Giải Nghĩa Chiến Pháp.


Người đăng: dragonf4393@

Bầu trời đã rét đậm giữa đông, bên ngoài sương tuyết trắng giăng kín cả lối
đi. Hiện tại có một đám mây bất chợt lướt ngang bầu trời trong xanh đó, vội vã
gieo rắc một ít bông tuyết trắng phau xuống Trần Gia Trang rồi lại cũng vội vã
chuyển đi, nhường chỗ cho ánh hùng tinh tỏa sáng rực rỡ. Xung quanh ánh hùng
tinh đó, có nhiều ánh tinh quang khác cũng thi nhau lóe lên những quang mang
lung linh mãi không thôi.

Cạn ly khai tiệc xong, mọi người trong đại sảnh đều đã ngồi lại ghế của mình,
đám đệ tử cười nói với nhau, thì lúc này Trần Chí Hàn mới nói:


  • Tiểu Dương, sao ngươi có thể đào ra được 3 linh giả trong những đệ tử ở đây
    mà không ai tìm ra được như vậy?

Nghe tới đây, mọi người lập tức im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào Khánh
Dương. Vốn những linh giả rất khó nhận ra, mà những Kiểm Nghiệm Thạch lại cũng
rất quý giá, chỉ có những tông môn lớn mới có thể có được, những gia tộc bình
thường dù mạnh tới đâu thì có tiền có quyền cũng không thể kiếm ra, cho nên
trừ khi những người linh giả đó biểu hiện ra linh lực thực tế, thì không ai có
thể biết được, đôi khi chính bản thân linh giả cũng không biết mình có tiềm
năng linh lực.

Khánh Dương nuốt xong miếng thịt kho vừa gắp, gần chỗ hắn, toàn là những đĩa
thức ăn không mấy cao sang, nhưng là do mẫu thân hắn làm, và hắn cũng rất
thích những món này. Đoạn, liền cười cười trầm trầm cất tiếng đáp:


  • Bá phụ, điều này không khó! Ba người Vi Văn Động, Sáng Minh Bảo, Minh
    Nguyệt, bình thường họ đều tỏ ra chăm chỉ tu luyện, nhưng tu vi vũ lực không
    thăng tiến nhiều, thậm chí còn có thể nói là không dao động, có điều, rất sáng
    dạ, ánh mắt lanh lợi, trí nhớ phi phàm, định lực trầm ổn, thấy nguy không gấp,
    thấy phúc không vội, đặc biệt một chỗ là khi ta đưa ra chiếc bình dạ quang,
    thì khi tới tay họ, liền lập tức ánh lên sáng hơn khi những người khác cầm
    tới. Qua đó mà ta biết được điểm này!

Khánh Dương lúc này chỉ nói ra những gì mình đúc kết được, kì thực hắn là vũ
linh song tu, linh giả gặp linh giả, làm sao không biết được. Nhưng thực tế là
chiếc bình dạ quang dạo nào có lóe lên một tia nhỏ mà phải là người tinh mắt
mới phát hiện ra. Không ngờ rằng sau này công thức chế ra chất dạ quang đó lại
trở thành một thứ chuyên dụng để tìm kiếm linh giả rất hiệu quả, tiện dụng, mà
lại là biện pháp rẻ tiền được ứng dụng rộng rãi trên khắp đại lục. Cũng chính
nhờ đó mà rất nhiều linh giả được tìm thấy, không bị phí hoài đi tài năng bẩm
sinh.

Nghe hắn nói vậy, Trần Vũ giật mình, trong lòng khấp khởi mừng ra mặt, không
ngờ rằng tên tiểu tử này âm thầm kiểm nghiệm linh giả lúc nào mà không một ai
hay biết. Nhưng liền đó, một vị đồ sư linh giả liền thắc mắc:


  • Thường thì linh giả gặp linh giả khắc nhận ra, nhưng sao ta là một linh
    giả, tu vi Linh Sư lại không thể biết được điều đó?


