Hồng Môn Yến (4).


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Hiện tại thì ở trên lôi đài, đang là trận chiến giữa Vũ Văn Thiên cùng Phong
Nhược Băng, là một trận gay cấn so với những trận lúc trước, bởi vì còn chưa
tung ra chiêu thức đắc ý đã bại lui rồi.

Phong Nhược Băng tuy là mộc linh căn, nhưng đối đầu với hoả linh căn Vũ Văn
Thiên không hề yếu thế, bởi vì hắn đốt bao nhiêu, nàng liền cho mọc thêm bấy
nhiêu. Hơn nữa, nàng ta thực lực là Tụ Linh cửu tinh đỉnh, chuẩn bị đột phá
sang Ngưng Linh cảnh nên so với kẻ vừa đột phá lên Tụ Linh cửu tinh mạnh hơn
mấy phần.

Dù vậy, Vũ Văn Thiên cũng không phải ăn chay, so với các hoàn khố khác thì hắn
ta có bản lĩnh hơn hẳn, thế nên hắn ta cũng nhanh chóng né tránh mộc đằng mà
Phong Nhược Băng tạo ra, đồng thời hội tụ hoả cầu và trực tiếp ném thẳng vào
nàng ta.

Phong Nhược Băng nhìn thấy hoả cầu bay tới thì liền để dây leo kết thành lá
chắn, nhanh chóng đỡ lấy hoả cầu. Cũng vào lúc đó, Vũ Văn Thiên đã nhanh chân
hơn mà xuất hiện ở đằng sau nàng ta, đồng thời ném ba cái hoả cầu liên tiếp.
Bởi vì không kịp phản ứng nên cả ba đều trúng vào nàng ta, đem nàng ta đánh
gục. Về phần cái đầu tiên thì đã biến mất, chứng tỏ rằng đó chỉ là hoả mù.


  • Vũ Văn Thiên thắng.

Khi trọng tài dứt lời tuyên bố, Phong gia bên kia thì buồn bực vì thua, mà Vũ
Văn gia bên đây thì vui mừng vì chiến thắng. Lúc này, Phong Hàn Thiên lên
tiếng, giọng nói vẫn ôn hoà như vẻ mặt của hắn:


  • Hậu bối Vũ Văn gia lần này không tồi.


  • Đó là đương nhiên. Nhưng nha đầu Nhược Băng cũng không tệ, bồi dưỡng tốt sẽ
    có khả năng là Nguyên Linh cảnh đấy.


Vũ Văn Hạo đắc ý nói, lão đã làm gia chủ rất lâu rồi, làm sao mà không nghe ra
được ẩn ý của Phong Hàn Thiên, thế nên mới có thể cười như vậy. Dù vậy thì
hiện tại cũng không hay ho gì nếu như để cáo già nhớ thương, nên lão đành uỷ
khuất chính mình vậy. Mà Phong Hàn Thiên nghe xong thì chỉ cười cười rồi im
lặng, nhưng lão nghĩ gì thì không ai biết được cả.

Lúc này, sau khi hồi phục xong thì Vũ Văn Thiên liền đi lên lôi đài, đồng thời
tìm kiếm bóng dáng Tang Thanh, nhưng tìm không ra nên đã gào lên:


  • Tang Thanh con rùa rụt đầu rút cổ kia, có dám lên đây đấu với bản thiếu gia
    hay không? Hay ngươi chấp nhận bản thân là kẻ nhát gan?


  • Vũ Văn Thiên, đừng tưởng bản thân là người Vũ Văn gia thì có thể tuỳ ý sỉ
    nhục người khác!


Ở trong dòng chính đa phần đều biết tin tức về chuyện của Tang Thanh, nhưng ở
chi thứ thì trừ Tang Bình, Tang Nhược, Tang Thư và Tang Hoa là biết chuyện ra,
còn lại do đi ra ngoài nên họ không rõ lắm về việc này, thế nên mới có thể
đứng ra giúp đỡ hắn. Lúc này, Tang Nhật - nam tử đã lên tiếng liền nhảy lên
lôi đài, tiếp nhận thách đấu.

Tuy rằng Tang Nhật muốn giúp Tang Thanh, nhưng hắn cũng không phải là Vũ Văn
Thiên được gia tộc cung cấp tài nguyên, mọi thứ đều phải tự xử nên thực lực so
ra liền yếu hơn Vũ Văn Thiên, chỉ mới mấy chiêu đã bị đánh bay khỏi lôi đài.
Lúc này, Vũ Văn Thiên cười to và nói:


  • Tang Thanh, ngươi thật sự là một kẻ nhát gan, hơn nữa lại còn ngu xuẩn.


  • Vũ Văn Thiên, sỉ nhục người cũng có giới hạn thôi đấy!


Tang Nhược tức giận nói, nếu nói Tang Thanh là kẻ nhát gan và ngu xuẩn, vậy
thì hắn làm sao dám tát nàng ngay trước mắt hai vị trưởng lão, hơn nữa lại nói
những câu khiến cho họ không phản bác được, đừng nói đến việc thần không biết
quỷ không hay hạ Dẫn Thú Phấn lên bọn họ, để họ chém xà cả đêm rồi lại ngồi
nhàn nhã ở một bên xem kịch, cho dù hắn biết rằng bản thân đang đi đâu. Người
như vậy còn nói nhát gan ngu xuẩn, vậy thì bọn họ là cái gì? Rác rưởi hay phế
vật? Nghĩ đến đây thì nàng tức giận thượng đài, mang theo ý nghĩ dạy dỗ Vũ Văn
Thiên.

Tang Bình nhìn Tang Nhược, trong lòng thầm mắng nàng ngu ngốc, nhưng ngoài mặt
vẫn cố gắng duy trì bình thường, còn Tang Thư thì suy ngẫm sâu xa, bởi vì nàng
nhận ra được sự khác thường của muội muội nàng, nhưng lại không biết sự khác
thường đó là như thế nào.

Bởi vì Tang Nhược mạnh hơn Tang Nhật, thế nên nàng mới có thể trụ lâu hơn hắn
ta, hơn nữa còn khiến Vũ Văn Thiên bị thương, dù rằng điều đó đã khiến nàng
phải rời khỏi lôi đài bởi vì nàng đồng dạng hứng chịu vết thương, lại nặng hơn
Tang Nhật. Cho dù vậy, Vũ Văn Thiên vẫn rất đắc ý mà chữa thương, sau đó thì
gào lên lần nữa:


  • Tang Thanh, ngươi đây là núp dưới váy đàn bà, không chịu ra sao? Hay người
    Tang gia kẻ nào cũng vậy?


  • Vũ Văn Thiên, một kẻ đến khất cái đánh cũng không thắng như ngươi thì đừng
    có đứng ở trên lôi đài mà lên giọng với ta.


Tang Thanh thong thả đi đến, trong giọng nói đầy ý cười, không hề có sự phẫn
nộ, nhưng Vũ Văn Thiên sau khi nghe xong thì sắc mặt biến thành màu gan heo,
đồng thời tức giận nói:


  • Ta mà khất cái cũng đánh không lại? Ngươi bị ngu sao?


  • Ta đương nhiên không có bị ngu. Hai tháng trước, ở Thiên Binh Các, có một
    hắc bào nhân mua một thanh đoạn kiếm với giá một trăm kim tệ, lại bị ngươi
    cùng Phong Nhược Lan nhìn nhầm thành khất cái nên ra tay, muốn cướp lấy nhưng
    lại bị y thiêu đốt khuôn mặt. Sao, ta nói đúng không?


Mỗi một lời mà Tang Thanh nói ra, đều khiến cho Vũ Văn Thiên ngạc nhiên, cũng
như tức giận. Nhưng y còn chưa kịp nói hết thì hắn đã ném ra một quả bom,
khiến cho y hoảng sợ:


  • Thật trùng hợp rằng, vị khất cái đó là bằng hữu của ta - một luyện dược sư
    đi mua vũ khí phù hợp với hắn, thế nên y đã phàn nàn với ta rằng, Phong gia
    cùng Vũ Văn gia đắc tội y, nên hai gia tộc này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng
    đừng nghĩ là nhờ y đến luyện dược. Phải biết, y là lục phẩm luyện dược sư đấy.

Tang Thanh cười cười, sau đó trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, liền lấy
ra một lọ Hồi Xuân đan và đổ ra một viên. Đan hương nồng đậm, đan dược no
tròn, hơn nữa ngày hôm nay, không biết tình cờ hay hữu ý mà luyện dược sư
chuyên trách của Tang gia - Lý Mộ cũng có mặt ở trong yến tiệc, thế nên lời
của hắn, liền được y xác nhận:


  • Đúng là Hồi Xuân đan lục phẩm, hơn nữa phẩm chất hoàn mỹ.


  • Lý dược sư, là thật?


Tang Hào giọng nói không thiếu sự thất thố hiếm khi thấy được, mà ba vị gia
chủ kia, Vân Thiên chỉ đơn thuần là kinh ngạc, còn Phong Hàn Thiên cùng Vũ Văn
Hạo là kinh tức tột độ. Kinh vì biết được nơi đây có lục phẩm luyện dược sư,
còn tức là vì nhà mình con cháu đắc tội người ta, khiến cho người ta phẫn nộ
tột độ mà tuyên bố không thèm luyện cho bọn họ. Phải biết, có Hồi Xuân đan như
có thêm một cái mạng, vì nó lập tức khôi phục thương thế, cho dù là trí mạng
đi chăng nữa. Đây cũng là lý do mà sau khi nghe xong, cả hai người đều có cùng
một quyết định, chính là cấm túc đầu sỏ của chuyện này. Tuy nhiên, Vũ Văn
Thiên lại không cam tâm mà gào lên:


  • Ngươi có thể mua được nó!


  • Vậy ngươi mua được bao nhiêu viên với mười kim tệ? Phải biết tài sản của ta
    chỉ có bao nhiêu đó thôi đấy, mà một lọ này có... Mười viên.


Tang Thanh hừ lạnh giả vờ tức giận, nhưng trong lòng lại cười thầm, trận này
hắn không cần đánh cũng thắng rồi. Lại xuất ra một lọ khác, đồng dạng là hoàn
mỹ cấp bậc, nhưng lần này không phải Hồi Xuân đan, mà là...


  • Ông trời ơi, lại là Băng Tâm đan!

Lý Mộ nhìn thấy thì giật mình mà đứng dậy, mà bốn vị gia chủ khi nghe xong thì
cảm thấy kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Tang Thanh nhiều thêm vài phần ý vị.
Bản thân hắn lúc này nhìn Vũ Văn Thiên phun máu ra, trong lòng tự nhiên cảm
thấy vui vẻ mà nghĩ: Lâu lâu ỷ thế hiếp người, cũng tốt đấy chứ.

Trận này, Tang Thanh không đánh, mà thắng!


Linh Thần - Chương #24