Trận Cuối.


Người đăng: dragonf4393@

Lúc này, trong một đại sảnh ở trung tâm Trấn Thanh Vân, trướng lão Lăng Bạch
Vân cùng với mấy vị hộ pháp đang nghị sự. Trầm ngâm một lúc, Lăng Bạch Vân lên
tiếng:


  • Hiện tại đã tuyển được 5 người, vẫn còn thiếu 5 người nữa, nhưng các vị
    cũng thấy, đám đệ tử Trần gia này không biết đang làm cái trò gì mà đánh không
    chịu đánh, trong khi không phải là chúng không có thực lực. Lúc sáng các vị
    cũng đã xem rồi, nhất là cái tên thiếu niên bao tải đấy. Khi sáng điều binh
    khiển tướng, bằng cách đến ta cũng không nhìn ra mà đưa tới 15 đệ tử Trần Gia
    qua ải. Vừa đấy lại chẻ võ đài ra làm 5 phần. Anh hùng xuất thiếu niên, vậy mà
    lại tự động rời đài, phiêu phiêu tự tại. Ta thật không hiểu nổi! Haiz......


  • Thưa trưởng lão, theo ta thấy, tên này không có ý gia nhập Hồng Vũ Môn.


  • Ta thì lại nghĩ rằng hắn có ý đồ muốn nói lên điều gì đó. Ngay cả cái bản
    hùng ca khi sáng, tới chiều lại thay thành một câu khác, điều này, không hẳn
    là Trang chủ gia trang Trần Vũ bày ra. Vì ta để ý quan sát thì sự việc vòng
    đấu này cũng khiến hắn phải bóp trán nhăn mặt, biểu hiện lo lắng tự nhiên,
    quyết không phải là diễn.


  • Hừm, ta thì thấy rõ ràng thế này! Khi sáng, bản hùng ca đó lặp đi lặp lại
    “nhất kiếm phiêu phiêu, nhất sinh tiếu ngạo, phù thế nao nao, nhân tình miểu
    miểu”, rồi ban nãy đám đệ tử Trần gia trên khán đài lại hô cái gì mà “lùi một
    bước trời cao biển rộng”, rõ ràng đây là có ý đồ! Chẳng phải khi sáng, hùng ca
    đó kết bằng câu “hội liên minh anh hào, vô chiêu thắng hữu chiêu” đó sao? Và
    trùng khớp là lúc sáng, hắn dụng tài thao lược, phối hợp nhiều yếu tố, cuối
    cùng 15 Trần gia đệ tử đó chiến thắng mà hầu như chẳng mất một chút sức lực
    nào. Những việc này, xét đi xét lại, thì ta thấy nổi bật lên vẫn là câu “nhất
    kiếm phiêu phiêu, nhất sinh tiếu ngạo”. Ta nghe ngóng được trong Trấn Thanh
    Vân đồn là mới cách đây chưa đầy một tháng, chính tên tiểu tử bao tải đó đã
    xướng lên một khúc tráng ca khác khiến cho không những chỉ trong Trần Gia mà
    ngay Trấn Thanh Vân này cũng lời ra tiếng vào. Theo ta thấy, tên này rất có
    tài thao lược dẫn binh, tuổi nhỏ mà tu vi ẩn giấu dường như chẳng có một chút
    khí tức, bằng mọi giá, ta khuyên rằng phải đem được tên này về Hồng Vũ Môn.
    Nếu có thể thuần phục được đầu mãnh long này thì Hồng Vũ Môn không sớm thì
    muộn, cũng có thể giương cao thanh thế!


Nghe vị hộ pháp kia nói một tràng dài loạn cả lên, ý trước đá ý sau, đến tác
giả cũng còn thấy loạn, cho nên Lăng Bạch Vân trưởng lão mới khẽ thở dài một
hơi nói:


  • Haiz! Lần sau trình bày ông nên suy nghĩ kỹ một chút đi Hướng hộ pháp à!
    Làm ta đã rối lại càng thêm rối! Haiz....Hiện tại thế này đi, cho thêm một màn
    loạn chiến, để xem hắn sẽ xử trí thế nào, giao luật là chỉ đánh, không được
    hàng, đã đánh thì phải xuất hết lực, không được bảo lưu. Ta phải đem cho được
    con mãnh hổ này về Hồng Vân Môn, nếu thuần không được, thì cứ một chưởng đánh
    chết hắn đi, tuyệt không để hắn về tay kẻ khác. Thuần được, thì ta cùng cách
    ngươi đều có phần công lao lớn sau này, không thuần nổi, thì ta cùng các vị hộ
    pháp đều có công trừ đi một đầu tai ương cho Hồng Vũ Môn. Các vị thấy thế nào?


  • Bạch mi trưởng lão quả nhiên cao siêu!


Lôi đài mới đã chuẩn bị xong, trưởng lão cùng mấy vị hộ pháp Hồng Vũ Môn bắt
đầu trở lại khán đài trung tâm. Khánh Dương đang cười cười, chợt tối sầm mặt
lại, hắn chưa đoán ra nguyên nhân là gì, nhưng linh tính mách bảo hắn có điều
gì không ổn, liền lập tức quay lại nói với đám đệ tử Trần gia:


  • Có biến!

