Bác Sĩ Thú Y Bất Đắc Dĩ.


Người đăng: dragonf4393@

Trần Gia đã bắt đầu tắt đèn, dần trở nên thanh vắng, ngoài vài chiếc đèn lồng
treo trên cao để canh gác ra thì chỉ còn ánh trăng vằng vặc, cùng tiếng gió
đông hiu hiu nữa mà thôi.

Lúc này Khánh Dương đang ở trong tư phòng, hắn dùng thân thủ nhanh nhẹn đạp
tường nhảy lên xà nhà. Khi nãy cũng đã vận công thải rượu nên hiện tại rất
tỉnh táo, cẩn thận đem xuống một bọc vải màu đen, to chừng cái gối.

Đem bọc vải tiến với chiếc bàn giữa phòng, hắn cẩn thận mở ra, bên trong là
một ổ rơm vụng về mà chính hắn tự quấn. Đưa tay gạt gạt mấy cọng rơm bên trên,
để lộ ra một con vật nhỏ, hiện đang yếu ớt đến nỗi không thể vùng vẫy, để mặc
cho Khánh Dương muốn làm gì thì làm.

Cầm con vật nhỏ lên, cẩn thận xem xét, thì ra đây là một con thú điểu, khắp
thân hình có nhiều mảng lông tàn tạ xơ xác, rõ là đã tới trưởng thành, nhưng
không hiểu sao lại đến nông nỗi thế này. Con thú điểu xơ xác đến nỗi mà nhìn
qua cũng thấy được thân hình gầy guộc nổi cộm lên toàn những xương.

Xem xét hồi lâu, Khánh Dương quyết định sẽ ra tay cứu giúp sinh linh tội
nghiệp này, hắn đặt lại con vật vào ổ rơm, đẩy lại, đẩy gần tới cây đèn để giữ
ấm. Đoạn, bố trí một cấm chế bên ngoài phòng rồi động niệm vào đan điền, lấy
ra Cửu Trùng Xích Diễm đỉnh, cùng đó móc từ nhẫn trữ vật ra một phần thép mà
khi trước chế luyện khẩu Colt Anaconda vẫn còn thừa lại.

Khống chế linh lực, điều tiết hỏa diễm trong dược đỉnh, bỏ khối thép kia vào
dược đỉnh nung nóng lên. Chỉ trong chốc lát, khối thép đã sáng rực. Dùng linh
lực tách lấy hai phần nhỏ, Khánh Dương đem khối thép to ra khỏi dược đỉnh, để
lên một viên gạch ống mà hắn vừa lấy ra từ trong túi trữ vậy.

Vẫn là thói quen cũ, luôn có gạch đá trong người, không ngờ cũng có lúc dùng
đến thật. Hiện tại thì Khánh Dương lần lượt luyện 2 phần thép nhỏ bên trong lò
thành hình một con dao nhỏ có cán dài, lưỡi ngắn, nhọn hoắt, rồi đem ra khỏi
dược đỉnh mà nhúng ngay vào thau nước rửa chân gần giường hắn hiện đã bị đóng
một lớp màng băng mỏng trên bề mặt, cùng lúc chép miệng lẩm bẩm:


  • Cũng may mà không có thói quen rửa chân ban đêm, không thì hiện tại lại mệt
    mỏi rồi!

Đoạn đem đặt con dao đó lên bàn, rồi luyện phần thép còn lại thành một vật
dụng gọi là “nhíp”. Cây nhíp này khó luyện hơn con dao kia nhiều, bởi không
những yêu cầu phải cứng, mà còn có độ đàn hồi tốt nữa, hiện tại Khánh Dương
cũng không có gì để kiểm soát được chất thép cả, cho nên chứ nhắm mắt làm đại
theo công thức mà lúc trước luyện ra đoạn lò xo bên trong khẩu Colt Anaconda.

Chế luyện ra 2 vật dụng này cũng không mất nhiều thời giờ lắm, hiện tại đã có.
Khánh Dương thu dược đỉnh vào trong đan điền, lấy ra bình cồn mà trước đây đã
chưng chất, cũng lấy luôn ra chiếc bình oxi già của sư phụ cho, lúc này mới
với tay lấy một chén trà, nhưng không rót trà vào đó mà đổ vào nửa chén oxi
già.

