Hồng Môn Yến (2).


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Bởi vì không muốn gây chú ý để quan sát hết thảy, Tang Thanh liền lẳng lặng
đứng ở trong góc, hơn nữa lại dùng Ẩn Nặc để che giấu, thế nên không có bao
nhiêu người chú ý đến chỗ hắn, tạo điều kiện cho hắn quan sát mọi người.

Tang gia nhân hôm nay thống nhất mặc một bộ đồ hoa lệ, đến mức mà khi Tang
Thanh nhìn vô, hắn liền quay mặt đi chỗ khác để khỏi bị mù, đồng thời tự nhủ
rằng Tang gia này đã nâng cấp thành ổ khổng tước cỡ khổng lồ rồi, chói muốn mù
mắt người.

Dù vậy, nhưng mà dựa theo mô tả của Ám Vũ, Tang Thanh nhanh chóng nhìn thấy
Tang Phúc đang cùng với một đám huynh đệ Tang gia trò chuyện. Một bộ dáng
giống Tang Hào bảy phần, đặc biệt là đôi mắt xếch đầy âm mưu quỷ kế cùng dối
trá đó, khiến cho hắn cảm thấy chán ghét mà dời mắt đi.

"Cha nào con nấy. Tang Phúc này lớn lên chỉ sợ là trò giỏi hơn thầy."

Ám Vũ hừ lạnh, y ghét nhất là hạng người dối trá xảo quyệt, đặc biệt là bạch
nhãn lang thì y liền phanh thây những kẻ đó ra, cho dù bẩn tay một chút cũng
đỡ hơn là chướng mắt mà không làm gì, để chúng lởn vởn mãi. Mà Tang Thanh nghe
thấy y nói như vậy thì cười cười rồi trả lời:

"Hắn sẽ không có cơ hội đó."

Đến đây với mục đích huỷ diệt Tang gia, Tang Thanh làm sao có thể để cho hi
vọng của Tang Hào, nhi tử độc nhất của hắn - Tang Phúc còn sống được. Lúc này,
chuyển tầm mắt sang nam tử đang đứng ở giữa đại sảnh mà nói chuyện với những
cô gái, tuy rất tuấn tú nhưng hoàn khố tính cách không hề có chút che giấu, mà
đôi mắt của nam tử này lại có điểm kỳ lạ, ở sâu bên trong đó là một mảnh rực
lửa, tựa như ý chí tăng cao vậy.

"Thâm tàng bất lộ, lấy vẻ ngoài hoàn khố để bảo vệ bản thân, xem ra đây là
Phong Triệt."

Ám Vũ điều tra, so với Thiên Võng Lâu không có kém bao nhiêu, hơn nữa thời
gian dài như vậy, lại chỉ có một cái Tiêu Hà thành, thế nên Tang Thanh mới có
thể nhanh như vậy mà biết được thân phận của y, hoàn khố thiếu gia Phong gia -
Phong Triệt. Với vẻ ngoài thế này, chỉ sợ là không muốn gặp nguy hiểm khi bị
đẩy lên đầu sóng ngọn gió hoặc là... Có thù nhưng không đủ thực lực, phải ẩn
nhẫn. Nghĩ đến đây thì Tang Thanh nheo mắt lại, hắn không nghĩ với trình độ bị
lãng quên của Phong Triệt ở Phong gia, lại sợ trường hợp một đâu, hơn nữa Ám
Vũ cũng nói qua, Phong Triệt nếu ở một mình, vẫn thường nhìn vào một cái ngọc
bội, đồng thời lộ ra hận ý mãnh liệt khi nhắc đến tên gia chủ Phong gia -
Phong Hàn Thiên và thiếu chủ hiện tại - Phong Nhược Kỳ.

"Phong gia... Vậy chẳng lẽ Phong Nhược Lan sẽ xuất hiện ở đây? Còn Vũ Văn
Thiên nữa chứ."

Ám Vũ nhìn thấy như vậy thì đảo mắt nhìn xem, dù sao thì Phong gia lấy ngân
sắc y phục làm chủ đạo, thế nên rất nhanh đã tìm được Phong Nhược Lan, chẳng
qua là vết tích trên khuôn mặt do Tang Thanh thiêu lúc trước vẫn còn, nên mới
đeo mặt nạ đấy thôi. Về phần Vũ Văn gia lại thống nhất một màu đỏ rực rỡ, so
với Tang gia chói mắt không kém gì, thế nên y phải lấy cánh xoa xoa phượng
nhãn rồi mới tìm tiếp.

Quả không ngoài sở liệu, Vũ Văn Thiên cũng ở đó, bất quá hắn ta cùng Phong
Nhược Lan một dạng, đều phải đeo mặt nạ vì vết sẹo do Tang Thanh làm ra. Lại
nhìn tu vi họ, Ám Vũ trả lời với hắn:

"Nghĩa phụ, bọn họ là Tụ Linh cửu tinh."

"Xem ra cũng không được nuông chiều mấy. Chỉ sợ thiếu chủ hai gia tộc này xuất
sắc hơn đây."

Tang Thanh nhún vai nói, Phong Nhược Lan cùng Vũ Văn Thiên chỉ như mấy tên hề
nhảy nhót trước mặt hắn, tưởng muốn chiếm tiện nghi mà thôi. Mà đối phó với
dạng này, so với tâm cơ thâm trầm Tang Phúc dễ hơn rất nhiều. Lại nhìn sang
Phong Nhược Kỳ, một bộ dáng yểu điệu thục nữ, đáng yêu chân diện nhưng bên
trong đáy mắt cất giấu là hắc ám thâm trầm, khiến cho hắn ngay lập tức dời
mắt, còn Ám Vũ thì chán ghét nói:

"Duệ cô cô còn mạnh hơn nàng ta, dù là ở diện mạo hay thực lực."

"Duệ đương nhiên là mạnh hơn rồi, bất quá ta đang thắc mắc một chuyện, là nếu
để Phong Nhược Kỳ cùng Tang Phúc ở một chỗ thì sẽ như thế nào đây?"

Nghe đến đây rồi lại thử tưởng tượng thì Ám Vũ lại nhịn cười đến đau be sườn,
mà Tang Thanh thì nhún vai rồi đi sang quan sát thiếu chủ Vũ Văn gia - Vũ Văn
Thịnh. Một bộ dáng hạo nhiên chính khí, trung thực can đảm, đôi mắt là một
mảnh dương quang thì Tang Thanh thoáng gật đầu, tỏ vẻ là có thể kết giao. Một
người như vậy, thật sự là đáng để kết giao, bởi vì họ sẽ không làm ra những
chuyện như bạch nhãn lang, đâm sau lưng người khác.

"Vân gia thiếu chủ còn chưa tới a."

Ám Vũ nhìn xung quanh, y đã từng thấy diện mạo của Vân Khinh Tuyết nên khi
nhìn thấy bạch y đặc trưng của Vân gia nhóm người, y liền đảo mắt nhìn, tuy
nhiên lại không thấy được bóng dáng cần tìm. Dựa theo thời gian thì chỉ còn
một chung nữa là đến giờ, mà Vân gia nhân đều ở đây, vậy thì nàng cố tình đến
trễ ra oai, hay là không thích yến tiệc nên đúng giờ mới đến? Nghĩ đến đây thì
y nói với Tang Thanh, kết quả là nhận được một câu:

"Chưa chắc đến trễ, nhưng đúng giờ cũng không hẳn. Dù sao thì cũng là thiếu
chủ, không thể trễ hơn gia chủ được."

Nghe đến đây thì Ám Vũ liền gật đầu rồi im lặng, tiếp tục quan sát. Chẳng ngờ
là lời Tang Thanh nói đúng, bởi vì khi câu nói của hắn mới dứt chưa lâu, một
bóng dáng màu trắng bước vào, cứ như tiên nữ giáng trần, mỹ lệ xinh đẹp, phiêu
miểu như vân, nhưng cũng không thiếu băng lãnh như tuyết, đã làm cho tất cả
nam tử nơi đây đều quay sang nhìn nàng với ánh mắt ái mộ, nữ tử thì lại là
ghen tị.

Đúng vậy, Vân Khinh Tuyết đã đến. Nàng vốn không thích yến tiệc loại này,
nhưng phụ thân dặn dò nên đành phải nghe theo. Dù vậy, sự ồn ào cùng với thói
đố kỵ của nữ nhân khác khiến nàng buồn bực, vì vậy nàng liền sớm không sớm,
muộn không muộn mà đi đến, tránh cho việc thách đấu không cần thiết.

Ở một góc Tang Thanh, khi nhìn thấy dung mạo của Vân Khinh Tuyết thì ngạc
nhiên tột độ, bởi vì nó giống, rất giống với Lăng Khinh Tuyết kiếp trước!


Linh Thần - Chương #22