Cả đám người đang cười cười nói nói, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Khánh Dương
liền im lặng lắng nghe:


  • Ta chưa đoán ra được là việc gì, nhưng chắc chắn có biến cố xảy ra. Lát
    nữa, lên lôi đài, tùy cơ ứng biến, trong trường hợp không cho nhảy đài, thì
    những người có tên trong danh sách xuất thủ tận lực, nhưng khi tụ kình thì hơi
    chậm lại nửa khắc để những người ở lại có thể kịp thời tránh né. Những người ở
    lại cũng xuất tận lực, đánh vào ta, ta khắc phá giải được, nhưng liền đó thì
    thừa cơ vứt những người trong danh sách xuống đài, không cần nương tay, việc
    này phải diễn thật sâu vào mới được, nếu không thì cả đám chết chắc, còn lại
    ta sẽ bồi thường các ngươi hậu hĩnh, quyết không để thua thiệt nửa phần.

Đám đệ tử Trần Gia nghe xong liền gật gật. Thấy vẫn còn thời gian, Khánh Dương
nghĩ ngợi 1 giây rồi lại nói:


  • Những người ở trên khán đài đừng hô khẩu hiệu khi nãy nữa, hiện tại hãy hô
    “Quang Minh Dương Thiên Tuế, Linh Lôi Động Bảo Nguyệt, Chính Tại Trần Gia”
    (ánh mặt trời trong sáng ngàn năm, tia sét linh thiêng đánh vào mặt trăng quý
    giá, chính là ở Trần gia)

Đám đệ tử nghe xong liền gật gù, có kẻ nhớ không kịp liền đem giấy bút ra chép
lại, ai cũng hiểu ngoại trừ mấy chữ “chính tại Trần gia” ra thì đều là tên của
10 người sẽ vào được Hồng Vũ Môn. Liền đó chia nhau nói với những người khác
cùng cả mấy người gia nô có mặt tại đó. Vừa xong thì Lăng Bạch Vân trưởng lão
đã đứng dậy cất tiếng vang vọng khắp quảng trường:


  • Hiện tại mới chỉ có 5 người đạt qua kì sát hạch, vẫn còn 5 vị trí nữa, xét
    thấy những người bại trận đều có tư chất, cho nên ta thay mặt Hồng Vũ Môn, mời
    15 người đó tiếp tục thượng đài.
    13 đệ tử Trần gia lập tức hiên ngang kéo nhau bước lên võ đài, khác hẳn với cô
    nương bên Xích gia đang tỏ ra lo lắng không biết sẽ ra sao, còn đệ tử Tiêu gia
    thì cắn răng bước lên. Xong, trưởng lão lại cất tiếng vang vang:


  • Hiện tại sẽ là một vòng loạn đấu, chỉ 5 người còn lại trên võ đài là được
    đậu vớt ở kì sát hạch lần này. Tuy nhiên, có chút thay đổi là cấm tiệt mọi
    hành vi trốn tránh, chủ động rời khỏi võ đài, nếu kẻ nào bất tuân thì sẽ bị
    trừng trị thích đáng!


  • Ồ!!!!


Những khán giả bên ngoài lúc này mới ồ lên đồng loạt xuýt xoa, đây mới là màn
mà họ mong đợi lúc này, ắt hẳn sẽ phải thú vị lắm. Thế nhưng đám đệ tử Trần
gia đang có mặt trên đài đều nhất tề nhếch mép lên một lượt, quả nhiên không
ngoài dự đoán của Khánh Dương, lần này, vẫn là trúng phóc không sai một li.


  • Rầm rầm rầm!!!


  • Quang Minh Thương Thiên Tuế, rầm rầm, Linh Lôi Động Bảo Nguyệt, rầm rầm,
    Chính Tại Trần Gia!


Khán đài bên Trần gia lúc này lại náo động bởi một đoạn khẩu ngữ vang dội lặp
đi lặp lại, kèm theo những tiếng gõ nhịp đều đều. Lăng Bạch Vân trưởng lão
chợt nuốt khan một cái, nhìn thấy nét cười ngạo nghễ của đám đệ tử Trần gia
đang trên đài, và khẩu ngữ cổ vũ vừa rồi, lão có cảm giác đã bị nhìn thấu tim
gan ngay từ đầu. Vốn vẫn nghĩ điều bất ngờ đó sẽ gây khó dễ một chút với tên
tiểu tử bao tải kia, không nghĩ được là hắn ngay lập tức đã triển khai đối
sách từ lúc nào không hay. Đoạn, lão nói:


  • Hiện tại bắt đầu!

Nheo mắt đăm chiêu nhìn xuống võ đài, trong lòng vị trưởng lão này rối như tơ
vò, không tìm ra được lí do nào hợp lí cả. Pháo hiệu đã vang. Đám đệ tử Trần
gia có mặt trên võ đài lúc này vẫn đứng im không có động tĩnh gì.
Tên đệ tử Tiêu gia nghĩ thầm, kiểu gì cũng bại, vậy thì cứ anh anh hùng hùng
mà kéo theo một vài tên cũng tốt, đỡ mất mặt Tiêu gia, liền nhanh như cắt,
chớp lấy thời cơ xông đến chỗ Khánh Dương hung hăng đánh ra một quyền ấn. Thấy
vậy, Khánh Dương cũng không động chân động tay, mà ngay khi đó Bạo Lôi xuất
chưởng về phía tên đệ tử Tiêu gia kia.


  • Ầm!

Kình khí va vào nhau vang lên một tiếng. Tên đệ tử Tiêu gia không phải hạng
xoàng, lúc này dốc lực, mới đó đã đánh ra thêm một quyền ấn khác. Nhưng Bạo
Lôi nào có dễ dàng bị qua mặt như vậy, cũng hô lên một tiếng:


  • Bạo hỏa liên hoa ấn!


  • Ầm ầm ầm.


  • Soạt....bịch.


Tên đệ tử Tiêu gia trúng liền ba chưởng của Bạo Lôi, liền văng ra khỏi võ đài.
Cách đó vài bước chân thì cô nương bên Xích gia cũng nhân cơ hội xông tới chỗ
Khánh Dương. Khánh Dương liền nhanh chân nhảy lùi ngược lại hướng vị cô nương
kia xuất thủ, trong nháy mắt đã tới sát mép lôi đài, liền bất ngờ tránh sang
một bên, đưa chân phải ra ngáng chân đối phương.
Tiểu cô nương vốn trước đó đã bị uy thế lấn áp cho nên chẳng còn tỉnh táo,
liền va ngay vào đó, ngã xuống võ đài chới với. Vừa ra khỏi võ đài, bỗng dưng
tiểu cô nương Xích gia lại cảm thấy có một bàn tay nắm ngay vai mình kéo ngược
trở lại. Còn chưa kịp định thần thì đã thấy Khánh Dương đang bế mình lên nhẹ
nhàng.


  • Để ta giúp cô nương xuống đài nhé!

Liền đó, hắn mỉm cười, thẩy nhẹ tiểu cô nương kia xuống bên dưới. Động tác rất
chính xác, làm cho tiểu cô nương đó có thể nhẹ nhàng mà đáp đất, không hề xảy
ra trầy xước gì. Bỏ lại tiểu cô nương Xích gia đang ngơ ngác, Khánh Dương quay
vào lôi đài liền nói:


  • Các vị huynh đệ! Giao thủ thôi!

Mọi người theo kế hoạch đã sắp đặt sẵn, liền xông hết tới tung nào chưởng ấn,
nào quyền ấn đủ thể loại vào Khánh Dương. Điều bất ngờ là Khánh Dương lại hành
động hơi khác với kế hoạch khi nãy một chút. Vốn định diễn một vở kịch, nhưng
xem ra mấy vị trên cao có vẻ đã không vui, nên hắn muốn kết thúc sớm chuyện
này một chút cũng không sao, liền quát lớn:


  • Phá Sơn Ấn!

Ngồi sụp xuống đánh một chưởng ấn vào giữa võ đài.


  • Ầm!!!!....roạt roạt lộc cộc.

Chưởng lực lần này còn mạnh hơn lúc giao thủ với Thiết Hổ mấy lần, liền chẻ võ
đài ra thành 5 phần, sụp xuống, rời xa nhau nửa thước ở khu vực bị đánh trúng.
Những quang mang của đám đệ tử Trần gia trong tích tắc đánh vào hư không rồi
tản mát hết thảy. Bụi tung mù, phần gỗ làm móng võ đài văng xa mấy trượng, mỗi
nơi mỗi chiếc.
Một chốc sau, bụi tan đi, tất cả đều nhìn thấy cảnh tượng tan hoang mà há hốc
hết cả mồm miệng, phần Khánh Dương đứng dậy phủi tay hài lòng với chiêu vừa
rồi. Đến khi mọi người trấn tĩnh lại thì mới thấy sự việc kinh hãi xảy ra.
Những đệ tử trong danh sách ở lại Trần gia đều đã đứng lên những khe nứt của
võ đài, 3 người kia mỗi người đều đặt chân lên một mảnh võ đài, riêng Bạo Lôi
thì hơi khác một chút, 2 chân đặt lên 2 mảnh, dang rộng ra khiến hắn hơi vất
vả nếu không muốn chạm đất vào lúc này. Còn Khánh Dương thì cũng không kém
cạnh, có điều, phần nhọn của các mảnh chính về phía trung tâm thì có gần hơn,
nên hắn vẫn có thể bình thản được một chút.
Bạch Vân trưởng lão lúc nãy còn đang định xem đám đệ tử Trần gia kia đang diễn
trò hề gì, bởi vậy mà mặt mày tối sầm lại, mắt nheo nheo đăm chiêu. Hiện tại
làm ra một màn thắng tuyệt đối, lại còn hoa mỹ như vậy, vừa đúng 5 người đặt
chân trên các mảnh, liền đứng dậy nói:


  • Kết thúc!....

Một làn sương mỏng trôi ra theo lời trưởng lão Bạch Vân nói, cuộn lên không
trung rồi từ từ tan biến.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #29