Phản Kháng


Người đăng: tiennhan9512

Diên dùng cặp mắt như muốn giết người nhìn ba kẻ trước mắt. Một trong số đó gã
nhận thức, là cô gái hôm nọ gã đùa giỡn và bị “kẻ sau lưng nàng” cho ăn quả
đắng tiếp đó, hai kẻ khác là một người phụ nữ trung niên béo mập và một gã cao
lớn trí thức lần lượt tự nhận mình là người của hiệp hội bảo vệ trẻ em hay đại
loại thứ gì đó gần như thế, và luật sư.

“Chúng mày muốn cướp cháu gái của ta?” Gã gằn giọng hỏi, dường như bất cứ lúc
nào cũng sẵn sàng tiến lên liều mạng.

“Chúng tôi không cướp, chúng tôi chỉ đang khuyên anh hãy buông tha đứa trẻ đó.
Anh phải hiểu là cả đất nước này đều biết những gì anh làm rồi. Anh sẽ không
được yên ổn nếu cứ khăng khăng níu giữ nó.” Người phụ nữ trung niên trước tiên
trả lời. Diên nhìn lên tờ báo đặt trên bàn, trong đó rõ ràng có một bài viết
với tiêu đề “Cậu ruột bóc lột cháu gái” với nội dung liệt kê ra hằng hà sa
những tội ác của gã, về sự “vong ân bội nghĩa” của gã khi đối xử tồi tệ với
con gái của chị mình. Hầu hết là sự thật, nhưng Diên không đời nào nhận lấy.
Xét cho cùng, mang đi Kim Phượng chính là lấy đi chỗ dựa dẫm cuối cùng của gã
cũng như nguồn tiền duy nhất gã có thể bòn rút. Không thể tha thứ!

“Cút ra trước khi tao giết chúng mày. Chúng mày đéo có bằng chứng, gỡ bài viết
chết tiệt này xuống và đăng tin xin lỗi, nếu không tao sẽ đâm đơn kiện về tội
bôi nhọ nhân phẩm của người khác!” Diên hung dữ nói.

“Anh nhầm rồi, chúng tôi có bằng chứng. Anh có thể hiểu là chuyện này không
phải là do anh quyết định nữa…” Tay luật sư tiếp lời nhưng bị cái lật bàn của
gã cắt đứt. Tiếp đó trước sự can ngăn của hai người phụ nữ, ba người đã may
mắn rút đi mà không tạo nên cuộc bạo lực trực tiếp nào.

“Thằng khốn đó, nhìn vào mắt hắn tôi biết ngay hắn là loại người gì.” Anh
chàng luật sư căm hận nói.

“Chúng ta cần thêm bằng chứng.” Người phụ nữ đại diện cho hiệp hội trẻ em nói.

“Nhưng từ giờ hắn sẽ cẩn thận hơn, chúng ta khó mà bắt được đuôi cáo của gã.”

“Đừng lo, tôi chắc là chúng ta sắp có bằng chứng mình cần.” Châu nở nụ cười
ranh mãnh khi nghĩ về điều gì đó.

*

* *

“Hắt…xì!”

Kì quái, mình có bị cảm đâu cơ chứ?

Đã ba hôm tự cuộc gặp gỡ ngày hôm đó nhưng chúng tôi chưa hẹn gặp nhau. Mặc dù
tôi vẫn đi theo bảo vệ Kim Phượng mọi lúc và hiểu hơn về cuộc sống của nhỏ,
không khỏi ghê tởm với cả hai cha con ấy. Đáng ra mình nên hành động sớm hơn,
tôi tự trách.

Có lẽ cô Châu đúng, mình bị quá khứ trói buộc quá nhiều.

Nhìn thấy nhỏ bước chân vào cổng trường, tôi an tâm quay trở lại hướng về nhà.
Vào buổi trưa tôi sẽ quay lại để tiếp tục.

Một lát sau, tôi phi thân qua hàng rào hoa giấy để tiến vào nhanh hơn thì đã
trông thấy cô Châu đã ở đó rồi. Cô nương thành cửa hướng ra ngoài như chờ đợi
ai, trông thấy tôi cô vui vẻ gọi: “An Nhiên!”