  • Đồ sư hỏi chí phải! Về điểm này, kì thực 3 người này đều là nhóm Lực Linh
    Kỹ, tu vi lại là thiên bẩm chưa trải tu luyện, không bị rò rỉ nguồn linh lực
    ra bên ngoài, mà người lại là Trí Linh Kỹ cho nên mới không nhận ra. Vài hôm
    nữa ta sẽ hướng dẫn cho người công thức luyện tạo ra chiếc bình dạ quang kia,
    chúng ta đơn giản có được một phương pháp dễ dàng tìm kiếm ra linh giả! –
    Khánh Dương cười cười đáp.


Nghe vậy vị đồ sư linh giả rùng mình, không ngờ là một vũ giả lại có thể giải
thích cặn kẽ đến như vậy, lại còn hứa là sẽ cho phương pháp truy tìm linh giả
dễ dàng, liền lập tức nâng cốc lên nói:


  • Trần đệ! Ta thật bội phục hiểu biết của đệ! Sau này cứ gọi là là Linh huynh
    là được rồi, ta không dạy dỗ gì ngươi, không thể xem là sư đồ, cho nên có thể
    thoải mái xưng hô không cần câu nệ! Nào, cốc này ta đa tạ hảo ý của Trần đệ!
    Sau này cần gì có thể nói, chỉ cần ta làm được thì quyết không từ nan!


  • Linh huynh! Đa tạ hảo tâm của huynh! Ta cũng chúc huynh mau chóng đề thăng
    tu vi, tôi luyện ra nhiều linh giả đồ đệ tốt, uy danh vang xa ngàn dặm! –
    Khánh Dương nâng cốc đáp lễ.


  • Chúc mừng đồ sư!


Mọi người cùng cạn thêm một ly mỹ tửu, ai nấy đều mừng cho vị đồ sư họ Linh
kia, Khánh Dương đã nói như vậy tức là chỗ lợi đó, chắc chắn thuộc về vị đồ sư
đó rồi. Cũng mừng cho mấy người linh giả đệ tử, không ngờ tu vi thiêm bẩm lại
cao như vậy, thì con đường sau này, ắt hẳn là sẽ bài thiên đảo địa. Nhất là
Sáng Minh Bảo, chỉ là trời ban thôi mà cũng đã ở tu vi Linh Sư thì quả thực là
không cho người khác tu luyện nữa mà!

Mừng nhất lúc này chính là vị đồ sư linh giả, những linh giả Trần gia vừa rồi,
hắn chưa từng phát hiện, tôi rèn, mà đạt bực tu vi đó, thì chẳng phải là đang
không tự dưng có 3 viên dạ minh châu rơi trúng đầu sao! Câu “danh sư xuất cao
đồ”, tự dưng không biết từ đâu bay thẳng vào mặt, khiến hắn choáng ngợp đê mê,
ngây ngất còn hơn hút phải cần.

Đoạn, Trần Vũ mở to mắt chăm chú hỏi Khánh Dương:


  • 3 đồ đệ linh tu vừa rồi, nếu đã là linh giả, lập tức được đến Hồng Vũ Môn,
    vậy tại sao tiểu Dương lại sắp xếp cho họ phải ra giao đấu cực khổ như vậy?
    Thay vào đó, sao không để đệ tử khác ra?

Khánh Dương cười cười, đáp trả những ánh mắt đang tròn xoe tập trung vào mình,
rồi đáp:


  • Vũ bá phụ, sở dĩ ta sắp xếp để họ xông trận, trước nhất là cho họ kinh qua
    một trận ẩu đả, trước sau gì thì lên đến Hồng Vũ Môn cũng phải giao đấu phân
    hạng, họ đã có kinh nghiệm tác chiến, dĩ nhiên sẽ tốt hơn hẳn những linh giả
    khác chưa từng giao đấu, như vậy là họ đã có chỗ hơn người rồi. Thứ 2 nữa là
    con đường tương lai, không ai nói trước được điều gì, nếu mà họ chỉ suốt ngày
    quanh quẩn bên mấy lò luyện khí, luyện dược, thì rất trầm lắng, nhạt nhẽo,
    tính cách của họ, nhất là Sáng Minh Bảo, thể nào cũng sẽ có lúc rời lò luyện
    mà đi chu du thiên hạ, ít nhất là hiện tại họ cũng biết là giao đấu với vũ giả
    trong trận hỗn chiến khó đến tầm nào, thì sau này mỗi khi xuất thủ họ lại sẽ
    tự khắc nhớ lại mà đề phòng, tránh đi được nhiều tai họa. Linh giả vốn được
    quý sánh ngang long lân, giác phụng, trong một môi trường mà ai cũng chú tâm,
    đề cao họ, ắt sẽ sinh ra tâm lí cao cao tự tại, cho rằng mình hơn người, nếu
    chưa từng kinh qua chiến trận, chỉ e vừa ra đời đã phải nằm đo đất, tử vong
    thì đã còn tốt, gặp phải lúc bị thú tộc bắt về làm luyện dược linh nô cho
    chúng thì...khẳng định là sống không bằng chết, muốn tự tử cũng bất thành,
    suốt kiếp đau khổ!