Đem cất bình oxi già đậm đặc kia đi, hắn lại đổ cồn lên một tấm vải trắng nhỏ,
rồi lau sạch sẽ 2 bàn tay, liền đó cũng đổ một ít ra một chén trà khác, để hơi
xa cây đèn. Dùng chân đá ghế vào vị trí, Khánh Dương lúc này tay trái cầm lên
con thú điểu đang thoi thóp nằm thở, tay còn lại cầm chiếc nhíp lên, chợt nhớ
ra gì đó liền động một đạo ý niệm thu khối thép vào trữ vật giới chỉ, còn viên
gạch thì thu vào túi trữ vật.

Đoạn, hắn liền nhúng chiếc nhíp vào chén cồn đậm đặc, đưa lên đèn đốt. Đợi một
lúc cho cây nhíp nguội đi, hắn mới bắt đầu dùng chiếc nhíp đó tìm tòi trên
thân thể con vật tội nghiệp vẫn còn nằm im không phản kháng nổi.

Chỉ vài giây sau, Khánh Dương liền dùng một ngón tay, ấn một bên khối u nhỏ
ngay nách con vật, lựa thế đẩy đẩy. Một thứ gì đó bị tác động liền lùi lại,
ngón tay Khánh Dương lại thừa cơ tiến lên ấn vào những vị trí thứ kia vừa lùi
ra để chặn đường lùi, ép thứ đó phải chui ra.

Chỉ sau vài tích tắc, có một thứ gì đó vàng vàng ẩn hiện dưới lớp da con vật
tội nghiệp, mà màu lông con thú điểu này là một màu xanh lục nên không khó để
thấy được thứ kia đang động đậy trên nền da bạch thếch của con thú điểu. Khánh
Dương nhanh tay dùng chiếc nhíp gắp vào thứ màu vàng đó, lôi ra.

Thứ đó cũng kháng cự, co trở lại, nhưng phía trước đã bị ngón tay Khánh Dương
bít mất đường lùi. Vũng vẫy một lúc, thứ đó rốt cuộc cũng bị lôi ra ngoài. Là
một con trùng nhỏ, béo mập, hiện đang liên tục vùng vẫy hòng thoát được chiếc
nhíp, đôi khi nó còn dùng 2 cặp răng cong vút, sắc lẹm trên hàm cắn vào chiếc
nhíp. Khánh Dương nhìn một lát, lẩm bẩm:


  • Coleoptera, ngươi thuộc bộ cánh cứng, không ngờ cũng có tu vi cơ đấy! Mà
    lại đã đạt Hậu kì Tam giai Hạ cấp rồi cơ! Hút kiệt bao nhiêu khí huyết của
    người khác vậy hả? Thật là mất mặt bộ cánh cứng đi mà! Hiện tại thì trả giá
    đi!

Nói xong Khánh Dương liền cho luôn con yêu nghiệt đó vào trong chén oxi già
đậm đặc. Bọt sủi lên trắng xóa sôi sục, chỉ vài khắc con vật đã tan ra thành
một thứ nước nhầy nhầy.

Khánh Dương không quan tâm lắm về quá trình kia, vì hắn biết đó là tất yếu mà,
vẫn chuyên tâm lục tìm trên cơ thể con thú điểu. Lúc lôi những con quái kia
ra, chúng kháng cự bằng cách cắm chặt hàm răng sắc bén vào cơ thể con thú điểu
tội nghiệp. Vì vậy là mỗi một vị trí đều để lại vết thương đang rỉ máu trên cơ
thể con thú điểu.

Nửa canh giờ sau, Khánh Dương lúc này đã ra tay triệt hạ tới hơn mười con ấu
trùng tu vi cao thấp các loại tồn tại dưới lớp ra con thú điểu, hắn kiểm tra
kỹ lại một lần nữa. Con Thú điểu đau quá, chốc chốc lại kêu lên những tiếng
oác oác yếu ớt, Khánh Dương đều an ủi:


  • Thôi nào thôi nào, ta biết là ngươi đau đớn, nhưng sẽ mau xong thôi, không
    loại bỏ đám kia đi, dù sót lại một con thôi thì người cũng không sống nổi.
    Chúng đã khiến ngươi khổ sở đến mức này, hiện phải trả giá rồi, ngoan nào
    ngoan nào!

Kiểm tra xong, đã chắc chắn rằng không còn một thứ gì ngọ nguậy bên dưới lớp
da con thú điểu nữa, Khánh Dương mới lấy ra một miếng vải nhỏ khác, nhúng cồn
lau khắp người con vật. Cồn ngấm vào những vết thương đau xót, con vật cựa
mình vùng vẫy, Khánh Dương vẫn trầm trầm an ủi.

Con thú điểu kia dường như có chút linh tính, cảm nhận được sự ấm áp bên trong
lời nói của Khánh Dương, liền nằm im, chỉ kêu lên khe khẽ mỗi khi không chịu
nổi nữa mà thôi. Xong xuôi mọi việc, Khánh Dương lại khống chế linh lực, lấy
từ chiếc bình khác ra một chút nước, đưa vào miệng con thú điểu cho tới khi nó
không chịu uống nữa thì dừng.

Lúc này, đặt lại con thú điểu trong ổ rơm, đưa gần lại chiếc đèn cho nó nghỉ
ngơi, Khánh Dương cất hết đồ đạc vừa bày ra khi nãy, bỏ luôn tách oxi già vào
trong dược đỉnh đốt ra tro.

Hắn suy nghĩ một chút, cũng hơi thấy lạ, rõ ràng đám trùng kia cũng có tu vi,
nhưng lại không toát ra một chút khí tức nào, dùng tâm thức không thể phát
hiện, mà lại chọn vị trí trú ngụ là bên dưới lớp da con vật, cho nên dùng ý
niệm tìm kiếm trong kinh mạch cũng không ra nổi. Như vậy thì chúng đã tiến
hóa, thích nghi mà tìm ra phương pháp có thể kí sinh lên những vật chủ mà
không bị phát hiện. Hắn lại lẩm bẩm một mình:


  • Liệu có khi nào có một đám ấu trùng, cũng như vậy, nhưng nhỏ bé đến mức
    không để lại cả khối u không nhỉ?

Chợt nghĩ, chợt rùng mình, hắn cười khổ, tự mình dọa mình rồi! Đoạn, trong đầu
chắp vá lại hình ảnh về con thú điểu nhỏ, mường tượng ra nếu còn đủ lông cánh
thì trông nó sẽ như thế nào. Trầm ngâm một lát, hắn lẩm bẩm:


  • Hiện tại thì ngươi quá nhẹ cân, ta chẳng biết bao nhiêu,...nhưng nếu là khi
    cực thịnh thì có lẽ là 35 gram, thân dài chừng 15 cm, sải cánh chừng 26 cm,
    5-6 lông cánh sơ cấp có khía phía ngoài, mỏ khỏe cong, vuốt sắc, mỏ còn có
    những răng cưa trên mép, như vậy thì ta không biết ngươi là cái thứ loài gì mà
    lại có màu xanh, nhưng đích thị là Lớp Aves, Bộ Falconiformes, Họ Falconidae.
    Có nghĩa ngươi là giống săn mồi, chịu đói khát tốt, có thể là ăn cá hoặc thịt
    thì chưa biết. Hừm! Xem ra là đám ấu trùng kia khiến cho ngươi chỉ còn lực bất
    tòng tâm, nhưng không sao, ta là con ưng điểu lớn, ngươi là ưng điểu nhỏ, ta
    sẽ giúp ngươi lấy lại uy phong thuở cực thịnh!

Vừa nói xong, Khánh Dương nhìn con thú điểu nhỏ cười cười, chợt một giọng nói
trong trẻo đưa ngay vào tai làm hắn giật mình hoảng hốt nhìn qua:


  • Đến cả con thú điểu yếu ớt kia mà Dương Dương còn biết cả tổ tông họ hàng
    cơ đấy! Vậy thì ta tin chiếc vòng ngọc rồi!

Thảo Linh đã ngồi ngay bên phải Khánh Dương, dùng ánh mắt tinh nghịch trêu
hắn. Lúc này, Khánh Dương mới bình tâm một chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn
mới nhăn mặt hỏi:


  • Tiểu Linh à! Sao ta bố trí cấm chế vòng trong vòng ngoài, phóng đi bao
    nhiêu là tâm thức, tốn hết bao nhiêu là linh lực, con ruồi bay qua, con kiến
    bò lại cũng không qua được mắt ta, vậy mà tiểu Linh vẫn cứ xuất hiện bất ngờ
    đến như vậy a? Nếu là kẻ thù thì ta chết chắc rồi! Có thể nói cho ta biết, là
    ta sơ hở chỗ nào được không?


  • Ý Dương Dương, ta là kẻ thù đó phỏng? – Thảo Linh dùng bộ mặt u sầu.