Tôi nhíu mày hỏi lại: “Ông cháu không có nhà sao?”

Nhưng ông nội từ trong đi ra ngay lập tức phủ nhận điểm này. Buổi sáng ông nội
có thói quen dọn dẹp bên ngoài, hẳn là mới vừa làm xong và rửa tay. Không nghĩ
nhiều lắm về lí do cô Châu xuất hiện, tôi đương định đi làm việc của mình thì
cô cười tủm tỉm hỏi:

“Cháu vừa đi đâu thế? Ta tưởng buổi sáng cháu phải tập luyện cơ mà?”

“Đi đâu thì có liên quan gì với cô chứ?”

“A, bình thường thì không, nhưng hôm nay cô Châu đến tìm con đấy.” Ông nội góp
vào một câu, đến lúc này tôi chợt nhận ra dường như hai người đều âm mưu gì đó
thì phải.

“Thật?”

“Thật.”

“Kệ cô. Cháu bận.” Mặc kệ lí do gì, nhưng tôi tin vào trực giác của mình.

“Hi hi, không được đâu. Nói cho cô biết con vừa đi đâu xem nào?” Cô tiến đến
chắn đường tôi, cúi thấp người cho ánh mắt chúng tôi va chạm và hỏi. Tôi có
chút chột dạ, nghĩ đến việc mình lén lút theo đuôi một cô gái, những chuyện
như thế tất nhiên chẳng việc gì khai ra cả, hơn nữa tối hôm đó...

“Cháu chỉ dạo vòng vòng thôi. Có vấn đề gì không chứ?” Tùy tiện bày ra một lí
do, tôi muốn kết thúc chuyện này ngay lập tức.

“Huỳnh Châu, em nên nói thẳng với nó là cần những bức ảnh nó chụp “ai đó” mỗi
lần lén lút ra ngoài gần đây đi, thằng bé này sẽ không bao giờ thành thật trừ
phi không thể chối cãi được nữa.” Ông bảo với cô Châu nhưng cơ hồ đã nói ra
tất cả sự việc, mặt tôi đỏ rần khi cô gục gặc hưởng ứng lên.

“Ừ, là vậy đó bé Nhiên à, cho cô đi.” Cô thân tình nói.

“Ảnh gì chứ, cháu đã nói là không muốn giúp Phượng rồi mà!”

“Thôi nào, bên cô hơi thiếu bằng chứng, nếu như phiên tòa bị lật bàn là lỗi
tại Nhiên đấy.”

“Nhưng…nhưng…thôi được rồi.” Tôi xuôi xị đáp lời, cảm thấy thật vô lực trước
những trò tiêu khiển của họ. Đời nào mà cô ta lại để bản thân thiếu bằng chứng
trước khi đem chuyện lên tòa chứ, rõ ràng là chỉ muốn tôi vào tròng thôi. Hai
người này, vẫn luôn giỏi kết hợp như thế. Nhưng cũng chẳng sao, dù gì họ cũng
không thể nào biết được chúng tôi đã gặp nhau.

“Ồ đúng rồi, con bé hỏi ta tại sao cháu không đến gặp nó nữa đấy.”

“Hả?”

“Thế nào? Chẳng lẽ cháu nghĩ những chuyện như thế này chúng ta có thể bỏ mặc ý
kiến con bé sao? Ta đã lấy làm lạ khi nó đột nhiên đổi ý và hợp tác như thế,
chứ ban đầu nó sợ tới mức không dám phản kháng. Đến khi con bé hỏi ta về cháu
thì ta mới hiểu ra. An Nhiên luôn rất giỏi gợi niềm tin cho người khác đấy.”

“Ồ, chuyện đó là thật sao? Nhiên bây giờ cũng có lúc quan tâm người khác như
thế á?” Ông tôi thú vị lắng nghe.

Mặt tôi đen lại. Cảm giác thật sâu vô lực.

“Cô sai rồi. Cháu chẳng truyền niềm tin cho cậu ấy đâu. Kim Phượng mạnh mẽ hơn
hai người tưởng đấy.”

Chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra những lời này, nghĩ về cái cách mà nhỏ tự
giải phóng mình đêm đó tôi vô tình thốt ra.

“Quả nhiên, hai đứa nó có chuyện gì…”

Tôi nhận ra mình nên im lặng bất kể khi nào hai người hợp tác.

*

* *

Nhận ra rằng cô Châu sẽ không giữ bí mật việc tôi theo đuôi nàng mấy ngày nay,
tôi quyết định không ẩn núp nữa.

“Mình đã nói là cậu được bảo vệ vì vậy cậu không cần làm những việc như thế
này.” Tôi giật lấy dụng cụ nấu ăn trong tay Kim Phượng cáu bẳn nói.

“Đừng, trả lại cho mình đi. Cậu sẽ làm cá bị cháy mất, và làm ơn nói nhỏ tiếng
được chứ?” Kim Phượng nài nỉ, trên bếp chảo cá sẽ bị cháy nếu như cô bé không
lật nó lên trong vòng một phút tới, và tôi thì đang huơ huơ cái sạn xúc trong
tay ở ngoài tầm với của nhỏ. Nhìn vẻ khổ sở như sắp khóc của Kim Phượng, tôi
hơi mềm lòng.

“Được rồi, mình sẽ trả lại. Với điều kiện là cậu sẽ không nấu-thêm-bất-cứ-thứ-
gì cho hai bọn họ được chứ?” Tôi đem tay hạ xuống và nhử nhử nhỏ như đùa
nghịch với một con mèo, cho tới khi cá đã đổi sang màu hơi nâu Kim Phượng mới
quýnh lên rối rít:

“Được rồi! Tớ hứa!”

“Tốt!”

Thế nhưng tôi cũng không trả cho nhỏ ngay mà tiện tay múc cá trong chảo lên
một cách thuần thục, mắt Kim Phượng sáng ngời khi thấy thao tác điêu luyện ấy
của tôi.

“Cậu cũng biết nấu ăn?”

“Một chút thôi. Và đừng làm quá lên như thế.” Tôi hơi hơi vui vẻ khi có cơ hội
trổ tài lẻ.

“Thế mà tớ cứ tưởng đàn ông trên thế giới đều sẽ không biết nấu ăn.”Kim Phượng
đưa ra nhận xét dựa trên kinh nghiệm thực tế của mình, nhỏ thực sự đã cáng
đáng việc sinh hoạt của hai gã đàn ông trong một thời gian dài. Nhưng giờ thì
chuyện đó sẽ kết thúc sớm.

“Cậu đừng đánh đồng tất cả với hai tên đó chứ, và hầu hết những người nấu ăn
tài ba trên thế giới là đàn ông cả đấy.”

“Không thể nào! Chuyện đó làm sao có thể chứ?” Kim Phượng vội che lại miệng
mình khi phát hiện mình đã hơi lớn tiếng, tôi cảm thấy bực dọc vì nhỏ vẫn còn
sợ hãi như thế, điều đó khiến tôi trông giống một kẻ không đáng tin.

“Đó là sự thật, và nếu cậu đi thống kê những đầu bếp trong thị trấn thôi thì
cậu sẽ thấy điều đó.” Kim Phượng có vẻ như thật sự tin lời tôi, trong khoảnh
khắc vì lí do gì đó tôi thấy một sự thất vọng trong mắt nhỏ, nhưng ngay lập
tức được thay thế bằng chiến ý mãnh liệt.

“Kể cả vậy…kể cả vậy… tớ nhất định cũng sẽ nấu ngon hơn tất cả những món ngon
cậu từng ăn trong đời đấy!”Kim Phượng nói quả quyết nhưng tôi đốp lại mỉa mai:
“Và cậu sẽ dùng tài năng ấy cho hai kẻ cậu ghét nhất đúng không?”

Nhỏ sững lại một chút khi tôi nói ra điều ấy, trong thoáng chốc vô vàn những
suy nghĩ hiện lên trong đầu nhỏ, nhưng sau cùng nhỏ trừng mắt nhìn tôi: “An
Nhiên là đồ hẹp hòi!”

“À?” Tôi bị bất ngờ trước phản ứng của nhỏ, đến tận bây giờ nhỏ vẫn không nhận
ra mình đã chiều chuộng hai kẻ ấy đến mức nào, thậm chí còn vì đó mà phản kích
lại tôi nữa, chính vì vậy mà tôi cảm thấy bực bội.

“Tốt lắm, cậu cứ hầu hạ cậu và anh trai cậu cho đến hết đời đi, cậu sẽ nhận ra
việc nói ai đó hẹp hòi chỉ vì quan tâm đến cậu là ích kỉ dường nào.” Ngay sau
đó tôi bỏ đi để lại gian phòng bếp có Kim Phượng tại đó.

Kim Phượng đâm chán nản sau khi ai đấy bỏ đi. Tiếng xèo xèo trên chảo nóng cứ
như đang xào lấy tâm tình cô bé. Mấy hôm trước cô bé đã đâm đơn kiện dưới sự
bảo hộ của tổ chức Bảo Vệ Trẻ Em, hiển nhiên tất cả mọi thứ đều do những người
lớn làm và cô bé chỉ việc xác minh bằng cách kí vào trong đó. Cô bé cũng không
rõ lắm tâm tình của mình thế nào, là vui sướng? Thấp thỏm? Phẫn uất? Những cảm
xúc ấy bám riết lấy cô bé cho đến khi cô bé phát hiện ra An Nhiên vẫn còn bám
theo mình. Mà thực ra cũng chẳng phải là cô bé tự động nhận ra, chỉ là khi anh
họ cô lại muốn làm trò gì đó với cô thì hắn bị một cái bóng đá bay đi mấy mét.

“Cậu ta có còn ở ngoài kia không nhỉ?” Kim Phượng ngóng ra ngoài cửa, nhìn bao
quát tất cả những góc tối có thể chứa được một người, nhưng chẳng có ai ở đó
cả.

“Cậu ấy thực sự bỏ đi sao? Không, cậu ta là chúa bí ẩn, chẳng có cách nào xác
định được cậu ấy ngoài kia hay không chỉ bằng mắt thường. Mình cần phải tỏ ra
giận dữ, và sau đấy cậu ấy sẽ hối lỗi và…” Kim Phượng chợt nhớ ra gì đó khi tự
nhủ đến chỗ này và hét toáng lên: “Chết rồi! Chảo cá!”

Khi cô nhóc dọn bữa ăn ra như mọi ngày, Diên và Dương vẫn lờ đờ như mọi khi,
nhưng có cái gì đó mới trong mắt cậu của cô bé khác hẳn với mọi ngày. Những
người bên hội bảo vệ trẻ em đã đến làm việc với gã, và gã hiểu rằng mình đang
vướng vào phiền toái lớn.

“Cá mày làm chá…”Gã dừng lại trước khi nói xong và hừ một tiếng lạnh lẽo. Kim
Phượng giật thót mình như một phản xạ và sau khi chẳng có chuyện gì xảy ra cô
bé vẫn còn khúm núm. Ánh mắt Diên lóe lên một tia suy tư, và thằng anh béo mập
của cô lại nuốt khan một ngụm nước miếng.

Kim Phượng rùng mình ớn lạnh.

“Không sao, cậu ấy đang ở ngoài kia và mình được bảo vệ.” Nhưng cô bé lại
không chắc chắn mấy vì điều đó. “Đáng ghét, nếu cậu thực sự rời đi mình sẽ…”

Khi bữa ăn đến hồi kết thúc, và những thứ còn lại được dọn dẹp mang vào bếp,
Kim Phượng lại loay hoay với công việc lau chùi.

“Mày cho rằng cái hội bảo vệ gì đó thực sự có thể kéo mày rời khỏi tao sao?”
Diên đột ngột xuất hiện và trào phúng. Ánh mắt gã lạnh lùng, sắc bén khiến Kim
Phượng cảm thấy hồi hộp.

Nhưng cô bé đã quyết định, và vì có ai đó đang bảo vệ cô nên cô sẽ không lùi
bước.

“Con xin lỗi vì tất cả những rắc rối mà cậu và anh phải nhận sau đó, nhưng con
xin hứa là sẽ không quá phức tạp và chiếm dụng quá nhiều thời gian, đồng thời
cậu cũng sẽ không gặp tổn thất gì. Con chỉ rời…”Kim Phượng cố gắng lựa chọn
cách nói mềm nhẹ nhất nhưng Diên đã đến trước mặt cô, ánh mắt săm soi hình
viên đạn như muốn đục thủng hàng rào tự tin của cô bé.

“Câm mồm. Để tao nói cho mày biết một sự thật, rằng mày sẽ không rời khỏi nơi
này, ngôi nhà này, và thằng anh mày. Quá khứ không, hiện tại không, và tương
lai cũng không! Và cái hội chó má gì đó phải trả giá đắt vì bơm vào đầu mày
những ý tưởng chó má đó! Mày cũng phải bị trừng phạt vì dám khiến tao trở
thành một trò cười, tao đã nuôi nấng mày, cho mày ăn mặc đẹp, đến cái trường
chết tiệt nào đó đã ngốn hàng đống tiền của tao”-Gã nói cứ như thể gã là kẻ đã
hi sinh nhiều nhất, và để gia tăng trọng lượng lời nói của mình, gã nắm lấy cổ
Kim Phương, nhấc bổng cô bé trong sự dãy giụa, di sát khuôn mặt mình lại với
cô bé-“thế mà mày dám phản bội tao? Phản bội thằng anh mày?”

Mùi rượu xộc vào mặt và khó thớ khiến nước mắt cô bé không ngừng chảy ra, cô
bé run cầm cập. Cô bé chỉ có thể bấu víu vào hi vọng duy nhất của mình và hét
lên trong lòng: “An Nhiên! An Nhiên! Cậu ở đâu? Cứu mình với!”

“Thả, thả cháu ra…” Kim Phượng thút thít nài nỉ.

“Mày sẽ không được tha thứ nếu không hối lỗi. Dẹp bỏ cái ý tưởng phản kháng
trong đầu mày, nếu không tao sẽ bám lấy mày cả đời, nguyền rủa mày, khi mà mày
tưởng rằng đang hạnh phúc nhất, tao sẽ diệt, diệt tất cả mọi thứ xung quanh
mày, cho tới khi mày phải hối hận vì dám rời bỏ nơi này!”

Kim Phượng khó thở quá, mặt cô đỏ gấc vì thiếu oxi, những tiếng nấc cụt không
ra tiếng liên tục thoát ra và nước mắt như hàng lũ trên má cô bé.

“Hu huh u, tha…tha…”

“Mày biết phải làm gì rồi chứ? Nói: “Con rất hối hận vì những việc đã làm, con
sẽ rút đơn kiện và ở lại tổ ấm của ba chúng ta”, dĩ nhiên hành động của mày
cũng phải đúng với những gì mày nói.”

Kim Phượng vùng vẫy, cô bé bị vây giữa những gì mình muốn và sự sợ hãi. Ánh
mắt nhìn ra ngoài kia đã kèm theo sự tuyệt vọng. Cậu ấy không có ở đây! Cô
muốn chiến đấu nhưng có thứ gì đó len lỏi vào, không, là lớn lên trong cô, thứ
hắc ám khảm sâu vào trái tim cô bằng những tháng ngày đày đọa, và khi bàn tay
của gã Diên nới lỏng, bờ môi cô bé đã run run:

“Cháu cháu…hứa…u oa oa!”

Cô bé đã không thể nói thêm được nữa, và thứ gì đó trong cô gái nhỏ bị sụp đổ.
Diên thỏa mãn với phản ứng của cô bé, nhưng chưa kết thúc, gã gọi ra cái tên
mà Kim Phượng còn sợ hãi hơn hắn.

“Dương, ra đây!”

“Vâng!”

Thằng Dương như chỉ chờ đợi giờ khắc này, hắn chạy chồm vào trong làm cái bụng
của mình lắc lư. Hắn đứng ngoan ngoãn sau lưng Diên trong khi gã nói với cô
bé:

“Để chắc chắn mày không phản bội nữa, một sự trói buộc chặt chẽ là điều cần
thiết.”Những lời ấy của gã so với tuyên án tử hình còn đáng ghê tởm, sắc mặt
Kim Phượng trong nháy mắt trở trắng bệch, khi mà cái đầu của gã hất lên ra
hiệu, Dương đã không chờ đợi được nữa nhào vào cô bé.

“KHÔNG!” Tiếng hét thảm của cô gái nhỏ bị vùi lấp trong tiếng cười man rợ, Kim
Phượng vùng vẫy và cố dẹp bỏ sự bấn loạn trong tâm trí khi bàn tay mập ú của
Dương cố gắng tháo bỏ cô bé. Diên lạnh lùng nhìn tất cả, trong đôi mắt hằn học
lóe lên hào quang tàn độc và lạnh lùng.

“An Nhiên cứu mình với!”

“Sẽ không ai đến đây cứu mày đâu, và mày làm cái chó gì thế Dương? Nếu mày cứ
để con bé hét lên như thế người khác sẽ nghe thấy mất!”

Thằng Dương không ngờ rằng cô em của mình lại mạnh như thế-thực ra là vì hắn
rất yếu-nên mãi mà chẳng khống chế được cô gái nhỏ, Diên mất kiên nhẫn muốn
tiến lên giúp một tay.

Kim Phượng sợ hãi, sợ hãi, tràn ngập sợ hãi. Cô vùng vẫy, cô phản kháng rồi bị
vùi dập. Cô khàn cổ gọi tên cậu bằng miệng bằng trái tim. Cô chỉ có thể dựa
vào hình bóng đơn bạc ấy để có dũng khí.

Cậu chưa xuất hiện.

Có thể một giây sau đó cậu sẽ xuất hiện, là vì cô chưa gọi đủ lớn tiếng.

Cô chỉ có thể tin vào cậu, và cô tin vào cậu. Cho dù trong nháy mắt sự tin
tưởng ấy đã lung lay.

“Trông cậu vui quá nhỉ?” Cô chợt nhớ ra rằng cậu đã xuất hiện khi lần đầu cô
quyết định phản kháng.

Vì vậy cô sẽ phản kháng.

Sức mạnh dồn nén, cô bé thành công đẩy ra một cước khiến Dương ngã sóng xoài
về sau. Chưa hết, cô bé còn giật lấy cái chảo phang vào trán Diên khiến hắn
bầy nhầy máu một bên thái dương. Vội vàng đứng người dậy, cô lao về phía cửa.

“Oạch!” Kim Phượng ngã xuống, bàn tay của cô bé vì chống xuống đất mà trầy
xước. Dưới chân cô bé, Diên đang dùng con mắt điên cuồn nhìn cô, nắm chặt lấy
chân cô.

“Con mẹ nó, mày dám phản kháng à?” Hắn gầm lên dữ tợn, đè lên người cô bé, máu
trên trán chảy xuống khắc sâu những đường nét vặn vẹo trên khuôn mặt. “Dương,
mày đứng dậy cho tao!” “Vâng, vâng…” “Chết tiệt, mày sẽ biết hậu quả của việc
phản kháng là như thế nào!” Bàn tay gã giơ cao, cô bé đã nhắm tịt mắt lại,
khóe mắt còn vương lấy giọt nước. Tiếng gió áp đến má, chỉ chưa đầy mấy phần
giây nữa khuôn mặt cô bé sẽ trở nên xấu xí vì bầm tím.

“Lũ chó má chúng mày! Đáng chết!”

Kim Phượng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, tiếng nói thân thương mà quen thuộc kia
hất bay hai kẻ đang vùi dập cô gái nhỏ đập mạnh vào tường gây nên một sự xáo
trộn.

“Rầm!”

“A, đau…đau quá..!”

Diên và Dương rú lên thảm thiết. Đứng ngay tại đó một cậu bé nhỏ nhắn đang
toát ra sát khi ngút trời, ánh mắt cậu như hai thùng thuốc nổ chực chờ bạo
tạc. Phía sau cậu là cô gái bé bỏng đang hướng ánh mắt lên mừng rỡ, khuôn mặt
và mái tóc đã rối bời nhưng không mất đi vẻ mỹ lệ của mình.

“An Nhiên…”

Sự phẫn nộ của tôi không thể nói ra bằng lời, lúc nãy vì chút tức giận ấy tôi
đã bỏ đi, tôi chỉ định rời đi một lúc để Kim Phượng cảm thấy lo lắng và hiểu
được tôi quan trọng như thế nào. Tôi thậm chí đã định đi xa hơn, nhưng cảm
giác bất an cứ bám riết lấy tôi và khiến tôi không thể không quay trở lại. Đó
là khi tiếng gọi của nhỏ truyền đến tôi, chỉ suýt chút nữa…Siết chặt hai nắm
tay, sự phẫn nộ đã khiến tôi ra tay với hai người bình thường, nhưng tôi không
quan tâm nữa, tôi sẽ lao lên và đánh chết chúng, khiến chúng phải nhận lấy sự
đau đớn khủng khiếp nhất.

Tôi đánh, tôi đánh, máu thốc ra từ mũi và miệng cả hai, nhưng tôi không dừng
lại. Tôi cảm thấy thoải mái khi được phát tiết, khi chà đạp kẻ yếu hơn.

“Đừng, họ là ngươi thân của mình, An Nhiên.” Tôi dừng lại khi nắm tay nhỏ bé
níu lấy vạt áo tôi. Khuôn mặt nhỏ vẫn ướt đẫm, nhưng nhỏ đã thôi khóc rồi. Tay
nhỏ run rẩy nhưng mắt nhỏ kiên định.

“A! Thằng…chó!” Diên rú lên khi lấy lại được chút hơi thở, điều ấy càng khiến
tôi căm ghét.

“Đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu sao? Họ chưa bao giờ là người thân của
cậu! Họ thậm chí không xem cậu là con người!” Tôi hét lên giận dữ. Lần này rồi
lần lữa, tại sao cậu không chịu hiểu? Kim Phượng liếc qua hai kẻ kia đang nằm
lê lết trên mặt đất, ánh mắt cay độc và thống khổ. Rồi nhìn tôi.

“Ừ, mình biết. Nhưng mẹ mình luôn coi họ là người thân, cậu buông tha họ đi.”

Tôi không hiểu, tôi không thể hiểu được. Tôi chỉ muốn giết bọn chúng, nhưng…

Kim Phượng từ phía dưới bật dậy, ôm lấy tôi. Cơ thể cô gầy gò, xương xẩu, bằng
kiến thức về cơ thể của một người siêu phàm tôi biết rằng nhỏ đã không được
chăm sóc đúng mực. Nhưng tay nhỏ siết chặt, yếu nhớt, nhưng tôi lại không thể
vùng vẫy thoát ra. Một lần nữa tôi lại mềm lòng.

“Cậu thật là…đồ ngốc mà.”

Nhìn hai kẻ trên mặt đất, tôi ném cho chúng hai từ “rác rưởi” rồi kéo Kim
Phượng rời đi.

“Cậu không thể sống ở cái nơi khốn kiếp ấy thêm bất cứ giây phút nào nữa.” Tôi
gắt lên khi chăm sóc vết thương cho nhỏ.

“Ừ.”

“Cũng không được nhìn mặt hai kẻ ấy lần nào nữa.”

“Ừ.”

Kim Phượng cũng không thương tích gì nhiều, chỉ là một chút xây xát và bầm tím
nhẹ. Nhưng chừng ấy là đủ để tôi cảm thấy thương tiếc.

“Những kẻ ấy rất đáng chết. Nhưng vì cậu bọn chúng sẽ không phải chết.”

“Cảm ơn cậu.”

“Xì, chuyện vặt.”

Tôi hơi đỏ mặt, nhớ tới cái ôm ban nãy, tôi cảm thấy vui vẻ. Kim Phượng dường
như cũng hơi xấu hổ, nên mỗi khi mắt hai đứa chạm nhau lại vội nhìn sang nơi
khác.


Linh hồn sói - Chương #9