dương nhắm mắt tĩnh lặng, đưa đôi đũa lên, tĩnh
tâm nhớ lại khúc ca Giang Hồ Tiếu trong phim Thần Điêu Đại Hiệp phiên bản
2006. Thấy Khánh Dương không dặn dò cần phải làm thế nào, mọi người hiểu ý là
hắn đang muốn chơi một âm khúc tự do, muốn hòa thế nào thì hòa.
Đoạn, từ từ mở mắt ra, Khánh Dương bắt đầu gõ nhịp đều đều, vừa là dạo đầu,
vừa là để cho mọi người có thể nghe thấu được nhịp. Bạo Lôi rất nhanh đã nắm
bắt, liền dựa vào nhịp phách đó, buông lên vài tiếng cầm trong trẻo. Qua vài
nhịp nữa thì tiếng cầm, tiếng tiêu cùng hòa tấu, lúc này Khánh Dương mới mở
lời:
-“Giang hồ tiếu, ân oán liễu,
Nhân quá chiêu, tiếu tàng đao
Hồng trần tiếu, tiếu tịch liêu
Tâm thái cao, đáo bất liễu
Minh nguyệt chiếu, lộ điều điều,
Nhân hội lão, tâm bất lão
Ái bất đáo, phóng bất điếu
Vong bất liễu, nhĩ đích hảo
Khán tự hoa phi hoa, vụ phi vụ
Thao thao giang thủy, lưu bất trụ,
Nhất thân hào tình tráng chi thiết ngạo cốt
Nguyên lai anh hùng thị cô độc
Giang hồ tiếu, ái tiêu dao
Cầm hòa tiêu, tửu lai đảo
Ngưỡng thiên tiếu, toàn vong liễu
Tiêu sái như phong khinh phiêu phiêu”
(dịch:
Cười giang hồ, ân oán dứt
Người ra chiêu, cười ẩn đao
Cười hồng trần, cười cô liêu
Tâm quá cao, đến chẳng đặng
Ánh trăng rọi, đường vời vợi
Người sẽ già, tâm không già
Yêu không được, bỏ không xong
Quên sao được, nàng thật tốt
Trông thấy hoa không ra hoa, sương chẳng phải sương
Thao thao sông nước chảy không ngừng
Một thân xương cốt sắt đá hào tình tráng khí
Vốn dĩ anh hùng là cô độc
Cười giang hồ, tình tiêu dao
Cầm hòa tiêu, rượu chao đảo
Ngẩng cười trời, quên tất cả
Tự tại như gió, khẽ phiêu diêu)
Khúc ca rất mau đã có người cùng hòa xướng. Bạo Lôi lúc này cũng tay nâng
tiếng cầm, miệng buông lời tiếu ngạo. Chẳng mấy chốc cỗ đoàn kết từ trong tâm
thức mọi người lại được dịp trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Khi sáng thì cười đời, hiện tại cười tất cả, tự do tự tại như những cơn gió
lùa trên cao kia. Đám gia nô lúc này vẫn thức, vì không như thường ngày, yến
tiệc bày râ rất nhiều thứ để dọn dẹp, nghe được những hòa âm kia, cũng nhẩm
theo.
Cả Trần Vũ, Trần Chí Hàn, cùng mấy vị đồ sư lúc này cũng đều ngà ngà say, rượu
vào, lời theo, cũng nhẩm theo lời ca của đám trẻ. Một cỗ tiếu ngạo ca lại theo
gió phiêu diêu khắp Trần gia. Đám học trò càng ca lại càng hăng, tiếp tục dưới
trăng mà hòa âm tấu đàn đến khi chán mới từ từ hạ màn xuống.
Đoạn khúc, ai nấy đều tĩnh lặng thưởng nguyệt, trong lòng đều khoan khoái
không muốn đi nghỉ ngơi, càng không muốn rời xa nhau. Bỗng lâu, Thảo Linh lên
tiếng:
Dương Dương, cả ngày cười hoài, ta cảm thấy mệt mỏi, chẳng hay có khúc khác
chăng?
Khúc thì có, có điều không biết tiểu Linh muốn loại nào – Khánh Dương cũng
ngà ngà men say, hắn vốn có thể vận công giải rượu, nhưng hắn không muốn, đôi
khi cần chao đảo đất trời một chút mới được. Mà mọi người ở đâu cũng đều không
muốn, vì vậy mà đám thiếu niên này đều vậy, nửa say nửa tỉnh. Có điều, Khánh
Dương lúc này đã đổi xưng hô với Thảo Linh. Đó là một cái gì đó rất tự nhiên,
rất con người, cũng rất nhân văn. Tính ra hắn cũng đã sống được 25 năm kiếp
trước, thêm những trải nghiệm của thể xác này nữa, thì cũng đã 40 năm đời
người rồi, dĩ nhiên là cũng biết tình cảm chứ! Khánh Dương đâu phải là khúc
củi.