  • Không không! Ta chỉ muốn biết là ta sơ hở chỗ nào thôi! Haiz....thật dọa
    chết ta đi mà!


  • Hmmmmm.....Vì Dương Dương là của ta, cho nên ta thích theo Dương Dương lúc
    nào thì theo!


Thái độ của Thảo Linh tinh nghịch khác hẳn với vẻ nhẹ nhàng trầm tĩnh bình
thường. Lúc này làm cho Khánh Dương có cảm giác trong lòng nổi bão tố phong
ba, bối rối không biết đường nào mà suy tính, mọi dự liệu uy phong kế hoạch
của hắn biến đâu mất, mà não hắn cũng dường như bỏ hắn theo trai luôn.

Nghệch mặt ra nuốt khan mấy cái, Khánh Dương nói:


  • Ta nghiêm túc đấy! Ngay cả Bạch Vân trưởng lão Hồng Vũ Môn ra tay nghe trộm
    mà ta còn biết được, ta thật không hiểu nổi là ta sơ suất chỗ nào! Cầu xin
    Thảo Linh đại tiểu thư quyền cao chức trọng thiên kim quý phái có thể nói một
    chút cho ta được không? Việc này ảnh hưởng đến an nguy của ta sau này!


  • Thôi đi tên lẻo mép! – Thảo Linh chợt cười, chợt nghiêm túc – Là thật sự
    đó! Chẳng hiểu sao từ bé ta đã có năng lực không bị cấm chế thất hệ, mà lại
    còn có thể ẩn thân trước linh lực của đối phương, trừ khi có cao thủ cấp Linh
    Soái mới có thể thấy được ta mà thôi, ta muốn đi vào đâu là có thể liền đi tới
    đó, không gì cản trở, chỉ cần điều tiết một chút nguyên khí là có thể làm được
    rồi.


Khánh Dương lúc này đã có bộ mặt như người mất hồn, mặt hắn dài như cái thớt,
trắng bệch ra, mọi tôn quý uy nghiêm lúc yến tiệc đều bay đâu mất tích. Không
tin được là lại còn có thể loại tiềm năng biến thái bực này. Cũng đành chép
miệng nói:


  • Thật là thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra được! Thế này có thể
    coi là năng lực sát thủ, cũng có thể coi là năng lực mạo hiểm giả!

Lại trầm ngâm một chốc, mặc cho Thảo Linh đang thích thú nhìn mình suy tư,
Khánh Dương liền nói:


  • Kim Băng song hệ vũ giả, không lí nào lại là do đa hệ mà ra được! Ta cũng
    là đa hệ nhưng không thể làm việc đó. Hmmmmm.....Có một khả năng rất cao có
    thể xảy ra!


  • Là gì vậy Dương Dương? Có thể nói cho ta biết được không? – Thảo Linh tròn
    xoe mắt. Những lời Khánh Dương nói ra đều sẽ thành sự thực, cho nên nàng cũng
    tò mò về bản thân, muốn biết.


  • Chỉ là chủ ý của ta thôi, không dám chắc là có đúng không, nhưng khả năng
    rất cao xảy ra việc này chỉ có thể là đặc kỹ gia tộc, di truyền từ thế hệ này
    sang thế hệ khác, không biết chính xác là chỉ có nữ, hay là cả nam nữ Băng tộc
    đều có thể làm được nữa, hiện tại ta chỉ có thể nghĩ ra được như vậy mà thôi!
    Dĩ nhiên, không phải gia tộc nào cũng có thể có được điều này!


  • Uhm, Dương Dương nói vậy thì ta tin vậy, dù sao cũng có một chút manh mối
    để tìm được phụ mẫu ta.....Mà sau này, nếu không có người thì Dương Dương gọi
    là là Tiểu Băng Linh đi! – Trầm tư một chút, nàng lại tinh nghịch.


  • Được được! Chỉ cần là tiểu Băng Linh vừa lòng là được! Thực ta không dám
    đắc tội với một sát thủ tiềm năng như nàng a!


  • Hứ! Không chơi với Dương Dương nữa! Ta tới nhà bếp lấy một ít thịt cá lên
    cho tiểu điêu! – Thảo Linh lập tức đứng dậy đi về nhà bếp.


  • Thịt có một chút mỡ, cá có một chút da béo nhé Tiểu Băng Linh! – Khánh
    Dương nói với theo.



Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #34