Bí Mật Và Ấm Áp.


Người đăng: dragonf4393@

Vắt tay lên trán nằm một chốc, Khánh Dương lại không nhịn được mà khóa trái
cửa lại, lôi dược đỉnh ra tiếp tục luyện chế lại mấy chi tiết kia, đồng thời
hắn cũng lấy ra một khối đồng nhỏ, vốn là mua giá rẻ từ lò luyện khí cụ khi
chiều, đó cũng chính là lí do mà hắn đột nhiên mất tích cho tới khi xảy ra
việc triển lãm thuốc nổ TATP.

Tiếp khi hoàn thành 4 chi tiết kia, trong lúc chờ nguội đi thì hắn tiến hành
luyện chế khối đồng ra thành 10 vỏ đạn rỗng cùng 10 đầu đạn. Có điều, phần đáy
vỏ đạn lại có chút điều chỉnh không giống với bản thiết kế. Bởi hạt nổ là thứ
rất khó chế tạo, lại yêu cầu có bột nhôm cùng bột kẽm hoặc magie mới có thể
đánh lửa, mà nếu dùng loại thuốc có thành phần fuminat và clorat thì lại càng
khó tìm, cho nên hắn đành phải chỉnh sửa chút ít, lấy một lớp đồng thật mỏng
bít lại lỗ nhỏ đó, dự định sẽ nhồi TATP vào trong viên đạn. Điều này hắn cũng
không chắc là có thành công không, nhưng trước mắt thì cứ làm như vậy đã rồi
tính.

Hắn cũng biết rằng TATP mạnh hơn TNT khoảng 1.8 lần, mà thuốc súng hiện đại
thì người ta lại chọn loại thuốc nổ chậm sẽ giúp tối ưu động năng cho viên đạn
hơn, đồng thời giảm được áp lực lên khóa nòng. Mà ngay cả đầu đạn cũng là một
lớp đồng mỏng bọc bên ngoài khối chì với đạn thường, và bọc bên ngoài khối
thép với đạn xuyên giáp, chứ không phải là đồng đặc. Nhưng hiện tại thì hắn
không có lựa chọn nào khác nữa.

Đoạn, Khánh Dương đợi mấy chi tiết vỏ đạn nguội đi rồi lắp ráp khẩu Colt
Anaconda hoàn chỉnh. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, phần nòng súng rất đều,
khớp với đầu đạn hoàn hảo, phần ổ xoay thì khớp hoàn toàn với cả vỏ và đầu
đạn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn ngắm trong tay tác phẩm của mình. Một
khẩu Colt Anaconda với nước thép đen tuyền, óng ánh quang mang xanh lục, đây
là khí cụ Nhất tinh Lục phẩm, tuy bên ngoài có mấy chỗ hơi sần sùi nhưng chí
ít cũng tạm được, bởi bên trong nòng và ổ đạn thì mượt không tì vết.

Khánh Dương cất dược đỉnh và khẩu súng vào trong nhẫn trữ vật, đoạn liền đem
ra bình TATP được ngâm trong nước, trút ráo nước ra, hắn liền lấy một bình
ngọc chứa cồn mà lần trước tinh cất ra vẫn còn giữ lại một ít.

Pha một ít TATP vào cồn nồng độ cao đó, hắn liền đổ vào vỏ đạn, rồi đem giấu
vỏ đạn chứa hỗn hợp dung dịch TATP đó vào một góc khuất trong phòng, cất đi
những đầu đạn và chỗ TATP còn lại vào trong nhẫn trữ vật, hắn liền leo lên
giường nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Về phần hạt nổ, khi luyện chế ra vỏ đạn thì Khánh Dương cũng thêm vào đó một
cấu trúc nhỏ nhằm việc khi kim hỏa đập lên hạt nổ thì cấu trúc đó sẽ tạo ra
một phản lực ngược lại, ép miếng chất nổ nằm giữa phần kim hỏa và phần cấu
trúc đó, khiến nó phát nổ, đánh lửa cho đám thuốc được nhồi trong viên đạn.
Hắn cũng dùng phương pháp....hòa tan, lắng cặn mà biến đám tinh thể TATP còn
lại thành vụn cỡ bằng nửa hạt đậu xanh, hiện tại vẫn ngâm trong nước.

Mải thao tác nên hắn không để ý thấy có một bóng người, mặc bộ y phục màu lam,
ngồi trong tư phòng của hắn, đã quan sát thấy hết mọi hành động của bản thân
hắn. Người này đã mặc bộ y phục màu lam, mà lại còn ngồi cạnh ngay giá treo y
phục của hắn, cũng toàn màu lam và lục, bởi vậy mà hắn hoàn toàn không nhận
ra.

Mãi một lúc lâu sau, đám học trò đã tụ tập trước cửa tư phòng, hiện đang nhốn
nháo đợi chờ không biết hôm nay Khánh Dương sẽ làm gì nữa đây, lúc đó, người
vận y phục lam mới nhẹ nhàng tiến tới khẽ gọi:


  • Dương đệ! Dương đệ à! Mặt trời lên tới đỉnh rồi kìa, sao lại nằm vắt chân
    ngủ thế này.

Giật mình đánh thót một cái, Khánh Dương bật người dậy ngơ ngác, không hiểu
làm sao có người lọt được vào tư phòng của hắn, trong lúc cửa vẫn còn khóa.
Nuốt khan một cái, Khánh Dương định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng không biết
nói gì, hắn đã hiểu, mọi hành động từ lúc vào phòng của hắn đều đã bị người ta
thấy hết sạch cả rồi. Thấy vẻ ngô nghê bối rối của Khánh Dương, Thảo Linh mới
mỉm cười nói:


  • Đúng vậy, cả đệ trông như thế nào, ta cũng đã thấy hết cả rồi, ngẫm lại
    cũng có chút bối rối thất lễ, nhưng kì thực thì trước kia ta cũng đa mấy lần
    trông thấy, thì bí mật ngoại thân của đệ cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta hứa sẽ
    không lộ ra chút gì, dù gì thì ta xem cũng đâu có hiểu.

Khánh Dương nuốt khan một cái, lấy lại bình tĩnh, bước xuống giường nói:


  • Tạm thời Linh tỷ không để lộ việc đó ra, thì ta có thể đảm bảo, tỷ muốn gì
    ta cũng có thể cho tỷ được, ta hứa đấy!


  • Đồ ngốc! – Thảo Linh mỉm cười, tiện tay đánh một cái vào đầu Khánh Dương –
    Ngươi còn vớ vẩn nữa, ta lại nói hết cho cả Trần Gia biết bây giờ!


  • Đừng đừng, tuyệt đối đừng làm vậy mà!


  • Thôi được, có điều, hiện tại thì cô nam xử nữ ở chung một phòng, bên ngoài
    tụ tập một đám người, đệ thông minh như vậy, mau nghĩ cách đi, đừng để ta mất
    mặt, không thôi thì đệ phải lấy ta làm nương tử đấy! – Thảo Linh cười đùa,
    nhưng tới 3 chữ cuối, nàng bất giác đỏ mặt quay đi.


Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Khánh Dương liền kéo tay Thảo Linh đến bên bàn, ấn
Thảo Linh ngồi xuống, động niệm vào túi trữ vật lấy ra mấy tờ tài liệu toàn
những công thức hóa học mà hắn chưa kịp nhớ lại hết ra, cũng sắp xếp bút
nghiêng, cùng đem ra mấy nhọ nhỏ với vài bình pha lê trong suốt, nhanh tay
thao tác đổ thứ này một ít, thứ kia một ít, chỉ trong vài khắc thì mỗi lọ đều
đã hóa từ chất lỏng trong suốt trở thành nhiều màu sắc khác nhau. Thảo Linh
cười cười nói nhỏ:


  • Quả là thiên tài, lại còn nghĩ ra được cách này cơ đấy! Xem ra ta phải nhìn
    nhận lại đệ rồi!


  • Linh tỷ quá lời rồi, chút việc nhỏ, nào có đáng gì, sau này ta cũng sẽ ưu
    tiên chỉ dẫn cho tỷ nhiều thứ hay ho.


Nói xong hắn liền quay ra mở cửa lớn tiếng quát:


  • Có chuyện gì mà nhốn nháo hết cả lên vậy? Không để ta yên tĩnh được một lúc
    à?


  • Trần huynh bớt giận! Là bọn ta đợi mãi không thấy huynh, sợ huynh có việc
    gì nên đến nơi xem, không ngờ lại đánh động Trần huynh, thật đắc tội, đắc tội!
    – Tên học trò lanh lợi liền đáp.


  • Ối! Có một cô nương! – Tên béo chợt thấy bên trong.


  • Hả? Đâu đâu?


  • Ta xem với, ta xem với.


  • Là Thảo Linh đồng học! – Một học trò nhận ra.


  • Hả hả? Thảo Linh? Sao lại đến tư phòng Trần huynh chứ?


Đám nữ tử liền tối sầm mặt ra vẻ đố kị. Khánh Dương đĩnh đạc quát:


  • Cái gì mà được? Linh tỷ thì sao? Linh tỷ với ta là thân tỷ đệ, tỷ ấy còn
    chăm chỉ hơn các người, mới canh 3 gà gáy là đã đến tìm ta, cùng ta học tập,
    đâu có như mấy tên lười biếng các ngươi chỉ có biết ăn rồi ngủ! Tự nhìn lại
    bản thân đi!

Cả đám học trò đang nhốn nháo chợt im lặng hết thảy, không dám hở lấy một
tiếng nào.


  • Trần huynh, là hôm qua bọn ta mệt quá cho nên chỉ kịp đọc một nửa trúc giản
    là đã thiếp đi khi nào không biết mà! – Tên học trò lanh lợi nhăn mặt bào
    chữa.


  • Cái gì mà mệt mỏi? Ta hàng ngày bổ 5 đống củi lớn, gánh đầy 10 thùng nước
    lớn ngoài sông, vẫn có thể đọc hết bao nhiêu kinh thư, các ngươi lại lấy sự
    mệt mỏi ra để mà lấp liếm cho sự chây lười được sao? Ngươi – Khánh Dương chỉ
    tay vào một học trò mà hắn nhớ là hôm qua tên này rất hăng say bổ củi – Bổ
    được mấy đống?


  • Ta...ta đã làm hết sức, thực lòng chỉ được có 10 khúc thôi – Tên học trò bị
    chỉ nhăn mặt bào chữa – Ta làm việc chưa quen mà!


  • Vậy ngươi – Khánh Dương chỉ vào một tên khác, ngày hôm qua tên này dẫn đầu
    đám học trò hăng say chạy ra sông múc nước – Hôm qua ngươi được bao thùng?


  • Ta....ta.....ta.......được 5 gánh – Tên này cũng lập tức nhăn mặt giả lả -
    Mới tập thôi mà Trần huynh!


  • Các ngươi xem đấy! Linh tỷ cả ngày bế quan tu luyện, có mệt mỏi không? Mà
    canh 3 đã cùng ta học tập, vậy mà các ngươi lại có thể nghi ngờ trước sau, rặt
    một lũ bã đậu, đầu óc chỉ toàn là rác rưởi, thật ta không biết phải hi vọng
    thế nào với các ngươi nữa! Liệu những thứ lợi khí sau này ta đưa ra, các ngươi
    có đủ trí đủ lực mà sử dụng hay không nữa!


Nghe tiếng quát mắng, Lý Kinh Vân lúc này cũng hiểu sơ sơ ra câu chuyện, bà
đang bê bữa sáng tới cho Khánh Dương, hắn chưa bao giờ được ăn sáng cả, nên bà
muốn có chút tâm tư tự làm, muốn chăm sóc tốt cho quý tử của bà. Liền từ xa
cất giọng ấm áp:


  • Thôi nào thôi nào! Tiểu Dương của ta có điều gì mà giận dỗi đến như vậy
    chứ!


  • Mẫu thân, Linh tỷ cùng ta học tập suốt đêm, vậy mà đám người này lại to nhỏ
    đàm tếu, mẫu thân nói xem, có đáng mắng không?


  • Được rồi được rồi, mắng thì cũng mắng rồi, tiểu Dương xem, họ cũng đã biết
    sai rồi, hiện tại dùng cơm đi đã nào, muốn có người tài thì cũng phải từ từ
    đào tạo, không ươm hạt, làm sao có được mầm. Con nhìn xem, những cây cối nơi
    đâu đều từ hạt mà trở nên to lớn như vậy, tha cho họ một lần cũng có làm sao!
    – Lý Kinh Vân cười hiền.


  • Thôi được, mẫu thân ta đã nói như vậy, niệm tình tha cho các ngươi một con
    đường, sau này kẻ nào còn lời ra tiếng vào với Linh tỷ thì đừng trách ta vô
    tình!


Nói xong Khánh Dương liền đỡ lấy mâm cơm nóng hổi của thân mẫu hắn rồi cùng
mẫu thân vào phòng. Đám học trò bên ngoài thấy vậy cũng lặng lẽ chuyển tới nhà
ăn, bởi chúng cũng dậy từ bình minh, tất tả chạy đến đây nóng lòng muốn theo
Khánh Dương học tập cho nên cũng đói rã ruột cả rồi.

Khánh Dương đặt mâm cơm lên một bên bàn, liền thu hết những tài liệu và hóa
chất vào trong túi trữ vật, đem đặt mấy cái bình đủ màu sắc kia sang một bàn
nhỏ khác rồi trở lại soạn chén đũa ra. Thảo Linh thấy vậy định cáo từ, nhưng
Lý Kinh Vân giữ lại, rất may là bà có linh tính nên chuẩn bị 4 bộ bát đũa.


  • Mẫu thân à, sau này không cần như vậy đâu, nhi tử tới nhà ăn dùng bữa là
    được rồi mà, người đừng vất vả như vậy nữa!


  • Ý tiểu Dương là chê cơm ta nấu sao?


-Không không, ta nào có ý đó! Chỉ sợ mẫu thân vất vả thôi! Khói bụi cũng ám hết cả y phục rồi đây này! – Khánh Dương khẽ phủi phủi y phục của Lý Kinh Vân.

Nghe nhi tử nói vậy, bà cười ấm áp:


  • Chút đó có là gì. So với những ngày tháng khổ cực, ta cũng muốn chăm lo cho
    tiểu Dương nhưng không thể, hiện tại ta có thể chăm lo cho tiểu Dương của ta
    được rồi. Tiểu Dương thích nhất món thịt kho, đây ăn đi nào, ăn nhiều vào một
    chút – Bà gặp một miếng thịt vào chén nhi tử, đoạn cũng gắp một miếng vào chén
    Thảo Linh – Thảo Linh, nào đừng câu nệ, mau ăn đi nào.

Khánh Dương cũng gắp lấy một miếng cá rán vào chén mẫu thân:


  • Mẫu thân có dùng trước thì ta mới dám ăn, có trên có dưới rõ ràng chứ! Mẫu
    thân trước đây nói người thích ăn rau, nhưng ta rõ là người rất thích cá, hiện
    tại có cá rán này, mẫu thân mau dùng bữa đi nào.


  • Đa tạ dì Lý!


Lý Kinh Vân cắn một miếng cá rán, và một miếng cơm, trong lòng cảm thấy ấm áp,
chỉ muốn khóc đi một hồi. Bao nhiêu năm chịu khổ, bao nhiêu đêm ôm con khóc
thầm vì Khánh Dương không thể tu luyện, nay đùng một cái thì hắn trở thành
rồng thành cọp, cha mẹ nào là không mừng cho được. Mọi người mới và được vài
miếng thì có tiếng Tiểu Tài chạy tới:


  • Lão Đại! Lão Đại! Có tin khẩn, có tin khẩn!

Vừa tới ngưỡng cửa, Tiêu Bảo Tài đứng phắt lại, biết là mình đến nơi không
đúng lúc, định cáo từ nhưng chưa kịp thì Lý Kinh Vân đã gọi lại:


  • Tiểu Tài! Lại đây nào! Khiếp! Người bé tẹo mà bao giờ cũng chưa thấy hình
    đã nghe tiếng! Tin khẩn gì thì cũng ăn một miếng đi đã nào! Ta biết trước nên
    đã chuẩn bị sẵn bát đũa chờ ngươi đây!

Tiểu Tài cũng không câu nệ gì nhiều, đa tạ một tiếng liền và cơm như chết đói.
Đoạn sau hắn mới ngước lên nhồm nhoàm:


  • Lão đại! Có tin mới từ Hồng Vũ Môn đưa xuống, mọi khi là 3 tháng nữa mới
    tới hội tuyển, không ngờ năm nay lấy lí do là mua đông sẽ rét, ưng điểu bay
    không được cho nên tháng sau sẽ tổ chức.

Nói xong hắn liền nhìn Khánh Dương chăm chú, nóng lòng chờ xem thái độ kinh
ngạc của Khánh Dương thế nào, có điều, hắn thất vọng tràn trề khi Khánh Dương
bình thản cười nói:


  • Vậy sao! Ta cũng đã có linh tính sẽ có chuyện xảy ra, hóa ra là việc này!
    Không sao, ta cũng đã chuẩn bị vài thứ rồi.


  • Woa! Lão đại đúng là lão đại, thần thông quảng đại a! Việc như thế mà cũng
    đoán được!


  • Nếu không thì đâu có xứng làm lão đại của ngươi! Mà ngươi ấy, sửa cái tật
    ăn uống đi! Cổ nhân đệ nhất quyền anh Muhamed Ali từng nói “nếu muốn trở thành
    một huyền thoại, thì việc đầu tiên là hãy cư xử như một huyền thoại, cho đến
    khi điều đó trở thành sự thật”.


  • Woa....mà cái ông mu ham mét .... a li gì đó, là ai vậy, sao ta chưa nghe
    nói bao giờ?


  • Ngươi nghĩ xem, lười biếng tu luyện, không chịu đọc kinh thư như ngươi thì
    đời nào biết được. Ông ta là vô địch thiên hạ, vượt ngoài giới tu luyện giả.


  • Trời! Nếu vậy không lẽ là thần nhân trăm vạn năm trước?


  • Cái đó, thiên cơ bất khả lộ, có điều, ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút,
    ông ta lúc nhỏ có cuộc sống trắc trở, lớn lên còn bị người người khinh ghét
    chỉ vì màu da, sắc tộc, nhưng bằng nắm đấm lại có thể khiến cho thiên hạ phải
    nhắc đến tên mình thán phục, cũng bằng trí tuệ vô song và lòng nhân từ bao la
    mà được người đời nể trọng, là một con người toàn đức toàn tài.


  • Vậy, nếu ta cố gắng chăm chỉ, có ngày nào đó được như ông ấy chăng? – Tiểu
    Tài tròn mắt ngưỡng mộ, mong chờ câu trả lời.


  • Có thể, nếu ngươi chăm sóc cái đầu ngươi tốt thì việc đó có thể xảy ra!


  • Được được! Vậy thì ăn xong ta lập tức đi gội đầu ngay!


  • Cốp!


  • Sao ngươi đánh ta? Ta nói gì sai sao


  • Cái tên ngu ngốc này! – Khánh Dương ấn ngón tay vào đầu Tiểu Tài, nghiên
    răng trách – Ta bảo ngươi chăm sóc cái đầu ngươi, nghĩa là học tập tu luyện
    cho chăm chỉ vào ấy! Không phải là đi gội đầu!!!!!!!!!!! Ngốc như ngươi thì có
    mà thành thiên tai chứ thiên tài cái nỗi gì! Haiz.........


  • Ồ! Đa tạ lão đại chỉ vẽ, ta ăn xong lập tức đi hoàn thành công việc rồi sẽ
    tu luyện.


  • Không cần, ngươi ăn xong chạy ra bên ngoài làm việc cho ta, nhưng làm qua
    loa thôi, chốc nữa sẽ có người tranh hết việc của ngươi – Khánh Dương cười
    nham hiểm – Tới lúc đó, cứ chạy lại chỗ ta, gọi 2 từ “nghĩa huynh”, khắc có kẻ
    bám lấy ngươi, mượn trúc giản bọn chúng mà đọc là được.


  • Woa! Thật thâm sâu khó lường! Kế này mà cũng nghĩ ra được! Nhưng mà lão đại
    với ta đã kết nghĩa đâu? Nói vậy, có gì đó không khớp!


  • Ta lại gõ cho ngươi mấy cái nữa bây giờ! Ngay từ lúc ta đỡ cho ngươi việc
    trộm củ khoai, là đã coi ngươi là thân huynh đệ rồi, sau đó ngươi gọi ta 2
    tiếng lão đại nữa, thì xem như là kết nghĩa rồi, chúng ta lại còn bao lần chia
    đôi cái bánh bao, phân nhau cọng rau dại, cả thân huynh đệ còn không bằng vậy
    nữa là! Hay là ngươi không xem ta là huynh trưởng? – Khánh Dương nheo nheo mắt
    ra bộ hoài nghi.


  • Không không! Ta tưởng kết nghĩa phải dâng lễ trời đấy, thắp nhang cắt máu
    ăn thề chứ! – Tiểu Tài lập tức bào chữa.


  • Trời thì phía trên, đất thì phía dưới, ta với ngươi bao lần nhóm bếp, có
    khói, xem như đã thắp nhang, lần ta bị bọn người đó đánh ngất đi tỉnh lại, đổ
    bao nhiêu máu huyết ra vì ngươi, lần ta đưa ngươi ngọc giản, ngươi trích huyết
    nhận chủ, xem như là cũng đổ máu vì ta, tất cả đều đã có đủ, ngươi bảo xem là
    đã xong chưa? – Khánh Dương hất mặt lí giải.


  • Nhưng còn thề nguyện?


  • Lúc ta từ vực sâu trở lại, ngươi nói ngươi tin ta, lúc ta truyền ngươi công
    pháp, là ta tin tưởng ngươi, vậy đã đủ chưa? Kẻ thề nguyện nhưng sau đó lại
    lập tức chém giết lẫn nhau tranh giành một lợi ích, sao lại so sánh với chúng
    ta được? Phải không?


  • Lão đại thật là lão đại! Trí lực đều hơn người! Ta bội phục, sau này nguyện
    ra sức tu dưỡng, không để lão đại phải xấu hổ vì ta!


  • Gọi là nghĩa huynh!


  • Vâng! Nghĩa huynh nói chí phải! Tiểu đệ đội ơn!


Thảo Linh và Kinh Vẫn nãy giờ ngồi im lặng, xem 2 tên tiểu tử lí sự, hiện tại
mới phì cười lên tiếng:


  • Chúc mừng nhi tử có được hảo đệ! Chúc mừng Tiểu Tài có được hảo huynh!


  • Chúc mừng song đệ có một huynh đệ tốt!


Đoạn mọi người cười nói suốt bữa ăn. Ở đây hiện chỉ có mẫu thân Khánh Dương,
thì hắn chẳng có gì phải che giấu, mà Thảo Linh thực chất cũng biết của hắn
quá nhiều bí mật, biết thêm một chút cũng chẳng sao, chính vậy mà Khánh Dương
mới có thể thoải mái đối thoại với Tiểu Tài như vậy.

Không khí trong tư phòng Khánh Dương giờ đây ấm cúng, vui vẻ hơn xưa rất nhiều
lần. Dù cho bên ngoài đã có vài hạt tuyết trắng long lanh rơi xuống những cành
đào khẳng khiu trơ trọi, thì những người trong phòng này cũng chẳng còn bận
tâm nữa, đơn giản gì là gia đình thôi!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #20