Bày Binh Bố Trận.


Người đăng: dragonf4393@

Chiến thắng oanh liệt tuyệt đối vừa rồi của Trần gia trong vòng loạn đấu bỗng
chốc đã vang dội khắp trấn Thanh Vân, truyền kì về một cậu thiếu niên có tên
Trần Khánh Dương đã dẫn dắt 20 người Trần Gia giao đấu với 99 người khác và
loại bỏ hết sạch đối phương mà chỉ mất có 5 người dần dần được thêm thắt nhiều
chi tiết hư cấu vào, dấn biến tấu thành nhóm người Trần gia có tới 15 đại cao
thủ xuất thiếu niên.

Trong khi những lời bàn tán xôn xao thì những đệ tử tham gia hội tuyển được
nghỉ ngơi một canh giờ trước khi vào vòng đấu chính thức để chọn ra những tinh
anh. Tranh thủ chút thời gian ít ỏi này, mặc cho kẻ khác nghỉ ngơi, nhưng
Khánh Dương thì lập tức kéo hết nhóm 15 người “sống sót” vừa rồi vào một phòng
riêng gần quảng trường mà mỗi 2 người được bố trí một phòng để nghỉ ngơi qua
trưa. Nhưng cả đám đệ tử Trần gia tham chiến, kể cả những người đã bị loại
cũng đều có mặt xem thử có giúp ích được gì không.

Căn phòng nhỏ hẹp dành cho 2 người, hiện tại đang chứa gấp 10 lần chỗ đó, đều
ngồi lại thành một vòng trong phòng. Khánh Dương liền bố trí một đạo cấm chế
bên ngoài rồi nói giọng vừa đủ nghe:


  • Hiện tại chúng ta đang đối mặt với 1 vấn đề lớn, đó là sẽ bị xé lẻ ra, và
    phải đối chọi lẫn nhau, mọi người thấy nên làm thế nào mới phải?


  • Theo ta, thì cứ lại theo sự chỉ dẫn của Trần huynh vậy, bọn ta chiến thắng
    oanh liệt thế này là đã mãn nguyện lắm rồi! – Học trò lực lưỡng lập tức nói.


  • Đúng vậy, nguyện theo Trần huynh đến cùng!


  • Đúng đúng, để Trần huynh sắp đặt đi!


Cả đám đệ tử đồng thanh nói. Khánh Dương liền quay sang Bạo Lôi:


  • Đệ thấy thế nào?

Ngẫm nghĩ một chút, Bạo Lôi liền nói:


  • Ta không nghĩ được gì, theo ý Dương huynh vậy!


  • Linh tỷ có ý tưởng gì chăng?


Thảo Linh mỉm cười nhẹ nhàng nói:


  • Dương Dương sắp xếp thế nào thì ta nghe như vậy!

Khánh Dương ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài nói:


  • Haiz...lại vẫn là ta!.....Thế này đi, hiện tại địch nhân chỉ còn 5 người,
    chúng ta xé lẻ ra, rất khó nói được điều gì. 3 đầu lĩnh bên kia chắc chắn là
    khó đối phó, có một canh giờ để hồi phục, cũng đủ cho họ lấy lại phần nhiều
    thể lực, muốn đá họ xuống thực không dễ chút nào, chúng ta phải tính kỹ một
    chút, điều ta muốn là chúng ta có ít nhất 7 người được tới Hồng Vũ Môn.


  • Dương huynh cứ nói, sắp xếp thế nào bọn ta cũng sẽ nghe – Bạo Lôi lúc này
    cũng nhận ra điều khó xử.


  • Trần huynh, việc đó rất khó khăn, ta tu vi thấp kém, sợ không qua được ải
    này, mời Trần huynh sắp xếp – Một đệ tử nói.


Trầm ngâm hồi lâu, Khánh Dương lại thở dài một hơi nói:


  • Haiz....Thực là khó xử! Tuy nhiên, nếu huynh đệ tỷ muội đã tin tưởng giao
    cho trọng trách này thì ta sẽ ra sức gánh vác vậy. Như đã biết, nhóm người
    Tiêu gia còn 2, Đồng gia chỉ còn một mình Thiết Hổ, Xích gia cũng còn 2 người.
    Mà luật đặt ra là phải đánh hết mình chứ không được lưu lực, chính vì vậy mà
    chúng ta không thể nương tay với nhau được! Về điểm này thì không có cách nào
    vượt qua, tuy nhiên, chúng ta sẽ chia như sau, ta, Linh tỷ, Lôi đệ, Lực huynh
    đệ và Tần huynh đệ sẽ cùng một nhóm. Những người còn lại thì một lát ta sẽ
    viết ra giấy cho mọi người xem, không tiện nói ra. Lúc đánh thì phải đánh hết
    mình, không được nương tay dù chỉ một chút. Nhóm ta chắc chắn sẽ vào Hồng Vũ
    Môn rồi, nhưng những huynh đệ còn lại thì phải loại bỏ được người họ Tiêu và
    người họ Xích kia, chỉ cần vậy thì 7 người chúng ta sẽ vào được Hồng Vũ Môn.
    Ta muốn 10 người, nhưng lực bất tòng tâm rồi.


  • Haiz....Dương huynh tính vậy cũng có lý, bọn ta được đánh trận này là đã
    mãn nguyện suốt kiếp rồi!


  • Hiện tại thì mọi người cứ nằm lại đây luôn, thời gian không còn nhiều nữa,
    không nên tốn chút thể lực đi qua đi lại làm gì. Còn mấy vị huynh đệ đã bị
    loại thì hãy cứ cất khúc tiếu ngạo, chiến thắng của bọn ta sẽ có phần công lao
    rất lớn của mọi người.


Đoạn, Khánh Dương nằm lăn ra, lập tức ngáy khò khò, nhưng tay trái thì lại
chấm vào một chén nước gần đó mà viết lên đất mấy chữ: Mạch rừng, tai vách.

Mọi người thấy thế đều hiểu ra là có kẻ nghe lén, liền cũng nằm lăn ra cả. Một
đám đệ tử Trần gia hiện tại đang ngáy đều đều giữ gìn thể lực.

Bên ngoài, Lăng Bạch Vân âm thầm rời đi. Trong lòng chờ mong xem một màn tiếp
theo của Khánh Dương. Lão đã cố ý giấu khí tức, dùng thủ đoạn thâm nhập qua
vòng cấm chế tò mò nghe lén chiến thuật xem thế nào, không ngờ tên tiểu tử này
lại nhạy cảm đến như vậy. Lão biết thừa đó không phải là chiến thuật mà Khánh
Dương sẽ đưa ra, một màn loạn chiến vừa rồi đã nói lên tất cả, hắn dẫn dắt đội
hình khéo léo khiến đối phương tự tan rã mà chẳng mất bao nhiêu sức, cuối cùng
lại ra tay dẹp gọn đối phương, khiến cho những người vào vòng tổ đội chỉ rặt
toàn là người Trần gia. Ứng biến chiến thuật rất mau lẹ, hiệu quả. Lại còn kết
hợp đánh du kích tiêu hao đối phương lẫn việc tâm lí chiến ăn khớp với nhau
gần như tuyệt đối, chỉ thiếu một chút nữa là loại được luôn cả đầu lĩnh Tiêu
gia. Nhưng lão vẫn thắc mắc, muốn loại đi những đầu lĩnh đó, thì tại sao hắn
lại không ra tay ngay lúc trên quãng trường mà lại đợi tới vòng này. Lúc đó dễ
dàng hơn rất nhiều.

Trong lúc đó, tại phòng của nhóm Trần gia, Khánh Dương lại lấy ra một cây bút
nhỏ và một tập giấy, cứ viết kín hết một tờ thì đưa cho người bên cạnh, đọc
xong lại chuyền tay nhau xem chiến thuật. Hắn viết:

“Theo kế hoạch này thì 7 người tham chiến vào Hồng Vũ Môn trước, 3 người khác
sẽ vào sau, đó là 3 huynh đệ linh tu mà ta đã dặn dò trước mấy hôm, hiện tại
cần dùng tới. 3 người các ngươi cứ giấu khi tức đi, chỉ cần cùng nhau làm theo
là được. Linh tỷ vào nhóm Tiêu Phong, Bạo Lôi vào nhóm Đồng Thiết Hổ, Lực
huynh đệ vào nhóm Xích Tiểu Tước, 3 vị huynh đệ linh tu vào nhóm của ta, còn
lại mọi người tự chia ra cho đủ mỗi nhóm. Trong quy củ thi đấu quy định phải
xuất toàn lực, không được nương tay, nhưng mọi người nên nhớ, không có quy
định nào là cấm đầu hàng cả. Khi thượng đài thì làm như sau. Nếu gặp nhóm của
ta hoặc nhóm của Thiết Hổ, người Trần gia lập tức nhảy hết ra khỏi võ đài. Nếu
gặp nhóm Tiêu Gia và Xích gia, thì lập tức tập trung công kích đánh nhanh
thắng nhanh, 3 người ra tay cản những cự đầu lại, Linh tỷ và Lực huynh đệ có
nhiệm vụ tiêu diệt người kia, xong thì lập tức nhảy ra khỏi võ đài toàn bộ để
bảo toàn lực lượng. Những huynh đệ trong nhóm Xích gia và Tiêu gia, nếu đối
đầu với nhóm ta hoặc Đồng gia thì cứ nhảy ra khỏi võ đài là được. Trường hợp
xấu nhất là khi nhóm Xích gia gặp nhóm Tiêu gia, thì chúng ta có 3 người mỗi
đội, 2 người nhảy tới cản chân cản tay cự đầu lại, phiền Linh tỷ và Lực huynh
trừ đi tên yếu, xong việc thì toàn bộ đầu hàng. Đó là đợt đầu tiên, chúng ta
loại hết chỉ để lại 3 người bọn họ, Đồng gia nếu gặp Xích gia sẽ tự đầu hàng,
còn nếu là Tiêu gia gặp Xích gia hay Đồng gia thì cứ để bọn họ phân tranh, kẻ
nào thắng thì chúng ta cũng có lợi, tốt nhất là đánh thật lâu là được. Xong
việc thì mới chỉ có 2 người được tuyển vào mà thôi, sẽ xảy ra việc đấu giữa 2
đội thua, Trần gia chỉ có thể gặp được Đồng gia và Tiêu gia mà thôi, vậy thì
ngay khi vào trận, phiền 3 vị linh tu tiếp tục nhảy ra khỏi võ đài lúc này,
nếu gặp Đồng gia thì Bạo Lôi ở lại, toàn bộ người Trần gia nhảy lập tức. Nếu
gặp Tiêu gia thì ngoài Lực huynh ra, các huynh đệ ở đó nhảy đài, ta sẽ tiêu
diệt tên họ tiêu kia 1 lần nữa. Xong vòng này thì mới có 4 người ở lại, chắc
chắn họ sẽ tổ chức thêm một màn đấu nữa của những người đã bị loại, ta đoán
rất có thể là loạn chiến, 16 người lấy 6, thì 3 vị huynh đài linh tu cùng với
mấy vị một chốc nữa ta sẽ truyền riêng tin cho, lập tức nhảy khỏi đài, phần ta
sẽ giải quyết tên Tiêu gia và cô nương Xích gia, chúng ta toàn thắng. Làm vậy
thì chúng ta đã có 7 người vào được. Sau đó ta sẽ nhắc với trưởng lão về việc
linh giả, vậy là Trần gia có 10 người vào được Hồng Vũ Môn. Sở dĩ ta phải bày
ra lắm thứ rắc rối này là để chắc chắn không hao binh tổn tướng, vì đây chỉ là
1 màn nhỏ nhoi, họ không cho đấu phân thứ hạng, có nghĩa là sẽ còn một trận
phong ba lớn đang chờ chúng ta trên Hồng Vũ Sơn, chính vì vậy mà nhất thiết
phải bảo tồn thực lực, tới lúc đó ta sẽ lại có đối sách. Điều ta mong chờ nhất
chính là Tiêu gia gặp Xích gia, vì nếu xảy ra thì trên Hồng Vũ Sơn, coi như
chúng ta loại được một đối thủ tiềm năng là Xích Tiểu Tước, khẳng định cô
nương đó sẽ bị trọng thương khó bình phục. Mọi người theo kế sách này hành
động, còn những vị huynh đài không đi được Hồng Vũ Môn, ta hứa sẽ không bạc
đãi, những thứ hay ho sẽ sớm gởi đến các huynh đệ trước tiên. Kể cả những vị
chưa được hoặc không được dự hội tuyển lần này ta cũng đều không quên, chúng
ta đồng lòng ra sức vì Trần gia, không bao giờ ta có thể đánh giá công lao
người thượng đài và người khán đài chênh nhau được! Điều này giải thích dài
dòng, đêm về ăn mừng chiến thắng ta sẽ nói ra tất cả. À, có điều, khi nãy ta
sắp xếp có hơi sai một chút, nhóm ở Xích gia, nếu gặp Đồng gia thì Thảo Linh
tỷ cứ ở lại trên đài, còn nhóm Tiêu gia gặp chúng ta, thì Lực huynh cứ ở lại,
miễn là mọi người diễn tốt một chút là ổn.”

Xong hết thảy, Khánh Dương mới viết thêm một tấm giấy khác, gấp lại, đề bên
ngoài là Bạo Lôi, ngỏ ý viết riêng cho Bạo Lôi mà thôi. Trần Bạo Lôi đón được,
hồi hộp mở ra xem, cũng có chút chột dạ, đọc thấy Khánh Dương viết:

“Lôi đệ, ta biết đệ có hiềm khích với tên mặt thớt Đồng Thiết Hổ đó, nhưng hắn
lại là huynh đệ ngoại thân của đệ, đệ sẽ rất khó xử, chính vì vậy mà ta mới
sắp xếp đệ cùng một đội ngũ với hắn. Việc tẩn cho hắn một trận trước khi nhảy
đài, ta sẽ làm cho tới nơi tới chốn, khiến đệ hả giận.”

Đọc xong, Bạo Lôi liền che miệng, tỏ vẻ trầm tĩnh, nhưng thật ra hắn cố kiềm
lại cơn buồn cười đang dâng trào trong lòng. Chưa cần nói tới việc có đả
thương tên đó hay không, chỉ cần Khánh Dương nói tên kia là mặt thớt thôi thì
đã đúng với tâm tư của Bạo Lôi lắm rồi. Mà thật vậy, mặt Thiết Hổ vuông vức,
nhưng lại hơi bè ra quá đáng, mũi lại còn tẹt, trông không khác gì cái thớt
thật.

Một canh giờ rất mau đã trôi qua. Khán đài ở quảng trường trung tâm lần này
xôn xao, không biết những màn hay ho gì sắp xảy ra, bởi một canh giờ trước, dù
sao thì là một cuộc đấu dài, cho nên ai nấy cũng đều có chút bảo lưu mà không
tung ra hết thực lực. Trần gia đã làm một màn chiến đấu vòng vo úp mở để rồi
lại thắng một cách dễ dàng khiến ai nấy cũng háo hức. Thì giờ đây họ lại nóng
lòng mong chờ chính những Trần gia hào kiệt đó đối kháng với nhau thì sẽ xảy
ra những sự bất ngờ gì nữa.

Sau vài màn giới thiệu này nọ, hiện tại 4 đội đã tự phân chia, rồi tiến hành
bốc thăm. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Khánh Dương, Xích gia gặp Đồng
gia, Tiêu gia gặp Trần gia. Trận đầu tiên, Xích Gia gặp Đồng gia. Trên khán
đài, hiện tại đệ tử Trần gia cùng gia nô không hát nữa, mà thay vào đó là nhịp
gõ ghế gỗ cùng giậm chân mà hô váng lên:


  • Lùi một bước trời cao biển rộng, lui một chân biển rộng trời cao!

Liên tục hò hét như vậy, làm mọi người đều nghĩ rằng Trần gia lúc này đang kêu
gọi các gia tộc kia đầu hàng sớm đi. Còn Trần Vũ và Trần Chí Hàn thì ngạc
nhiên một chút, nhưng biết Khánh Dương bày ra trò này chứ không ai khác, liền
háo hức chờ xem sự gì sẽ xảy ra.

Riêng phần Lăng Bạch Vân trưởng lão thì lại vuốt vuốt bộ râu, nheo mắt cố đoán
ra ý đồ của đám thiếu niên Trần gia này, trong lòng thầm cảm thán tên đầu lĩnh
kia thật là thâm sâu khó lường, tương lai sẽ là một mãnh hổ của Hồng Vũ Môn
không chừng. Lão cũng đã biết việc xuất hiện hung tinh phía Trần Gia Trang,
không ngờ lại là điềm thực tế rõ ràng đến như vậy.

Liền đó, một sự kiện làm cho tất cả mọi người đều ngơ ngác hụt hẫng, ngay trận
đầu tiên thì đội Xích gia đấu với đội Đồng gia, vừa vào là nhóm người Trần gia
bổ sung đã ào ạt tấn công, chỉ trong nửa khắc đã đánh bại tiểu cô nương xui
xẻo bên Xích gia, rồi liền đó, kéo nhau nhảy hết xuống khỏi võ đài.

Mà Thiết Hổ cũng tự động nhảy khỏi võ đài, để lại một Tiểu Tước và Thảo Linh
đứng trên võ đài. Sự tình này khiến Trần Vũ cùng với Trần Chí Hàn bệch mặt ra
suy nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu được vì sao mà Bạo Lôi, là một trong những
niềm hi vọng của Trần gia lại tự rời đài nhận thua như vậy. Nhưng đám đệ tử
trên khán đài thì lại hoan hô nhiệt liệt rồi lại hô khẩu hiệu kia, nên đành
tặc lưỡi cho qua, chắc chắn đấy là chủ ý của Khánh Dương.

Trận thứ 2, Tiêu gia gặp Trần gia, cũng lặp lại không khác, mấy người Trần gia
bổ sung vào đội hình Tiêu gia lập tức chủ động rời đài ngay khi vừa có tín
hiệu bắt đầu, trừ người họ Lực, còn tổ đội của Khánh Dương thì tấn công như vũ
bão, đạp văng một người Tiêu gia ra khỏi võ đài, rồi liền đó cũng chừa lại
Tiêu Phong đang hậm hực không biết phải làm sao, mới giao thủ được chưa đầy
một chiêu, thắng quá dễ dàng làm cho hắn hậm hực không nguôi, không biết làm
sao nuốt cho trôi cục tức này.

Đối với Tiêu Phong thì phải đánh oanh oanh liệt liệt, dù thua cũng tốt, không
nghĩ ra đối phương lại khinh thường hắn đến mức không thèm giao thủ đã chịu
thua.

Người họ Lực sau khi giả vờ ôm một đệ tử Trần gia, ném ra khỏi võ đài liền cứ
cười cười bí hiểm. Mọi người lúc này đoán già đoán non là Trần gia sẽ đặt cược
vào trận cuối cùng, đánh bại Đồng gia để mua về thắng lợi, có người lại nói sẽ
lặp lại giống như trước, nhưng sự việc xảy ra lại nằm ở giữa 2 đáp án đó.

Vừa có tín hiệu bắt đầu thì trên lôi đài chỉ còn lại mỗi Khánh Dương với Đồng
Thiết Hổ. Khánh Dương cười cười, ném một cái nhìn duyên dáng đến mức Thiết Hổ
nhớ lại chuyện hơn một canh giờ trước liền xuất thủ:


  • Tiểu tử nhà ngươi đi chết đi!


  • Rầm!


Một tiếng nổ long trời vang lên, chưởng ấn của Thiết Hổ đánh xuống võ đài để
lại một dấu tay. Nhưng không thấy Khánh Dương đâu cả, thì ra chỉ trong chớp
mắt hắn đã tránh được chưởng vừa rồi mà áp sát Thiết Hổ, đồng thời tung ra
quyền cước. Thuần quyền cước mà thôi, không phát kình, không dẫn khí, chỉ có
đấm và đá, phang ống, cùi chỏ đủ thể loại.

Vì không phải tụ kình cho nên Khánh Dương lúc này xuất chiêu rất nhanh, phút
chốc đã khiến Thiết Hổ tối tăm mặt mũi. Chỉ vài khắc sau, Khánh Dương đã dùng
một đòn Judo quật ngã Thiết Hổ xuống sàn, lúc này hắn mới tụ kình quát lớn:


  • Phá Sơn Ấn!

Liền đó, một chưởng ấn màu xám tro ngưng hình lớn chừng 1 thước đánh xuống chỗ
Thiết Hổ nằm. Thấy nguy cơ ập đến, Thiết Hổ liền lăn sang một bên.


  • Ầm!

Một tiếng vang lên, võ đài vốn làm bằng gỗ, đặt giữa quảng trường liền bị chẻ
ra làm 5 phần, sụp xuống chính giữa, Thiết Hổ nhanh tay nhanh chân lăn dậy
nhảy lên một phần thủ thế. Khánh Dương đứng chắp tay sau lưng trên một mảnh
khác, mặt vẫn cứ cười cười.

Thiết Hổ thì khác, sau màn vừa rồi, đầu tóc rũ rưỡi, y phục xộc xệch, hắn cố
nén giận, tìm cách trả đòn. Nhưng chỉ đến vậy, Khánh Dương lên tiếng:

-Tạm biệt!

Rồi nhảy khỏi võ đài, hiên ngang đi về phía khán đài Trần gia, tay vẫn chắp
sau lưng. Một màn vừa rồi khiến mọi người ngộp thở một chút, tưởng là Thiết Hổ
sẽ bị đánh tàn tạ, Khánh Dương mới chỉ thực sự đáp có một chưởng thôi mà đã
chẻ võ đài ra làm 5. Tự dưng lại ung dung rời đài như thể chê Hồng Vũ Môn,
không thèm đậu tuyển vậy.

Hiện tại thì những người đậu qua vòng tổ đội chính là Tiêu Phong, Xích Tiểu
Tước, Trần Thảo Linh, đệ tử Trần gia họ Lực và Đồng Thiết Hổ. Riêng Đồng Thiết
Hổ thì là trường hợp tuy thắng mà thua, rõ ràng mười mươi bị Trần Khánh Dương
đánh cho tối tăm mặt mũi, còn chưa tới 2 chiêu. Thế mà đối phương lại tự động
đầu hàng, khiến cho trong lòng hắn sôi sục như vừa ăn hết một rổ ớt xong, cảm
giác muốn bùng cháy còn hơn Tiêu Phong nhiều lần.

Hiện tại, mới chỉ có 5 người thắng cuộc, Lăng trưởng lão bèn cho dựng lại một
cái đài khác, tranh thủ họp bàn cùng mấy vị hộp pháp, không biết nên xử lí
tình huống này như thế nào mới phải.

Trong khi chờ đợi quyết định thì đám đệ tử Trần gia vẫn cười nói như thường,
chúng đều đặt niềm tin vào Khánh Dương cho nên mới cười nói trêu chọc nhau như
vậy. Tất thảy đều không có thắc mắc gì, vì chắc chắn là đêm nay sẽ có tiệc lớn
tại Trần Gia Trang, lúc đó Khánh Dương sẽ tự động nói ra mọi thứ.

Đám khán giả bên ngoài thì lại khác, bàn tán xôn xao không dứt, mới sáng Trần
gia tạo ra một màn kinh thiên động địa trăm năm không có lấy một lần, vậy mà
hiện tại lại nhất loạt đầu hàng vô điều kiện, sự thể thật trêu người. Mà đã
vậy còn đỡ, tên thiếu niên khoác trên mình mấy tấm bao tải chắp vá kia, khi
sáng bày ra những trò kinh thiên động địa tới đâu, thì trận vừa rồi cũng lại
chẻ cả võ đài ra làm 5 chỉ với một chưởng.

Không ai biết được nhờ có bổ củi mà Khánh Dương ngộ ra, biến tấu Phá Sơn Ấn
vốn từ một chưởng ấn đơn thuần thì lại tạo thành một hiệu quả khác hoàn toàn
là đem chẻ củi ra làm 5 phần đều nhau. Đánh cho đối phương phải nép mình lại,
tóc tai rối bung, vậy là lại tự động nhảy khỏi võ đài như thể là nơi thích đến
diễn một cái rồi về, chẳng màng tới cái danh hiệu đệ tử Hồng Vũ Môn một chút
nào cả.

Còn đối với Trần Vũ cùng Trần Chí Hàn thì lúc này vừa lo lắng vừa xoa trán cau
mày, không hiểu nổi là Khánh Dương làm cái trò gì mà lại chỉ để có 2 hạt giống
Trần gia thắng trận, trong khi buổi sáng thì đánh một trận ra trò, hồi hộp,
biến ảo. Hồi lâu đành tặc lưỡi nhìn nhau thầm cảm thán:


  • Haiza! Nhìn rồng không thấy bóng, xem hổ không thấy hình là vậy!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #28