Hồng Môn Yến (3).


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Tang Thanh kinh ngạc nhìn Vân Khinh Tuyết, bởi vì dung mạo đó quá giống, cứ
như là bản sao của Lăng Khinh Tuyết vậy. Nhưng hắn còn chưa nhìn kỹ thì nàng
đã quay lưng rời đi, thế nên hắn cũng chỉ thở dài và nói:


  • Chắc là ảo giác rồi.

"Nghĩa phụ?"

Ám Vũ nhìn Tang Thanh, đi theo hắn đã lâu rồi, nhưng mà thấy hắn ngạc nhiên
thất thố như vậy vẫn là lần đầu tiên. Lúc này, hắn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không có
việc gì, đồng thời rũ bỏ suy nghĩ đi. Lăng Khinh Tuyết đã đi lâu lắm rồi, hơn
nữa dung mạo có giống thì sao, thiếu gì người có dung mạo y hệt đâu, nên hắn
rất nhanh bình tĩnh lại, đồng thời tiếp tục quan sát hồng môn yến.

"Nghĩa phụ, người lúc nãy là Vân gia thiếu chủ, Vân Khinh Tuyết."

"Có điểm thú vị. Là Vĩnh Băng linh căn."

Tang Thanh nghe Ám Vũ nói xong thì quan sát Vân Khinh Tuyết và nhận ra đó là
Vĩnh Băng linh căn, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn không còn suy nghĩ gì về sự
giống nhau nữa. Lúc này, hắn hứng thú hơn chính là ngày hôm nay, sẽ có sự kiện
gì đây, mà với đầu óc cùng oán hận của Tang Hào thì có để cho hắn yên hay
không, lại sắp đặt bữa tiệc này để làm bữa cơm cuối cho hắn đây. Nhưng cho dù
là trường hợp nào đi nữa, hắn vẫn có thể ứng phó, vì vậy nên hắn tiếp tục thái
độ nhàn nhã xem kịch.

Ở một bên Vân Khinh Tuyết, hiện tại đang nói chuyện cùng với Vũ Văn Thịnh,
chợt cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó, nó kêu gọi nàng rằng nếu không
để ý thì sẽ bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng, nhưng nàng vẫn bỏ qua nó, điều
chỉnh lại tâm trạng rồi lại tiếp tục cùng hắn đàm đạo. Đối với người chính
trực như vầy, nàng rất thích cùng bọn họ kết giao, còn những người như Tang
Phúc, nàng thật sự chán ghét, chưa tới mức độ làm địch nhân đã là vạn hạnh
rồi, nhưng giao hảo trên mặt vẫn phải có, chẳng qua là không được như Vũ Văn
Thịnh thôi.

Sau khi Vân Khinh Tuyết bước vào đây được một chung trà, thì gia chủ của tứ
đại gia tộc cũng đã đến và những người lúc nãy đứng ở giữa sảnh liền nhanh
chóng tránh ra, chừa đường cho bốn vị gia chủ.

Tang Hào ngày hôm nay vẻ mặt vui mừng, hiển nhiên là vì hắn đã thấy Tang Phúc
trò chuyện với Vân Khinh Tuyết, nhưng lão vui mừng, không có nghĩa là Vân gia
chủ - Vân Thiên vui mừng.

Vân Thiên một bộ dáng hạo nhiên chính khí, thần thái sáng lán, tuyệt đối là
ngược với Tang Hào đầy âm mưu quỷ kế. Tang Hào bên kia thấy Vân Khinh Tuyết
cùng Tang Phúc giao tiếp thì vui mừng, nhưng lão thì không. Tôn nữ lão xuất
sắc như vậy, sao lại có thể làm vị hôn thê cho một kẻ trò giỏi hơn thầy như
hắn chứ. Dù vậy, khi lão thấy nàng vẻ mặt nói chuyện với hắn là khách khí thì
liền yên tâm, bởi vì bây giờ còn chưa thể nào trở mặt được.

Ở kế bên Vân Thiên là Vũ Văn gia chủ Vũ Văn Hạo, nhìn thấy tôn tử của bản thân
cùng hai vị thiếu chủ kia nói chuyện bình thường, mà đối với Vân Khinh Tuyết
có thêm một tia hảo hữu thì vui mừng. Dù sao thì Vân gia cùng Vũ Văn gia cũng
có quan hệ thông gia, thế nên họ cũng không hi vọng chỉ vì vài vị tiểu bối mà
quan hệ bị phá hư.

Về phần Phong gia chủ Phong Hàn Thiên, một bộ dáng hiền lành ôn hoà, nhưng đôi
mắt hắn ở bên trong là một mảnh thâm trầm, so với Tang Hào còn hơn cả thế nữa,
là một con hồ ly chuyên tính kế người khác.

Lúc này, ba vị gia chủ kia đi đến ghế ngồi ở một phía, dễ dàng quan sát tình
hình. Về phần Tang Hào, thân là chủ tiệc nên lão đã đi lên phía trước đại
sảnh, đồng thời lên tiếng, thu hút mọi người lắng nghe lão:


  • Hôm nay là ngày lễ mỗi năm được tổ chức một lần, là dịp để bốn đại gia tộc
    chúng ta thắt chặt tình hữu nghị thâm giao, cũng là một cơ hội để lớp trẻ anh
    tài thể hiện sở học. Mọi người hãy cứ thoải mái tự nhiên nhập tiệc, Tang gia
    sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ địa chủ của mình. Người đâu, dâng rượu.

Nói rồi thì Tang Hào liền vỗ tay và ngay lập tức, gia nhân Tang gia liền xuất
hiện và bắt đầu thực hiện ngày hôm nay nhiệm vụ, còn lão thì đi xuống chỗ ba
người kia và bắt đầu đàm thoại.

Tang Thanh ở một góc hiện tại đã giải trừ Ẩn Nặc, nhưng cũng không có mấy
người chú ý đến hắn trừ Tang Nhược cùng Tang Bình, mà người trước là mơ hồ,
còn người sau là oán hận. Nhưng mà hắn đối với Tang Bình, chỉ như là nhìn thấy
tên hề nhảy nhót, hoàn toàn không có lực uy hiếp với hắn, thế nên hắn cũng
chẳng quan tâm.

Lúc này, sau một hồi nói chuyện thì bốn vị gia chủ đã chuyển sang chủ đề về
thực lực của các tiểu bối trong gia tộc và hiển nhiên là không người nào chịu
nhận bên mình yếu, lại không muốn thể hiện toàn lực ra nên cứ giao phong mãi.

Tuy nhiên, giao phong chỉ được một chung trà thì một số tiểu bối của các gia
tộc, bởi vì ngứa tay ngứa chân muốn động thủ nên đã đi lên lôi đài thách đấu,
thế là bọn họ cũng ngồi xem kịch, sẵn tiện bàn luận luôn. Cũng là lúc này,
Tang Bình lẳng lặng đi sang Vũ Văn gia, cùng với Vũ Văn Thiên trò chuyện cái
gì đó, sau đó quay về với vẻ mặt đắc ý, tựa như đã thành công vậy. Tang Thanh
ở một bên nhìn thấy hết thảy, nhưng hắn khoé miệng nhếch lên một độ cong rất
nhỏ, mà khi nhìn thấy xong, Ám Vũ cũng âm thầm cười:

"Tìm thủ hạ bại tướng đấu với ngài, Tang Bình này bị ngu sao?"

"Dù sao thì ta cũng không thể thua kẻ đã từng thua dưới tay ta."

Tang Thanh bá đạo nói, hắn không đánh giá thấp kẻ thù, nhưng mà nếu đã là thủ
hạ bại tướng còn không phục, hắn sẽ đánh cho tới khi phục mà thôi. Đây cũng là
lý do mà Ám Vũ cười thầm, đồng thời liếc sang Tang Bình đầy ẩn ý, sau đó thì
khôi phục bình thường, trong lòng thầm nghĩ: Một kẻ thất bại mời một tên thủ
hạ bại tướng đến đánh người đã đả bại hắn, cảnh tượng đó, sẽ như thế nào nhỉ?
Thật đáng mong chờ./.


Linh Thần - Chương #23