Người đăng: tiennhan9512
Hai năm trước…
Mùa xuân năm ấy bộ phim “Anh hùng người sói” trở thành một biểu tượng cho trẻ
em trên toàn thế giới. Câu chuyện về người đàn ông bị nguyền rủa chiến đấu
chống lại True Ancestor Dracula.
“Cháu sẽ trở thành người giống như anh ấy!”
Tôi khi ấy như bao đứa trẻ khác ghét ác như cừu, cũng như có niềm tin vào
chính nghĩa mãnh liệt và sở hữu sức mạnh to lớn vượt qua hầu hết mọi người,
tin chắc rằng mình sẽ làm được. Trong mắt tôi những màn chiến đấu nghẹt thở
của nam diễn viên chính John Kerry với cơ bắp cuồn cuộn thật ngu ngốc và tràn
ngập sơ hở, nhưng câu nói “Anh sẽ dùng sinh mệnh này đến bảo vệ thế giới, sau
đó mới đến em” đã trở thành nguyên tắc sống của tôi.
Và ông tôi, người ông hoàn hảo nhất trên thế giới đã nói với tôi rằng: “Đừng
bao giờ đặt bản thân vào cán cân giữa thế giới và tình yêu. Bởi vì đó là lúc
con sẽ tuyệt vọng, người bên con sẽ thống khổ.”
Tôi đã không để những lời ấy vào trong lòng, bởi khi ấy tôi chỉ nghĩ rằng điều
ấy thật ngầu.
Từ hôm đó trở đi thị trấn có thêm một truyền thuyết về một người sói tốt bụng.
Tôi trở thành anh hùng.
A a a a a xấu hổ quá, xin lỗi các bạn. Xóa xóa xóa, cái gì mà anh hùng chứ,
trong cái thị trấn bé tẹo này thì làm gì có nhà khoa học điên, làm gì có một
tổ chức thần bí bắt cóc trẻ em và phụ nữ làm những trò đồi bại, lại càng không
có người ngoài hành tinh đến xâm lược.
Thế nên để thỏa mãn khát khao được trở thành người hùng, tôi chỉ đêm đêm chạy
khắp thị trấn, làm những việc cộng đồng như nhặt rác bỏ vào thùng, vét mương
máng, di dời những chướng ngại vật nặng nề, đôi khi gặp người đang vướng vào
rắc rối nào đó tôi cũng tiện tay giúp đỡ.
Mặc dù mọi người truyền ngôn với nhau rằng đang có một nhóm người làm việc
tình nguyện, nhưng chẳng ai cho đó là siêu nhân hay người sói gì cả. Và tôi
thực sự rất bực bội vì điều ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy buồn vì thế giới quá
hòa bình. Để thể hiện sự tồn tại của bản thân, tôi đã làm một việc vô cùng xấu
hổ.
Xin đừng cười.
Làm ơn đấy.
Tôi đã leo lên ngọn đồi gần nhà, chỗ mà vài tháng sau một ngôi trường khang
trang được dựng lên và…tru lên như một con sói.
Tiếng hú của một người siêu phàm thực sự đã kinh động cả thị trấn, và mặc dù
trẻ con chỉ cảm thấy tò mò, nhưng những người lớn thì không như thế. Một nhóm
những thanh niên, đàn ông được tập hợp để đối phó tôi.
Dĩ nhiên là sau đó chẳng có gì cả. Tôi còn nhớ như in lúc ông tôi cười trêu
tức khi nhìn thấy tôi trở về nhà. Ông tôi thực là một kẻ khốn nạn.
Có điều cái cảm giác cô độc rất ngầu ấy cứ như một cơn nghiện. Đêm đêm tôi lại
lên đó và hú nhỏ nhỏ. Cố gắng truyền đi xa nhất mà không ai nghe thấy.
Tôi cảm giác như mình là một vị chúa tể rừng xanh cai quản vùng rừng Amazon
huyền bí. Khoảng thời gian đó tôi có một bước nhảy lớn về tinh thần, tôi bắt
đầu tiến nhập một loại cảnh giới kì lạ, mọi động tĩnh, mọi ngóc ngách của khu
rừng đều rõ ràng trong tâm trí tôi. Thế rồi tôi bắt được một tiếng gọi.
Giống như khi lụi tần số của radio và bắt trúng đài Xone FN. Tôi đoán mình đã
bắt trúng “kênh” của ai hay nhóm nào đó.
“Xin chào. Bạn cũng giống tôi phải không?”
Khi ấy tôi sợ quá, nên đã mặc kệ nó. Thế nhưng khi tôi bắt đầu bình tĩnh lại,
tôi cảm thấy điều đó thật buồn cười. Tôi là ai cơ chứ? Một người siêu phàm.
Trong giới chúng tôi có lưu truyền một câu nói “không ai trở thành võ thần mà
chưa liều chết ít nhất một lần”. Liều mạng là bản năng của chúng tôi, tựa như
loài dã thú. Tài nguyên trong thế giới võ thần là có hạn, mạnh được yếu thua,
cá lớn nuốt cá bé là chuyện xảy ra hằng ngày, chúng tôi cần học cách để thích
nghi với tất cả. Dĩ nhiên tôi chưa là võ thần, nhưng không có nghĩa là tôi
ngại liều mạng. Tôi đã đáp lại, bản năng chỉ tôi biết cần làm như thế nào.
Tôi không chắc lắm ý nghĩa của câu nói “bạn cũng giống tôi phải không?” Nhưng
tôi vẫn trả lời.
“Vâng. Tôi giống bạn. Bạn là ai?”
“Thật tốt quá! Vậy là có người giống tôi. Tôi đã nghĩ mình cô độc trong thế
giới này.”
Tôi cảm thấy sự hưng phấn mạnh mẽ trong làn sóng của cô ấy.
Ý nhỏ là gì, tôi gọi là “cô ấy” vì nhỏ dùng giọng nữ, tuy rằng nói chuyện bằng
tinh thần nhưng tôi nghĩ tính cách ảnh hưởng tới giọng nói. Một người tự do ư?
Một người tự do có thể luyện tới cảnh giới này? Tôi cảm thấy hơi ghen tị,
trước giờ tôi cứ nghĩ mình là thiên tài số một, tôi có chút không phục.
“Bạn chỉ có một mình thôi sao?”
“Ừ, tôi chỉ có một mình thôi.”
“Vậy bạn nên tìm tới những người giống chúng ta.”
“Sao cơ? Có nhiều người giống chúng ta ư?”
Quả nhiên là một người tự do, nhỏ ấy chẳng biết gì cả.
“Ừm, có nhiều, tôi nghĩ cả thế giới này có khoảng mười vạn người.”
“Mười…mười vạn?”
Tôi hơi nghi hoặc, điều này thực sự đáng để vui vẻ đến vậy sao?
“Ừ, đúng vậy.”
“Thật tốt quá. Thế mà tôi đã suýt nữa tự vẫn. Thật kinh khủng, tôi đã cho rằng
mình rất mạnh mẽ, nhưng khi chuyện này đến tôi vẫn không chống đỡ được. Tuy
rằng có nhiều người giống tôi cũng không khiến tôi tốt hơn, nhưng ít ra có
người chấp nhận tôi. Chừng ấy là đủ.”
Tôi nghe thấy nhỏ khóc thút thít. Càng lúc tôi càng không hiểu được cô gái
này. Trở thành một người siêu phàm tồi tệ đến mức đó sao? Thậm chí muốn tự
vẫn? Tôi quyết định sẽ giúp đỡ cô ấy.
“Được rồi. Bạn đừng khóc nữa. Trở thành một trong số “chúng ta” bạn sẽ cần học
cách vứt bỏ nhiều thứ, nhưng càng nhiều hơn sẽ đến với bạn. Những kẻ không thể
chấp nhận bạn thì không xứng đáng ở bên bạn. Bởi vì khi “chúng ta” quan tâm
đến những người bình thường, điều đó có nghĩa là họ thực sự rất quan trọng đối
với chúng ta, và ừm, nếu họ thậm chí không hiểu được điều đó, họ thực sự rất
tồi tệ. Đó là lỗi của họ khi đánh mất đi một người như bạn.”
Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật. Khoảng cách giữa người siêu phàm và
người thường còn kinh khủng hơn cả quý tộc và nô lệ thời xưa. Cho đến khi ai
đó trong số những người siêu phàm ra một đạo luật có tính trói buộc mạnh mẽ,
những người siêu phàm mới lui về sau, hưởng thụ sự cung phụng của người thường
trong sự yên lặng. Nếu không, có lẽ thế giới này thực sự là một địa ngục với
người thường. Chính vì thế, một “quý tộc” khi quan tâm tới “nô lệ”, đó là một
tình cảm cao cả đáng được trân trọng. Và nếu như bị phản bội, đó là một điều
không đáng chút nào.
“Bạn nói thật sao? Thế giới chúng ta thực sự tuyệt như vậy?”
“Ừ. Rất tuyệt.”
“Tôi muốn ặp ạn….è è è”
Tôi cảm thấy tinh thần mình đã đến giới hạn, một trận suy yếu tràn ngập đầu óc
tôi.
Hôm đó, tôi đã hôn mê trong rừng.
Khi tôi tỉnh lại tôi phát hiện bản thân đã ở trong phòng của mình. Đầu tôi đau
đớn và nóng. Giống như là một cái laptop không sử dụng pin chính hãng. Và ông
tôi ngồi ở bên cạnh.
“Ông…”
“Tỉnh rồi sao Nhiên?” Ông hỏi.
“Vâng.”
Tôi kể lại chuyện tối hôm qua với ông. Ông trầm mặc một hồi, tôi thấy ông có
vẻ vui.
“Tốt lắm An Nhiên. Thiên phú của con thực sự cao hơn ta kì vọng. Điều hôm qua
con làm đến cả ta cũng không thể thực hiện, thứ đó gọi là thần niệm chỉ xuất
hiện ở những người có tinh thần mạnh mẽ, ta đoán con có cơ hội trở thành một
tông sư. Còn việc nói chuyện với người khác ta cũng không rõ, có lẽ trùng hợp
khi tinh thần hai con giống nhau, đây có vẻ như là một trường hợp hiếm hoi.”
Mắt tôi sáng rỡ. Tông sư! Cả thế giới chỉ có ba người là tông sư! Và tôi có cơ
hội trở thành một trong số họ. Như vậy người kia cũng giống tôi.
“Ừm, chỉ sợ người kia thiên phú còn cao hơn con nữa. Đây là một điều hiếm
thấy, hai người có thiên phú quá cao sinh ra trong một thời đại. Xem ra, Ánh
Kiếm Trắng chúng ta muốn im lặng cũng không được rồi. An Nhiên, đây là nhiệm
vụ tông môn đầu tiên của con. Bằng mọi giá đem người đó về bên chúng ta.”
Ông nhìn tôi với ánh mắt đầy kì vọng. “Nhiệm vụ đầu tiên”, cụm từ này đốt cháy
nhiệt huyết của tôi.
Từ hôm đó trở đi tôi liên tục leo lên đồi, tìm kiếm cơ hội tiến nhập trạng
thái hôm ấy lần nữa. Nhưng nó khó hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi thậm chí không
biết bắt đầu từ đâu. Tinh thần lực, thứ này quả thực là hư vô mờ mịt, một tuần
sau đó tôi vẫn không làm được.
Khi ông tôi hỏi về vấn đề này một cách sốt sắng, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mặc cho tôi nôn nóng, thời gian vẫn cứ trôi đi và tôi vẫn chậm chạp không làm
được. Ngay khi tôi muốn bỏ cuộc, một tia sáng lóe lên trong óc tôi. Một đêm
nọ, tôi lại leo lên ngọn đồi.
“Hú uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”
Tôi tru lên và thực sự cảm thấy mình bắt trúng một cái gì đó.
“Hú uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”
Lần này tôi hét to hơn. Chưa được!
“Hú uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”
Tôi hét to hơn nữa.
Mắt tôi nhắm tịt lại. Tôi quan sát thế giới bằng một góc nhìn toàn phương vị.
Tôi có thể cảm nhận được tất cả. Một con chuột đồng đạp lên mảnh lá khô, con
châu chấu râm ran gọi bạn tình, chuyển động của gió…
Tôi đắm chìm trong hân hoan sung sướng, cái nhiệm vụ nọ cũng bị tôi ném ra
khỏi đầu.
“Bạn có nghe thấy tôi không?”
Giọng nói quen thuộc làm tôi tỉnh mộng. Là người hôm trước sao? Cô ấy lại liên
lạc với tôi.
“Vâng. Tôi đang nghe.”
Cảm giác như gọi điện thoại.
“Sao hôm trước bạn đột nhiên biến mất vậy?”
“Tôi nghĩ là việc này tốn nhiều sức hơn tôi tưởng. Và tôi đã hôn mê đi.”
“Ừm. Đúng là vậy thật. Mỗi lần như vậy tôi cũng phải ngủ rất lâu mới được.”
Chỉ ngủ thôi ư? Giỏi thật đấy.
“Chúng ta có thể gặp nhau không?”
“Đương nhiên. Tôi đang trên đồi Sói.”
Đồi Sói, cái tên này người ta mới lưu truyền không lâu. Tôi nghĩ là vì tôi
rồi, cũng tốt, điều này giống như tên một quốc gia. Không nói chắc ai cũng
biết, những trò kiểu chiếm đất công thành có sức hấp dẫn không nhỏ với trẻ em.
Cảm giác sở hữu một mảnh đất thật sự tuyệt.
“Tôi tới ngay. Chúng ta tạm ngừng ở đây nhé.”
“Ừm.”
Buổi gặp mặt ngày hôm ấy, thật lâu thật lâu về sau tôi vẫn luôn hối hận. Mặc
dù tôi không rõ mình hối hận vì điều gì, cũng không rõ ràng mình sai lầm ở chỗ
nào, nhưng nó quả thực đã trở thành một khe hở trong trái tim tôi. Có lẽ tôi
không nên gặp “cô ấy” hôm đó.
“Quái vật.”
Tôi chỉ có thể dùng một từ như thế để hình dung. Cơ thể “cô ấy” khổng lồ, cặp
mắt vàng sẫm, bộ lông trắng bao phủ lấy cơ thể ở mọi ngóc ngách. Cô ấy không
mặc quần áo, nó không cần thiết, nhưng nhỏ đeo trên cổ một sợi dây chuyền, đó
là thứ duy nhất có tính người trên cơ thể nhỏ. Cô ấy là một con Sói.
Khi tôi và nhỏ gặp nhau, tôi nhìn thấy hi vọng bị vỡ tan trong mắt cô ấy. Đó
là một nỗi tuyệt vọng không cùng tận, cảm giác như ngàn vạn linh hồn giày xéo
kẻ tội lỗi. Và tôi chính là kẻ thủ ác.
Khi ấy chúng tôi không nói gì. Chỉ lặng mình nhìn nhau. Tôi không sợ cô vì vẻ
ngoài đó, nhưng tôi có thể cảm nhận sự thù hận trong mắt cô ấy.
Nhỏ bước đến rìa ngọn đồi. Chỗ cao nhất, khoảng ba mươi mét, một nửa ngọn đồi
bị san phẳng để tạo ra khu dân cư mới khiến nó trở nên dốc đứng, cũng là chỗ
mà tôi thường hướng ra ngoài hú dài.
Cô ấy có chút rụt rè. Giãy dụa. Nhưng rốt cục cũng nhảy xuống.
Tôi lao lên, nắm lấy móng vuốt của nhỏ, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình bị xé
rách, nhưng tôi vẫn không buông.
“Đừng. Đừng chết. Làm ơn.”
Tôi nói bằng thần niệm.
“Nếu ngươi cứu ta. Ta sẽ thù hận ngươi.”
“Kể cả vậy, tôi cũng không thể không cứu cậu.”
“Hiểu rồi. Ngươi không muốn ta chết trong tay ngươi?”
“Không. Tôi không biết. Nhưng tôi không muốn cô chết… Tôi…Biết đâu thế giới
này vẫn còn người giống cậu?” Giọng tôi run rẩy mạnh mẽ.
“Ngu ngốc. Thế giới này không thể có người giống ta được.”
“Nhưng…nhưng có thể có người chấp nhận cậu?”
“Giống như ngươi sao? Ngươi không sợ ta sao?”
“Đúng vậy. Tôi không sợ cậu. Chắc chắn sẽ có người không sợ cậu.”
“Con người và quái vật không thể có kết quả tốt.”
Tôi không nói gì, chỉ dùng lực mạnh hơn.
Hôm ấy tôi cứu nàng.
Tôi không biết nàng đi đâu sau đó, nhưng mỗi ngày tôi lại leo lên đỉnh đồi một
lần nữa.
Và tôi tru lên.
Như một con sói đơn độc.
Sự kiên trì của tôi được đền đáp, một tháng sau đó nàng xuất hiện trước mắt
tôi. Vẫn như cũ trong lốt quái vật, nhưng ánh mắt cô mờ mịt hơn trước rất
nhiều. Tôi run rẩy tiến lên bắt chuyện với nàng.
“Em gái ta đã không chấp nhận ta.” Nhỏ nói. “Ta thậm chí còn không bắt chuyện
được với nó.”
Đó là chuyện đương nhiên, không phải ai cũng có thể dùng đến thần niệm. Những
gì cô ấy phát ra bằng miệng là tiếng của chó sói đích thực, không như tôi, một
kẻ giả mạo, không ai hiểu một con sói nói gì.
Trái tim tôi quặn thắt vì đau.
“Xin hãy ở lại với tôi.”
Một khoảng thời gian sau đó, chúng tôi ở bên nhau. Tôi chăm sóc cô ấy. Không
vì ngoại hình của nàng mà cảm thấy bài xích. Tôi thậm chí cảm thấy vui khi
được ở bên nàng.
“Tôi yêu em.”
Đó là lời tỏ tình đầu tiên của tôi với một người con gái. So với bạn cùng
trang lứa tôi dạn dĩ hơn rất nhiều. Tôi cũng cảm thấy tình yêu của nàng với
tôi. Tôi thậm chí đã nghĩ rằng chỉ cần ở bên nhau, bất kể ngoại hình của cô có
là gì đi chăng nữa, chúng tôi cũng sẽ hạnh phúc.
Nhưng tôi đã lầm. Cho đến cuối cùng, chỉ có một mình tôi cảm thấy điều đó.
Những lời cuối cùng nàng nói với tôi là “ngày hôm ấy, anh đừng nên cứu em.”
Cuộc đời của tôi là trăn trở của vô số những điều hiển nhiên, phàm nhân và
thần linh, thần linh và phàm nhân, chủng tộc này và chủng tộc khác. Tôi tự hỏi
có điều gì khác nhau giữa tất cả, tại sao phải tranh đấu, tại sao phải tổn
thương đến nhau, và trong khi tôi chìm vào vũng lầy của những câu hỏi ấy, tôi
đã sa đọa lúc nào không hay.