Nghe vậy, 3 người linh giả đồ đệ kia, điếng người. Thực không thể tưởng tượng
ra là Khánh Dương lại chuẩn bị sẵn cho họ một con đường tương lai tránh đi
được nhiều biến cố trắc trở, lúc này hiểu ra, Minh Nguyệt khẽ đưa tay quệt một
giọt lệ cảm động, liếm môi một chút rồi nâng cốc nói:


  • Dương huynh! Cho phép ta được gọi 2 tiếng “thân huynh”! Điều thân huynh vừa
    nói, ta nguyện khắc cốt ghi tâm, ơn huệ này suốt đời không quên! Xin kính
    huynh một ly mỹ tửu, cung chúc thân huynh bá thiên hoành đạo, dựng nên cơ
    nghiệp lớn, thỏa được chí tang bồng!


  • Dương huynh! Ta cũng xin phép được gọi huynh như vậy! Thân huynh thật nhìn
    xa trông rộng, sau này ta nguyện theo huynh đến cùng trời cuối đất quyết không
    từ nan! Cung chúc huynh dựng nên bá nghiệp thiên thu như Thiên Địa Đô Ngã Tại
    Tâm Trung! – Sáng Minh Bảo cũng thừ mặt ra lên tiếng rồi cung kính nâng ly.


  • Dương huynh! Ta cũng xin phép được gọi huynh như 2 người bọn họ! Ta vụng về
    ăn nói, lực yếu tu lười, không dám hứa điều gì cả, chỉ muốn cung chúc huynh có
    thể Tiếu Ngạo Giang Hồ! – Vi Văn Động cũng nối theo 2 linh giả kia.


  • Không cần đa lễ, không cần câu nệ! Hảo ý của đệ đệ, muội muội, ta xin nhận,
    chỉ mong các đệ muội có thể thỏa mong mãn ước mà cùng ta bài sơn đảo hải là
    được rồi! – Khánh Dương cười cười nâng cốc đáp lễ.


Sau một chút sững sờ khi biết được ý đồ sắp xếp của Khánh Dương ngay từ đầu,
mọi người cũng cười tươi cùng nâng cốc theo, tiếp tục hồi hộp mong chờ đến
đoạn Khánh Dương giải nghĩa phần việc mà mình được sắp xếp. Lúc này, Trần Chí
Hàn mới thân mật hỏi:


  • Tiểu Dương, lúc thượng đài vòng 2, sao lại không ra tay đánh bay đám người
    mấy gia tộc kia đi, như vậy chẳng phải là chúng ta có tới 13 người đến được
    Hồng Vũ Môn sao?

Chi tiết này chính là một chi tiết mà mọi người rất mong chờ, chẳng phải như
vậy thì lại càng vang dội, sao Khánh Dương lại chỉ cho 7 vũ giả vào tới được
Hồng Vũ Môn mà thôi. Khánh Dương nuốt hết một miếng đậu hũ nữa, lấy khăn từ
tốn lau miệng, đoạn cười cười đáp:


