Đâu Là Đệ Tử, Đâu Là Sư Phụ?


Người đăng: dragonf4393@

Mọi việc về đêm vẫn diễn ra như thường, sau bữa tối, Khánh Dương lại có thời
gian dùng những giấy bút mà chép thêm nhiều tài liệu, hắn có cảm giác sắp có
biến cố gì đó xảy ra, bởi vậy mà phải mau chóng xong việc này rồi giao lại chỗ
tài liệu đó cho lão Bạch.

Thấy nhi tử của mình tài hoa, được nhiều lời chúc phúc, Lý Kinh Vân cũng vui
thầm trong lòng. Hiện tại Khánh Dương còn say sưa ghi chép mãi tới khi mệt quá
lăn luôn ra bàn, khiến lòng bà cảm thấy ấm áp, rón rén đến cạnh mà đắp cho hắn
một tấm áo.

Nhìn y phục Khánh Dương rách nát, mà gió đã bắt đầu rít gào, mỗi hơi thở đã mờ
mờ những sương, bà không khỏi xót xa, nhưng không hiểu tại sao mà có đồ tốt,
đồ mới, hắn không chịu thay ra mà cứ thế khoác cái bao tải trên người. Có lẽ,
hắn còn nhiều vương vấn với tấm áo đó chăng? Lý Kinh Vân không thể lí giải
được.

Sau một hồi, bà liền rời phòng Khánh Dương, trở lại căn phòng bên cạnh, ôm
những tâm tư rồi thiếp đi lúc nào không biết. Còn Khánh Dương, hắn ý thức được
mọi sự, chẳng qua mệt quá nên lăn ra nghỉ một chút thôi. Con người khi suy
nghĩ nhiều hoặc cố nhớ ra nhiều chuyện trong cùng một ngày cũng rất mệt mỏi,
có khi còn mệt hơn cả những việc chân tay. Nhưng hắn thì có tu vi tương đối
cho nên cũng không tới nỗi gục tại trận.

Nửa đêm, vẫn như thường lệ, Khánh Dương lén vào trong mật thất. Hắn liền trao
hết cho lão Bạch những gì vừa chép xong:


  • Những tài liệu này là đệ tử chép trong tư phòng nên đã đầy đủ, sư phụ hãy
    giữ lấy, từ từ nghiên cứu, còn đám tài liệu kia thì mau xuất ra để đệ tử bổ
    sung những chỗ thiếu.

Lão bạch lúc này vui vẻ thu vào chỗ tài liệu mới, bày ra một tập giấy dày khi
trưa, chăm chú nhìn Khánh Dương điền hết vào những chỗ khuyết. Xong xuôi thì
đã gần một canh giờ. Hắn tiện tay lôi ra bản thiết kế khẩu Colt Anaconda, điền
hết những chỗ khuyết vào, rồi sao ra một bản khác giống hệt đó. Lão Bạch thấy
vậy mới thắc mắc:


  • Thứ này là gì? Tại sao phải chép thành 2 bản như vậy chứ?


  • Chẳng giấu gì sư phụ, là vũ khí bạch cấp, hoặc cùng lắm là lục cấp, nhưng
    vô cùng khó nhớ, hiện tại nhớ ra thì đệ tử chép làm 2 bản, sư phụ giữ 1, đệ tử
    sẽ giữ 1, sau này hẳn có ích.


Nghe vậy lão Bạch cũng không thắc mắc nữa, chăm chú nhìn Khánh Dương đưa bút.
Lão vắt kiệt bộ não già ra, cố gắng hi vọng có thể hiểu được một chút gì đó
tại đây. Nhưng rồi lão thầm tự trách bản thân vô dụng.

Khánh Dương chép xong thì lại lôi ra một tấm 2 tấm giấy khác, hắn lại vẽ thêm
một thứ, đề là “.45 Winchester Magnum - Wildley”. Đúng vậy, hắn đang chép ra 2
bản thiết kế của loại đạn .45 Magnum sẽ dùng cho khẩu Colt Anaconda. Đường
kính ghi chú là 12.19mm, chiều dài ghi chú là 30.43mm, đường kính đầu đạn là
11.481mm, nặng 230 gram, đầu đạn 14.9 gr, sơ tốc 527 m/s. Lão Bạch lúc này mới
tò mò hỏi:


  • Này! Tiểu Dương! Chẳng phải là ngươi nói là sẽ giải tài liệu cho ta sao?
    Giờ lại còn vẽ vời gì nữa thế?

Khánh Dương nghe sư phụ hỏi vậy, quay sang ném một cái nhìn quê mùa rồi tiếp
tục vẽ:


  • Sư phụ à! Súng nào mà không có đạn chứ! Đây là thiết kế đạn, dùng để nhét
    vào khẩu Colt Anaconda đó mới dùng được! Yên tâm, thứ này đơn giản hơn nhiều,
    chỉ một chốc là xong!

Đúng như lời Khánh Dương nói, lão Bạch chỉ kịp chớp mắt vài cái là Khánh Dương
đã xong, hiện tại để 2 bản vẽ đó cho ráo mực. Lúc này mới quay sang lão Bạch,
bắt đầu đi từ những thứ rất cơ bản đó là...bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học:


  • Sư phụ! Mọi thứ trên này đều bắt nguồn từ cấp cơ bản nhất đó là những
    nguyên tố hóa học, người tạo ra cái bảng thuần hoàn này tên là Mendeleev, là
    một nhà bác học uyên thâm tinh diệu.


  • Cái gì mà nguyên tố? Chẳng phải là Kim mộc thủy hỏa thổ phong băng sao?


  • Không không, đấy là nguyên tố tu luyện, là do tu luyện giả lĩnh ngộ ra, còn
    đây là những hạt rất bé, đến nỗi dường như không thể nào mà thấy được, trừ khi
    có kính hiển vi điện tử cực mạnh, sư phụ ráng mà sống cho lâu để còn được nhìn
    thấy thứ đó, đồ nhi chắc chắn sẽ có ngày mang thứ đó ra, chỉ sợ khi đó sư
    phụ....thì đồ nhi tiếc lắm!


  • Cái tên! Ngươi tin ta đánh vỡ đầu nhà ngươi không? Trù ta chết đi phỏng?


  • Đồ nhi không có ý đó – Khánh Dương cười xòa – Mà muốn nói rằng sẽ rất lâu
    nữa, e rằng có khi phải 30, không, 40 năm nữa mới được, mà lúc đó chỉ e sư phụ
    đã mắt kém chân run thật sự rồi, nên hiện tại sư phụ cứ biết vậy là được rồi.


  • Uhm, nói tiếp đi. – Lão Bạch hờn dỗi.


  • Tỉ dụ như tại sao đồ nhi có thể tạo ra được thứ bạo chất khi chiều? Đó là
    bởi đồ nhi đã nắm rõ nguyên lí của các phản ứng hóa học. Mấy chiếc bình pha lê
    của sư phụ, thành phần chính đó là Silic diocid, chính là nguyên tử của nguyên
    tố này – Khánh Dương chỉ vào một ô trên bảng tuần hoàn – Kết hợp 2 nguyên tử
    của nguyên tố này. Chiếu theo bảng tuần hoàn này sư phụ có thể hiểu được những
    thành phần nguyên tố nào có trong công thức TATP, là thứ khi chiều phát nổ mà
    đệ tử đã ghi chép rất tỉ mỉ vào bảng kia – Hắn lại chỉ vào một tài liệu khác –
    Sư phụ xem những phần phụ lục và diễn giải mà đệ tử đã gom thành một tập đằng
    kia, là có thể tự nghiên cứu ra những thứ khác. Nói cho sư phụ biết, TATP đó,
    vẫn chưa là gì, còn có nhiều thứ chất nổ hay ho khác, mà lại còn an toàn gấp
    bội nữa kia, nhưng mà hiện tại thì khó điều chế cho nên đệ tử mới dùng TATP
    như vậy. Chất lỏng có mùi hắc thiết mà khi trước sư phụ đưa cho đồ nhi, chính
    là hidro peocid, thật ra nó là nước, có điều, thứ nước ấy lại có thêm một
    nguyên tử oxi trong công thức phân tử......


Cứ như vậy, Khánh Dương từ từ diễn giải cho lão Bạch nhiều thứ. Lão Bạch càng
nghe, đôi mắt càng mở to ra, gật gật liên hồi như trẻ con được nghe thầy giảng
về những điều thú vị vậy.

Một canh giờ trôi qua, Khánh Dương để lão Bạch tự xem các tài liệu có sẵn, còn
hắn thì động ý niệm đem dược đỉnh để ra bên ngoài, cũng móc trong nhẫn trữ vật
ra một khối hắc thiết, cùng với mấy lọ khác nhau, bắt đầu luyện hóa.

Lão Bạch lúc này, nửa muốn xem tên đệ tử đang làm trò gì, nửa lại không thể
cưỡng nổi sức hấp dẫn của những tài liệu mới mẻ này, đâm ra luống cuống nhìn
lên nhìn xuống như một đửa trẻ con đang bối rối.

Bắt đầu luyện hóa khối hắc thiết kia, Khánh Dương chậm rãi thực hiện các
phương pháp khử oxi, luyện sắt mà hắn nhớ được, đến khi tinh khiết mới bỏ một
chút than, một chút magie, một chút crom, một chút mangan, và nhiều chất khác.
Chỗ hóa chất này, thực ra là hắn vừa đi chôm chỉa, vừa đi xin xỏ ở một lò
luyện khí cụ, mà ở đó có một luyện khí sư mày mò tìm hiểu rồi tách được một số
thứ, không biết dùng làm gì cho nên cũng dễ dàng cho hắn, đổi lại là được hắn
chỉ vẽ cho cách sử dụng mấy thứ bột vô dụng đó, rèn ra một loại thép tốt hơn
hẳn bình thường.

Hắn cũng tranh thủ đổi luôn phương pháp luyện ra những bột đó của luyện khí sư
này, nhưng chỉ được vài thứ, cũng không khác gì lắm so với những kiến thức mà
hắn học tập được ở tiền kiếp.

Một canh giờ nữa trôi qua, Khánh Dương lúc này đã luyện xong khối hắc thiết
trở thành một loại thép, đương nhiên là không tốt lắm, vì hắn không có máy móc
gì để kiểm soát được quá trình, hoàn toàn dựa trên cảm tính.

Lúc này hắn mới khống chế linh lực, tách từng phần nhỏ của khối hắc thiết kia
ra, theo trình tự tạo hình cho những phần thép đó lần lượt tạo thành những bộ
phận từ lớn tới nhỏ của khẩu Colt Anaconda. Phần này trông thì dễ dàng, nhưng
lại vô cùng khó khăn, tỉ mỉ, vì có những chi tiết yêu cầu độ cứng – mềm khác
nhau cho nên buộc phải tinh chỉnh riêng ra, lại còn yêu cầu độ chính xác tới
một phần mười milimet mà chẳng có gì để đo đạc cả, tất cả đều dựa vào sự tập
trung tinh thần tối đa mà hắn huy động được. Xong phần nào, hắn đem ra ngoài
dược đỉnh tiến hành tôi thép lập tức.

Thời gian mau chóng trôi qua, trong chốc lát đã qua thêm một canh giờ. Lúc này
thì chỉ còn nửa canh giờ nữa là bình minh, Khánh Dương gấp rút làm cho xong
việc rồi mãn nguyện nhìn 52 chi tiết lớn nhỏ vừa tạo ra.

Đưa tay quệt những mồ hôi ròng ròng trên trán, hắn tiến hành lắp ráp mọi thứ
lại thành hình một cây Anaconda hoàn chỉnh, tuy nhiên lại có tới 4 chi tiết
nhỏ ở phần khe ngắm và cò không ăn khớp, có cái to quá, lắp không vô, có cái
lại nhỏ quá, trở nên vô dụng. Nhưng Khánh Dương cũng buông một nụ cười, rồi
cáo từ lão Bạch, gấp rút trở về tư phòng giữa những màn sương sớm và gió đông
réo rắt, lạnh buốt.


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #19