Mãnh Hổ.


Người đăng: dragonf4393@

Đám đệ tử Trần gia sau một phen bất ngờ, hiện tại lấy lại hồn vía mới càng bội
phục Khánh Dương ứng biến thật nhanh, chỉ dùng một chưởng đã có thể giúp cho
họ khỏi phải diễn kịch nữa, ai nấy đều vui vẻ ôm ấp lẫn nhau cười nói, đoạn
lục tục kéo nhau trở lại khán đài Trần gia, để sau lưng một mảnh hỗn loạn.

Còn trưởng lão Lăng Bạch Vân thì ra chiều vừa ý, nhưng cũng có chút tiếc trong
lòng vì đáng ra cái võ đài đó sẽ dùng để trao thưởng xướng danh, ai ngờ lại bị
tên tiểu tử kia phá những 2 lần, cũng đành chép miệng:


  • Chậc! Haiz...tới đây Thanh Vân Trấn nên xây một lôi đài bằng đá đi mới
    được! Thế này thì thật...mệt chết ta mất!

Liền đó nói lớn:


  • Hiện tại tỷ thí đã xong, những ai được xướng danh thì lập tức đến đây nhận
    một viên Tam tinh Lục phẩm Tấn Vũ đan cùng với một bộ vũ kỹ tùy chọn, những ai
    là linh tu thì hãy sang bên kia kiểm tra rồi nhận một viên Tam tinh Lục phẩm
    Tấn Linh đan cùng một bộ linh kỹ tự chọn.

Quảng trường lúc này đặt ra 2 chiếc bàn, một bên chất mấy chục vũ kỹ ngọc giản
chia làm 6 nhóm riêng biệt, một bên đặt 10 viên tấn cấp vũ đan. Bàn còn lại
thì chất vài ngọc giản linh kỹ cùng vài viên tấn cấp linh đan.

Chính giữa mỗi bàn còn có một Kiểm Nghiệm Thạch trong suốt như pha lê chuyên
dùng để kiểm tra tu luyện giả. Khánh Dương thấy vậy, cười cười, ban đầu hắn
còn tưởng phải sắp xếp đối thoại với trưởng lão, không ngờ hiện tại lại có màn
này, tự khắc có người nhận 3 đệ tử linh tu kia, liền quay sang đám đệ tử mà
nói:


  • Động huynh đệ, Bảo huynh đệ, Nguyệt muội muội, ban đầu ta còn tưởng phải
    sắp xếp gì nữa chứ, hiện tại các ngươi mau ra kia kiểm tra đi, vậy là chúng ta
    đã có đủ 10 người!


  • Vâng! Đa tạ Dương huynh!


3 người linh tu lập tức đi ra nơi kiểm tra linh sư. Ban đầu không mấy ai để ý,
đến khi viên kiểm nghiệm thạch kia liên tục tỏa ra quang mang vàng nhạt, óng
ánh, lại có hình một đám khói màu vàng bên trong thì khán đài các gia tộc khác
lại được dịp trợn mắt há mồm. Linh giả hiếm còn hơn lá mùa thu, mấy năm mới
thu được một người, chính vì vậy mà bất cứ thế lực nào bắt gặp được thì cũng
sẽ lập tức thu về, ấy vậy mà năm nay Trần gia bất ngờ lòi ra những 3 linh sư
tương lai. Việc này khiến ai nấy cũng đều cảm thấy hốt hoảng, người mừng rỡ,
kẻ kinh hãi.

Chính Bạch Vân trưởng lão cũng giật mình, chợt nhận ra điều kinh hoàng nhất
không phải là đột nhiên xuất hiện 3 linh giả. Mà là 3 linh tu đó từ sáng tới
giờ tham gia tích cực vào những cuộc tranh chấp của đám vũ giả, và không xuất
bất cứ một chiêu thức nào thuộc về linh hệ. Tất cả đều là đánh đấm bình thường
như đám phàm nhân vẫn hay ẩu đả.

Lão trợn mắt nhìn sang thiếu niên ăn mặc nghèo nhất cái Trấn Thanh Vân lúc này
đang ngồi cười cười lắng nghe đám đệ tử Trần gia buôn chuyện mà thầm cảm thấy
thua kém ở một khía cạnh nào đó mà lão không thể lí giải được. Quyết định phải
đưa bằng được tên này đến Hồng Vũ Môn, mức độ cấp thiết là sống thì bắt người,
chết thì lượm xác, không thể để tên này lọt ra bên ngoài được! Nếu không, chưa
biết chừng còn gây ra đại họa đối với Hồng Vũ Môn cũng không chừng.

Lúc này, lão Bạch Vân không hề biết rằng về sau sẽ bị cướp mất đầu cự hổ này
không những một mà còn là mấy lần, lại bị cướp đi từ tận biệt viện Hồng Vũ Môn
nữa cơ! Nhưng trời không diệt Hồng Vũ Môn! Thay vào đó thì Hồng Vũ Môn lại
cùng với với mấy môn phái khác, sẽ hợp lại thành một lãnh thổ cực kì rộng lớn,
phát triển ngày càng hưng thịnh, mà trong đó, đội ngũ của Hồng Vũ Môn chiếm
hết nửa phần quyền lực, và bản thân lão cũng thoát khỏi đại nạn, đồng thời
cũng ở cấp bậc dưới một vài người, trên trăm vạn người, quyền lực đến nỗi lão
phải từ chối bớt đi cho nhẹ gánh.

Mà đó là chuyện tương lai xa vời, hiện tại thì mấy vị hộ pháp bên bàn tiếp
nhận Linh giả đang lần lượt xướng danh có mỗi 3 đệ tử Trần gia trước con mắt
trầm trồ của mấy ngàn người xung quanh:


  • Vi Văn Động, Nhị tầng Cao cấp Linh đồ!


  • Sáng Minh Bảo, Tam tầng Trung cấp Linh sư!


  • Minh Nguyệt, Nhất tầng Hạ cấp Linh sư!


Bên chiếc bàn Vũ giả cũng không kém cạnh, liền xướng tên mỗi người đã qua kì
sát hạch, lên kiểm tra tu vi kèm theo đó là nhận quà nhập môn:


  • Xích Tiểu Tước, Tam tầng Trung cấp Vũ Binh, Hỏa hệ!


  • Đồng Thiết Hổ, Nhị tầng Trung cấp Vũ Binh, Kim hệ!


  • Tiêu Phong, Nhất tầng Hạ cấp Vũ Cao Sư, Phong Hỏa song hệ!


Đây đó có tiếng trầm trồ, tán thưởng Tiêu gia may mắn có được một vũ giả song
hệ hiếm có. Mấy trăm người mới có được một vũ giả, mà trong hàng ngàn vũ giả
mới có được một vũ giả song hệ, hiếm có vô cùng. Tiếng xướng danh vẫn đều đều:


  • Lại Thái Quang, Nhị tầng Hạ cấp Vũ Sư, Hỏa hệ!


  • Lực Minh, Nhất tầng Cap cấp Vũ Sư, Mộc hệ!


  • Trần Khánh Dương, Nhất tầng Hạ cấp Vũ Đồ, tạm thời chưa biết hệ, đợi lát
    nữa kiểm tra lại!


Thảo Linh thấy có chút không đúng, tu vi của Khánh Dương rõ ràng cao hơn nàng
rất nhiều lần, tại sao lại chỉ là một nhập môn tu luyện giả được, định quay
sang hỏi thì Khánh Dương liền đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, xong
lại cười cười.

Lúc này hắn vẫn đang suy nghĩ nên để lộ ra bao nhiêu phần thực lực, gây quá
nhiều chú ý thì sẽ không được hay ho gì cho lắm.


  • Khúc Hạo Thiên, Nhất tầng Cao cấp Vũ Đồ, Phong hệ!


  • Thiên Thái Tuế, Nhị tầng Cao cấp Vũ Sư, Phong hệ!


  • Trần Thảo Linh, Tam tầng Trung cấp Vũ Binh, Băng Kim song hệ!


  • Ồ!!!!!!!!!!


  • Trần gia cũng có một vũ giả song hệ!


  • Chúc mừng trang chủ!


Tiếng nghị luận liên tục xôn xao, không nghĩ ra được Trần gia cũng bất ngờ
xuất hiện một vũ giả song hệ hiếm có.


  • Trần Bạo Lôi, Nhị tầng Trung cấp Vũ Binh, Kim Hỏa song hệ!


  • Woa!!!!!!!!! Những 2 song hệ!


  • Chúc mừng trang chủ song hỷ lâm môn!


Tiếng nghị luận như vỡ òa cả không gian. Trần Vũ lúc này không thể kiềm chế
được nữa liền vỗ đùi cười lớn. Trưởng lão Bạch Vân thì vui vẻ ra mặt, quay
sang nói với Trần Vũ:


  • Chúc mừng trang chủ song hỷ lâm môn, đã có được 3 linh giả, nay lại còn
    thêm 2 vũ giả song hệ, thật là giành hết phúc phần thiên hạ đi mà!


  • Trưởng lão quá lời rồi! Quá lời rồi!


  • Thật là khổ tận cam lai a! Trần gia lúc này quật khởi a! – Một vị hộ pháp
    gần đó cũng lên tiếng chúc mừng.


Bỗng, vị hộ pháp xướng danh khi nãy hấp tấp chạy một mạch lên đài nói nhỏ vào
tai Bạch Vân trưởng lão. Vị này nghe xong cũng lập tức đứng dậy chạy về phía
Kiểm Nghiệm Thạch. Mấy vị hộ pháp cùng Bạch Vân trưởng lão thì thầm, vẻ mặt
nghiệm trọng, khiến Trần Vũ và Trần Chí Hàn dáo dác nhìn nhau không hiểu là
lại xảy ra cơ sợ gì.

Chẳng qua là tên Trần Khánh Dương sau một phen nghĩ ngợi, liền xuất ra một
chút thực lực mà thôi, vốn tâm pháp mà hắn tu luyện là loại tâm pháp đặc biệt
khiến tu luyện giả vũ linh song tu có thể khống chế được tiềm năng khởi phát,
tùy ý muốn rót cái gì vào Kiểm Nghiệm Thạch thì rót, bởi vậy hắn giấu đi tu
vi, nhưng lại xuất ra một chút tiềm năng, đầu nào thì cũng đã gây oanh động
rồi, khiến bản thân oanh động thêm một chút, lại đạt được nhiều chỗ tốt cho
Trần gia, mà mẫu thân hắn chắc chắn sẽ lại đạt được nhiều chỗ tốt hơn nữa, vả
lại, khi có niềm năng mà ai cũng ao ước, thì hắn có thể đòi hỏi vài điều cũng
không vấn đề.

Bạch Vân trưởng lão sau một phen bắt Khánh Dương lặp lại tới mấy lần kiểm
chứng bèn đứng lên trước bàn vũ giả, hít thở mấy hơi sâu để lấy lại bình tĩnh,
rồi hắng giọng vài cái cho bớt run tuyên bố:


  • Trần gia đại hỷ! Thiên phúc giáng lâm! Trần Khánh Dương, Tam tầng Trung cấp
    Vũ Đồ,.....e hèm....Thổ Kim Hỏa, tam hệ tu luyện giả!


  • Ồ!!!!!!!!


  • Woaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!


Sau mấy khắc không gian như đông lặng lại, cả tiếng gió cũng không thổi nữa,
thì hiện giờ, khắp Thanh Vân Trấn, những tiếng trầm trồ phát ra, hòa chung vào
với nhau, đưa vút lên cao, theo gió vang tới mấy dặm. Ai nấy đều vui mừng phấn
khởi buông lời chúc tụng Trần gia, trong khi đám người mấy gia tộc khác thì
mặt mày tối sầm hết cả lại. Không ngờ Trần gia bỗng chốc lại đào đâu ra 3 linh
giả, 2 vũ giả song hệ, mà lại còn thêm một vũ giả tam hệ mà trong cả vạn tu
luyện giả may mắn lắm mới có được một người.

Về phần trưởng lão Bạch Vân thì vẻ mặt cứ đơ ra, run run, không biết phải bài
binh bố trận thế nào để xách tên này về được Hồng Vũ Môn đây. Hiện tại cũng đã
tuyên bố ra rồi, tin tức oanh động này sớm muộn gì cũng sẽ lan ra khắp nơi mà
thôi.

Khánh Dương lúc này vẫn cười cười đáp lời đám đồng học hiện tại đang ra sức
chúc mừng, những mong tranh thủ được sát lại gần hắn để được chút thơm lây.

Thảo Linh thì nhìn Khánh Dương như vậy, mỉm cười trìu mến. Nàng biết, Khánh
Dương gây ra oanh động bực này, là đã qua quá trình suy nghĩ miên man suốt
buổi, so với người bình thường khác thì có lẽ phải mất mấy tháng trời mới đưa
ra được quyết định. Riêng những sự việc đã xảy ra suốt ngày hôm nay đều cho
thấy hắn cực kì nhanh nhạy đối phó với những tình huống bất lợi, hóa nguy
thành an. Lúc sáng thì trong một chốc đã chuyển từ bị động thành chủ động, từ
bên sắp bại trận lại trở nên chiến thắng vang dội, sau đó mới một canh giờ thì
lại đưa ra một đấu pháp mà có thể đưa được tới 10 người đệ tử Trần gia một
chân nhẹ nhàng bước vào Hồng Vũ Môn, đến lúc trước khi xảy ra trận đấu cuối
cùng thì chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã đưa ra được cảnh báo về biến cố,
cũng dự đoán chính xác biến cố đó như thế nào và phải ứng phó ra sao, trong
trận thì mới nhẹ nhàng với nhi nữ đó, lại lập tức tránh được một màn huynh đệ
phân tranh, làm vừa lòng người Hồng Vũ Môn, đồng thời cũng gây tiếng vang đối
với các gia tộc khác.

Mỗi việc đều chỉ xảy đến trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi mà hắn có thể lập
tức suy nghĩ nhanh chóng rồi ngay đó đã lại có thể dẫn dắt mọi người đoàn kết
lại cùng đi đến thành công vang dội mấy phen. Trước kia, cả Trần Gia Trang đều
coi thường hắn, khinh rẻ hắn, tệ bạc với hắn, đày đọa hắn, vậy mà hắn cũng có
thể rộng lượng từng bước kéo Trần gia gần lại nhau hơn, thậm chí còn ra tay
làm cho đám gia nô ở Trần gia cũng có thể ngẩng cao đầu mà bước ra ngoài. Thực
là kì nhân trăm vạn người cũng không tìm ra lấy một!

Đây đó có người hay thích chơi chữ, giữa đám ồn ào bỗng dưng chợt nhận ra khẩu
hiệu của trận tỷ thí cuối cùng chính là xướng tên của 10 người Trần gia vượt
ải thành công. Lại thêm vào một chi tiết khiến việc của Trần Khánh Dương trở
thành một truyền kì giai thoại ở Trấn Thanh Vân, mà lúc nhắc tới thì người ở
Trần Gia Trang dù cao dù thấp, dù lớn dù nhỏ đều sẽ lập tức vác mặt lên trời,
nhếch mép ngạo nghễ cười.

Mấy tiếng đàm luận về khẩu hiệu cổ vũ kia cũng trong chốc lát lọt tới tai Bạch
Vân trưởng lão, khiến cho lão lại càng thâm trầm hơn, nửa mừng vì Hồng Vũ Môn
bắt được một tiểu mãnh hổ có thể nhìn thấu tương lai, sắp đặt mọi sự chỉ trong
chốc lát, lo vì không biết liệu tiểu mãnh hổ đó đến khi trưởng thành có có còn
3 chữ “Hồng Vũ Môn” trong tâm nữa hay không.....


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #30