Hồng Môn Yến (1).


Người đăng: blackpearl_4seasons@

Hai ngày thời gian, đối với tu luyện giả cũng chỉ như một cái chớp mắt, nhưng
chỉ cần có, liền sẽ có kỳ tích. Tang Thanh thêm hai ngày nghiên cứu, cuối cùng
cũng thành công đưa ra được đan phương mới của thiên giai Uẩn Hoả đan! Điều
này nếu để cho các luyện dược sư khác biết được, chắc hẳn sẽ gây nên một làn
sóng không nhỏ trong luyện dược giới.

Cố nhiên rằng, bảo bối như vậy, kẻ ngu mới truyền ra ngoài, bởi vì lực hấp dẫn
của thiên dược so với hắc kim lệnh bài của Thiên Dược Phường, chỉ có hơn không
có kém. Mà Tang Thanh thân làm viễn cổ tu luyện giả, đối với bí mật đều là thủ
khẩu như bình, làm sao mà không rõ đạo lý này được?

Lúc này, đan phương trên tay của Tang Thanh, đã được Ám Vũ thu vào bên trong
linh khí. Mà với một chỉ linh thú, hơn nữa lại có bề ngoài giống với linh sủng
thông thường như Ám Vũ, ai lại nghĩ y là thần thú, có mang theo không gian
linh khí đâu? Cũng vì vậy nên đồ vật mới có thể an an ổn ổn cất ở trong linh
vũ của y đâu.

Sau khi nghiên cứu ra Uẩn Hoả đan thiên giai, Tang Thanh và Ám Vũ liền bận rộn
một hồi, bởi vì hồng môn yến tối nay. Nói là tứ đại gia tộc họp mặt, tăng thêm
tình hữu nghị, sẵn tiện tìm vị hôn thê cho Tang Phúc, nhưng mọi chuyện há lại
đơn giản như vậy? Cũng vì thế nên hắn liền chế ra một đống độc dược, chỉ cần
dám khiêu khích hắn, đảm bảo đối thủ nuốt không trôi.

Tang Thanh không phải là không tự tin với thực lực bản thân, mà là trong chiến
đấu, không ít kẻ vì thắng mà bất chấp thủ đoạn, dù những trận chiến đó chỉ là
giao hữu, không phải là sinh tử chiến, nhưng người chết trong những trận đó
chưa bao giờ ít cả, thế nên cẩn thận vẫn là trên hết, bởi vì ai biết được đối
thủ sẽ sử dụng thủ đoạn gì với bản thân đâu.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy thì còn cách lúc bắt đầu hồng môn yến nửa canh
giờ, vì vậy Tang Thanh cũng không vội vàng gì mà chậm rãi đi dạo, Ám Vũ thì
vẫn như cũ đậu ở trên vai hắn, cũng là điều mà mọi người khi nhìn vào hắn đều
nhận ra hắn là ai. Thế nên rằng nếu hắn muốn nguỵ trang một chút, vậy thì chỉ
cần thu y vào không gian khế ước liền ổn, nhưng hiện tại thì không cần, vì
trong mắt mọi người, tiểu hắc điểu chỉ có thể là linh sủng, làm sao lại là
linh thú cường đại được?

"Thật là nhàm chán a... Không biết khi nào thì Huyền thúc mới tỉnh lại nữa."

Ám Vũ buồn bực truyền âm, kể từ sau ngày luyện lại Huyền thành công, đến nay
cũng đã hai tháng rồi, nhưng Huyền vẫn một mực chưa tỉnh lại, khiến cho y buồn
bực đâu. Lúc này, Tang Thanh cũng có chút suy ngẫm, bởi vì hắn không nghĩ là
đã uẩn dưỡng khí linh rồi, nhưng Huyền vẫn chậm chạp chưa tỉnh lại, vì vậy hắn
liền hảo hảo ngẫm lại những đoạn tri thức về luyện khí, một đường trầm tư
không ít. Dù sao thì tri thức bác đại tinh thâm, bao la bạt ngàn, vô cùng vô
tận như vậy, cho dù là trải qua ngàn vạn năm học hỏi, cũng chỉ sợ là học còn
chưa hết đâu. Hơn nữa, học nhiều như vậy, thế nên nhất thời muốn lục lại, chỉ
sợ là hơi khó.

Vừa đi vừa suy tư, Tang Thanh bước đi chậm rãi, nhưng rất nhanh sau đó, hắn
liền nhớ ra một điểm. Khí linh cần tinh thần lực rất nhiều, nhưng khi luyện
lại thì cái cần thiết để nhanh chóng tỉnh lại là linh lực. Đây là lý do mà hắn
nhanh chóng dời Huyền đến đan điền, nhưng với tu vi hiện tại của hắn thì ít
nhất cũng phải hai năm, Huyền mới tỉnh lại. Ngẫm đến đây thì hắn quyết tâm gia
tăng thực lực lại càng nhanh, bởi vì mong muốn cùng Huyền chiến đấu như lúc
trước.

Bởi vì đi chậm, hơn nữa Thiên Thanh viện cách đại sảnh rất xa, nên Tang Thanh
mất một khắc mà chỉ mới đi được nửa đoạn đường. Tuy nhiên, cũng là vì vậy nên
hắn mới thấy Tang Nhược đang đi ở đằng trước, nhưng hắn cũng chẳng lên tiếng
mà chỉ lướt qua, làm nàng ta giật mình. Dù vậy, nàng ta cũng rất nhanh lên
tiếng:


  • Tang Thanh, ta có chuyện muốn nói với ngươi.


  • Nói đi.


Tang Thanh ở trước mặt người xa lạ, vĩnh viễn là tiếu phi tiếu chi diện. Lúc
này quay lại nhìn Tang Nhược, hắn cảm nhận được nàng tu vi có tăng tiến, cũng
đã là Tụ Linh cửu tinh rồi, mà nàng ta cũng quay sang nhìn hắn nhận xét và
kinh ngạc phát hiện, hai tháng trôi qua hắn đã là Tụ Linh ngũ tinh, xác thực
là tốc độ tu luyện khá nhanh, nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, vì vậy nàng ta
mới lên tiếng:


  • Cẩn thận Tang Phúc. Hắn đối với ngươi cũng y như gia chủ với phụ thân
    ngươi.


  • Cảm tạ.


Lời nói này của Tang Nhược, cũng giúp Tang Thanh không phải mất công tìm hiểu,
thế nên hắn cũng lên tiếng cảm ơn. Tuy nhiên, khi nghe xong thì nàng ta lắc
đầu, sau đó thì cúi đầu và trả lời:


  • Chuyện lúc trước ở Minh gia, thật xin lỗi.

Tang Nhược biết, đổi lại là nàng ta thì cũng sẽ không chấp nhận được, hơn nữa
còn có ý tưởng muốn giết người. Tuy nhiên, trước đây là nàng ta thiếu ăn giáo
huấn, thiên phú cũng tính cao, thế nên mới có một màn lúc trước xảy ra. Chẳng
qua là lúc ở Bàng Hạc sâm lâm, nhận được cái giáo huấn của hắn rồi nàng ta mới
biết, nếu hắn muốn giết nàng ta, e là nàng ta đã chết không dưới trăm lần. Hôm
nay mang theo thái độ chân thành xin lỗi, cũng không mong được tha thứ, chỉ
cần không chán ghét đến mức đem nàng ta ném vào nơi đó lần nữa là được.


  • Biết lỗi rồi sửa là được. Dù sao cũng đã là quá khứ.

Tang Thanh đối với việc Tang Nhược xin lỗi thì cũng không có cảm giác gì. Xin
lỗi tuy không rút lại được lời đã nói, nhưng chứng tỏ rằng người đó đã trưởng
thành hơn, hơn nữa nàng ta cũng không có làm ra tổn thương thực chất nên hắn
cũng dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.

Tang Nhược nghe xong thì có vẻ không tin, bởi vì nàng ta không ngờ rằng Tang
Thanh lại dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi như vậy, hơn nữa hắn tựa như không để
tâm đến việc này. Nhưng khi ngẩng đầu lên thì nàng ta chỉ thấy bóng lưng của
hắn, mơ hồ cảm nhận được sự tự tin cùng với một loại cảm giác an toàn đáng tin
cậy, khiến cho nàng ta bất ngờ và một loại tình cảm khác đã từ từ xuất hiện...

Thêm một khắc nữa trôi qua, Tang Thanh cùng Ám Vũ cuối cùng đã đến nơi cần
phải đến - đại sảnh Tang gia, nơi tổ chức yến tiệc với tư thái bình thường như
bao ngày.


  • Một hồi hồng môn yến, không biết có gì thú vị không đây.

Mỉm cười quan sát xung quanh, Tang Thanh lúc này đã chuẩn bị hết thảy, sẵn
sàng tiếp đón hồng môn yến lần này./.


Linh Thần - Chương #21