Trần Gia Đoàn Kết.


Người đăng: dragonf4393@

Sau một ngày kinh thiên động địa, những đoàn người đã lục tục trở về gia trang
của mình. Cự đầu các gia tộc thì còn ở lại tiếp chuyện, chiêu đãi người của
Hồng Vũ Môn một chút rồi mới trở về sau.

Về Trần Gia Trang, nhóm đệ tử Trần gia được mọi người ở Trần Gia Trang chào
đón nhiệt liệt vì đã đem một chiến thắng vang dội, nâng danh tiếng Trần Gia
một ngày đã lên mấy bậc vời vợi. Ai cũng hiểu, tới đây thì đệ tử từ những thôn
trấn lân cận sẽ nườm nượp nối đuôi nhau đến Trần Gia xin được gửi gắm. Mà
trung tâm của sự kiện này, không ai khác chính là Trần Khánh Dương. Mọi tin
tức truyền đi truyền về cũng đã thêm thắt ít nhiều chi tiết, khiến cho Khánh
Dương còn được ngợi ca thêm một trời cùng với vô vàn biến tấu.

Tuy đã dẫn dắt Trần gia một bước lên mây thế này, nhưng khi trở về thì Khánh
Dương cũng không làm ra vẻ xa cách, ngược lại, hắn còn hỏi han nhiều gia nô
khác khiến đám này cũng cảm tưởng như có chút thơm lây, đều xởi lởi nói cười.
Ai cũng thấy được hắn đã rộng lượng tha thứ cho tất cả Trần Gia Trang, lại
càng kính phục hơn, có kẻ nhớ lại chuyện Lý Công tổng quản thì lại đâm ra vừa
kính vừa sợ, theo hắn thì cũng được thơm lây, mà chống hắn thì một khắc đã quy
tiên. Vì vậy mà đám gia nô cũng ra sức chúc mừng hoan hỉ, ai nấy cũng đều vui
vẻ chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi những đồ đệ Trần gia đã vượt ải thành công mà
tiến đến Hồng Vũ Môn.

Câu “Quang Minh Dương Thiên Tuế, Linh Lôi Động Bảo Nguyệt, Chính Tại Trần Gia”
được tuôn ra thay cho câu chào thường lệ giữa kẻ dưới người trên, ai cũng hiểu
hàm ý tán dương 10 người vừa vượt vũ môn đó cả.

Về tới nơi, mọi người nói cười đôi chút rồi cũng chia nhau ra ai về phòng nấy,
kẻ tắm người chọn y phục cho dạ yến đêm này. Chỉ cần thấy khói mù mịt phía nhà
bếp, gia nô mặt mày rạng rỡ chạy ra chạy vào là cũng hiểu đêm nay sẽ là yến
tiệc rất lớn trong suốt 100 năm trở lại đây.

Khánh Dương sau khi nói chuyện với Lý Kinh Vân vài câu rồi lại chạy khắp Trần
gia, hỏi han hết thảy gia nô cùng những đệ tử ở lại canh gác và các vị đồ sư
thì mới trở lại về tư phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lý Kinh Vân cũng đích thân vào bếp chỉ đạo nấu nướng, thái độ bà rất ôn hòa,
lại còn có con trai là cự đầu dẫn binh đánh một trận vang danh khắp trấn nên
đám gia nô, đầu bếp cũng tuyệt đối kính nể, không tiếc lời chúc tụng, hiện tại
thấy bà ôn hòa như vậy, thì cũng càng xởi lởi như là chính họ cũng có chút
thơm lây vậy.

Bà định làm vài món Khánh Dương thích ăn, đám đầu bếp sợ đầu sợ bị bề trên quở
trách, nhưng cản không được, đành chạy đi chạy lại làm phụ bếp cho bà.

Lão Bạch thì không thấy đâu cả, hỏi ra Khánh Dương mới biết là lão Bạch đã cáo
bệnh, xin về thăm quê cha đất tổ một thời gian rồi mới trở lại. Không nói
Khánh Dương cũng biết là “quê cha đất tổ, mồ mả tổ tiên” ấy là trong căn mật
thất kia với một núi tài liệu mà hắn đã chuyển cho lão Bạch chứ không gì khác.

Lúc này đã là giờ cơm tối, trong đại sảnh Trần gia sắp ra một dãy bàn gỗ tốt,
nhập lại với nhau thành một bàn tiệc lớn, rất dài, đủ cho 80-90 người ngồi
cũng không hết chỗ. Bên trên trải ra một tấm khăn lớn trùm hết chỗ bàn đó lại,
màu đỏ theo những long phụng và hoa văn vàng óng ánh. Nhiều cây đèn lồng được
thắp lên khiến cả gian đại sảnh lúc này sáng ngời, lung linh như hoàng cung
kiếp trước vậy, khung cảnh giàu sang quyền quý này nếu người ngoài trông thấy
thì sẽ thèm rỏ dãi mà ao ước được một lần ngồi đây.

Nhưng khác với những nơi tôn nghiêm khác, gia nô ở những nơi kia cũng vui vẻ
nói cười, nhưng đều là giả tạo, còn ở đây, trên dưới cao thấp ai cũng thực
lòng vui vẻ mà cười nói khiến không khí hoan hỉ ấm áp, không có chút xa cách.

Lúc này thì Trần Vũ và Trần Chí Hàn cũng đã trở lại Trần Gia Trang, tụ tập
đông đủ, Trần Vũ trấn chỗ đầu bàn phía trước ghế chủ tọa, Trần Chí Hàn ngồi
một bên, tiếp đến là các vị đồ sư cùng ngồi 2 bên gần đó. Đồng Bảo Vi không
chịu được cảnh này nên đã cáo lui sang Đồng gia, viện cớ nhớ mẫu thân mà về
thăm. Lý Kinh Vân được một chỗ ngồi danh dự ngay bên trái Trần Vũ. Những vị
trí còn lại đều là đệ tử Trần gia lấp kín, còn một chỗ đầu bàn đối diện Trần
Vũ chính là chỗ ngồi danh dự của cự đầu Trần Khánh Dương, bên phải chỗ đó Trần
Bạo Lôi cũng đã ngồi vào, Trần Thảo Linh ngồi bên trái vị trí ghế trống.

Nhưng chờ mãi chẳng thấy bóng dáng Khánh Dương đâu cả, mọi người nóng lòng chờ
đợi, không có hắn thì yến tiệc này không thể bắt đầu được. Những gia nô được
cử đi gọi hắn cũng không tìm thấy, kể cả ở tư phòng cũng không có mặt.

Trong lúc mọi người đang dáo dác nhìn nhau, có người còn lo lắng có sự biến cố
gì xảy ra thì Khánh Dương đang ở một nơi khác trong Trần Gia Trang. Hắn làm
gì, chẳng ai biết cả, thân thủ Khánh Dương lúc này như ẩn như hiện, từ sau hậu
sơn Trần Gia Trang trở về tư phòng, giấu giếm một cái gì đó mà không ai biết,
điều này khiến tác gia cũng tò mò, nhưng hắn vừa thi triển ra cả tu vi cho nên
tác giả cũng bó tay, không thấy được.

Nửa canh giờ sau, Trần Vũ đã tối sầm mặt, trong lòng giông bão nổi không yên,
vừa định cho người tỏa ra tìm kiếm tin tức Khánh Dương, nhưng vừa đứng lên thì
một thân ảnh đã ung dung bước vào cửa đại sảnh. Bộ y phục màu lam nhạt, thêu
lên những hoa văn cầu kì vàng óng ánh, lại có cả nước chảy mây trôi, trông xa
như một bức họa di động vậy.

Thân ảnh này tóc búi cao, gương mặt chữ điền nét nào ra nét đó, mũi cao, mày
rậm, điểm lên nước da trắng hồng không tì vết. Đôi mắt to, đen láy, cảm tưởng
như là 2 viên hắc ngọc thủy tinh trong suốt cứ long lanh lên, sâu không thấy
đáy, lại tỏa ra một tâm thế sáng ngời. Bờ vai vuông vức, lồng ngực nở nang, ẩn
hiện sau lớp y phục toát lên một vẻ tôn nghiêm, uy thế.Thân ảnh cao chừng
thước sáu, rõ ràng là thiếu niên, nhưng lại lộ ra phong thế không giận mà uy,
áp chế kẻ khác. Bờ môi không quá dày, không quá mỏng, không tái nhợt cũng
không đỏ mọng, cứ hồng hồng như đóa liên hoa, lúc này có chút khẽ nhếch lên
cười cười, mang ý tiếu ngạo.

Nhìn khắp một lượt những ánh mắt đang mở to ngạc nhiên nhìn vào mình, Khánh
Dương bước đến vị trí của mình, đoạn cất tiếng:


  • Kính chào 2 vị bá phụ, chào mẫu thân, chào các vị đồ sư và huynh đệ đồng
    học, chào mọi người!

Âm thanh trầm trầm, mang chút uy lực vang khắp đại sảnh, lúc này mọi người như
bừng tỉnh, đồng loạt cất tiếng:


  • Chào tiểu Dương, không cần đa lễ, bọn ta cũng đang định tìm ngươi đây! Mau,
    mau ngồi xuống đi! – Trần Vũ cất tiếng trước.


  • Tiểu Dương! Ngươi làm chúng ta lo lắng quá! – Trần Chí Hàn nối theo.


  • Dương huynh!


  • Dương huynh không ngờ lại tiến hành lột xác a!


  • Dương huynh thật phong độ bất phàm a!


  • Dương huynh đệ!


  • Dương Dương làm chúng ta lo lắng đấy!


  • Dương thiếu gia! Cung hỉ, cung hỉ!


Đám người lần lượt cất tiếng, ngay cả những gia nô cũng ngạc nhiên, có chút
bối rối khi cự đầu Trần gia Trần Khánh Dương cũng không quên phần mình. Lời
chào đó, tuy nhỏ bé, nhưng đối với họ thì không khác gì vừa được Khánh Dương
ban cho một ân huệ, nếu có người lúc này đem kim tệ mà mua lời chào đó của họ,
chắn chắn họ sẽ từ chối.

Sau một hồi chào hỏi, Khánh Dương lúc này mới đĩnh đạc ngồi vào vị trí của
mình. Trần Vũ vẫn đứng, bắt đầu tuyên bố yến tiệc:


  • Mọi người! Hôm nay Trần gia làm đại tiệc, chúc mừng 10 người đệ tử Trần gia
    oanh oanh liệt liệt tiến một chân vào Hồng Vũ Môn, điều mà mấy trăm năm qua
    chưa từng xảy ra tương tự! Cùng nâng cốc hoan nghênh, chúc cho Trần Gia Trang
    sau này hưng thịnh, một bước lên trời!


  • Cung chúc Trần Gia Trang ngày càng hưng thịnh!


Mọi người ngồi trên bàn tiệc vừa cầm cốc rượu của mình đứng lên, riêng Khánh
Dương không đưa cốc của mình lên mà vẫn ngồi lại, đưa một tay ra hiệu tạm dừng
rồi nói:


  • Việc hôm nay, đều là công lao của tất cả mọi người, tiểu tử có đôi chút cầu
    kì, muốn cả những gia nô, ai hôm nay đã cùng cất khúc tiếu ngạo, mỗi người hãy
    tự lấy cho mình một cốc mỹ tửu, chúng ta cùng nâng, thế mới phải đạo!

Trần Vũ có một chút lặng người, không ngờ tên tiểu tử này đêm nay lột xác, uy
phong lẫm lẫm, nhưng cũng không quên đi những công lao dù chỉ là nhỏ bé, đơn
giản nhất, đoạn liền hớn hở nói:


  • Được được! Mọi người ban khắp Trần Gia Trang, đều làm theo đi nào! Ha ha ha
    ha ha! Tên tiểu tử này! Trần Gia thật có phúc!

Đám gia nô cũng như Trần Vũ vừa rồi biểu hiện, đều nghệch mặt ra, chưa bao giờ
có ai nhớ tới họ, họ luôn phải tranh đấu, chứng tỏ bản thân, chà đạp nhau để
trèo lên vị trí cao nhất có thể, những mong giành lại cho mình một chút công
nhận xung quanh, không ngờ đến hôm nay chỉ góp một giọng, dù hay dù dở, mà
cũng có được sự ghi nhận vinh danh, mà lại là từ mãnh hổ Trần Gia nữa, thật
không gì quý bằng.

Liền đó họ mừng rỡ thay nhau chạy khắp Trần Gia Trang, trao cho mỗi người một
cốc mỹ tửu, dặn dò cùng nâng cốc, lại cũng nói đây là ý Khánh Dương nhớ tới
họ. Ai nấy vừa nghe, dù chỉ là người cùng địa vị thuật lại thôi mà cũng biểu
hiện như vừa rồi.

Xong xuôi, Khánh Dương mới đứng dậy nâng cốc:


  • Cung chúc Trần Gia ngày càng hưng thịnh!


  • Cung chúc Trần Gia hưng thịnh!


Những đệ tử đang đứng gác Kinh các cũng chạm cốc với nhau nói cười, cùng nâng
ly theo trong phía đại sảnh, những gác môn đệ tử cũng như vậy. Trần Gia Trang
từ cửa chính, qua nhà bếp, đến cửa hậu, ai nấy cũng nâng cốc buông lời chúc
tụng Trần Gia. Trong lòng mỗi người đều rạng rỡ, tự hứa sẽ ra sức vì Trần Gia
hơn nữa.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #31