Nhất Tinh Lục Phẩm Thần Khí Colt Anaconda.


Người đăng: dragonf4393@

Mọi việc trong ngày vẫn diễn ra như ngày hôm qua. Khánh Dương vẫn ngồi dưới
gốc cây đào phía sau Gia Trang chép vẽ nhiều thứ. Đám học trò khi sáng bị mắng
mỏ, liền cảm thấy bản thân thật vô dụng cho nên ra sức làm việc quần quật
không ngừng.

Theo lời dặn của Khánh Dương, Tiểu Tài nhân một lúc có đám đông đang làm việc
gần đó, chạy lại giả vờ nói chuyện với Khánh Dương. Đám học trò nghe được hắn
gọi Khánh Dương là “nghĩa huynh”, lại còn cùng Khánh Dương nói cười vui vẻ cho
nên mới tìm cách tiếp cận Tiểu Tài, mong được làm thân.

Tiểu Tài cũng nghe lời Khánh Dương, bày cho bọn chúng cách lao động, tiện đó
bút nghiên, kim tệ, đan dược gì cũng không nhận, chỉ xin mượn vài cuốn kinh
thư vì không có lệnh bài, không thể ra vào được tàng kinh các. Đám học trò
thấy vậy liền trao cho bao nhiêu là trúc giản khiến mặt hắn dài ra như cái
thớt, không biết đọc tới khi nào mới xong, lại còn được hứa hẹn là sẽ mượn
nhiều kinh thư khác trong Tàng Kinh Các cho hắn mượn lại.

Ngẫm nghĩ một chút, Tiểu Tài nhớ đến câu nói của Khánh Dương khi sáng, trích
lại lời của huyền thoại Muhamed Ali, liền chấn chỉnh lại tâm trạng, đĩnh đạc
giở từng trúc giản ra mà đọc, chỗ nào không hiểu đều tìm người hỏi han cho
tường tận.

Trong khi đó thì mấy vị đồ sư cảm thấy bản thân không bằng lấy một tên tiểu
tử, hơn nữa cũng chẳng có việc gì làm, liền cũng lục đục kéo nhau vào nghiên
cứu kinh thư trong Tàng Kinh Các.

Cả Trần Gia lúc này đã tạo thành một gia tộc khác thường, không có tí gì là
giống người. Một ngày nhốn nháo trôi qua, đám học trò trở về, kể lại việc khi
sáng bị Khánh Dương mắng với phụ mẫu, liền đó đều xin phép đem y phục đồ đạc
qua ở hẳn bên Trần Gia cho tiện việc học tập.

Phụ mẫu nào cũng không nỡ rời con, nhưng thấy bọn chúng hết lời thuyết phục,
như thể việc học tập, tu luyện nếu không có thì sẽ chết ngay lập tức, vậy nên
nửa buồn nửa mừng cũng đồng ý. Riêng phụ thân của đám học trò thì lại gật gù
có ý định ngày mai sẽ đến Trần Gia xem thử tên tiểu tử họ Trần nào mà có thể
khiến đám con cháu họ trở nên ham thích đến như vậy.

Nửa đêm, Khánh Dương lại âm thầm đi vào mật thất, lúc này lão Bạch đã có mặt
từ khi nào, đang say mê đọc những tài liệu mà Khánh Dương đưa cho trước đó.
Khánh Dương cũng không tiện làm phiền sư phụ, liền lấy ra những tài liệu khác,
điền hết vào những chỗ còn thiếu, mất tới gần một canh giờ, rồi trao lại cho
sư phụ hắn:


  • Sư phụ à sư phụ à! Đáng lí đêm nay ta phải đánh bại người, để còn có chút
    chỗ tốt, mà xem ra người không tiện ứng chiến rồi!


  • Xùy xùy...cái tên khốn nhà ngươi lại chọc ngoáy gì đấy? – Lão Bạch xua
    đuổi.


  • Sư phụ chê luôn cả tập tài liệu mới này sao? Vậy để ta đem cho tên luyện
    khí sư gần đây nhé?


  • Ê Ê! Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi! Mau đưa ta! – Lão Bạch đứng
    phắt dậy giật luôn chồng giấy nặng trịch trên tay Khánh Dương, liền thu vào
    nhẫn.


  • Sư phụ à, nếu không đánh bại người, vậy những thứ người hứa với đệ
    tử....Haiz....Xem ra đệ tử lại thiệt hại rồi!


Lão Bạch cướp lấy tập tài liệu xong lại nhảy lên chiếc giường đá tiếp tục
nghiên cứu, không rời mắt đi mà động ý niệm ném ra từ trong túi trữ vật ra tới
mấy ngọc giản vũ kỹ, linh kỹ cùng với hơn chục viên đan dược từ lục phẩm tới
lam phẩm cho Khánh Dương rồi nói rất nhanh:


  • Đấy đấy, cho ngươi hết! Đừng làm phiền ta! Đừng làm phiền ta! Nếu không ta
    đánh chết ngươi!

Nhìn bộ dạng này của sư phụ, còn hơn cả mấy lão bác học cuồng nghiên cứu kiếp
trước, Khánh Dương không khỏi bật cười, nhưng nhanh tay bụm miệng lại không
phiền sư phụ.

Xong hắn liền lôi ra mấy vỏ đạn đã đính TATP làm hạt nổ, lúc này cồn đã bay
hơi hết nên TATP kết tinh lại ngay chỗ cấu trúc nhỏ nằm ở hạt nổ. Lúc này
Khánh Dương mới đem chỗ hạt TATP đã chuẩn bị ra, hong cho ráo nước, rồi điều
dẫn linh lực, cẩn thận nhấc từng hạt, nhẹ nhàng cho vào từng vỏ đạn. Đến khi
đầy lên tới gần ba phần tư vỏ đạn thì hắn để yên đấy, khống chế linh lực tạo
thành một cấm chế bao bọc hết 10 vỏ đạn, rồi từ từ đưa ít bột canxi ocid mà
lúc trước trong quá trình điều chế aceton thu được vào bên trong cấm chế đó.
Bột canxi ocid hút ẩm rất mau, lại tỏa ra nhiệt lượng khiến không khí bên
trong cấm chế ấm dần lên. Độ ẩm giảm, nhiệt độ tăng nhẹ, khiến nước trong mấy
vỏ đạn rất mau đã bị bốc hơi hết.

Lúc này, Khánh Dương khống chế linh lực, đưa những viên giấy vo nho nhỏ mà hắn
đã chuẩn bị trước vào cho đầy lên tới cổ từng vỏ đạn, đoạn lại lắp mấy đầu đạn
vào trong vỏ đạn, cẩn thận không để bên trong bị xáo trộn, cũng dùng thần thức
kiểm tra xem đầu đạn vừa chạm, đẩy thêm một chút cho những viên TATP bị giấy
nén lại, không còn không gian dịch chuyển nữa mới thôi, chính bởi những viên
giấy nho nhỏ sẽ khá đàn hồi, một phần vừa giữ chặt không để chỗ hạt TATP kia
xáo trộn mà bất ngờ bạo phát, cũng vừa có vai trò như một lò xo để nén lực bạo
phát lúc bắn lại, giúp đẩy đầu đạn đi tốt hơn.

Thêm một canh giờ đã trôi qua, Khánh Dương đứng dậy vươn vai, thu hết 9 viên
đạn vào trong nhẫn trữ vật, đoạn cầm một viên lên, đồng thời lấy ra khẩu Colt
Anaconda rồi nói với lão Bạch:


  • Sư phụ, hiện tại đệ tử sẽ cho sư phụ thấy thứ mà đêm qua đệ tử đã hứa!


  • Hả hả? Ngươi hứa gì? – Lão Bạch ngơ ngác. Chẳng là lão quá chú tâm vào
    những thông tin đọc được, đâm ra ngớ ngẩn.


  • Bản vẽ thần khí lục cấp!


  • Aaaaaaaaaa! Nhớ ra rồi, đâu đâu? Mau cho ta xem!


  • Nhưng thử uy lực thì phải có thứ gì tương xứng...hmmm...một hộ thuẫn hoặc
    hộ giáp chẳng hạn?


  • Đây, cho ngươi luôn, đây là Ngũ tinh Hộ thuẫn Lục phẩm, thiếu một chút là
    tiến tới hàng hiếm đấy, mau cho ta xem!


Đặt tấm hộ thuẫn dựa vào vách đá, Khánh Dương còn để phía sau đó một chiếc
bình thủy tinh, rồi bước ra xa, lắp đạn vào ổ xoay, đóng lại, kéo búa đập, mở
chốt an toàn, ngắm vào giữa tấm hộ thuấn bóp cò.


  • Đoàng!...................xoảng.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, âm thanh còn văng vẳng ra khắp mật
thất. Quả thực, lần đầu chơi món đồ như thế này khiến Khánh Dương có chút hơi
giật mình, không nghĩ là nó nổ to đến vậy. Về phần lão Bạch, giật mình đánh
thót một cái.

Cả đời lão vào sinh ra tử bao lần, chứng kiến bao nhiêu cảnh khủng khiếp,
nhưng chưa từng thấy thứ gì bay nhanh đến như vậy, chạm vào hộ thuẫn, xuyên
qua, đập vỡ chiếc bình pha lê phía sau rồi mới nghe tiếng nổ. Lão lậy tức nhảy
lại chỗ hộ thuẫn, cầm lên xem xét. Không nghĩ là thứ đó xuyên qua tấm hộ thuẫn
này ngọt như xuyên bánh, lại còn để một vết lõm sâu vào trên vách đá.

Ngũ tinh Lục phẩm Hộ thuẫn đâu phải thứ ai muốn là cũng có thể lấy ra, ấy vậy
mà đùng một tiếng đã bị thủng, lại còn bị móp méo cả vào bên trong. Lão Bạch
liền đặt lại chiếc hộ thuẫn như cũ, lật đật chạy lại chỗ Khánh Dương, mặt lão
cứ dài như cái thớt ra mà ngơ ngác:


  • Cho ta thử! Cho ta thử! Ta muốn thử!

Lão cướp lấy cây súng, chĩa vào hộ thuẫn, không nổ, lão lại chĩa chĩa vào mấy
lần, chẳng có gì xảy ra cả. Một khắc sau lão hiểu ra là cần phải kéo cò, búa
đập tách tách vào kim hỏa, nhưng rồi vẫn không có chuyện gì xảy ra nữa. Lão
liền xị mặt ra, cứ trân trân nhìn vào cây súng, ngẫm nghĩ, rồi buột miệng:


  • Nhất tinh lục phẩm mà cũng đã có linh tính rồi sao? Chê lão già ta sao?


  • Không phải nó chê sư phụ, một người bình thường khác cũng có thể sử dụng!


  • Ngươi lừa ta! Thế sao ta không làm được?


  • Súng, cần phải có đạn!


  • Vậy mau đưa ta! Ta muốn đạn!


  • Sư phụ! Bình tĩnh đã nào!


  • Ứ ư! Ta muốn đạn, ta muốn đạn!!! – Lão Bạch dậm chân vùng vậy như đứa con
    nít.


Khánh Dương lớn tiếng quát:


  • Yên không thì bảo! Còn chưa biết dùng mà đòi nghịch một thứ nguy hiểm thế
    này thì có quá đáng không hả? Lão Bạch Trì võ công cái thế, đệ nhất thiên hạ
    đâu rồi?


  • Được rồi, được rồi, chỉ ta đi, ta muốn! – Lão Bạch liền khép nép lại. Thật,
    không hiểu 2 người này, ai là sư phụ mà ai mới là đệ tử nữa!


Khánh Dương liền tỉ mỉ chỉ cho lão Bạch cách ngắm, cách đóng-mở chốt an toàn,
hướng dẫn vì sao khi kéo búa lên trước thì bắn sẽ chính xác hơn là cứ để vậy
mà bóp cò. Đoạn, hắn lôi ra 3 viên đạn trong nhẫn trữ vật nói:


  • Ta chế được 10 viên, khi nãy đã thử 1 viên, hiện tại ta giữ lại 1 ổ đạn để
    đề phòng chuyến đi sắp tới có bất trắc, còn 3 viên này, cho người bắn thoải
    mái. Hiện tại chế tạo rất khó khăn, người cũng thấy rồi, nên đừng trách ta,
    còn sau này, tiểu tử nhất định sẽ cho sư phụ chơi thỏa thích, thậm chí còn đưa
    cho người chơi những thứ khủng bố hơn thế này gấp vạn lần!


  • Hứa đấy nhé! – Lão bạch nghe tới những thứ khủng bố hơn, lập tức trợn mắt
    dò xét.


  • Ta thề, nếu sau này có những thứ lợi khí này mà không cho sư phụ là lão
    Bạch Trì đùa chơi thỏa thích thì trời đánh tan xác, trôi sông phơi núi! –
    Khánh Dương đưa tay lên thề.


  • Hề hề hề, nào nào, tránh ra cho ta thử nào – Lão Bạch cười hớn hở.


  • Đoàng!.....ha ha ha ha ha ha! Thứ này thật quả là thú vị!
    Đoàng!..........Hú hú hú ha ha ha ha ha ha ha ha! Đoàng!.......Ha ha ha ha ha
    ha ha ha ha – Lão Bạch vừa bắn vừa cười lớn, nhưng sau đó thì lại xị mặt xuống
    – Haiz.........biết đến bao giờ mới được chơi vui như vậy nữa đây? Trả ngươi!
    Không chơi với ngươi nữa!


Khánh Dương tủm tỉm đón lấy khẩu súng, cất vào nhẫn trữ vật. Đoạn quay sang
nói với lão Bạch:


  • Cũng không lâu đâu sư phụ, Hồng Vũ Môn mỗi 2 năm đều cho đệ tử về thăm tư
    gia, đến lúc đó, có lẽ sư phụ cũng đã có thể chế tạo riêng cho mình một khẩu
    như thế này, mọi chi tiết, kiểm tra đệ tử đều có ghi chú rõ ràng lại rồi, còn
    một công đoạn là chế tạo đạn, thì sư phụ có thể chế ra một số lượng vỏ cùng
    với đầu đạn để sẵn, đệ tử về rồi sẽ đem thứ hỏa dược tốt cùng với hạt nổ về
    cho sư phụ chơi.

Đoạn hắn lại cười đểu nhìn lão Bạch nói:


  • Mà biết đâu khi đó sư phụ lại tự chế ra hết cả rồi cũng nên!

Lão Bạch không để ý tới tên đệ tử nữa mà lại chuyên tâm nghiên cứu những tài
liệu. Có điều, Khánh Dương không nghĩ là hắn chỉ trêu một câu vậy mà tới khi
trở về, thì lão Bạch đã luyện chế ra được thật, đã vậy lại còn ngũ tinh lam
phẩm nữa, chưa hết, lão lại còn tìm ra phương pháp tôi luyện đầu đạn .45
Winchester Magnum trở thành một thứ cực kì nguy hiểm, không những tăng độ
xuyên thấu mà còn gây ra lượng sát thương lớn khi xuyên vào thân thể.

Mà đấy là việc của tương lai, hiện tại thì Khánh Dương trở về tư phòng sớm hơn
mọi ngày để sắp xếp cho những chuyện sắp tới. Hắn cũng đoán rằng kiểu gì đêm
nay không thể trở lại mật thất được, vì sẽ có đám học trò tới làm phiền hắn.

Trong lúc di chuyển thì Khánh Dương vẫn trầm tư một chút, hắn biết, khẩu lợi
khí vừa rồi thể hiện uy lực lớn như vậy, nhưng thực chất cũng chỉ mới phát huy
được sáu bảy phần mà thôi. 4 viên đạn vừa bắn ra, không biết phải nói ra rất
may mắn hay là rất xui xẻo nữa, vì hắn chỉ dự đoán là có 6/10 viên phát nổ,
bởi hạt nổ của các loại đạn hiện đại tiền kiếp thì đều dùng những loại thuốc
nổ chậm, dựa trên nguyên lí là thuốc mồi đó của hạt nổ càng kéo dài thời gian
cháy thì xác suất không đốt được chỗ hỏa dược trong viên đạn càng giảm. Chưa
kể tới việc là đầu đạn đúc bằng đồng đặc, ra khỏi nòng thì uy lực đấy, nhưng
rất mau sẽ mất động năng. Nếu bắn ở cự li 5 bước chân như vừa nãy thì tốt,
nhưng lỡ khi cần phải bắn ở cự li lên tới 50 mét, hoặc tệ hơn nữa là 70 mét,
thì chắc chắn sẽ có việc không hay xảy ra.

Khánh Dương cũng cau mày nhớ lại rằng đã có một vết nứt rất nhỏ hiện lên trên
ổ xoay của khẩu súng, liền thở dài:


  • Haiz...hiện tại như vậy cũng tốt rồi, kệ đi thôi...mà 6 viên còn lại, cầu
    ông trời đừng có chơi ta vố nào khi gặp tình huống cần kíp vậy!


Linh Vũ Khoa Học Đế Nghiệp Ca - Chương #21