Hmmm...ái khúc đi! – Thảo Linh chưa kịp lên tiếng, thì một tiểu cô nương
cùng tâm tình với nàng lúc này nói trước.
Uhm, Dương Dương, xuất ra thử một ái khúc đi, ta xem thử lòng anh hùng nào
– Thảo Linh mỉm cười nói.
Được! Tất cả mọi người chúng ta cùng xướng hợp ca thêm một phen nào! –
Khánh Dương lại lên tiếng.
Đoạn, giương cao đôi đũa, tĩnh tâm một chốc, nhớ lại bài “Thiên hạ vô song”
cũng tại phim Thần điêu đại hiệp năm 2006. Rồi khẽ gõ nhịp. Sau bản hợp xướng
trước, lần này mọi người hợp ý nhau hơn, chỉ trong mấy nhịp đã bắt đầu hòa
cầm, hòa tiêu theo.
(dịch:
Đi qua chốn hồng trần vui buồn sầu muộn
Thiếp nguyện cùng chàng lưu lạc
Lướt qua khắp đồng nội cùng núi xanh hoang liêu
Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn
Kiếp này vì chàng si cuồng
Tình này thiên hạ vô song
Vun vút bóng gươm, sóng nước lấp lánh
Chỉ là thoáng qua, là thoáng qua
Kiếp này vì chàng si cuồng
Tình này thiên hạ vô song
Nếu rằng vẫn còn đồng tâm lưu lạc
Tàn tạ dung nhan cũng khó mà quên)
Cũng như trước, nhưng lần này thì cánh nam tử đều im lặng, trong khi lời ca
xuyên trúng tâm tình, nhẹ nhàng, tha thiết của những nử tử. Thảo Linh cất
tiếng trong trẻo lên trước, rồi tới lượt những tiểu cô nương khác cũng hòa
theo.
Dạo đến lần thứ 3 thì Khánh Dương cũng lặng im, nhường lại sân khấu cho cánh
nữ tử. Lúc này, đám học trò đang tuổi bắt đầu biết yêu, tâm tình đều theo lời
ca cao vút, da diết lan tỏa khắp Trần Gia Trang. Mà những nô gia cũng dường
như cảm nhận được điều đó, chỉ có nữ tỳ là nhẩm theo, còn những nam nhân đều
im lặng thưởng thức.
Tiếng ca qua giọng thanh quý của Thảo Linh, dường như da diết, ray rứt đánh
động lòng người thêm một bậc. Nhìn nàng lúc này đang say sưa, Khánh Dương
không khỏi có chút động tâm. Quả thực, dưới ánh trăng mờ tỏ, hiu hiu gió lay
động bộ y phục lam nhạt đơn giản kia, mái tóc bồng bềnh, ánh mắt chứa chan của
Thảo Linh cứ nhìn mãi vào Khánh Dương như thể muốn nói điều gì.
Trần Khánh Dương là người 2 kiếp, hắn còn bá mộng thiên thu mới chỉ bước đầu
nhập cuộc, không thể vương vấn quá nhiều được. Tuy nói là như vậy, nhưng nhìn
bộ dạng Thảo Linh lúc này hoa nhường nguyệt thẹn, cho dù là anh hùng cái thế,
cũng không thể nào đủ định lực kháng cự, Khánh Dương cũng vậy, nhưng hắn biết
tiết chế, kìm hãm lại phần nhiều, chỉ dùng ánh mắt trân trân nửa thấu hiểu,
nửa động tâm, nửa dịu dàng mà đáp lại ánh mắt Thảo Linh.
Mãi tới khi quá nửa đêm được một canh giờ, mọi người mới lục tục tản đi, dù có
chút không nỡ xa đồng đội, nhưng ai nấy cũng đều mệt mỏi rồi.
Không khí tĩnh lặng từ từ trở lại với Trần Gia Trang, nhường chỗ cho ánh trăng
vằng vặc soi sáng một hang thỏ phía xa xa hậu Trần Gia Trang. Thỏ đã không
còn, tuyết rơi dày đặc, nhưng cửa hang này thì vẫn thông thoáng, để lộ ra nền
đất nhẵn thính như đường mòn vậy.