  • Hàn bá phụ, sở dĩ tiểu Dương sắp xếp như vậy, thứ nhất là để cho mấy gia
    tộc đó một chút mặt mũi, về sau sẽ bớt đi được một chút rắc rối cho Trần gia.
    Khẳng định sớm muộn gì họ cũng sẽ gây khó dễ cho chúng ta, nhưng nếu không cho
    họ một chút mặt mũi nào thì họ sẽ lập tức điên cuồng chống phá, Trần gia hiện
    tại không phải là đối thủ của họ. Thứ 2 là 7 người tiểu Dương sắp xếp ra, đều
    là tinh anh nhất trong số những Trần gia đệ tử ở đây, tu vi không cao, vì vậy
    vào vòng đấu xếp hạng trên Hồng Vũ Môn, chắc chắn Trấn Thanh Vân sẽ bị bẽ mặt,
    điều đó vô tình gây ra tâm lí thua kém cho huynh đệ đồng môn hiện có mặt tại
    đây, hơn nữa, 3 người kia đều có thực lực ổn định, nếu trừ đi thì họ ở lại
    Trấn Thanh Vân, rất có thể sẽ gây khó dễ cho những đồng học khác. Mà khi đã
    lên Hồng Vũ Môn, thì cả họ và chúng ta, đều là đại diện cho Thanh Vân Trấn,
    thêm một chút thực lực đó của họ, nhất định không làm bẽ mặt toàn Trấn Thanh
    Vân đây. Chính vì điều đó mà Trần gia cũng sẽ dễ sống hơn một chút, vì nếu
    Trấn Thanh Vân mà bị bẽ mặt thì toàn bộ Trấn này sẽ quay đầu đả kích Trần Gia
    chúng ta một phen. Nhưng nói như vậy không phải là có ý coi thường 10 huynh đệ
    chưa qua vòng tuyển hôm nay, chỉ là thế giới rộng lớn, mỗi người sinh ra có
    một vị trí riêng, hôm nay thì mọi người làm đá lót đường cho 10 người chúng ta
    tiến bước, ơn này 10 người chúng ta không bao giờ quên, sau này sẽ đưa một tay
    kéo tất cả mọi người cùng lên đỉnh cao. Các người ở lại cứ học tập tu rèn cho
    thật tốt, Trần gia sẽ không bạc đãi, không kẻ nào dám khinh thị, mà bản thân
    ta cũng sẽ tùy năng lực của mỗi người, từ từ đào tạo, phân phó, chuyện vinh
    hoa phú quý tương lai, quyết không thiếu phần, chỉ có điều mà mỗi người thực
    tế thực lực chưa đủ để vượt vũ môn, vậy thì hãy ráng ra sức trau dồi thực lực,
    thì tương lai các người cũng sẽ không thua kém bất kì ai cả!

Nghe Khánh Dương nói vậy, tuy là lời lẽ hơi có chút...không hay, hàm ý vừa đấm
vừa xoa, nhưng những người bị chọn loại ra cũng đều hiểu chuyện. Thực tế thì
chỉ trách bản thân không đủ thực lực nên mới bị đào thải mà thôi, nhưng được
Khánh Dương khích lệ, có lời hứa sẽ bồi dưỡng, lại còn đem lợi xa ra chỉ vẽ,
nên cũng đều mừng rỡ, nâng cốc.

Người được đi thì cũng hiểu ra, với thực lực bọn họ, nếu không có Khánh Dương
dẫn dắt thì chắc chắn đã bị đào thải ngay từ vòng đầu, cũng nhờ những người
chấp nhận làm đá lót đường nên họ mới có thể dễ dàng bước những bước đầu tiên,
liền nâng cốc quay sang đa tạ lẫn nhau, dùng ánh mắt cảm kích nhìn những người
ở.

Những người ở cũng đáp lễ chúc mừng người đi, cũng hứa hẹn tương lai quyết
không thua kém, sẽ chen một chân lên cùng nhau phân chia chỗ tốt.

Thấy vậy, những người còn lại cũng vỡ lẽ, cùng chúc mừng cả người đi lẫn kẻ ở.
Đoạn, Trần Chí Hàn, lúc này rượu vào lời ra, ngà ngà hỏi:


  • Ta thấy, lúc đánh trận loạn chiến, tiểu Dương có thể hóa nguy thành an, kì
    thực nghĩ mãi không ra đây là trận pháp gì, có thể nói cho ta cùng mọi người ở
    đây tường tận một chút không?

Khánh Dương liếm môi, cười cười nói:


  • Quả thực không giấu gì bá phụ cùng mọi người, công lao lớn nhất là ở những
    người đã ra sức ca lên khúc tiếu ngạo!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao họ lại có công lớn nhất ở đây,
những tưởng cổ vũ chỉ là một hành động nhỏ nhoi thôi, liền chăm chú nhìn vào
Khánh Dương, chờ đợi câu trả lời. Khánh Dương nuốt xong một miếng dưa khác,
liền lau miệng rồi nói:


  • Những người bên ngoài võ đài, bất kể là gia nô hay đệ tử đều xướng lên khúc
    tiếu ngạo, ta nói là góp phần công lớn nhất, chính là bởi tâm lí chiến!


  • Tâm lí chiến? – Trần Vũ cau mày, đoạn hỏi Khánh Dương – Đâu ai phát ra
    nguồn linh lực can dự vào đó, mà nếu có thì chắc chắn sẽ bị các vị hộ pháp tìm
    ra, chẳng hay tiểu Dương sắp xếp thế nào vậy?


Khánh Dương mỉm cười:


  • Bá phụ, người hiểu sai ý của ta rồi! Âm luật, vốn nó đã tác động vào tâm
    hồn của mỗi người, vô hình vô tung, đánh động vào sâu thẳm linh hồn họ, chẳng
    thế mà nghe một khúc vui thì lòng chúng ta hứng khởi, nghe một khúc bi, thì
    lòng chúng ta cũng man mác sầu. – Dừng lại một chút, nhấp ngụm mỹ tửu, Khánh
    Dương lại nói tiếp – Khi đầu, toàn bộ Trần gia đã làm một màn tiếu ngạo giang
    hồ, phóng ra sĩ khí ngút trời, lại còn đồng lòng chung dạ, đoàn kết lại khiến
    luồng sĩ khí này to lớn, lan rộng, đè bẹp sĩ khí tâm lí đối phương, chẳng thế
    mà vào trận là họ lập tức liên minh chống lại chúng ta đó thôi!


  • Ồ! Ra vậy, Dương huynh mau giải đáp tiếp, ta muốn nghe! – Một loạt tiếng
    trầm trồ vang lên đồng thanh rồi đề nghị.


  • Khúc mở đầu, Trần gia trên dưới đoàn kết là đã giáng một đòn vào tinh thần
    bọn họ, ta lại còn làm kế khích tướng khiến tên Thiết Hổ khí huyết xung thiên,
    đường hoàng kéo những nhóm kia vào vòng loạn chiến, khiến bọn chúng rối loạn
    không hiểu chúng ta đã làm gì. Trên khán đài thì mọi người cứ ca đi ca lại
    khúc tiếu ngạo mà trước đó đã giáng đi một đòn. Lúc này, lại phát huy hiệu quả
    khác nữa, một âm khúc cứ lặp đi lặp lại, luẩn quẩn không dừng, thì có hay đến
    mấy cũng sẽ khiến người nghe phát ngán, mà vốn họ đã chán chường không muốn
    nghe thì lại khiến họ bối rối, tinh thần hoảng loạn, phân tâm, không suy nghĩ
    gì được, chính vì vậy mà ta có thể dễ dàng xem họ như trò chơi trên võ đài,
    bên ngoài quấy rối, bên trong kích động, thử hỏi có kẻ nào đủ định lực mà tìm
    ra đối sách chăng?


  • Ồ! Diệu kế!


  • Chưa hết, lòng người rối loạn, đội hình tan vỡ, không muốn đánh cũng bị kéo
    vào, trong lòng họ đã khó chịu ức chế, mà lại còn va vào nhau, lập tức nổi
    giận mà ẩu đả bất cần lí do, ngay chính tên Tiêu Phong kia là mọi người có thể
    thấy được, Xích Tiểu Tước vốn là bị kéo vào chứ không phải chủ động ra tay,
    nhưng hắn lại hiểu lầm, ra tay luôn với cả cô nương đó, cuối cùng tạo thành
    thế cục loạn chiến bất phân địch ta, thấy người là đánh. Bên ngoài thì những
    khúc tiếu ngạo lại vẫn không dứt, khiến cho bọn họ càng thêm rối loạn. Trong
    khi đó, phía chúng ta thì ngược lại, khúc tiếu ngạo lại là lực lượng cỗ vũ
    thanh thế không ngừng không nghỉ, lại kích được chiến ý chúng ta dâng cao,
    đánh đông công bắc vẫn không cảm thấy mệt mỏi. Một khúc tiếu ngạo lại cùng lúc
    phát huy ra 2 tác dụng, thế chẳng phải là công lao lớn nhất là ở những người
    cùng ca đó sao?


  • Ồ!!!!!!! Tiểu Dương à tiểu Dương! Ta có mơ cũng không nghĩ ra được là hổ
    xuất Trần gia mà! Nào, ta uống với với ngươi một cốc! – Trần Vũ nâng cốc.


  • Trần huynh thật cao kiến!


  • Thân huynh thực là mãnh hổ xuất Trần gia!


Mọi người lại nhốn nháo cùng cạn li. Trong lòng ai cũng tấm tắc khen chiến
thuật phối hợp thật cao thâm. Đoạn, Lực Minh lên tiếng hỏi:


  • Dương huynh! Thật diệu nhân kì kế, có điều, cho dù như vậy nhưng sao bọn đệ
    chạy tới chạy lui mà chỉ cần nghỉ một chút là đã cảm thấy thể lực dồi dào trở
    lại?....À, còn nữa, lúc xuất chiến cuối cùng, đệ cảm thấy dường như chúng ta
    đã vô hình trong mắt bọn họ vậy, tiến gần đến như thế mà đến khi chúng ta đánh
    bay mấy tên họ mới phát hiện ra?


  • Hừm! Điều này rất dễ lí giải! Bình thường bọn họ chỉ đọc sách và tu luyện,
    tu vi cao đến mấy nhưng thể lực không đáp ứng đủ thì chỉ đánh một tí là rã rời
    chân tay, trong khi chúng ta ngày ngày bổ củi gánh nước khiêng vác hàng hóa,
    thân thể đã quen việc nặng nhọc hao tổn nhiều thể lực, chính vì vậy mà thể lực
    chúng ta đương nhiên là hơn họ hẳn một bậc. Chưa kể tới việc các huynh đệ tỉ
    muội đã quen làm việc, cho nên thể lực cũng tích lũy lại nhiều, rất mau đã có
    thể bổ sung lại những phần đã vơi đi. Còn về câu sau thì cũng tương tự, bọn họ
    tinh thần rối loạn, không còn phân biệt được địch ta, lại còn thể lực sa sút,
    mệt mỏi, 2 thứ đó cộng gộp lại thành một trạng thái mà chẳng còn chút tâm
    trạng nào để ý tới chúng ta nữa. Chúng ta thì bình thản đi tới, không buông
    sát ý, tĩnh như mặt hồ, trong tiềm thức họ lúc đó, chúng ta không phải là mối
    đe dọa, chính vì vậy mà họ không chủ tâm để ý tới chúng ta. Trong vòng loạn
    chiến thì làm gì có mấy ai đủ tỉnh táo mà hưởng thụ cảnh đẹp bao giờ, những
    điều nhỏ nhặt đó, họ không hề nhận ra. Cho tới khi chúng ta xông lên, tất cả
    đã quá muộn!


  • Hừm! Tiêu Dương ơi là tiểu Dương! Thiên binh vạn mã mà vào tay ngươi thì
    đúng là thiên hoang địa diệt mất! Sau này đừng có dẫn binh mã về Trần gia đấy
    nhé! Ta không muốn đột nhiên quy tiên mà không kịp biết lí do đâu a! – Trần
    Chí Hàn cười cười chọc Khánh Dương một câu.


Mọi người lúc này bị Khánh Dương đưa từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác,
lúc này đầu óc ai cũng đã bão hòa thông tin, mừng vui ra mặt nhưng cũng chẳng
còn biết phải suy nghĩ thế nào mới theo cho kịp nữa.

Nhấp thêm một ngụm rượu, Khánh Dương lúc này mới kể một chút công lao của Bạo
Lôi, hắn chủ tâm muốn thuần hóa con mãnh hổ này, vừa thu về được một mãnh
tướng trong tương lai, mà cũng vừa hóa giải bớt đi ân oán. Hắn biết con người
Bạo Lôi vốn không nhỏ nhen vị kỉ, tất cả đều là từ thân mẫu Bạo Lôi là Đồng
Bảo Vi mà ra, muốn đấu được với Đồng gia, thì phải cướp được Bạo Lôi. Liền vỗ
vai Bạo Lôi nói:


  • Nói đến chiến lực, thì phải nói tới công lao của Lôi đệ! Kì thực, ta tu vi
    chỉ nhập môn, sức đâu mà đánh! Ngoài an bài ra thì nếu thiếu Bạo Lôi cũng
    chẳng có kết cục đến như vậy! Chính trong loạn đấu, Bạo Lôi nhanh tay đánh tan
    những nhóm kia, đá văng hết tổng cộng 28 người Xích gia, 8 người Đồng gia, mà
    ngay cả thế lực có tiềm lực nhất là Tiêu gia mà đệ ấy cũng một tay loại đi 12
    người, nếu thiếu đi một Bạo Lôi thì ta có tính mấy cũng bất thành! Nào, ta
    kính đệ một cốc!


  • Ồ!!! Trong chiến loạn ta không để ý, chỉ thấy Lôi huynh đi đến đâu thì
    người bay lên như loài phi điểu, không ngờ lại mạnh mẽ đến như vậy!


  • 48 người, mà địch nhân lên tới 99 người, thì ra là Lôi huynh một tay dẹp đi
    nửa đội hình địch! Thảo nào ta cứ thấy sao mà lại dễ dàng đến như vậy!


  • Ồ!! Thì ra là Lôi huynh! Ta thật biết Lôi huynh uy dũng, nhưng đến bực này
    thì ta thấp kém, không thể nhìn ra đỉnh non cao rồi!


Mọi người nghe Khánh Dương nói, liền nâng cốc, trầm trồ tán dương Bạo Lôi.
Trong lòng Bạo Lôi khấp khởi, liền cũng giương cốc đáp lễ:


  • Huynh đệ tỷ muội quá lời rồi! Ta chỉ là góp chút sức mọn mà thôi, công lao
    lớn vẫn là của mọi người!

Đại sảnh giờ đây trở nên một hồi náo nhiệt, Trần Vũ cùng Trần Chí Hàn lúc này
cũng tươi cười rạng rỡ, Trần gia đã xuất ra mãnh long, một tay che trời, khống
chế cả cục diện trận đấu, hiện tại xuất ra thêm một mảnh hổ, tả xung hữu đột,
một mình đánh rã cả đội hình địch như vậy, sao lại có thể không mừng được.

Khánh Dương lúc này im lặng, vẫn đặt một tay lên vai Bạo Lôi. Hắn biết, con
người này rất có tiềm năng, chỉ là chưa bao giờ có được sự công nhận từ những
người quan trọng mà thôi. Trước kia thì được đám đệ tử Trần gia lẽo đẽo đi
theo, nhưng cũng chỉ là hùa theo vì quyền lực, ngoài mặt trọng vọng, nhưng
trong lòng cũng không để ý nhiều, chỉ là xun xoe mà thôi.

Bởi vậy Bạo Lôi rất cô độc, những sự cố gắng của hắn chỉ nhận được những lời
tán dương sáo rỗng vô vị, lại còn liên tục bị Đồng Bảo Vi trách mắng. Cho dù
hắn có ra sức nỗ lực đến đâu thì cũng chỉ đem về những thứ vô nghĩa mà thôi.

Khánh Dương cũng biết, ngay đêm hôm Khánh Dương xuất khẩu đả bại Bạo Lôi thì
đêm đó Đồng Bảo Vi gọi hắn đến mắng vốn không tiếc lời miệt thị, làm cho hắn
tủi nhục ôm hận bế quan suốt mấy ngày. Sau đó thêm một màn cầm đấu, thì hắn
lại được hưởng thêm một bạt tai như trời giáng. Trong lòng hắn chất chứa chỉ
toàn là những chán nản không hơn.

Hiện tại thì Khánh Dương lên tiếng công nhận hắn, mà lại còn nói ra chính xác
công lao của hắn là ở đâu, khiến mọi người tỏ tường, nể phục, trong không khí
ấm áp chẳng có chút cách xa lúc này, lần đầu tiên Bạo Lôi cảm nhận được sự tồn
tại của bản thân là có ý nghĩa.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #32